Tru Tiên
Chương 244: Hy vọng

   

Cửa đá trầm trọng phát ra thanh âm trầm đục đang đóng lại sau lưng  Tiểu Bạch, cũng đồng thời cắt đứt những thanh âm tạp nham xa xa,  nhãn thần ngời sáng của Tiểu Bạch quét quanh nhà, liền rơi đến trên  mình nam nhân ngồi đằng sau thư án phía trước. Người đó thân thể cao to, sắc mặt uy  nghiêm, khí độ hùng vĩ, chính là Quỷ Vương.

Lúc này, Quỷ Vương cũng đưa mắt nhìn Tiểu Bạch, lại không nói gì. Tiểu Bạch  trước khi đến đây vốn trong lòng tích tụ đầy dẫy tức giận, nhưng giờ phút này không ngờ lại không biết nên nói gì mới đúng, hừ một tiếng, mục quang bất giác lại nhìn quanh  thạch thất, liền nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác kỳ quái, có vẻ như  gian phòng này có gì đó không đúng, nhưng đồ đạc bày biện xung quanh lại vẫn không  khác gì so với lần trước nàng đến, không có một tí xíu biến động, cả chính Tiểu Bạch  cũng không nói được là cái gì không đúng.

Lúc đó, Quỷ Vương từ từ đứng dậy, hỏi: "Sao ngươi lại đột nhiên quay về?"

Thanh âm của ông ta trầm thấp thập phần, tựa hồ có hơi khác so với giọng nói lúc  trước, nhưng Tiểu Bạch lúc này trong lòng đang có quá nhiều tâm tình, cũng không chú ý mấy, lợi dụng Quỷ Vương hỏi câu đó, nàng cười lạnh một tiếng: "Thì ra ông còn biết ta  đã về? Ta về không phải là tìm ông."

Quỷ Vương điềm đạm hỏi: "Ồ? Vậy là vì chuyện gì?"

Tiểu Bạch trả lời không do dự: "Ta về để tìm Quỷ Lệ vì còn có chuyện chưa nói, ta  có vài lời muốn hỏi ông..."

"Chậm đã!" Quỷ Vương sắc mặt trầm ổn chợt hơi có biến, cắt ngang lời nói của  Tiểu Bạch: "Ngươi nói tìm Quỷ Lệ?"

Tiểu Bạch liếc nhìn ông ta, khóe miệng hơi động đậy: "Thì sao?"

Quỷ Vương sắc mặt sa sầm, dị quang thoáng qua trong mắt, chú thị nhìn lên mình  Tiểu Bạch một hồi, một luồng hàn ý lạ kỳ từ trong nhãn thần của ông ta chầm chậm tản phát, nhưng Tiểu Bạch lại phảng phất không cảm thấy gì, sắc mặt bất biến, nhìn thẳng  vào mắt Quỷ Vương, thấp thoáng có ý gây hấn.

Hai người nhìn nhau một hồi, Quỷ Vương chợt thở dài một tiếng, dời chuyển mục  quang: "Không có gì."

Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ta đến hỏi ông, thời gian gần đây trong Hồ Kỳ Sơn  đã loạn lạc rối bời, ngày nào cũng có người phát điên một cách quái lạ, ngày nào cũng  có người thảm tử, Quỷ Vương Tông trên dưới ai ai cũng sợ hãi, ai ai cũng dòm trước ngó sau, ông có biết không?"

Quỷ Vương chắp tay sau lưng đứng dậy, thần tình trên mặt ông ta sau khi nghe  thấy tin tức kinh hồn đó lại tựa hồ cứng đờ như nham thạch, không có biến hóa, qua một  lúc ông ta mới điềm đạm hỏi: "Ồ? Có chuyện vậy sao?"

Tiểu Bạch tức không chịu nổi, bước tới một bước, giận dữ hỏi: "Ông thân là Quỷ Vương Tông Tông chủ, sao lại lì ra một cách bất nhân đối với đại sự như vầy? Trong lòng  ông đang nghĩ gì đây?"

Quỷ Vương xoay người lại, mục quang càng lãnh đạm, nhìn Tiểu Bạch một cái,  khẩu khí chuyển thành lạnh buốt: "Ngươi cũng biết ta là Quỷ Vương Tông Tông chủ mà,  còn Tiểu Bạch cô nương ngươi là gì của Quỷ Vương Tông? Bằng vào cái gì mà lo chuyện  nhà của Quỷ Vương Tông ta?"

Tiểu Bạch ngây người, hiển nhiên không tưởng được Quỷ Vương lại nói mấy lời đó,  trên mặt vẻ tức giận càng đậm đặc, hai người mục quang như hai binh khí trong thạch  thất, không tiếng tăm đập vào nhau!

Cũng không biết bao lâu sau, chỉ nghe Tiểu Bạch gằn từng tiếng: "Phần cơ nghiệp  này, năm xưa có tâm huyết của Tiểu Si muội muội của ta, ta không cần biết ông thật ra  có bị điên hay không, nhưng ta không thể nhìn ông hủy nó đi!"

"Hủy nó? Khà khà..." Quỷ Vương giống như đột nhiên nghe lời nói buồn cười nhất,  thần tình biến đổi, trừ âm trầm phút chốc đã biến thành cuồng vọng, ngửa mặt lên trời  hú dài một tiếng: "Ngươi biết gì? Chính là vì phần cơ nghiệp này có tâm huyết của Tiểu  Si, ta mới dụng tâm kinh doanh, ngày sau xem ta nhất thống võ lâm, xưng bá thiên hạ,  mới biết thủ đoạn của ta, khà khà..." Tiếng cười của ông ta cuồng dại, thần tình dương  dương tự đắc, thần thái khác hẳn ngày xưa, hoàn toàn không còn tư thái trầm ổn ngày  thường.

Tiểu Bạch không khỏi ngạc nhiên, nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, tuy bình nhật đối đãi  với người ta cũng có thể coi là thiện lương, nhưng cũng vị tất xem trọng nhân mạng, chỉ là giờ phút này nhìn thấy thần tình của Quỷ Vương không ngờ đã hoàn toàn không lo tới  tính mệnh của vô số đệ tử Quỷ Vương Tông, cho dù nàng là loài yêu trong mắt loài người  cũng phải thấy quá đáng. Tiểu Bạch cảm thấy mình phen này quay về thật là sai lầm,  người người xung quanh đều chừng như đã biến thành điên dại, chưa điên cũng không  khác gì điên mấy, Quỷ Vương trước mặt cũng không bình thường, thật làm cho mình tức  tối nghi hoặc.

Giận dữ đến cực điểm, Tiểu Bạch quát lớn: "Ngươi có phải bị điên không? Những  người kia đều là môn hạ đệ tử của ngươi, sao ngươi có thể không lo gì tới tính mệnh của  chúng?"

Quỷ Vương vốn vẫn còn ngửa mặt cười dài, nhưng chữ "điên" trong lời nói của Tiểu  Bạch vừa lọt vào tai, thần tình của ông ta liền biến hóa, bắp thịt trên mặt co thắt, tiếng  cười ngưng bặt, mục quang hung mãnh như đao, nhìn về phía Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch thấy thần thái đột biến của Quỷ Vương, thấp thoáng tỏa ra mấy phần  sát khí, trong lòng hơi rùng mình, cơ hồ cùng một lúc, bằng vào sự linh mẫn của đạo  hạnh tu hành ngàn năm yêu hồ, nàng lại phát hiện một chuyện làm cho nàng hơi chấn  động, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Vương.

Trong thạch thất, giữa sự im lặng không hơi không tiếng, không ngờ bốc lên một  mùi máu tanh quỷ dị lờn lợt. Lực lượng quỷ dị đó, cho dù trong lòng Tiểu Bạch không  chịu tin, lại rõ ràng đang chầm chậm tản phát từ thân người Quỷ Vương.

"Ngươi... nói... gì?"

Quỷ Vương đứng đó, chằm chằm nhìn Tiểu Bạch, thanh âm lại biến thành trầm  thấp, phun ra một câu hỏi qua kẽ răng.

Tiểu Bạch không hồi đáp, nàng chỉ nhìn Quỷ Vương, sau đó nét kinh ngạc ban đầu  đã thay thế bằng sự bình tĩnh trở lại, mặt mày không chút biểu tình, đến cuối trong nhãn  thần của nàng thậm chí còn thấp thoáng có vẻ trào phúng châm chọc quỷ dị, chỉ thấy  nàng trầm mặt một hồi lâu, lại ngẩng đầu từ từ thốt: "Ta hồi nãy nóng nảy bộp chộp, lời  nói không đúng, ông đừng để ý."

Lời nói này vượt ngoài ý liệu của Quỷ Vương, bằng vào sự trầm ổn của ông ta cũng  không khỏi hiển lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không cần biết là sao, Tiểu Bạch đã nói ra câu  đó, trong thạch thất vốn không khí căng thẳng lại đã nhất thời buông nhẹ, sát khí máu  tanh thần bí quỷ dị kia cũng tựa hồ từ từ lợt lạt đi.

Tiểu Bạch nhìn kỹ Quỷ Vương, thốt: "Ta hồi nãy có nói ta đến tìm Quỷ Lệ, đã là hắn không có ở đây, ta cũng chán ngán ngồi lì, vậy ta đi đây."

Quỷ Vương do dự một hồi, đôi mày nhíu lại, tựa hồi nhất thời vẫn chưa nghĩ thông  duyên cớ tại sao thái độ của Tiểu Bạch lại đột nhiên biến chuyển, nên nói cũng hơi đắn  đo.

Còn Tiểu Bạch lại không để cho Quỷ Vương có thời gian nghĩ ngợi, nói thẳng:  "Nếu ông không còn chuyện gì khác, ta cáo từ đây." Nói xong quay lưng đi ra cửa.

Thạch thất của Quỷ Vương dĩ nhiên là nơi rộng rãi, nhưng xây trong lòng núi, có rộng cũng đâu rộng mấy, khoảng cách giữa Tiểu Bạch và cửa đá chỉ chưa đầy mười bước,  nhìn thân ảnh yểu điệu của nàng ra đi, Quỷ Vương đứng sau lưng nàng thần tình đột  nhiên xảy ra biến hóa, đủ thứ thần sắc phức tạp đan dệt vào nhau, chợt sát khí đằng  đằng, chợt lại do dự không quyết đoán.

Chỉ là tốc độ bước đi của Tiểu Bạch lại không chậm rãi chút nào, cách xa mười  bước, cho dù tốc độ không nhau cũng có thể nháy mắt là đến. Cửa đá nặng nề chầm  chậm mở về một phía trước mặt nàng, phát ra tiếng cọc cạch trầm thấp, nàng không  quay đầu lại.

Vạt áo trắng bao phủ hình dáng thon thả đầy đặn của nàng, lất phất nhè nhẹ.

Trong thạch quật trong lòng núi này lại có gió thổi vào sao?

Sau lưng, cánh cửa nặng nề lại đóng lại, cách chia nàng cùng bên trong thạch thất.  Tiểu Bạch chợt đứng lại, hít sâu một hơi, lần theo thông đạo trống trống vắng vắng mà đi,  tới lúc này thân thể nàng đã từ trạng thái căng thẳng khẩn trương ngấm ngầm lúc nãy trở nên buông lỏng hơi hơi.

Nhãn quang của nàng vẫn có chút cười cợt thần bí, không biết là đáy lòng nàng  đang nghĩ gì, chỉ là mục quang của nàng đang lướt qua xung quanh thông đạo rộng rãi,  chợt mục quang rơi trên những kẽ nứt sâu hoắm thô thiển trên vách đá xung quanh, sau  đó, thần tình trên sắc mặt của nàng lại thoáng qua một tia cười lạnh xác nhận.

Nàng đã biết nguyên nhân của cảm giác có gì đó không đúng hồi nãy khi mình ở trong thạch thất của Quỷ Vương. Trong động quật của Quỷ Vương Tông ở Hồ Kỳ Sơn này,  đâu đâu cũng có những vết nứt thần bí quỷ dị xuất hiện, chỉ có trong thạch thất của Quỷ Vương hồi nãy, tường đá lại không như vậy.

Hoàn hảo không tổn hại!

oOo

Quỷ Lệ từ trên bầu trời cao cao rơi xuống, con khỉ Tiểu Hôi vẫn ngồi trên vai chàng,  nhìn khắp bốn phía, đối với Tiểu Hôi háo động mà nói, tựa hồ vĩnh viễn không có lúc  nào an tĩnh, bên trong thân thể khỉ cũng vĩnh viễn nhìn không thấy hai chữ "mệt mỏi."

Bất quá khỉ không thể mệt, nhưng chủ nhân của nó sắc mặt lại có vẻ trầm trọng,  Quỷ Lệ hạ mình xuống đất, xa xa là Hồ Kỳ Sơn hoang lương sừng sững, nhưng không  biết vì sao hắn lại không trực tiếp hạ xuống ngay cửa vào động quật của Quỷ Vương  Tông như xưa, mà lại hạ tuốt chân núi Hồ Kỳ Sơn, sau đó chầm chậm bộ hành lên núi.  Có thể nhìn ra thần thái của Quỷ Lệ có vẻ ngưng trọng, đôi mày nhíu chặt, có lẽ cả hắn  cũng đã quên rất lâu rồi không có lần nào thật sự cười tươi.

Lồng ngực hơi có cảm giác nằng nặng, Quỷ Lệ không cần thò tay sờ cũng biết là gì  – pháp bảo thần bí Càn Khôn Luân Hồi Bàn! Trước đây Quỷ Lệ chưa từng nghe nói thế gian này không ngờ còn có bảo vật thần kỳ như vậy, càng không tưởng được một lão coi  tướng Chu Nhất Tiên lãng tích thiên nhai lại biết bí mật mà ngay cả trong Thiên Âm Tự cũng cực kỳ ẩn bí, chỉ là sau mỗi một chút hy vọng của hắn lại là lo lắng, bồn chồn,  khốn hoặc. Mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn không có cách nào tham thấu pháp bảo này,  nghĩ lại, Phổ Đức đại sư một trong tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự cũng đã tốn mấy  chục năm tham tường mà vẫn không thấu đáo, làm sao trong vài ngày ngắn ngủi mà hắn  có thể phá giải được cõi mê này? Làm sao mà lo cho Bích Dao?

Quỷ Lệ dừng bước, hít một hơi sâu, thần tình của hắn giống như gánh nặng ngàn  cân đè ép không thở được, sau một hồi lâu, hắn bỗng cười khổ một tiếng, lại đi lên núi.

Biết bao nhiêu người luôn nói đời người như mộng, lại nào biết giữa nhân thế, vô luận là mộng ra sao, cũng phải đi đối diện!

Bất tri bất giác hắn đã đi đến chỗ vào động quật tổng đường Quỷ Vương Tông.

Mấy đệ tử đi tuần canh gác cửa khẩu nhìn thấy thân ảnh của hắn, ban đầu kinh  hãi, liền đó nghĩ đến gì đó, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng hoan hỉ, tất cả đều chạy lại.

"Phó Tông chủ, ngài đã về rồi."

"Ngài về chậm một bước, Tiểu Bạch cô nương có đến tìm ngài, hồi nãy mới vừa ra  đi rồi!"

"Ngài không về thì bọn tôi... bọn tôi thật không biết còn có thể sống sót gặp ngày  không..."

Tiếng nói loạn xạ chất chồng nhao nhao vang lên, khiến cho Quỷ Lệ thất kinh,  ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi nói gì?"

Chúng đệ tử Quỷ Vương Tông những ngày qua thật như dìm mình trong đao sơn  hỏa hải, khốn khổ không thể tả, ngày ngày dưới tình huống đó, bao nhiêu quản sự không  ngờ biến mất hết, tứ đại thánh sứ vốn luôn có uy vọng, nhưng Thanh Long sau khi đi  Nam Cương là bặt vô âm tín, thất tung đã lâu, Chu Tước cũng đã sớm rời khỏi Hồ Kỳ Sơn.  Ngay cả Quỷ Vương Tông cầm đầu cả mạch Quỷ Vương Tông lại hoàn toàn có thái độ quỷ dị khỏi hỏi không rằng, trong Quỷ Vương Tông thật sự đã loạn lạc không còn quy củ Ma giáo sâm nghiêm, ai ai cũng sợ hình phạt mà không dám trốn chạy, nếu không thì  Hồ Kỳ Sơn đã biến thành tòa núi trống không rồi.

Quỷ Lệ có địa vị cao trong Quỷ Vương Tông, tuy ngày thường mặt lạnh với mọi  người, nhưng đối đãi với chúng đệ tử tầm thường trong Quỷ Vương Tông lại không bao  giờ khinh khi coi thường, cho nên bọn đệ tử ngấm ngầm kính trọng vị phó Tông chủ im  lặng ít nói này thập phần. Giờ phút này nguy nan trùng trùng, chợt nhìn thấy Quỷ Lệ, cứ như đang bệnh được cho thuốc, làm sao không khiến cho bọn chúng những kẻ trong  lòng đang chìm đắm trong sợ hãi không thể tự thoát bỗng trở thành vui mừng như điên  cho được.

Nghe đám đệ tử xung quanh kẻ một câu người một câu tranh nhau nói không ngớt,  Quỷ Lệ mặc nhiên cúi đầu, giơ tay sờ ngực, Càn Khôn Luân Hồi Bàn qua mảnh vải đen  thấp thoáng tản phát hơi ấm lợt lạt.

"Đủ rồi!" Đột nhiên hắn lạnh lùng thốt một câu.

Đám đệ tử Quỷ Vương Tông xung quanh đều ngẩn người.

Quỷ Lệ im lặng đưa tay đẩy chúng đệ tử Quỷ Vương Tông, đi vào trong lòng núi.

Đằng sau có người nói lớn: "Phó Tông chủ, lẽ nào ngài... ngài cũng không lo cho  bọn tôi?"

Quỷ Lệ thân mình dừng lại một lúc, sau đó chỉ nghe thanh âm trầm thấp nén giữ của hắn chầm chậm thốt: "Đã mười năm rồi ta tận toàn lực mà cũng không có cách cứu  trị Bích Dao, cả chính ta cũng không lo được cho mình, có năng lực gì để cứu người  khác..."

Hắn lại tiếp tục tiến bước, nhìn theo bóng lưng hắn không ngờ thoang thoảng mấy  phần thê lương, không còn khí khái trẻ trung mà hắn lúc này nên có. Đám đệ tử Quỷ Vương Tông đằng sau hắn đưa mắt nhìn nhau, mặt mày ai ai cũng xám xịt, tuyệt vọng  như thủy triều đang từ bốn phương tám hướng trào dâng, dìm ngộp bọn chúng.

Quỷ Lệ đi vào dũng đạo trong lòng núi, chưa đi được hai bước, chợt con khỉ Tiểu  Hôi ngồi trên vai hắn vụt giật mình, kêu "chẹp" một tiếng sắc bén, đứng hẳn dậy, đồng  thời trong con mắt thứ ba thoang thoảng tỏa ra kim quang, bộ dạng như lâm đại địch.

Quỷ Lệ cau mày, giơ tay ẳm Tiểu Hôi xuống, thấp giọng hỏi: "Tiểu Hôi, gì vậy?"

Tiểu Hôi "chẹp chẹp, chẹp chẹp" mấy tiếng, thần thái thoáng hiện nét khẩn trương,  đồng thời hai cánh tay múa máy, Quỷ Lệ mục quang ngưng trọng, liền thuận theo  phương hướng ngón tay Tiểu Hôi chỉ mà nhìn, thần sắc trên mặt cũng dần dần chuyển  thành băng lãnh.

Nơi Tiểu Hôi chỉ là trên vách đá cứng cỏi, không ngờ đã xuất hiện nhiều vết nứt  sâu hút thần bí.

Quỷ Lệ chầm chậm đặt Tiểu Hôi trở lại trên vai, đồng thời lại tiếp tục cất bước, từ từ đi tới. Tiểu Hôi bám trên vai Quỷ Lệ, ba con mắt trợn tròn, bộ dạng cảnh giác, quan  sát kỹ xung quanh. Dũng đạo vốn đông đảo người qua kẻ lại, lúc này chỉ còn thân ảnh  của Quỷ Lệ và Tiểu Hôi, đám đệ tử Quỷ Vương Tông thường gặp không ngờ đã hoàn toàn  biến mất.

Dũng đạo trống trống không không, gặp ngã này ngã nọ, thân hình Quỷ Lệ từ từ đều bước, kẽ nứt thần bí trên vách đá hai bên dũng đạo cũng càng lúc càng to bự dày  kín. Một luồng hơi quỷ dị bắt đầu di tản trong thông đạo vây quanh Quỷ Lệ, giống như  trong vô hình có quái vật gì đó đang ngấm ngầm trợn mắt chú thị nhìn bọn họ.

Mùi máu tanh như có như không, như ẩn như hiện, lơ thơ phiêu phưỡng trong dũng  đạo thoáng rộng.

Bước chân của Quỷ Lệ càng lúc càng chậm, mục quang của hắn dời chuyển từ kẽ nứt này sang kẽ nứt khác, cũng càng lúc càng trở thành thâm thúy sắc bén, ở đây quả thật đã xảy ra sự tình gì đó!

Hắn bỗng dừng bước, chừng như đang nghĩ gì đó, trong nháy mắt sắt mặt tái nhợt,  lực lượng quỷ dị còn chưa biết là gì đó đã bao trùm Hồ Kỳ Sơn, còn Bích Dao lại vẫn  đang nằm trong hàn băng thạch thất...

Chốc lát, thân ảnh của Quỷ Lệ như ánh chớp bắn tới, thậm chí phát ra tiếng xé gió vù vù trong dũng đại tĩnh bị, liền biến mất tận cuối dũng đạo.

"Ùn!"

Tiếng cửa đá nặng nề di động lại vang lên, Quỷ Lệ bồn chồn đứng trước cửa hàn  băng thạch thất, cơ hồ cửa đá vừa mới mở ra đủ một người lọt qua, hắn đã len lách vào  trong.

Hơi khói trắng muốt dịu dàng như mộng ảo vẫn tản phát từ cái giường hàn băng,  phởn phơ trong không trung, một thân ảnh màu lục mang nụ cười lờn lợt điềm tĩnh vẫn  an nhiên nằm đó.

Quỷ Lệ im lặng đứng sát ngưỡng cửa, sau một lúc lâu mới thở phào một hơi, thần  sắc khẩn trương trên mặt từ từ bình tĩnh lại.

Hắn nhìn thấy Bích Dao là tốt rồi, từ từ đi lên, đến bên giường hàn băng, chú thị  nhìn dung nhan mỹ lệ vẫn như năm nao của nữ tử, nhẹ giọng: "Ta đã về, Bích Dao."

Không hồi đáp, chỉ một màn tĩnh mặc băng lãnh, khóe miệng Quỷ Lệ khẽ động,  nhãn quang thoáng qua sắc bi ai.

Hắn ngồi bên giường, nhìn quanh một vòng, phát hiện hàn băng thạch thất này  không biết tại sao lại hoàn toàn khác biệt với dũng đạo đầy tràn kẽ nứt, vách đá trong  đây không ngờ còn nguyên không hư hại, một vết nứt cũng không.

Quỷ Lệ nhíu mày, trong mắt thoáng có vẻ không hiểu, nhưng lúc này hắn tựa hồ không có tâm tình để nghĩ ngợi sâu xa, rất máu chóng, sức chú ý và mục quang của hắn  đều tập trung lên Bích Dao đang nằm trên giường hàn băng. Thò tay rút vật bao trong  mảnh vải đen ra, hắn từ từ tháo vải, để lộ Càn Khôn Luân Hồi Bàn, ánh sáng trắng nhu  hòa tản phát, lướt qua gương mặt trắng nhợt của Bích Dao.

"Bích Dao..." Quỷ Lệ khẽ kêu một tiếng.

Còn chưa đợi hắn nói tiếp, chợt cánh cửa đá sau lưng hắn truyền tới thanh âm  băng lãnh uy nghiêm.

"Chậm đã!"

Quỷ Lệ cau mày, quay lại nhìn.

Chỉ thấy Quỷ Vương đang chắp tay đứng gần cửa, mục quang sắc bén như đao,  chăm chăm nhìn Càn Khôn Luân Hồi Bàn trong tay Quỷ Lệ, lãnh đạm hỏi: "Vật trong tay  ngươi là vật gì đó?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương