Trót Yêu Em Rồi
-
Chương 20
BỐP!
Cánh cửa căn hộ vừa mở, Mỹ Lan hầm hầm tức giận xông vào, giang tay giáng một cái tát nảy lửa làm Vân Nhi hoa mắt tối tăm ngã vật ra sàn.
Cảm nhận có vị tanh của máu cùng mày hoa mắt choáng, Vân Nhi ôm lấy má, ngỡ ngàng nhìn cô gái trẻ xinh đẹp đang có khuôn mặt của quỷ satan ngay trước mắt cô.
– Chị…?
– Con khốn nạn! Loại đàn bà đ.ĩ thõa cắm sừng người yêu, giấu giếm người yêu đi tằng tịu với bạn thân người yêu.
Mày có ăn mười cái vả, có gãy hết mười hàm răng cũng đáng!
Mỹ Lan đỏ gay mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào mặt Vân Nhi sỉ vả.
Vân Nhi nhất thời ngơ ngác chưa hiểu chuyện.
Chị ta… nói gì? Người yêu… ý chị ta là… Gia Khang sao? Lần gần nhất Vân Nhi thấy chị ta là ở nhà chị họ Thành Huy, khi ấy cô đang là người yêu Gia Khang, có lẽ chị ta hiểu lầm rồi! Nhưng… bạn thân… chẳng lẽ… căn hộ này là… của Thành Huy sao? Vân Nhi ngơ ngác, bất giác cô hiểu chuyện, ông chủ mà cô từng gặp không ai khác chính là Thành Huy.
Trái tim vô thức đập rộn, Vân Nhi phải trấn tĩnh lắm mới có thể giải thích, đồng thời gượng dậy.
– Chị hiểu lầm rồi.
Tôi và anh Khang đã kết thúc từ lâu.
Tôi cũng không biết căn hộ này là của anh Huy…
Mỹ Lan nhếch miệng cười khinh bỉ quát:
– Đã đ.ĩ lại còn xảo trá! Mày láo thật đấy Nhi! Tao thấy tiếc cho anh Huy vì bị loại người như mày dắt mũi!
Con này công nhận láo thật! Cách đây không bao lâu Gia Khang còn xác nhận anh và cô ta đang yêu xa, thế mà cô ta có thể nói là kết thúc từ lâu.
Có lẽ cô ta cũng dùng những lời lẽ này để lừa Thành Huy.
– Chị đừng ăn nói hàm hồ xúc phạm người khác! Chị có bằng chứng gì mà nói là anh Huy bị tôi dắt mũi.
Tôi đến đây làm giúp việc cho nhà anh ấy, đến việc gặp anh ấy tôi còn chưa một lần gặp mặt ở đây! Nếu chị không nói tôi cũng không biết chủ nhân căn hộ này là anh ấy đâu!
Vân Nhi bực bội lừ mắt với Mỹ Lan, không thèm đôi co cô bỏ vào trong toilet rửa mặt.
Cô đã hiểu chuyện rồi thì chẳng ngán chị ta, thích đánh nhau thì cô chiều.
Mỹ Lan há hốc mồm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ… những gì cô ta nói lại là sự thật.
Quả thực Thành Huy và cô ta… không có lúc nào ở cùng nhau cả, suốt một tháng qua cô đã vài lần kiểm tra khi Thành Huy về căn hộ này.
Hậm hực nhìn theo Vân Nhi, Mỹ Lan chẳng thể nói gì, đành quát theo:
– Cô điêu nó vừa vừa thôi! Cô nghĩ tôi là trẻ con đấy à mà lừa?
Vân Nhi vặn nước lau sạch vết máu rách môi, một bên má bị tím lên, nghĩ cũng tức nhưng chẳng lẽ lại quay ra đập lại chị ta? Cô không thèm chấp Mỹ Lan, chỉ bước trở lại quắc mắt nhìn chị ta nói:
– Chị cứ hỏi anh Huy đi thì biết! Mà chị từng nói với tôi chị là vợ anh ấy phải không, tôi nghe anh ấy nói không phải, tôi thấy xấu hổ thay cho chị đấy!
Mỹ Lan tím tái mặt mũi trước câu nói bực bội của Vân Nhi.
Câu nói này của Vân Nhi chọc đúng vào nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Mỹ Lan.
Hai mắt Mỹ Lan nhìn chòng chọc Vân Nhi, đôi môi rung rung nhất thời không nói được câu gì.
Vân Nhi chau mày nhìn khuôn mặt chuyển màu tái nhợt xen màu đỏ tía của Mỹ Lan.
Quả thực lâu nay Vân Nhi rất tức chị ta, chỉ vì ngày đó chị ta nhận vơ ngăn cản cô liên lạc với Thành Huy mà câu chuyện mới bị đẩy đi xa như vậy.
– Mày…!
Mỹ Lan thẹn quá hóa giận, lại thêm nỗi ghen tuông bao ngày với Vân Nhi, mặt mũi đỏ gay Mỹ Lan giang tay định tát Vân Nhi thêm cái nữa nhưng cơ hội không có lần hai.
Vân Nhi có phần cao lớn hơn, sức khỏe cũng hơn, thế nên cô nhanh chóng giữ chặt tay Mỹ Lan lại.
– Chị thích động tay tôi cho chị biết thế nào là động tay nhá! Vô lý vừa vừa thôi!
– Con đ.ĩ thõa! Mày là con hồ ly tinh mất nết! Tao phải cho mày một trận!
Mỹ Lan gào lên, dùng toàn bộ sức lực vung chân vung tay đấm đập vào Vân Nhi.
Lúc này Vân Nhi cũng điên lên, cuối cùng hai cô gái cứ như hai kẻ thù lao vào nhau mà nắm tóc đạp chân cào cấu.
Reng… reng…
Âm thanh báo động bất chợt vang lên.
Mỹ Lan sợ hãi vội buông Vân Nhi ra.
Vân Nhi cũng ngạc nhiên khi nghe những âm thanh dồn dập này.
Cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của Mỹ Lan, thầm hiểu âm thanh này cảnh báo nguy hiểm.
– Có cháy!
Mỹ Lan nói to, bỏ mặc Vân Nhi bước vội khỏi căn hộ, chưa bước ra khỏi cửa đã đụng mặt Thành Huy bước vào trong.
– Tôi phát báo cháy đấy! Cô đến đây làm gì?
Thành Huy quát to làm Mỹ Lan run lên vì sợ hãi.
Hai mắt mở to kinh ngạc, Mỹ Lan thắc mắc.
Tại sao… anh lại có mặt ở đây giờ này? Không phải là anh đã biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Vân Nhi chẳng biết cảm xúc trong lòng cô lúc này là thế nào.
Cô biết ơn anh đã thuê cô đến đây làm việc nhưng… cô cũng giận anh giấu giếm cô.
Trên hết, tại sao… tại sao anh lại làm như vậy? Nhất thời cô ngây ra nhìn Thành Huy, trái tim không nghe lý trí lại đập rộn lên khiến cô lập tức cúi mặt khi Thành Huy nhìn về mình.
Ngay khi thấy Mỹ Lan xuất hiện trong căn hộ Thành Huy đã vội lao về.
Khoảng cách từ nhà thuốc đến đây không quá xa, anh chỉ mất chưa đầy mười phút đã có thể đến nơi.
Những gì diễn ra trong căn hộ cũng không qua được mắt anh.
Điều làm trái tim anh rộn ràng nhất chính là… Vân Nhi đã kết thúc với Gia Khang từ lâu! Lúc này, nhìn thái độ kia của Vân Nhi, anh có chút lo lắng cô giận anh giấu cô việc thuê cô đến đây.
Thế nhưng… chẳng sao cả… chỉ cần… Vân Nhi không từ chối anh! Đôi mắt chứa đựng bao tình cảm Thành Huy hướng về Vân Nhi khiến cô nhất thời lúng túng, hai gò má ửng hồng.
Tóc tai rối bù cô vội đưa tay cào lại.
Thành Huy trở lại với vẻ sợ hãi của Mỹ Lan.
Cô không có lời nào bào chữa, chỉ cố gắng biện hộ:
– Con Nhi giấu anh Khang việc đến đây với anh! Nó và anh Khang vẫn đang yêu nhau.
Nó… đã lừa anh đúng không?
– Tôi chỉ đơn giản thuê cô ấy giúp việc ở đây.
Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ai hết! Cô tự ý xông vào căn hộ của tôi làm loạn, cô có biết hành động của cô có thể bị kiện ra tòa không? Camera trong căn hộ này đã ghi lại hết rồi đấy!
Thành Huy gằn giọng lừ mắt đe dọa Mỹ Lan.
Anh bước đến gần Vân Nhi, nhìn rõ chiếc má tím lại sưng lên, khóe miệng rách còn rỉ máu trên mặt cô cùng vài vết xước, cơn điên của Thành Huy bốc lên tận đỉnh đầu.
Quay mặt về phía Mỹ Lan, anh chỉ tay ra cửa quát lớn:
– Cô biến khỏi đây! Cũng đừng bao giờ đến đây nữa!
Mỹ Lan sững sờ, cô trân trân nhìn hai người trước mặt, cảm giác thế giới này đảo điên ghê loạn.
Mỹ Lan cô chẳng phải… là vợ chưa cưới của Thành Huy anh sao? Đã bao năm cô sống với niềm tin này.
Vậy mà… trước con hồ ly tinh mất nết kia cô lại như kẻ xen vào mối quan hệ của bọn họ.
Có đâu ra trà xanh lại được bênh vực để chính thất bị xua đuổi thế này? Mối uất hận tràn ngập cõi lòng, Mỹ Lan rưng rưng hai mắt, đáy mắt long lên cô lập tức quay mặt bỏ đi.
Cơ thể run rẩy đến mức phải tựa vào thang máy cô mới có thể đứng vững mà thở.
Thành Huy… con người anh lạnh lùng xa cách nữ giới bao năm.
Cô cứ ngỡ anh chỉ đam mê nghiên cứu khoa học mà không biết yêu đương.
Cô yêu tất cả ở anh, yêu cả bản tính khô khan lạnh lùng dành trọn cho nghiên cứu, cô sẵn sàng ở bên chăm sóc chờ đợi sự đáp lại của anh, vậy mà… sự thật lại không phải là vậy sao? Anh có trái tim.
Anh biết yêu, thậm chí là yêu sâu đậm.
Anh có thể yêu cô ta đến mức vứt bỏ cô đi như vứt một cái giẻ rách vậy sao? Đáy mắt anh nhìn cô ta say mê âu yếm đến mức cô chỉ muốn lao vào xé xác cô ta, chỉ muốn gào lên hỏi, tại sao anh có thể tàn nhẫn đến như vậy với cô? Cô yêu anh từ năm cô mười ba tuổi… Tất cả với anh… không có một chút ý nghĩa nào sao? Cô ta đâu phải là kẻ yếu, cô ta đánh cô còn mạnh hơn cả cô đánh cô ta nữa mà! Anh chỉ biết thương cô ta… trong mắt anh chỉ có cô ta! Những giọt nước mắt thi nhau chảy trên khuôn mặt trang điểm tinh tế, Mỹ Lan ngồi thụp xuống mà khóc, đến khi thang máy xuống tận tầng hầm cô mới thất thểu bước ra vẫy taxi.
Vân Nhi thoáng ngượng ngùng trước ánh mắt quan tâm không thiếu si mê Thành Huy nhìn cô không giấu giếm.
Anh thế này… hình như… anh đã từng nhìn cô như vậy…
– Cô có sao không? Tôi xin lỗi… đã giấu cô.
Thành Huy nhẹ giọng, chân thành nói lên lời xin lỗi.
Vân Nhi lúc nào cũng tự trọng, anh rất sợ cô giận anh mà bỏ đi.
Chuyện cô với Gia Khang chính xác là thế nào… quả thực anh cũng không rõ nữa.
Có phải vì thằng Khang lừa dối cô không?
– À… tôi không sao đâu.
Quả thực… đúng là tôi có giận anh nhưng… tại sao anh lại làm vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook