Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi
-
Chương 17: Tỏ tình
Nam Hữu Kiều Mộc: Chu Sa Chu Sa ~
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ vậy mà có thời gian rãnh đi tìm tôi, dựa theo niệu tính (1) của cậu, không phải đã sớm ngồi xổm chờ dưới YY của đại thần sao?
(1) Niệu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó
Nam Hữu Kiều Mộc: [xấu hổ] treo máy rồi
Nam Hữu Kiều Mộc: Tôi rất nghiêm túc hỏi cô một chuyện, cô xem tiểu thuyết ghét nhất bị cái gì?
【 Mặc Hương 】Chu Sa: (⊙o⊙)... spoil trước nha
Nam Hữu Kiều Mộc: [mỉm cười] tôi an tâm rồi.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Cái quỷ gì [ ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Cô thật sự trở nên hung tàn rồi. [thương cảm ]
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Đó là bởi trước đây vì tôi nghĩ cậu rất bớt lo, thế nhưng tôi hiện tại phát hiện, cậu quá cần nhọc lòng.
Nam Hữu Kiều Mộc: [ủy khuất ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Nhớ kỹ đêm nay phải từng phút từng giây không ngừng canh giữ trước YY.
【 Mặc Hương 】Chu Sa:!!!! Nói mau
Nam Hữu Kiều Mộc: [suỵt] không thể spoil. Biến đây ~~
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Cậu quay lại đây cho bà!!!
Kiều Sâm cười đóng cửa sổ, tủm tỉm kiểm tra lại quà sinh nhật mà mình đã ghi âm tốt một lần nữa. Mở YY, khoác clone mắt hai mí (một loại acc clone không tra được IP).
Nghe Huyền Ngư đang đùa với hai người chủ trì Minh Nguyệt Dạ, Diệp Tử, Kiều Sâm một mực lo lắng chuyện tỏ tình của cậu, hoàn toàn không có chú ý bọn họ đang nói cái gì, đợi đến lúc Huyền Ngư bắt đầu hát, cậu mới lấy lại tinh thần, thực sự là tê rần cả cái lỗ tai. Đợi đến khách quý đều hát qua một vòng, cậu chợt nghe được giọng của Minh Nguyệt Dạ: Huyền Ngư có một bé fan siêu cấp, cường liệt yêu cầu tôi thả cậu ta đến vị trí cuối cùng, tôi đây hiện tại kéo cậu ta lên, trên màn hình chung có người bắt đầu spam Nam Hữu Kiều Mộc, cũng xen lẫn một ít lời nhắn chua loét.
Kiều Sâm nhìn mình được khoác lên áo hồng, lên mạch, hắng giọng một cái: “Huyền đại, em là Nam Hữu Kiều Mộc, em đây tặng quà trước rồi lại chúc mừng nha.” Kiều Sâm hạ giọng rất thấp, không cho Huyền Ngư cơ hội đặt câu hỏi, mà bắt đầu phát âm tần cậu đã thu tốt, là màn cuối cùng nhất của《 Trúc mã 》mà cậu biên tập. Trong kịch Lâm Kiều cười rộ lên không tim không phổi, trong kịch Trần Nam nói ra tình cảm giấu kín của anh, mà âm sắc vốn có của Kiều Sâm nhẹ nhàng chảy xuôi, được cậu cắt nối biên tập hoàn mĩ hòa vào trong kịch ——
“Lâm Kiều vẫn luôn thích người anh trai quên mình phấn đấu vì cậu kia.”
“Cậu không có cô bạn gái nhỏ nào cả.”
“Cậu chỉ có Nam ca ca của cậu.”
Thẳng đến một câu cuối cùng của Huyền Ngư: “Kiều Kiều, đời này để anh che chở em, có được không.”
Còn lại chỉ có BGM đang nhẹ nhàng trôi, Kiều Sâm cười khẽ một tiếng: “Nam ca ca, sinh nhật vui vẻ, còn có một câu Lâm Kiều nói cho em biết, cậu ta nói: Cầu còn không được.”
Bên kia điểm đỏ trước áo tím sáng lên, Kiều Sâm phảng phất có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Trình Tư Nam: “Kiều... Kiều?” Cậu dí dỏm trả lời: “Ừa, trúc mã ca ca anh lộ clone rồi.” Không có ai biết cậu thật ra rất khẩn trương, trong tay lấm tấm đầy mồ hôi.
Màn hình công cộng đã bị spam đầy, các cô nương từ ban đầu khiếp sợ đến lúc sau hoa bay toàn màn hình. Chỉ lát sau Kiều Sâm rơi vào một cái ôm ấm áp, đôi tay người sau lưng ôm cậu thật chặt, tựa như muốn nhét cậu vào trong lòng, cúi người dán cánh môi lên tóc cậu, thanh âm mơ hồ hỏi: “Kiều Kiều, em nói đều là thật sao?”
Kiều Sâm chỉ cảm thấy nụ hôn của anh như pháo hoa từ da đầu bắt đầu tê dại đến toàn thân. Dứt khoát bỏ tai nghe xuống, xoay người đứng lên, ôm lấy thắt lưng vững vàng của người kia, tặng cho nam nhân lúc này đang khẩn trương đến khóe mắt có chút đỏ lên kia một nụ hôn khẽ đánh vỡ sự bất an của anh. Lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm vững vàng, ngược lại cường thế đè lấy gáy của Kiều Sâm, đầu lưỡi cường thế xâm lấn địa bàn mong muốn đã lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Sâm chỉ cảm thấy cả người đều không còn sức lực, chỉ có thể treo mình trên người Trình Tư Nam, vô lực đẩy anh một cái. Nam nhân buông Kiều Sâm mặt đã hồng thấu ra, khẽ cười nói: “Quả táo đỏ.” Dùng ngón cái vuốt ve khóe môi bởi vì hôn mà lây dính chỉ bạc trong suốt của cậu: “Thật giống khi còn bé.”
Kiều Sâm nhớ tới lúc còn đi nhà trẻ cô giáo nói với cậu muốn cậu lên sân khấu diễn 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, lẽ ra quyết định là biểu diễn hoàng tử, ai bảo Kiều Sâm lớn lên đáng yêu nhất lớp, kết quả lúc Kiều Sâm cao hứng kéo Trình Tư Nam vốn đã lên tiểu học sang xem cậu biểu diễn, lại phát hiện cô giáo tiếc nuối nói với cậu y phục của hoàng tử đối với cậu mà nói quá rộng. Cuối cùng, Kiều Sâm lại diễn một —— trái táo.
Kiều Sâm thẹn quá thành giận đẩy anh ra, tức mình: “Em đang thiếu oxy thiếu oxy.” Trình Tư Nam ngồi ở bên giường cười kéo người ôm vào trong lòng, ôm không chịu buông tay, Kiều Sâm bị ép ngồi lên chân anh cả khuôn mặt nhe răng nhếch miệng không muốn, thế nhưng trong mắt Trình Tư Nam lại là Kiều Kiều xấu hổ: “Vì sao không nói sớm?”
Kiều Sâm bĩu môi: “Em vốn muốn nói, nhưng mà, khi đó nghĩ đến ai kia… gì đó…của anh.” Trình Tư Nam vẻ mặt mờ mịt: “Ai kia?” Kiều Sâm rống to về phía anh: “Vệ ——” Một thanh âm yếu ớt vang lên trong không gian an tĩnh: “Chờ một chút, hai người không có đóng mạch.” Hai người ôm nhau cùng nhìn về phía màn hình đang nhấp nháy, Kiều Sâm không nhịn cười được, có thể làm cho bọn họ nghe thấy, lúc nãy rống lớn tiếng cỡ nào. Trình Tư Nam trực tiếp rút tai nghe, hắng giọng nói: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì.” Minh Nguyệt Dạ đáng thương nói: “Tôi không muốn bị các người pháo hôi, tôi thật sự vô tội.” Kiều Sâm vô tội nhún nhún vai, cười trộm: “Nhưng là bây giờ tất cả mọi người đã biết.” Minh Nguyệt Dạ bi phẫn nói: “Hai người vậy mà hợp thể!” Màn hình đã bị xoát nhìn không rõ.
Trong giọng nói của Trình Tư Nam mang theo chút uy hiếp: “Cậu nghe ra một chút cũng không kinh ngạc, có vẻ, cậu đã biết rất sớm nhỉ?” Minh Nguyệt Dạ càng thêm bi phẫn la lên: “Tôi bị uy hiếp!” Kiều Sâm có chút chột dạ dời mắt, nhìn về xa xa. Trình Tư Nam ôm thắt lưng kéo cậu vào trong lòng ngực mình, Kiều Sâm ngồi không quá thoải mái, dịch dịch cái mông điều chỉnh tư thế. “Vừa rồi Kiều Kiều nói em ấy cho rằng tôi và…” trong thanh âm nhuốm lên một tia khàn khàn.
“Không nên nói nữa! Một đời anh danh của tôi đều muốn bị hủy! Tiểu Diệp Tử anh quá đáng thương mà.” Một thanh âm lành lạnh truyền ra: “A, khổ nhục kế không có ích lợi gì. Buổi tối ngủ thư phòng!” Thanh âm Minh Nguyệt Dạ rõ ràng phong lưu phóng khoáng lại hết lần này tới lần khác giả bộ ủy khuất: “Bà xã ~” “Câm miệng, chủ trì.” Trình Tư Nam mất tự nhiên dựa sát vào lưng ghế, hắng giọng một cái nói: “Cảm tạ các vị đến ca hội sinh nhật của tôi, tôi nghĩ tôi đã nhận được món quà mong muốn nhất, cuối cùng tặng cho mọi người một ca khúc ——《 Nho nhỏ 》 ”
Trình Tư Nam hát xong đoạn thứ nhất, ý bảo người trong ngực hát tiếp, Kiều Sâm bị cưỡng chế mở miệng, chỉ có thể hát “… Anh dùng bùn xây một tòa thành, nói tương lai muốn cưới em vào cửa …” Chờ hát xong mới phản ứng được mình hát cái gì hung hăng trừng nam nhân một cái.
Trình Tư Nam cười khẽ tiếp tục hát: “… Từ đây trong lòng anh tồn tại một bóng hình, dáng chúng ta nho nhỏ ngày bé thơ, năm đó em đẩy băng ghế nho nhỏ, vì ham vui anh cứ theo cùng, anh đang tìm người trong câu chuyện xưa ấy, mà em là một phần không thể thiếu đi… Tay nho nhỏ nắm lấy người nho nhỏ, giữ mãi sự vĩnh hằng nhỏ nhoi.”
Trình Tư Nam càng hát càng thâm tình, Kiều Sâm đối với giọng anh hoàn toàn không có sức đề kháng trên mặt từ lâu đã ửng hồng một mảnh. Trình Tư Nam hát xong bài hát nhìn đôi mắt trong suốt của Kiều Sâm nhẹ giọng lập lại: “Tay nho nhỏ nắm lấy người nho nhỏ, giữ mãi sự vĩnh hằng nhỏ nhoi, từ đây trong lòng anh tồn tại một người, em là một phần không thể thiếu đi.” Lỗ tai Kiều Sâm đỏ như muốn rỉ máu, rõ ràng cảm thụ được người dưới thân nổi lên phản ứng, mà chính mình cũng chẳng tốt hơn chút nào! Trình Tư Nam không đùa cậu nữa quay sang máy vi tính nói: “Tôi xuống trước, A Dạ giao cho cậu.” “Tiểu Kiều đâu Tiểu Kiều đâu?” Minh Nguyệt Dạ bát quái hỏi.”Xấu ——” hổ. Kiều Sâm trực tiếp lui YY, mặt đỏ nhìn anh chằm chằm.
“Kiều ——” “Câm miệng!” Trình Tư Nam có chút bất đắc dĩ nhìn người nào đó chạy trối chết vào trong phòng tắm, lại nhìn cái quần đã trở nên căng chặt của chính mình, có chút bất đắc dĩ, nhưng mà, có thể nghe được Kiều Sâm thổ lộ, Trình Tư Nam nghĩ anh đã không có yêu cầu xa xỉ gì khác, ngược lại chính mình ngượng ngùng xấu hổ cũng chạy không thoát, huống chi ——
“Chờ! Mười! Hai! Giờ!” Kiều Sâm kéo của phòng tắm “Soạt” một cái mở ra lại “soạt” một cái đóng lại.
Trình Tư Nam thấp giọng cười khẽ. Tỉnh táo lại leo lên máy vi tính giải quyết vấn đề còn dư lại.
Phát hiện tên nhóm đã bị đổi thành —— yêu thương chó độc thân, khóe miệng khẽ nhếch.
Huyền Ngư: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mấy người lúc nào biết đến?
Minh Nguyệt Dạ: Ho khan một cái, tôi nhận tội, sự kiện chocolate.
Huyền Ngư: Ra là một tháng trước a, ngày nào đó chúng ta luận bàn một chút đi, đã lâu không có động thủ rồi. [ mỉm cười ]
Diệp Tử: Huyền đại thủ hạ lưu tình ^ ^ đánh người không đánh mặt, hắn ta chỉ còn lại mặt có thể nhìn.
Minh Nguyệt Dạ: o(>﹏<)o bà xã!!
Chu Sa:!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Kiều thụ đâu? Để cậu ta đi ra!! Tôi muốn giết cậu ta!!
Chu Sa: Tôi nói với cậu ta tôi không thích spoil cậu ta liền thật! Sự! Không! Báo! Cho! Tôi! Hay!!
Minh Nguyệt Dạ: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Minh Nguyệt Dạ: Thì ra không phải tôi thảm nhất 233333333
Huyền Ngư: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tôi có thể suy xét hạ thủ nhẹ một chút.
Vệ Thiên Minh chỉ có thể nói lại những thứ hắn biết một lần.
Đại sư: Cho nên hai người là thầm mến từ hai phía sau đó Kiều thụ nghĩ anh thích A Dạ sau đó vẫn không thổ lộ anh cho là cậu ấy không thông suốt nên cứ chần chừ kết quả người ta thật vất vả tặng anh một phần chocolate anh lại hiểu lầm là người khác tặng cho cậu ta anh ăn xong rồi còn ghen tuông vốn muốn tỏ tình kết quả lại bị cậu ta giành trước ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi năm nay liền chỉ dựa vào cái chuyện cười này sống qua ngày ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Huyền Ngư: Mộc Ngư.
Mộc Ngư: Không nên khi dễ người ta.
Đại sư: Anh dựa shengmukdjkagfkgakf
Thang viên: Đại sư bị Mộc Ngư trấn áp rồi?! Có người nào có ý định chân chính yêu thương một chút chó độc thân hay không hả!! Ở đây vậy mà chỉ có một con chó độc thân là tôi!!
Thang viên: Ngay cả Nguyệt Hạ cô lương cũng có bạn trai rồi!!!
Nguyệt Hạ: Tôi không phải cô lương ~~
Thang viên: Biết, cô là nữ hán.
Nguyệt Hạ:...
Lan Lăng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Lan Lăng: Khụ, tôi nghĩ cậu và Mười lăm tháng giêng kia rất xứng ^ ^
Thang viên:!!!!! Ngàn vạn lần không nên!!!
Chu Sa: Tôi cũng là chó độc thân, Thang viên chúng ta ôm đoàn đi.
Thang viên: o(>﹏<)o
Huyền Ngư: Đêm nay cảm tạ mọi người. Kiều Kiều đi ra, tôi xuống trước.
Minh Nguyệt Dạ: Có loại dự cảm chúng ta sau đó cần đeo kính râm, show ân ái tỉnh bơ giỏi ghê nha.
Diệp Tử: Đã đặt một cái kính râm.
Chu Sa: Làm một fan CP, tôi nghĩ đêm nay cần tiêm insulin (thuốc hạ đường huyết) rồi.
Nguyệt Hạ: Đêm nay phải đánh răng thật kĩ, không thì sâu răng nha.
Lan Lăng: Anh giúpugdahfLShdkhfl
Thang viên: Tình huống gì thế này!! Ngay cả Lan Lăng cũng chạy theo lão bà rồi, cuộc sống này thật bế tắc!!
Chu Sa: Thang viên thụ, ôm một cái.
Thang viên: Hu hu hu, ôm một cái.
Kiều Sâm dùng một cái khăn lông lớn bọc mình kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt bị hơi nước hấp thành màu phấn hồng đẩy Trình Tư Nam vào phòng tắm, xong ném theo một câu: “Không đến mười hai giờ không cho đi ra.” Trình Tư Nam bất đắc dĩ nhìn đồng hồ vừa mới qua mười một giờ, Kiều Kiều sao lại xấu hổ… đặc biệt như thế chứ.
Tác giả:
Rốt cục thổ lộ. Biểu lộ loại chuyện này buồn nôn một điểm đại gia không có ý kiến chớ. ╭(╯3╰)╮
Trình Tư Nam: Ai dám có ý kiến?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ vậy mà có thời gian rãnh đi tìm tôi, dựa theo niệu tính (1) của cậu, không phải đã sớm ngồi xổm chờ dưới YY của đại thần sao?
(1) Niệu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó
Nam Hữu Kiều Mộc: [xấu hổ] treo máy rồi
Nam Hữu Kiều Mộc: Tôi rất nghiêm túc hỏi cô một chuyện, cô xem tiểu thuyết ghét nhất bị cái gì?
【 Mặc Hương 】Chu Sa: (⊙o⊙)... spoil trước nha
Nam Hữu Kiều Mộc: [mỉm cười] tôi an tâm rồi.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Cái quỷ gì [ ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Cô thật sự trở nên hung tàn rồi. [thương cảm ]
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Đó là bởi trước đây vì tôi nghĩ cậu rất bớt lo, thế nhưng tôi hiện tại phát hiện, cậu quá cần nhọc lòng.
Nam Hữu Kiều Mộc: [ủy khuất ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Nhớ kỹ đêm nay phải từng phút từng giây không ngừng canh giữ trước YY.
【 Mặc Hương 】Chu Sa:!!!! Nói mau
Nam Hữu Kiều Mộc: [suỵt] không thể spoil. Biến đây ~~
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Cậu quay lại đây cho bà!!!
Kiều Sâm cười đóng cửa sổ, tủm tỉm kiểm tra lại quà sinh nhật mà mình đã ghi âm tốt một lần nữa. Mở YY, khoác clone mắt hai mí (một loại acc clone không tra được IP).
Nghe Huyền Ngư đang đùa với hai người chủ trì Minh Nguyệt Dạ, Diệp Tử, Kiều Sâm một mực lo lắng chuyện tỏ tình của cậu, hoàn toàn không có chú ý bọn họ đang nói cái gì, đợi đến lúc Huyền Ngư bắt đầu hát, cậu mới lấy lại tinh thần, thực sự là tê rần cả cái lỗ tai. Đợi đến khách quý đều hát qua một vòng, cậu chợt nghe được giọng của Minh Nguyệt Dạ: Huyền Ngư có một bé fan siêu cấp, cường liệt yêu cầu tôi thả cậu ta đến vị trí cuối cùng, tôi đây hiện tại kéo cậu ta lên, trên màn hình chung có người bắt đầu spam Nam Hữu Kiều Mộc, cũng xen lẫn một ít lời nhắn chua loét.
Kiều Sâm nhìn mình được khoác lên áo hồng, lên mạch, hắng giọng một cái: “Huyền đại, em là Nam Hữu Kiều Mộc, em đây tặng quà trước rồi lại chúc mừng nha.” Kiều Sâm hạ giọng rất thấp, không cho Huyền Ngư cơ hội đặt câu hỏi, mà bắt đầu phát âm tần cậu đã thu tốt, là màn cuối cùng nhất của《 Trúc mã 》mà cậu biên tập. Trong kịch Lâm Kiều cười rộ lên không tim không phổi, trong kịch Trần Nam nói ra tình cảm giấu kín của anh, mà âm sắc vốn có của Kiều Sâm nhẹ nhàng chảy xuôi, được cậu cắt nối biên tập hoàn mĩ hòa vào trong kịch ——
“Lâm Kiều vẫn luôn thích người anh trai quên mình phấn đấu vì cậu kia.”
“Cậu không có cô bạn gái nhỏ nào cả.”
“Cậu chỉ có Nam ca ca của cậu.”
Thẳng đến một câu cuối cùng của Huyền Ngư: “Kiều Kiều, đời này để anh che chở em, có được không.”
Còn lại chỉ có BGM đang nhẹ nhàng trôi, Kiều Sâm cười khẽ một tiếng: “Nam ca ca, sinh nhật vui vẻ, còn có một câu Lâm Kiều nói cho em biết, cậu ta nói: Cầu còn không được.”
Bên kia điểm đỏ trước áo tím sáng lên, Kiều Sâm phảng phất có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Trình Tư Nam: “Kiều... Kiều?” Cậu dí dỏm trả lời: “Ừa, trúc mã ca ca anh lộ clone rồi.” Không có ai biết cậu thật ra rất khẩn trương, trong tay lấm tấm đầy mồ hôi.
Màn hình công cộng đã bị spam đầy, các cô nương từ ban đầu khiếp sợ đến lúc sau hoa bay toàn màn hình. Chỉ lát sau Kiều Sâm rơi vào một cái ôm ấm áp, đôi tay người sau lưng ôm cậu thật chặt, tựa như muốn nhét cậu vào trong lòng, cúi người dán cánh môi lên tóc cậu, thanh âm mơ hồ hỏi: “Kiều Kiều, em nói đều là thật sao?”
Kiều Sâm chỉ cảm thấy nụ hôn của anh như pháo hoa từ da đầu bắt đầu tê dại đến toàn thân. Dứt khoát bỏ tai nghe xuống, xoay người đứng lên, ôm lấy thắt lưng vững vàng của người kia, tặng cho nam nhân lúc này đang khẩn trương đến khóe mắt có chút đỏ lên kia một nụ hôn khẽ đánh vỡ sự bất an của anh. Lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm vững vàng, ngược lại cường thế đè lấy gáy của Kiều Sâm, đầu lưỡi cường thế xâm lấn địa bàn mong muốn đã lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Sâm chỉ cảm thấy cả người đều không còn sức lực, chỉ có thể treo mình trên người Trình Tư Nam, vô lực đẩy anh một cái. Nam nhân buông Kiều Sâm mặt đã hồng thấu ra, khẽ cười nói: “Quả táo đỏ.” Dùng ngón cái vuốt ve khóe môi bởi vì hôn mà lây dính chỉ bạc trong suốt của cậu: “Thật giống khi còn bé.”
Kiều Sâm nhớ tới lúc còn đi nhà trẻ cô giáo nói với cậu muốn cậu lên sân khấu diễn 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, lẽ ra quyết định là biểu diễn hoàng tử, ai bảo Kiều Sâm lớn lên đáng yêu nhất lớp, kết quả lúc Kiều Sâm cao hứng kéo Trình Tư Nam vốn đã lên tiểu học sang xem cậu biểu diễn, lại phát hiện cô giáo tiếc nuối nói với cậu y phục của hoàng tử đối với cậu mà nói quá rộng. Cuối cùng, Kiều Sâm lại diễn một —— trái táo.
Kiều Sâm thẹn quá thành giận đẩy anh ra, tức mình: “Em đang thiếu oxy thiếu oxy.” Trình Tư Nam ngồi ở bên giường cười kéo người ôm vào trong lòng, ôm không chịu buông tay, Kiều Sâm bị ép ngồi lên chân anh cả khuôn mặt nhe răng nhếch miệng không muốn, thế nhưng trong mắt Trình Tư Nam lại là Kiều Kiều xấu hổ: “Vì sao không nói sớm?”
Kiều Sâm bĩu môi: “Em vốn muốn nói, nhưng mà, khi đó nghĩ đến ai kia… gì đó…của anh.” Trình Tư Nam vẻ mặt mờ mịt: “Ai kia?” Kiều Sâm rống to về phía anh: “Vệ ——” Một thanh âm yếu ớt vang lên trong không gian an tĩnh: “Chờ một chút, hai người không có đóng mạch.” Hai người ôm nhau cùng nhìn về phía màn hình đang nhấp nháy, Kiều Sâm không nhịn cười được, có thể làm cho bọn họ nghe thấy, lúc nãy rống lớn tiếng cỡ nào. Trình Tư Nam trực tiếp rút tai nghe, hắng giọng nói: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì.” Minh Nguyệt Dạ đáng thương nói: “Tôi không muốn bị các người pháo hôi, tôi thật sự vô tội.” Kiều Sâm vô tội nhún nhún vai, cười trộm: “Nhưng là bây giờ tất cả mọi người đã biết.” Minh Nguyệt Dạ bi phẫn nói: “Hai người vậy mà hợp thể!” Màn hình đã bị xoát nhìn không rõ.
Trong giọng nói của Trình Tư Nam mang theo chút uy hiếp: “Cậu nghe ra một chút cũng không kinh ngạc, có vẻ, cậu đã biết rất sớm nhỉ?” Minh Nguyệt Dạ càng thêm bi phẫn la lên: “Tôi bị uy hiếp!” Kiều Sâm có chút chột dạ dời mắt, nhìn về xa xa. Trình Tư Nam ôm thắt lưng kéo cậu vào trong lòng ngực mình, Kiều Sâm ngồi không quá thoải mái, dịch dịch cái mông điều chỉnh tư thế. “Vừa rồi Kiều Kiều nói em ấy cho rằng tôi và…” trong thanh âm nhuốm lên một tia khàn khàn.
“Không nên nói nữa! Một đời anh danh của tôi đều muốn bị hủy! Tiểu Diệp Tử anh quá đáng thương mà.” Một thanh âm lành lạnh truyền ra: “A, khổ nhục kế không có ích lợi gì. Buổi tối ngủ thư phòng!” Thanh âm Minh Nguyệt Dạ rõ ràng phong lưu phóng khoáng lại hết lần này tới lần khác giả bộ ủy khuất: “Bà xã ~” “Câm miệng, chủ trì.” Trình Tư Nam mất tự nhiên dựa sát vào lưng ghế, hắng giọng một cái nói: “Cảm tạ các vị đến ca hội sinh nhật của tôi, tôi nghĩ tôi đã nhận được món quà mong muốn nhất, cuối cùng tặng cho mọi người một ca khúc ——《 Nho nhỏ 》 ”
Trình Tư Nam hát xong đoạn thứ nhất, ý bảo người trong ngực hát tiếp, Kiều Sâm bị cưỡng chế mở miệng, chỉ có thể hát “… Anh dùng bùn xây một tòa thành, nói tương lai muốn cưới em vào cửa …” Chờ hát xong mới phản ứng được mình hát cái gì hung hăng trừng nam nhân một cái.
Trình Tư Nam cười khẽ tiếp tục hát: “… Từ đây trong lòng anh tồn tại một bóng hình, dáng chúng ta nho nhỏ ngày bé thơ, năm đó em đẩy băng ghế nho nhỏ, vì ham vui anh cứ theo cùng, anh đang tìm người trong câu chuyện xưa ấy, mà em là một phần không thể thiếu đi… Tay nho nhỏ nắm lấy người nho nhỏ, giữ mãi sự vĩnh hằng nhỏ nhoi.”
Trình Tư Nam càng hát càng thâm tình, Kiều Sâm đối với giọng anh hoàn toàn không có sức đề kháng trên mặt từ lâu đã ửng hồng một mảnh. Trình Tư Nam hát xong bài hát nhìn đôi mắt trong suốt của Kiều Sâm nhẹ giọng lập lại: “Tay nho nhỏ nắm lấy người nho nhỏ, giữ mãi sự vĩnh hằng nhỏ nhoi, từ đây trong lòng anh tồn tại một người, em là một phần không thể thiếu đi.” Lỗ tai Kiều Sâm đỏ như muốn rỉ máu, rõ ràng cảm thụ được người dưới thân nổi lên phản ứng, mà chính mình cũng chẳng tốt hơn chút nào! Trình Tư Nam không đùa cậu nữa quay sang máy vi tính nói: “Tôi xuống trước, A Dạ giao cho cậu.” “Tiểu Kiều đâu Tiểu Kiều đâu?” Minh Nguyệt Dạ bát quái hỏi.”Xấu ——” hổ. Kiều Sâm trực tiếp lui YY, mặt đỏ nhìn anh chằm chằm.
“Kiều ——” “Câm miệng!” Trình Tư Nam có chút bất đắc dĩ nhìn người nào đó chạy trối chết vào trong phòng tắm, lại nhìn cái quần đã trở nên căng chặt của chính mình, có chút bất đắc dĩ, nhưng mà, có thể nghe được Kiều Sâm thổ lộ, Trình Tư Nam nghĩ anh đã không có yêu cầu xa xỉ gì khác, ngược lại chính mình ngượng ngùng xấu hổ cũng chạy không thoát, huống chi ——
“Chờ! Mười! Hai! Giờ!” Kiều Sâm kéo của phòng tắm “Soạt” một cái mở ra lại “soạt” một cái đóng lại.
Trình Tư Nam thấp giọng cười khẽ. Tỉnh táo lại leo lên máy vi tính giải quyết vấn đề còn dư lại.
Phát hiện tên nhóm đã bị đổi thành —— yêu thương chó độc thân, khóe miệng khẽ nhếch.
Huyền Ngư: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mấy người lúc nào biết đến?
Minh Nguyệt Dạ: Ho khan một cái, tôi nhận tội, sự kiện chocolate.
Huyền Ngư: Ra là một tháng trước a, ngày nào đó chúng ta luận bàn một chút đi, đã lâu không có động thủ rồi. [ mỉm cười ]
Diệp Tử: Huyền đại thủ hạ lưu tình ^ ^ đánh người không đánh mặt, hắn ta chỉ còn lại mặt có thể nhìn.
Minh Nguyệt Dạ: o(>﹏<)o bà xã!!
Chu Sa:!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Kiều thụ đâu? Để cậu ta đi ra!! Tôi muốn giết cậu ta!!
Chu Sa: Tôi nói với cậu ta tôi không thích spoil cậu ta liền thật! Sự! Không! Báo! Cho! Tôi! Hay!!
Minh Nguyệt Dạ: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Minh Nguyệt Dạ: Thì ra không phải tôi thảm nhất 233333333
Huyền Ngư: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tôi có thể suy xét hạ thủ nhẹ một chút.
Vệ Thiên Minh chỉ có thể nói lại những thứ hắn biết một lần.
Đại sư: Cho nên hai người là thầm mến từ hai phía sau đó Kiều thụ nghĩ anh thích A Dạ sau đó vẫn không thổ lộ anh cho là cậu ấy không thông suốt nên cứ chần chừ kết quả người ta thật vất vả tặng anh một phần chocolate anh lại hiểu lầm là người khác tặng cho cậu ta anh ăn xong rồi còn ghen tuông vốn muốn tỏ tình kết quả lại bị cậu ta giành trước ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi năm nay liền chỉ dựa vào cái chuyện cười này sống qua ngày ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Huyền Ngư: Mộc Ngư.
Mộc Ngư: Không nên khi dễ người ta.
Đại sư: Anh dựa shengmukdjkagfkgakf
Thang viên: Đại sư bị Mộc Ngư trấn áp rồi?! Có người nào có ý định chân chính yêu thương một chút chó độc thân hay không hả!! Ở đây vậy mà chỉ có một con chó độc thân là tôi!!
Thang viên: Ngay cả Nguyệt Hạ cô lương cũng có bạn trai rồi!!!
Nguyệt Hạ: Tôi không phải cô lương ~~
Thang viên: Biết, cô là nữ hán.
Nguyệt Hạ:...
Lan Lăng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Lan Lăng: Khụ, tôi nghĩ cậu và Mười lăm tháng giêng kia rất xứng ^ ^
Thang viên:!!!!! Ngàn vạn lần không nên!!!
Chu Sa: Tôi cũng là chó độc thân, Thang viên chúng ta ôm đoàn đi.
Thang viên: o(>﹏<)o
Huyền Ngư: Đêm nay cảm tạ mọi người. Kiều Kiều đi ra, tôi xuống trước.
Minh Nguyệt Dạ: Có loại dự cảm chúng ta sau đó cần đeo kính râm, show ân ái tỉnh bơ giỏi ghê nha.
Diệp Tử: Đã đặt một cái kính râm.
Chu Sa: Làm một fan CP, tôi nghĩ đêm nay cần tiêm insulin (thuốc hạ đường huyết) rồi.
Nguyệt Hạ: Đêm nay phải đánh răng thật kĩ, không thì sâu răng nha.
Lan Lăng: Anh giúpugdahfLShdkhfl
Thang viên: Tình huống gì thế này!! Ngay cả Lan Lăng cũng chạy theo lão bà rồi, cuộc sống này thật bế tắc!!
Chu Sa: Thang viên thụ, ôm một cái.
Thang viên: Hu hu hu, ôm một cái.
Kiều Sâm dùng một cái khăn lông lớn bọc mình kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt bị hơi nước hấp thành màu phấn hồng đẩy Trình Tư Nam vào phòng tắm, xong ném theo một câu: “Không đến mười hai giờ không cho đi ra.” Trình Tư Nam bất đắc dĩ nhìn đồng hồ vừa mới qua mười một giờ, Kiều Kiều sao lại xấu hổ… đặc biệt như thế chứ.
Tác giả:
Rốt cục thổ lộ. Biểu lộ loại chuyện này buồn nôn một điểm đại gia không có ý kiến chớ. ╭(╯3╰)╮
Trình Tư Nam: Ai dám có ý kiến?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook