Trư Tiểu Muội
-
Chương 5
***
"Ngươi xác định?"
Đối mặt với câu hỏi của chủ nhân Vạn Phúc vô cùng lo sợ nói
: "Đây là chuyện vô cùng chính ác! Tiểu nhân làm sao dám lừa thiếu gia chứ? Tiểu cô nương thời gian trước đoạt danh hiệu Đại Vị Vương vô địch, đột nhiên vào mấy ngày trước lắc mình một cái, thành vị hôn thê của Tam Thiếu Gia Triển gia, chuyện này tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Triển Viên ai cũng biết, tin tức này tuyệt đối sẽ không lầm.”
Nghiêm Gia Lương nhìn có chút hả hê cất giọng cuồng tiếu, "Triển Mộ Bạch a! Triển Mộ Bạch, không nghĩ tới ngươi lại có thể lạc phách đến nông nỗi này, chắc là không có cô nương nhà nào chịu gả cho ngươi, ngươi không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cưới nha đầu mập đó."
"Tiểu nhân cũng nghĩ như thế."
"Triển Mộ Bạch, ta thấy cuộc đời này của ngươi đã đi đến bước đường cùng rồi, " hắn âm trầm cười nói.
Vạn Phúc rất chân chó phụ họa nói: "Hắn sao có thể so cùng thiếu gia chứ? Hiện tại người của toàn bộ trấn này, ai cũng biết tài nấu nướng của Nghiêm thiếu gia Lục Nghi lâu lừng danh xa gần, hắn chẳng là gì cả.”
"Đủ rồi, ngươi cũng chỉ biết nịnh hót thôi." Mắt Nghiêm Gia Lương lộ ánh sáng lạnh hỏi: "Biết lai lịch của nha đầu mập đó không?”
"Tiểu nhân cũng không rõ."
Hắn hùng hổ quát, "Vậy còn không đi tra cho ta!"
"Đúng, đúng, tiêu nhân đi ngay lập tức." Vạn Phúc một đường lảo đảo nghiêng ngã ra cửa.
Nghiêm Gia Lương trầm xuống ngũ quan được xưng tụng là tuấn mỹ, lực đạo tay phải không khỏi tăng thêm, cơ hồ muốn bóp nát chén sứ trên tay.
Có câu nói, một núi không thể chứa hai hổ, hắn và Triển Mộ Bạch không chỉ cùng năm sinh, trong nhà cũng đồng thời mở quán thức ăn lớn nhất nơi đây, tướng mạo hai người anh tuấn càng thêm khó phân cao thấp, đúng dịp hơn chính là, bọn họ đối với tài nấu nướng cũng vô cùng có hứng thú, cho nên, từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn bị đem ra so sánh, hết lần này tới lần khác vận khí của hắn lại không tốt như của Mộ Bạch, luôn luôn ở phía sau tên đó, điều này làm cho tâm lý của hắn tương đối không thăng bằng.
Hắn từ đáy lòng thống hận Triển Mộ Bạch, vô luận hắn nhiều lần cố gắng nghiên cứu tài nấu nướng, cũng không cách nào thắng nổi thiên phú bẩm sinh đó của Triển Mộ Bạch, cả đời chỉ có thể sống dưới bóng tối của tên đó, nhìn hắn trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú, còn hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hắn đã chịu đủ rồi!
Cho nên, khi Triển Mộ Bạch ở trong lửa lớn bất hạnh bị hủy dung, trốn biệt trong nhà không ra ngoài gặp ai nữa, Nghiêm Gia Lương đã cho rằng đây là cơ hội mà trời cao ban cho hắn, để cho hắn có thể thay thế được vị trí của tên kia.
Nhưng hắn vẫn không thể an tâm được, chỉ sợ Triển Mộ Bạch khôi phục tự tin, ngóc đầu trở lại, như vậy danh tiếng hắn thật vất vả mới có được sẽ tan biến, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện đó phát sinh!
Hoa lạp! Bức rèm đủ màu bị một bàn tay trắng nõn thon dài xốc lên, bước ra ngoài là một cô nương có thân thể yểu điệu xinh đẹp.
"Đại ca, thấy tâm tình của huynh hôm nay tựa hồ rất tốt, có chuyện gì vui sao?" Nghiêm Phượng Kiều giọng nũng nịu hỏi, thân thể nhje nhàng nàng bước đi như liễu yếu đón gió, yểu điệu thướt tha, trông rất đẹp mắt.
Nghiêm Gia Lương cười liếc nhìn muội muội cùng cha khác mẹ, "Triển Mộ Bạch đính hôn rồi, muội biết không?"
"Điều này sao có thể?" Nàng chấn động kinh hoàng hỏi: "Xảy ra lúc nào?"
"Chính là hai ngày trước, muội có nghe nói qua lần trước ở Đắc Ý lâu cử hành cuộc tranh tài Đại Vị Vương, đoạt giải nhất chính là tiểu cô nương họ Đông Phương, kết quả, nàng ấy bây giờ trở thành vị hôn thê của Triển Mộ Bạch! Muội thấy có buồn cười không?
Một quái vật hợp với một nha đầu mập, thật đúng là tuyệt phối a!"
Nghiêm Phượng Kiều nở nụ cười lạnh lẽo, "Triển Mộ Bạch luôn luôn ỷ mình rất cao, sao có thể coi trọng ả kia như thế?”
"Đó là Triển Mộ Bạch trước kia, bây giờ hắn có người chịu gả cho là may mắn lắm rồi, hắn còn có thể yêu cầu cao bao nhiêu, sao vậy? Chẳng lẽ muội đối với hắn còn tình cũ chưa dứt?"
Đôi mắt đẹp của nàng ta trợn trừng, mặt đẹp bịt kín tức giận, "Năm năm trước, tiểu muội đã bỏ qua sự then thùng e ngại của một tiểu cô nướng, tỏ tình với hắn, hi vọng Triển, Nghiêm hai nhà có thể kết thông gia, hắn thậm chí liếc ta một cái cũng không có liền cự tuyệt, nhưng bây giờ lại đính hôn cũng một nha đầu mập, như vậy không phảu muốn nói rằng ta còn thu kém ả nha đầu mập đó sao?”
"Phượng Kiều, chẳng lẽ muội vẫn chưa chết tâm với hắn?" Nghiêm Gia Lương thu lại tươi cười, cáu kỉnh nói: "Đừng quên, cha đã giúp muội an bài một mối hôn sự, thay vì tranh gửi gắm tấm thân cho một gã không dám bước chân ra ngoài ánh sáng, không bằng muội gả vào Vương Phủ, cho dù chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng chỉ cần có thể được Bát Vương gia sủng ái, Nghiêm gia chúng ta đã có thể dựa theo muội thăng chức rất nhanh."
Nghiêm Phượng Kiều rũ mí mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ tươi, "Ta biết rồi, chẳng qua là, ta nuốt không trôi cơn tức này, đây đối với ta mà nói không thể nghi ngờ là một loại làm nhục."
"Chờ chúng ta có núi dựa là Bát Vương gia đương nhiên có thể trả đũa Triễm gia một cách nghiêm chỉnh rồi, để cho bọn họ không cách nào ở trên trấn đặt chân xuống, đến lúc đó, chính là thiên hạ của Lục Nghi lâu chúng ta rồi, đây không phải là cách báo thùi thay cho muội sao?"
"Điều này cũng đúng, chẳng qua . . . . ." Trên gương mặt quyến rũ lộ ra lúm đồng tiền cười tà ác.
Ánh mắt Nghiêm Gia Lương bỗng chốc sắc bén, "Chẳng qua cái gì?"
"Đại ca, ca có biện pháp nào để cho ta gặp mập nha đầu kia một chút hay không?"
Hắn cong miệng, cười xấu xa hỏi: "Muội muốn làm gì sao?"
"Chỉ là muốn gặp ả ta một chút thôi ." Nàng ta cười nịnh nọt nói.
"Ừ! Ta sẽ tận lực an bài cho muội gặp mặt." Nghiêm Gia Lương trầm ngâm một hồi lâu nói.
Nghiêm Phượng Kiều cử chỉ ưu nhã, che miệng cười khẽ, "Vậy ta phải cám ơn đại ca trước rồi."
Hừ! Nàng không cam lòng nàng sẽ thua bởi cô gái điều kiện còn kém hơn so với mình, nếu như có thể, nàng không tiếc bất kỳ giá cao cũng sẽ phá hủy nha đầu mập đó!
Phụng mệnh làm việc Vạn Phúc ở trên đường cái chờ thật lâu, mặc dù hắn chưa tạn mắt nhìn thấy, những từ hắn nói bóng nói gió mà đến kết quả, chỉ cần thấy được cô nương miệng ăn không ngừng, dáng dấp ‘tròn trịa” là được, quả nhiên, chưa tới một canh giờ, hắn đx nhìn thấy người mà hắn muốn tìm rồi.
"Xin hỏi cô có phải là Nhạc Nhạc cô nương không?" Hắn cúi người hỏi.
Đông Phương Nhạc Nhạc vừa mút thanh kẹo hồ lô, vừa nói: "Là ta.”
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta muốn gặp cô nương, có thể cùng tiểu nhân đến đó một chuyến hay không?" Vạn Phúc lễ độ hỏi.
Nàng nhăn mày lại, bộ mặt đầy vẻ khó xử hỏi: "Nhưng, ta lại không biết thiếu gia nhà ngươi, sao hắn lại muốn gặp ta nhỉ?"
Vạn Phúc chìa những chiếc răng cửa vàng khè cao thấp không đều, chà xát hai tay nói: "Ha ha! Thiếu gia nhà ta là công tử của Nghiêm lão bản Lục Nghi lâu đại danh đỉnh đỉnh, bản lãnh nấu nướng cao nhất vùng này! Ngài ấy có nghe nói hứng thú lớn nhất của Nhạc Nhạc cô nương chính là ăn, cho nên, muốn mời cô nương đến đó ăn một bữa cơm, không biết Nhạc Nhạc cô nương có nguyện ý vui lòng hay không?"
"Nhà ngươi thiếu gia muốn mời ta ăn cơm?" Nàng vừa nghe đến có ăn, tinh thần cũng trào dâng.
"Chính thế." Hắn biết con cá đã mắc câu.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Ừ. . . . . . Sẽ rất xa sao?"
"Không xa, không xa, đại khái đi hai con đường sẽ đến." Vạn Phúc tận lực bày ra vẻ mặt hòa thiện, tránh cho dọa nàng chạy.
"Vậy ngươi dẫn đường chứ!" Nếu người ta đã có lòng tốt muốn mời nàng ăn cơm, nếu nàng không đi thì sẽ rất thiếu lễ độ, nàng muốn, chỉ cần không đi quá lâu là được rồi nhỉ.
Vạn Phúc lặng lẽ che giấu ý xấu trong mắt, cung kính lên tiếng: "Vậy mời đi theo tiểu nhân."
Sau khi hai người đi, trong đám người có người chú ý đến cử động của bọn họ.
"Di? Đó không phải là gã sai vặt Vạn Phúc bên cạnh Nghiêm Gia Lương sao?" Tào Gia Bảo gãi gãi đầu, trong lòng buồn bực nói thầm"Sao Nhạc Nhạc lại đi cũng hắn nhỉ?" Hai người bọn họ giống như nước với lửa, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không bao giờ đứng chung một chỗ mà, nam tử trung niên đã đi được vài bước đường, quay đầu lại kêu lên, "Gia Bảo, con sững sờ ở chỗ đó làm gì vậy?"
"Cha, cha về điếm trước đi, con đột nhiên nghĩ đến có chút việc muốn làm." Hắn trả lời.
Trung niên nam nhân gật đầu một cái rời đi trước.
Tào Gia Bảo đứng thẩn thờ giữa đường cau mày trầm tư nửa ngày, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, không nói hai lời, lập tức bước nhanh đi theo.
Bích Ngọc dẫn Tào Gia Bảo tới Triển Viên bái phỏng, bước vào Bách Hiên
"Xin ở chỗ này xin chờ một chút, nô tỳ vào thông báo với Tam Thiếu Gia một tiếng trước."
Mà ở bên trong nhà, Triển Mộ Bạch bởi vì một buổi chiều không thấy được Đông Phương Nhạc Nhạc, nhấp nha nhấp nhỏm, tính khí không được tốt lắm, Bích Ngọc vừa bước đến, vừa lúc lên tiếng sai bảo.
"Ngươi! Đi gọi heo tiểu muội tới cho ta!" Mỗi ngày đến thời gian này, nàng đều sẽ chủ động chạy tới đây, cùng hắn ngoắc ngoắc dây dưa, rầm rì muốn ăn đồ ăn của hắn làm, nhưng suốt cả ngày hôm nay không thấy bóng người của nàng, làm cho trong lòng hắn khó chịu tới cực điểm.
"Tam Thiếu Gia, Nhạc Nhạc cô nương không có ở trong phủ." Nàng khiếp sợ trả lời.
Triển Mộ Bạch nhe răng trợn mắt khẽ nguyền rủa, "Đáng chết! Nàng lại trốn chỗ nào nữa rồi? Còn không mau phái người đi ra ngoài tìm nàng về, chút chuyện nhỏ này cũng muốn ta phân phó mới có thể đi làm sao? Ngươi thì không thể thông minh một chút sao?" Hắn thậm chí đã quên mình từng nói qua muốn cùng Đông Phương Nhạc Nhạc giữ một khoảng cách, tránh cho cả đời đều phải bị nàng bám dính, mới gọi xui xẻo đấy!
Nhưng, một ngày không có thấy nàng, cả người hắn liền có cái gì đó không đúng, chẳng qua là hắn tự mình chưa phát hiện thôi.
"Dạ! Tam Thiếu Gia, nô tỳ lập tức đi làm ngay." Bích Ngọc lắp bắp mà nói: "Ách, còn có. . . . . ."
Hắn trợn mắt, "Còn có chuyện gì?"
"Là . . . . . Là Tào thiếu gia của Đạo Hương thôn cầu kiến."
"Ta không muốn gặp bất luận kẻ nào." Triển Mộ Bạch làm ra vẻ muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Bích Ngọc ngập ngừng nói: "Nhưng. . . . . . Ngài ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp Tam Thiếu Gia."
"Không gặp nhất định không gặp, ngươi thật quá nhiều lời!" Hắn bày ra gương mặt khó coi cho nàng nhìn.
Bích Ngọc bị dọa đến mặt trắng bệch, "Vậy, vậy nô tỳ đi ra ngoài." Nàng vội vàng xoay người bước ra ngưỡng cửa, xem ra nàng chỉ có nói tiếng xin lỗi với Tào Gia Bảo mà thôi.
" Tam Thiếu Gia nhà ngươi không gặp ta có đúng không?" Thấy thần sắc nàng hoảng hốt, Tào Gia Bảo suy đoán nói, bất quá, đây cũng là chuyện mà hắn đã sớm dự liệu được.
"Tào thiếu gia, thật xin lỗi, Tam Thiếu Gia, tâm tình không tốt, không muốn gặp khách."
Lòng Tào Gia Bảo như lửa đốt!"Nhưng, như vậy Nhạc Nhạc làm sao đây?"
Người của toàn bộ trấn này ai cũng biết Triển Mộ Bạch cùng Nghiêm Gia Lương đối đầu, hắn cũng biết rõ Nghiêm Gia Lương là một người vì cầu thắng lợi có thể không từ thủ đoạn, mặc dù hắn rất muốn tin tưởng Đông Phương Nhạc Nhạc sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng mọi thứ đề phòng thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Heo tiểu muội xảy ra chuyện gì?" Ở trong phòng Triển Mộ Bạch lỗ tai vốn dựng thẳng tai thật cao , vừa nghe nói có liên quan đến Đông Phương Nhạc Nhạc, thần kinh toàn thân tất cả đều căng thẳng.
Tào Gia Bảo không vào nhà, hắn đứng bên ngoài đem những chuyện trải qua chuyển đạt cho Triển Mộ Bạch.
"Ta ở trên đường nhìn thấy nàng bị Vạn Phúc mang vào Lục Nghi lâu, liền len lén hỏi thăm tin tức người làm của Lục Nghi lâu, nghe nói hình như là Nghiêm Gia Lương làm chủ, ở Khách Quý các mở tiệc mời Nhạc Nhạc, ta lo lắng nàng bị thiệt thòi, muốn cùng đi vào, không nghĩ tới bị cản ở ngoài cửa, đối với ngươi thật sự không quá yên tâm, cho nên mới nói cho ngươi biết một tiếng."
Triển Mộ Bạch nghe nhất thời đỉnh đầu bốc khói, hỏa khí vọt thẳng hướng đỉnh đầu.
"Heo tiểu muội này vừa nghe đến có đồ ăn, cũng không quản đối phương là gấu hay cọp, , liền ngu o o chạy theo người ta, chờ nàng về, ta nhất định mắng nàng một trận mới được, quả thật quá mức lắm rồi.”
"Ta biết ngươi không muốn gặp ta, bất quá, ta vẫn muốn đến nhắc nhở ngươi một tiếng, ta xem Nhạc Nhạc giống như muội muội của mình, không hy vọng nàng bị thương tổn, cũng hi vọng có một ngày ngươi nguyện ý đi ra, chúng ta vẫn là bằng hữu."
Tào Gia Bảo thở dài ở trong lòng, "Ta muốn nói chính là chỗ này, vậy ta về đây."
Đợi tiếng bước chân đi xa, Triển Mộ Bạch giống như một gà trống bị bại trận, ngồi xuống như đưa đám, trước kia trong mắt hắn không thèm để tâm đến ai, cho dù là người bạn đã cùng lớn lên với hắn, cũng hết sức xem thường, nhưng Tào Gia Bảo chung quy lại là dùng một tấm lòng hết sức chân thành mà đối đãi hắn, chưa bao giờ từng thay đổi qua, Triển Mộ Bạch giờ khắc này cảm thấy mình thật sự quá thiếu sót, không xứng với tình bạn của người đó.
Nghĩ lại, hôm nay hắn có loại kết cục này, tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão, là Lão Thiên Gia muốn hắn học được hai chữ"Khiêm tốn" này, thế nhưng hắn lại chỉ biết oán trời hận đất, bản thân lại cũng không chịu tỉnh lại, phải bị khổ như thế thật đáng đời, đây thật là báo ứng của hắn.
Khách Quý các của Lục Nghi lâu.
Vạn Phúc cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đem Đông Phương Nhạc Nhạc dụ dỗ đến đây, lần này đối với căn dặn của thiếu gia , có thể giữ được mạng nhỏ rồi.
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta đang ở bên trong, mời vào!"
"Hắn thật muốn mời ta ăn cơm sao?" Cái trấn nhỏ này, mỗi một người dân đều là người thật tốt, khẳng khái lại thiện lương, vậy mà cha nuôi lại luôn nói người bên ngoài rất xấu xa độc ác.
"Đó là đương nhiên rồi." Vạn Phúc dẫn nàng đến trước mặt Nghiêm Gia Lương, "Nhạc Nhạc cô nương, tiểu nhân giới thiệu với cô nương, vị này chính là chúng ta Nghiêm thiếu gia thiếu chủ của Lục Nghi lâu ."
Nhưng đôi mắt của Đông Phương Nhạc Nhạc hoàn toàn không ở trên người của Nghiêm Gia Lương, mà là một bàn yến tiệc đang đầy tràn kia, có súp vây cá, hạt sen lột vỏ, thịt cua làm gỏi, gà nướng đất sét, món ăn nguội vân vân, còn có những món điểm tâm ngọt như bánh của cải, cải thìa đóng hộp, bánh ốc, có thể nói là sắc hương vị đầy đủ, nhìn thật ngon mắt.
"Oa! Nhìn thật ngon đó." Nàng mở to mắt, lau khóe miệng một cái nói.
Thay cẩm bào Nghiêm Gia Lương khép lại quạt giấy, gương mặt đắc ý phi phàm, "Những thứ này chẳng qua là chút tài mọn, Nhạc Nhạc cô nương không ngại nếm thử mùi vị trước một chút rồi hãy nói."
Nàng gắp một khối thịt vịt quay bỏ vào trong miệng nhai nhai, "Những thức ăn này đều là ngươi làm một mình sao?"
Trong trấn nhỏ này thực sự Ngọa Hổ Tàng Long, ai cũng đều có chút tài năng.
"Chính là Nghiêm mỗ, mong rằng Nhạc Nhạc cô nương có thể chỉ giáo nhiều hơn." Hắn lộ ra nụ cười tự nhận có thể mê chết người, bắt đầu thi triển mị lực phái nam với nàng.
Nghiêm Gia Lương cũng không tin mình sẽ thua bởi một tên xấu xí, đến lúc đó, hắn sẽ lừa gạt nha đầu mập này, kể từ đó, không chỉ có Triển gia mất mặt mũi, Triển Mộ Bạch cũng không còn mặt gặp người rồi, chỉ có thể cả đời núp ở trong hang chuột bốc mùi của hắn, cũng nữa đừng mong sẽ cùng hắn tranh chiêu bài dát vàng"Thần Trù" này.
Đông Phương Nhạc Nhạc tin là thật gật đầu nhỏ một cái, "Hỏi ta là được rồi, không thành vấn đề, ta sẽ hảo hảo chỉ giáo cho ngươi."Thức ăn có ngon hay không nàng chỉ ăn một lần liền biết, hắn thực sự hỏi đúng người rồi.
"Vậy phải làm phiền đến cô nương rồi." Nghiêm Gia Lương cố làm ra vẻ nhún nhường mà nói.
Hắn nhìn sang Nghiêm Phượng Kiều đang núp sau bức rèm che xem trộm, thấy mặt nàng đầy vẻ khinh miệt, lập tức hiểu được trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì.
Nha đầu mập này rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Chẳng lẽ người của Triển gia mắt cũng bị mù, sao lại chọn phải nàng ta chứ! Triển Mộ Bạch từ trước đến giờ, mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, hắn lại có thể đáp ứng cửa hôn sự này, thật đúng là làm người ta nghĩ không ra.
Bất quá nói thật, bọn họ cũng rất xứng đôi , đổi lại là cô nương tầm thường nào khác, cho dù Triển gia có tiền đi chăng nữa, thù lao cho nhiều hơn nữa, thử hỏi có ai nguyện ý gả cho một tên bị thẹo, tánh khí nóng nảy, lại khó khăn phục vụ , một trượng phu xấu xí chứ?
Nghiêm Gia Lương xấu xa thầm nghĩ.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêm túc hiếm có khi ăn một bàn thức ăn này, nếu người ta đã có lòng tốt mời nàng ăn cơm. Cũng không nên làm cho đối phương thất vọng, nàng đương nhiên phải giúp đỡ người ta bằng cách nhận xét rồi, nếu không thì rất có lỗi với người ta.
"Ngươi xác định?"
Đối mặt với câu hỏi của chủ nhân Vạn Phúc vô cùng lo sợ nói
: "Đây là chuyện vô cùng chính ác! Tiểu nhân làm sao dám lừa thiếu gia chứ? Tiểu cô nương thời gian trước đoạt danh hiệu Đại Vị Vương vô địch, đột nhiên vào mấy ngày trước lắc mình một cái, thành vị hôn thê của Tam Thiếu Gia Triển gia, chuyện này tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Triển Viên ai cũng biết, tin tức này tuyệt đối sẽ không lầm.”
Nghiêm Gia Lương nhìn có chút hả hê cất giọng cuồng tiếu, "Triển Mộ Bạch a! Triển Mộ Bạch, không nghĩ tới ngươi lại có thể lạc phách đến nông nỗi này, chắc là không có cô nương nhà nào chịu gả cho ngươi, ngươi không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cưới nha đầu mập đó."
"Tiểu nhân cũng nghĩ như thế."
"Triển Mộ Bạch, ta thấy cuộc đời này của ngươi đã đi đến bước đường cùng rồi, " hắn âm trầm cười nói.
Vạn Phúc rất chân chó phụ họa nói: "Hắn sao có thể so cùng thiếu gia chứ? Hiện tại người của toàn bộ trấn này, ai cũng biết tài nấu nướng của Nghiêm thiếu gia Lục Nghi lâu lừng danh xa gần, hắn chẳng là gì cả.”
"Đủ rồi, ngươi cũng chỉ biết nịnh hót thôi." Mắt Nghiêm Gia Lương lộ ánh sáng lạnh hỏi: "Biết lai lịch của nha đầu mập đó không?”
"Tiểu nhân cũng không rõ."
Hắn hùng hổ quát, "Vậy còn không đi tra cho ta!"
"Đúng, đúng, tiêu nhân đi ngay lập tức." Vạn Phúc một đường lảo đảo nghiêng ngã ra cửa.
Nghiêm Gia Lương trầm xuống ngũ quan được xưng tụng là tuấn mỹ, lực đạo tay phải không khỏi tăng thêm, cơ hồ muốn bóp nát chén sứ trên tay.
Có câu nói, một núi không thể chứa hai hổ, hắn và Triển Mộ Bạch không chỉ cùng năm sinh, trong nhà cũng đồng thời mở quán thức ăn lớn nhất nơi đây, tướng mạo hai người anh tuấn càng thêm khó phân cao thấp, đúng dịp hơn chính là, bọn họ đối với tài nấu nướng cũng vô cùng có hứng thú, cho nên, từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn bị đem ra so sánh, hết lần này tới lần khác vận khí của hắn lại không tốt như của Mộ Bạch, luôn luôn ở phía sau tên đó, điều này làm cho tâm lý của hắn tương đối không thăng bằng.
Hắn từ đáy lòng thống hận Triển Mộ Bạch, vô luận hắn nhiều lần cố gắng nghiên cứu tài nấu nướng, cũng không cách nào thắng nổi thiên phú bẩm sinh đó của Triển Mộ Bạch, cả đời chỉ có thể sống dưới bóng tối của tên đó, nhìn hắn trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú, còn hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hắn đã chịu đủ rồi!
Cho nên, khi Triển Mộ Bạch ở trong lửa lớn bất hạnh bị hủy dung, trốn biệt trong nhà không ra ngoài gặp ai nữa, Nghiêm Gia Lương đã cho rằng đây là cơ hội mà trời cao ban cho hắn, để cho hắn có thể thay thế được vị trí của tên kia.
Nhưng hắn vẫn không thể an tâm được, chỉ sợ Triển Mộ Bạch khôi phục tự tin, ngóc đầu trở lại, như vậy danh tiếng hắn thật vất vả mới có được sẽ tan biến, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện đó phát sinh!
Hoa lạp! Bức rèm đủ màu bị một bàn tay trắng nõn thon dài xốc lên, bước ra ngoài là một cô nương có thân thể yểu điệu xinh đẹp.
"Đại ca, thấy tâm tình của huynh hôm nay tựa hồ rất tốt, có chuyện gì vui sao?" Nghiêm Phượng Kiều giọng nũng nịu hỏi, thân thể nhje nhàng nàng bước đi như liễu yếu đón gió, yểu điệu thướt tha, trông rất đẹp mắt.
Nghiêm Gia Lương cười liếc nhìn muội muội cùng cha khác mẹ, "Triển Mộ Bạch đính hôn rồi, muội biết không?"
"Điều này sao có thể?" Nàng chấn động kinh hoàng hỏi: "Xảy ra lúc nào?"
"Chính là hai ngày trước, muội có nghe nói qua lần trước ở Đắc Ý lâu cử hành cuộc tranh tài Đại Vị Vương, đoạt giải nhất chính là tiểu cô nương họ Đông Phương, kết quả, nàng ấy bây giờ trở thành vị hôn thê của Triển Mộ Bạch! Muội thấy có buồn cười không?
Một quái vật hợp với một nha đầu mập, thật đúng là tuyệt phối a!"
Nghiêm Phượng Kiều nở nụ cười lạnh lẽo, "Triển Mộ Bạch luôn luôn ỷ mình rất cao, sao có thể coi trọng ả kia như thế?”
"Đó là Triển Mộ Bạch trước kia, bây giờ hắn có người chịu gả cho là may mắn lắm rồi, hắn còn có thể yêu cầu cao bao nhiêu, sao vậy? Chẳng lẽ muội đối với hắn còn tình cũ chưa dứt?"
Đôi mắt đẹp của nàng ta trợn trừng, mặt đẹp bịt kín tức giận, "Năm năm trước, tiểu muội đã bỏ qua sự then thùng e ngại của một tiểu cô nướng, tỏ tình với hắn, hi vọng Triển, Nghiêm hai nhà có thể kết thông gia, hắn thậm chí liếc ta một cái cũng không có liền cự tuyệt, nhưng bây giờ lại đính hôn cũng một nha đầu mập, như vậy không phảu muốn nói rằng ta còn thu kém ả nha đầu mập đó sao?”
"Phượng Kiều, chẳng lẽ muội vẫn chưa chết tâm với hắn?" Nghiêm Gia Lương thu lại tươi cười, cáu kỉnh nói: "Đừng quên, cha đã giúp muội an bài một mối hôn sự, thay vì tranh gửi gắm tấm thân cho một gã không dám bước chân ra ngoài ánh sáng, không bằng muội gả vào Vương Phủ, cho dù chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng chỉ cần có thể được Bát Vương gia sủng ái, Nghiêm gia chúng ta đã có thể dựa theo muội thăng chức rất nhanh."
Nghiêm Phượng Kiều rũ mí mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ tươi, "Ta biết rồi, chẳng qua là, ta nuốt không trôi cơn tức này, đây đối với ta mà nói không thể nghi ngờ là một loại làm nhục."
"Chờ chúng ta có núi dựa là Bát Vương gia đương nhiên có thể trả đũa Triễm gia một cách nghiêm chỉnh rồi, để cho bọn họ không cách nào ở trên trấn đặt chân xuống, đến lúc đó, chính là thiên hạ của Lục Nghi lâu chúng ta rồi, đây không phải là cách báo thùi thay cho muội sao?"
"Điều này cũng đúng, chẳng qua . . . . ." Trên gương mặt quyến rũ lộ ra lúm đồng tiền cười tà ác.
Ánh mắt Nghiêm Gia Lương bỗng chốc sắc bén, "Chẳng qua cái gì?"
"Đại ca, ca có biện pháp nào để cho ta gặp mập nha đầu kia một chút hay không?"
Hắn cong miệng, cười xấu xa hỏi: "Muội muốn làm gì sao?"
"Chỉ là muốn gặp ả ta một chút thôi ." Nàng ta cười nịnh nọt nói.
"Ừ! Ta sẽ tận lực an bài cho muội gặp mặt." Nghiêm Gia Lương trầm ngâm một hồi lâu nói.
Nghiêm Phượng Kiều cử chỉ ưu nhã, che miệng cười khẽ, "Vậy ta phải cám ơn đại ca trước rồi."
Hừ! Nàng không cam lòng nàng sẽ thua bởi cô gái điều kiện còn kém hơn so với mình, nếu như có thể, nàng không tiếc bất kỳ giá cao cũng sẽ phá hủy nha đầu mập đó!
Phụng mệnh làm việc Vạn Phúc ở trên đường cái chờ thật lâu, mặc dù hắn chưa tạn mắt nhìn thấy, những từ hắn nói bóng nói gió mà đến kết quả, chỉ cần thấy được cô nương miệng ăn không ngừng, dáng dấp ‘tròn trịa” là được, quả nhiên, chưa tới một canh giờ, hắn đx nhìn thấy người mà hắn muốn tìm rồi.
"Xin hỏi cô có phải là Nhạc Nhạc cô nương không?" Hắn cúi người hỏi.
Đông Phương Nhạc Nhạc vừa mút thanh kẹo hồ lô, vừa nói: "Là ta.”
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta muốn gặp cô nương, có thể cùng tiểu nhân đến đó một chuyến hay không?" Vạn Phúc lễ độ hỏi.
Nàng nhăn mày lại, bộ mặt đầy vẻ khó xử hỏi: "Nhưng, ta lại không biết thiếu gia nhà ngươi, sao hắn lại muốn gặp ta nhỉ?"
Vạn Phúc chìa những chiếc răng cửa vàng khè cao thấp không đều, chà xát hai tay nói: "Ha ha! Thiếu gia nhà ta là công tử của Nghiêm lão bản Lục Nghi lâu đại danh đỉnh đỉnh, bản lãnh nấu nướng cao nhất vùng này! Ngài ấy có nghe nói hứng thú lớn nhất của Nhạc Nhạc cô nương chính là ăn, cho nên, muốn mời cô nương đến đó ăn một bữa cơm, không biết Nhạc Nhạc cô nương có nguyện ý vui lòng hay không?"
"Nhà ngươi thiếu gia muốn mời ta ăn cơm?" Nàng vừa nghe đến có ăn, tinh thần cũng trào dâng.
"Chính thế." Hắn biết con cá đã mắc câu.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Ừ. . . . . . Sẽ rất xa sao?"
"Không xa, không xa, đại khái đi hai con đường sẽ đến." Vạn Phúc tận lực bày ra vẻ mặt hòa thiện, tránh cho dọa nàng chạy.
"Vậy ngươi dẫn đường chứ!" Nếu người ta đã có lòng tốt muốn mời nàng ăn cơm, nếu nàng không đi thì sẽ rất thiếu lễ độ, nàng muốn, chỉ cần không đi quá lâu là được rồi nhỉ.
Vạn Phúc lặng lẽ che giấu ý xấu trong mắt, cung kính lên tiếng: "Vậy mời đi theo tiểu nhân."
Sau khi hai người đi, trong đám người có người chú ý đến cử động của bọn họ.
"Di? Đó không phải là gã sai vặt Vạn Phúc bên cạnh Nghiêm Gia Lương sao?" Tào Gia Bảo gãi gãi đầu, trong lòng buồn bực nói thầm"Sao Nhạc Nhạc lại đi cũng hắn nhỉ?" Hai người bọn họ giống như nước với lửa, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không bao giờ đứng chung một chỗ mà, nam tử trung niên đã đi được vài bước đường, quay đầu lại kêu lên, "Gia Bảo, con sững sờ ở chỗ đó làm gì vậy?"
"Cha, cha về điếm trước đi, con đột nhiên nghĩ đến có chút việc muốn làm." Hắn trả lời.
Trung niên nam nhân gật đầu một cái rời đi trước.
Tào Gia Bảo đứng thẩn thờ giữa đường cau mày trầm tư nửa ngày, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, không nói hai lời, lập tức bước nhanh đi theo.
Bích Ngọc dẫn Tào Gia Bảo tới Triển Viên bái phỏng, bước vào Bách Hiên
"Xin ở chỗ này xin chờ một chút, nô tỳ vào thông báo với Tam Thiếu Gia một tiếng trước."
Mà ở bên trong nhà, Triển Mộ Bạch bởi vì một buổi chiều không thấy được Đông Phương Nhạc Nhạc, nhấp nha nhấp nhỏm, tính khí không được tốt lắm, Bích Ngọc vừa bước đến, vừa lúc lên tiếng sai bảo.
"Ngươi! Đi gọi heo tiểu muội tới cho ta!" Mỗi ngày đến thời gian này, nàng đều sẽ chủ động chạy tới đây, cùng hắn ngoắc ngoắc dây dưa, rầm rì muốn ăn đồ ăn của hắn làm, nhưng suốt cả ngày hôm nay không thấy bóng người của nàng, làm cho trong lòng hắn khó chịu tới cực điểm.
"Tam Thiếu Gia, Nhạc Nhạc cô nương không có ở trong phủ." Nàng khiếp sợ trả lời.
Triển Mộ Bạch nhe răng trợn mắt khẽ nguyền rủa, "Đáng chết! Nàng lại trốn chỗ nào nữa rồi? Còn không mau phái người đi ra ngoài tìm nàng về, chút chuyện nhỏ này cũng muốn ta phân phó mới có thể đi làm sao? Ngươi thì không thể thông minh một chút sao?" Hắn thậm chí đã quên mình từng nói qua muốn cùng Đông Phương Nhạc Nhạc giữ một khoảng cách, tránh cho cả đời đều phải bị nàng bám dính, mới gọi xui xẻo đấy!
Nhưng, một ngày không có thấy nàng, cả người hắn liền có cái gì đó không đúng, chẳng qua là hắn tự mình chưa phát hiện thôi.
"Dạ! Tam Thiếu Gia, nô tỳ lập tức đi làm ngay." Bích Ngọc lắp bắp mà nói: "Ách, còn có. . . . . ."
Hắn trợn mắt, "Còn có chuyện gì?"
"Là . . . . . Là Tào thiếu gia của Đạo Hương thôn cầu kiến."
"Ta không muốn gặp bất luận kẻ nào." Triển Mộ Bạch làm ra vẻ muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Bích Ngọc ngập ngừng nói: "Nhưng. . . . . . Ngài ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp Tam Thiếu Gia."
"Không gặp nhất định không gặp, ngươi thật quá nhiều lời!" Hắn bày ra gương mặt khó coi cho nàng nhìn.
Bích Ngọc bị dọa đến mặt trắng bệch, "Vậy, vậy nô tỳ đi ra ngoài." Nàng vội vàng xoay người bước ra ngưỡng cửa, xem ra nàng chỉ có nói tiếng xin lỗi với Tào Gia Bảo mà thôi.
" Tam Thiếu Gia nhà ngươi không gặp ta có đúng không?" Thấy thần sắc nàng hoảng hốt, Tào Gia Bảo suy đoán nói, bất quá, đây cũng là chuyện mà hắn đã sớm dự liệu được.
"Tào thiếu gia, thật xin lỗi, Tam Thiếu Gia, tâm tình không tốt, không muốn gặp khách."
Lòng Tào Gia Bảo như lửa đốt!"Nhưng, như vậy Nhạc Nhạc làm sao đây?"
Người của toàn bộ trấn này ai cũng biết Triển Mộ Bạch cùng Nghiêm Gia Lương đối đầu, hắn cũng biết rõ Nghiêm Gia Lương là một người vì cầu thắng lợi có thể không từ thủ đoạn, mặc dù hắn rất muốn tin tưởng Đông Phương Nhạc Nhạc sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng mọi thứ đề phòng thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Heo tiểu muội xảy ra chuyện gì?" Ở trong phòng Triển Mộ Bạch lỗ tai vốn dựng thẳng tai thật cao , vừa nghe nói có liên quan đến Đông Phương Nhạc Nhạc, thần kinh toàn thân tất cả đều căng thẳng.
Tào Gia Bảo không vào nhà, hắn đứng bên ngoài đem những chuyện trải qua chuyển đạt cho Triển Mộ Bạch.
"Ta ở trên đường nhìn thấy nàng bị Vạn Phúc mang vào Lục Nghi lâu, liền len lén hỏi thăm tin tức người làm của Lục Nghi lâu, nghe nói hình như là Nghiêm Gia Lương làm chủ, ở Khách Quý các mở tiệc mời Nhạc Nhạc, ta lo lắng nàng bị thiệt thòi, muốn cùng đi vào, không nghĩ tới bị cản ở ngoài cửa, đối với ngươi thật sự không quá yên tâm, cho nên mới nói cho ngươi biết một tiếng."
Triển Mộ Bạch nghe nhất thời đỉnh đầu bốc khói, hỏa khí vọt thẳng hướng đỉnh đầu.
"Heo tiểu muội này vừa nghe đến có đồ ăn, cũng không quản đối phương là gấu hay cọp, , liền ngu o o chạy theo người ta, chờ nàng về, ta nhất định mắng nàng một trận mới được, quả thật quá mức lắm rồi.”
"Ta biết ngươi không muốn gặp ta, bất quá, ta vẫn muốn đến nhắc nhở ngươi một tiếng, ta xem Nhạc Nhạc giống như muội muội của mình, không hy vọng nàng bị thương tổn, cũng hi vọng có một ngày ngươi nguyện ý đi ra, chúng ta vẫn là bằng hữu."
Tào Gia Bảo thở dài ở trong lòng, "Ta muốn nói chính là chỗ này, vậy ta về đây."
Đợi tiếng bước chân đi xa, Triển Mộ Bạch giống như một gà trống bị bại trận, ngồi xuống như đưa đám, trước kia trong mắt hắn không thèm để tâm đến ai, cho dù là người bạn đã cùng lớn lên với hắn, cũng hết sức xem thường, nhưng Tào Gia Bảo chung quy lại là dùng một tấm lòng hết sức chân thành mà đối đãi hắn, chưa bao giờ từng thay đổi qua, Triển Mộ Bạch giờ khắc này cảm thấy mình thật sự quá thiếu sót, không xứng với tình bạn của người đó.
Nghĩ lại, hôm nay hắn có loại kết cục này, tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão, là Lão Thiên Gia muốn hắn học được hai chữ"Khiêm tốn" này, thế nhưng hắn lại chỉ biết oán trời hận đất, bản thân lại cũng không chịu tỉnh lại, phải bị khổ như thế thật đáng đời, đây thật là báo ứng của hắn.
Khách Quý các của Lục Nghi lâu.
Vạn Phúc cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đem Đông Phương Nhạc Nhạc dụ dỗ đến đây, lần này đối với căn dặn của thiếu gia , có thể giữ được mạng nhỏ rồi.
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta đang ở bên trong, mời vào!"
"Hắn thật muốn mời ta ăn cơm sao?" Cái trấn nhỏ này, mỗi một người dân đều là người thật tốt, khẳng khái lại thiện lương, vậy mà cha nuôi lại luôn nói người bên ngoài rất xấu xa độc ác.
"Đó là đương nhiên rồi." Vạn Phúc dẫn nàng đến trước mặt Nghiêm Gia Lương, "Nhạc Nhạc cô nương, tiểu nhân giới thiệu với cô nương, vị này chính là chúng ta Nghiêm thiếu gia thiếu chủ của Lục Nghi lâu ."
Nhưng đôi mắt của Đông Phương Nhạc Nhạc hoàn toàn không ở trên người của Nghiêm Gia Lương, mà là một bàn yến tiệc đang đầy tràn kia, có súp vây cá, hạt sen lột vỏ, thịt cua làm gỏi, gà nướng đất sét, món ăn nguội vân vân, còn có những món điểm tâm ngọt như bánh của cải, cải thìa đóng hộp, bánh ốc, có thể nói là sắc hương vị đầy đủ, nhìn thật ngon mắt.
"Oa! Nhìn thật ngon đó." Nàng mở to mắt, lau khóe miệng một cái nói.
Thay cẩm bào Nghiêm Gia Lương khép lại quạt giấy, gương mặt đắc ý phi phàm, "Những thứ này chẳng qua là chút tài mọn, Nhạc Nhạc cô nương không ngại nếm thử mùi vị trước một chút rồi hãy nói."
Nàng gắp một khối thịt vịt quay bỏ vào trong miệng nhai nhai, "Những thức ăn này đều là ngươi làm một mình sao?"
Trong trấn nhỏ này thực sự Ngọa Hổ Tàng Long, ai cũng đều có chút tài năng.
"Chính là Nghiêm mỗ, mong rằng Nhạc Nhạc cô nương có thể chỉ giáo nhiều hơn." Hắn lộ ra nụ cười tự nhận có thể mê chết người, bắt đầu thi triển mị lực phái nam với nàng.
Nghiêm Gia Lương cũng không tin mình sẽ thua bởi một tên xấu xí, đến lúc đó, hắn sẽ lừa gạt nha đầu mập này, kể từ đó, không chỉ có Triển gia mất mặt mũi, Triển Mộ Bạch cũng không còn mặt gặp người rồi, chỉ có thể cả đời núp ở trong hang chuột bốc mùi của hắn, cũng nữa đừng mong sẽ cùng hắn tranh chiêu bài dát vàng"Thần Trù" này.
Đông Phương Nhạc Nhạc tin là thật gật đầu nhỏ một cái, "Hỏi ta là được rồi, không thành vấn đề, ta sẽ hảo hảo chỉ giáo cho ngươi."Thức ăn có ngon hay không nàng chỉ ăn một lần liền biết, hắn thực sự hỏi đúng người rồi.
"Vậy phải làm phiền đến cô nương rồi." Nghiêm Gia Lương cố làm ra vẻ nhún nhường mà nói.
Hắn nhìn sang Nghiêm Phượng Kiều đang núp sau bức rèm che xem trộm, thấy mặt nàng đầy vẻ khinh miệt, lập tức hiểu được trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì.
Nha đầu mập này rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Chẳng lẽ người của Triển gia mắt cũng bị mù, sao lại chọn phải nàng ta chứ! Triển Mộ Bạch từ trước đến giờ, mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, hắn lại có thể đáp ứng cửa hôn sự này, thật đúng là làm người ta nghĩ không ra.
Bất quá nói thật, bọn họ cũng rất xứng đôi , đổi lại là cô nương tầm thường nào khác, cho dù Triển gia có tiền đi chăng nữa, thù lao cho nhiều hơn nữa, thử hỏi có ai nguyện ý gả cho một tên bị thẹo, tánh khí nóng nảy, lại khó khăn phục vụ , một trượng phu xấu xí chứ?
Nghiêm Gia Lương xấu xa thầm nghĩ.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêm túc hiếm có khi ăn một bàn thức ăn này, nếu người ta đã có lòng tốt mời nàng ăn cơm. Cũng không nên làm cho đối phương thất vọng, nàng đương nhiên phải giúp đỡ người ta bằng cách nhận xét rồi, nếu không thì rất có lỗi với người ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook