Truất Quyền Trai Đẹp
-
Chương 37: Chương 6.2: Chàng Trai Xinh Đẹp
Đáng tiếc là, Tạo hóa ưu ái Vu Lan, nhưng thần Vận mệnh lại vung lưỡi kiếm bất hạnh chống lại Lan, và cả Kiều Tri Trân nữa … cô không hề ghét hai chị em họ.
Bất giác chạnh lòng, cô bật khóc nức nở.
Trong tiếng khóc nỉ non, cô bị ai đó chuyển từ ghế quầy ba lên lưng ai đó, còn dùng vài giây để xác định xem cô có chấp nhận cách làm của bọn họ hay không? Cô gật đầu.
Gật đầu có nghĩa là đồng ý,là không phải là không thích.
Cô úp mặt vào tấm lưng đó và thì thầm gọi Trân.
" Tôi ở đây, tôi ở đây. " Âm thanh rất gần.
Giọng Trân bây giờ đặc biệt ôn nhu, mềm mại như Sophia mà cô đã gặp thật lâu thật lâu trước kia vậy.
Nếu quản gia không hỏi cô có muốn Sophia làm mẹ mới của cô hay không, thì bây giờ Sophia nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh cô , bạn biết đấy, ngoại trừ một số người thân, Triệu Chi Liên chưa bao giờ thực sự có hảo cảm với bất kỳ ai, Sophia là một ngoại lệ.
Tiếng khóc nghe càng thương tâm.
Tiếng khóc đi kèm với " Trân " ngắt quãng. " Vâng, tôi ở đây. " " Trân? " " Tôi đây, tôi đây. "
Khi một chút ý thức trở lại, cô lại nghe từ chính miệng mình gọi "Trân" lần nữa, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Đưa tay sờ soạng, rõ ràng lúc này cô đang nằm trên giường nhưng không phải chiếc đệm Simmons cùng kiểu với Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ của cô.
Triệu Chi Liên mơ hồ nhớ ra rằng cô hình như đã từng khoe khoang về chiếc đệm của mình với ai đó, rồi bật cười.
Trong giây tiếp theo, những tiếng thì thầm khe khẽ gần trong gang tấc, " Cô ấy đang cười, cô ấy đang cười kìa. " " Bạn đoán xem cô ấy đang cười cái gì ? " âm thanh nói chuyện vô cùng non nớt, nghĩ muốn mở mắt ra xem ai đang nói và mình đang ở đâu nhưng mí mắt cứ như bị dính keo, hơn nữa bên tai truyền đến những động tĩnh nghe có vẻ quen thuộc.
Cơn đau đầu như búa bổ lại ập đến, suy nghĩ của cô trở lại hỗn loạn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Triệu Chi Liên chợt nhớ ra những động tĩnh truyền đến bên tai nghe có vẻ quen thuộc vừa rồi là cái gì, đó là tiếng của một chiếc quạt máy cũ, cứ vài vòng lại kêu lạch cạch.
Nếu như Triệu Chi Liên đoán không lầm, hiện tại cô hẳn là đang ở trên căn gác mái của Vu Lan, chẳng phải nên là ở chỗ Trân sao, sao lại biến thành chỗ ở của Vu Lan? ! cô rất muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể di chuyển đôi tay.
Tay vẫy giữa không trung, hình như có cái gì đó tuột khỏi người cô.
Tiếng lạch cạch lại vang lên, kèm theo tiếng lạch cạch còn có giọng nói của trẻ con " Quần lót của cô ấy chắc đắt lắm " "Đúng vậy, đồ lót của mẹ tớ nhìn thoáng qua là biết mua ở hàng rong, còn của cô ấy nhìn qua là biết nó phải được trưng bày trong tủ kính sáng bóng ở trong cửa hàng rồi" " Bạn đoán xem nó có đắt hơn cái áo sơ mi 2.000 đô la lần trước của cô ấy không ?" " Khó nói lắm, người ta nói rằng có những cửa hàng ở Paris chuyên về đồ lót, giá bán có khi đến hàng chục ngàn đô la ấy chứ." " Trân nói rằng cô ấy sinh ra ở LV, sống ở nơi các siêu sao Hollywood sống khi còn nhỏ đó. " " Nói như vậy, có khả năng cô ấy là hàng xóm của Người Nhện ha. "
Bất giác chạnh lòng, cô bật khóc nức nở.
Trong tiếng khóc nỉ non, cô bị ai đó chuyển từ ghế quầy ba lên lưng ai đó, còn dùng vài giây để xác định xem cô có chấp nhận cách làm của bọn họ hay không? Cô gật đầu.
Gật đầu có nghĩa là đồng ý,là không phải là không thích.
Cô úp mặt vào tấm lưng đó và thì thầm gọi Trân.
" Tôi ở đây, tôi ở đây. " Âm thanh rất gần.
Giọng Trân bây giờ đặc biệt ôn nhu, mềm mại như Sophia mà cô đã gặp thật lâu thật lâu trước kia vậy.
Nếu quản gia không hỏi cô có muốn Sophia làm mẹ mới của cô hay không, thì bây giờ Sophia nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh cô , bạn biết đấy, ngoại trừ một số người thân, Triệu Chi Liên chưa bao giờ thực sự có hảo cảm với bất kỳ ai, Sophia là một ngoại lệ.
Tiếng khóc nghe càng thương tâm.
Tiếng khóc đi kèm với " Trân " ngắt quãng. " Vâng, tôi ở đây. " " Trân? " " Tôi đây, tôi đây. "
Khi một chút ý thức trở lại, cô lại nghe từ chính miệng mình gọi "Trân" lần nữa, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Đưa tay sờ soạng, rõ ràng lúc này cô đang nằm trên giường nhưng không phải chiếc đệm Simmons cùng kiểu với Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ của cô.
Triệu Chi Liên mơ hồ nhớ ra rằng cô hình như đã từng khoe khoang về chiếc đệm của mình với ai đó, rồi bật cười.
Trong giây tiếp theo, những tiếng thì thầm khe khẽ gần trong gang tấc, " Cô ấy đang cười, cô ấy đang cười kìa. " " Bạn đoán xem cô ấy đang cười cái gì ? " âm thanh nói chuyện vô cùng non nớt, nghĩ muốn mở mắt ra xem ai đang nói và mình đang ở đâu nhưng mí mắt cứ như bị dính keo, hơn nữa bên tai truyền đến những động tĩnh nghe có vẻ quen thuộc.
Cơn đau đầu như búa bổ lại ập đến, suy nghĩ của cô trở lại hỗn loạn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Triệu Chi Liên chợt nhớ ra những động tĩnh truyền đến bên tai nghe có vẻ quen thuộc vừa rồi là cái gì, đó là tiếng của một chiếc quạt máy cũ, cứ vài vòng lại kêu lạch cạch.
Nếu như Triệu Chi Liên đoán không lầm, hiện tại cô hẳn là đang ở trên căn gác mái của Vu Lan, chẳng phải nên là ở chỗ Trân sao, sao lại biến thành chỗ ở của Vu Lan? ! cô rất muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể di chuyển đôi tay.
Tay vẫy giữa không trung, hình như có cái gì đó tuột khỏi người cô.
Tiếng lạch cạch lại vang lên, kèm theo tiếng lạch cạch còn có giọng nói của trẻ con " Quần lót của cô ấy chắc đắt lắm " "Đúng vậy, đồ lót của mẹ tớ nhìn thoáng qua là biết mua ở hàng rong, còn của cô ấy nhìn qua là biết nó phải được trưng bày trong tủ kính sáng bóng ở trong cửa hàng rồi" " Bạn đoán xem nó có đắt hơn cái áo sơ mi 2.000 đô la lần trước của cô ấy không ?" " Khó nói lắm, người ta nói rằng có những cửa hàng ở Paris chuyên về đồ lót, giá bán có khi đến hàng chục ngàn đô la ấy chứ." " Trân nói rằng cô ấy sinh ra ở LV, sống ở nơi các siêu sao Hollywood sống khi còn nhỏ đó. " " Nói như vậy, có khả năng cô ấy là hàng xóm của Người Nhện ha. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook