Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 36
Đồ nướng ngày hôm qua ăn thật sự rất ngon, những người trong nhà máy đã ăn qua khi về đều khen ngợi không dứt khiến cho mọi người càng thèm. Buổi trưa lúc công nhân trong xưởng đến mua cơm đều dò hỏi liệu buổi tối có thể chuẩn bị thêm đồ nướng không, đạt được đáp án vừa lòng mới coi như yên tâm một chút.
Những năm 80 ở huyện nhỏ, mọi người đều về nhà ăn cơm, từ sau khi Điền Thụy bắt đầu làm cơm hộp đã thổi một làn gió ăn bên ngoài vào huyện này.
Mấy quầy hàng ăn vặt đối diện nhà máy đều theo đó mà nổi tiếng hơn, rất nhiều người đã đến chiến chỗ từ giữa trưa, chuẩn bị buổi tối bày sạp. Còn có cả người bán rổ rá mình tự đan, có người bán đế giày tự làm, mấy cái đệm nhỏ ngồi lót mông.
Náo nhiệt đến mức sắp biến thành một con đường.
Điền Thụy đã sớm nói với chị Thành cùng chị Lưu rằng buổi tối hai người sẽ qua giúp đỡ. Chị Trình đảm nhiệm việc nấu mì, Điền Thụy thu tiền, còn thiếu người gọi món cùng dọn bàn nữa.
Chị Thành cùng chị Lưu đều đồng ý, còn cười nói: “Nghe nói buổi tối ở bên kia rất nhiều người, mấy đứa nhỏ nhà chị còn muốn qua đấy chơi.” Trước kia đến tối là ngủ, trong huyện cũng không có chỗ nào để đi dạo. Hiện tại tuổi tối cũng mở hàng khiến cho mọi người rất hiếu kỳ, dù không mua gì nhưng đến tham gia trò vui cũng tốt.
Bạch Mãnh nói với Điền Thụy, “Lại thêm mấy cái bàn đi, em sợ đến lúc đó không đủ dùng.” Thời gian này đang là lúc giao mùa giữa xuân với hạ, bên ngoài thoáng mát, mọi người đều thích ăn ở bên ngoài hơn, uống một ngụm bia, khỏi nói có bao nhiêu thư thái. Hôm qua Bạch Mãnh đã bê mấy cái bàn không ở trong nhà ra ngoài. Hôm nay nên sớm chuẩn bị từ trước để tránh cho đến lúc đó không phản ứng kịp.
Hà Vũ đi ngang qua nghe thấy việc này, nói: “Anh đi tìm người mượn một ít!”
Có hắn hỗ trợ, Điền Thụy cũng bớt bận rộn hơn.
Buổi chiều bọn họ bận rộn thái thịt xiên thịt, một khắc cũng không rảnh rỗi, làm đầy cả hai cái chậu lớn như cái bồn tắm.
Đồ nướng quan trọng nhất là gia vị, thứ hai chính là lửa nướng, than nướng phải mang theo chút mùi khói, nướng phải chín tới không được cháy khét. Bọ họ làm nhiều đồ như vậy, chỉ nguyên thịt cũng đã hơn bốn mươi cân, không thể bởi vì than không tốt mà làm ảnh hưởng được, phải chuẩn bị đầy đủ.
Bọn họ chuẩn bị ra cửa hàng, ngoài thịt còn có rau, mì Hàn Quốc, nước dùng, gia vị, lại còn cả than củi, chất đầy cả xe ba bánh.
Bọn họ vừa đến đã thấy Tiểu Lưu ở xưởng bia chờ từ sớm. Hiện tại có thể nói ĐIền Thụy là khách hàng lớn của bọn hắn, hắn nhiệt tình nói, “Hôm nay muốn bao nhiêu bia?”
Điền Thụy liếc mắt nhìn, hôm qua bán được ba két, nếu như hôm nay bán hết thịt thì còn có thể bán được nhiều hơn nữa. “Trước hết lấy mười két đi, lại thêm một thùng bia tươi.”
Bia tươi được bỏ vào một thùng gỗ, bên trên có một cái đầu rồng để lấy bia bên trong. Bia tươi uống vào ngọt mát, Điền Thụy càng yêu thích uống loại này hơn. Gần đây bán bia tươi, lúc khát nước cậu đều lấy một cốc uống, nhưng khách hàng ăn đồ nướng chủ yếu vầng uống loại trong chai hơn.
Thức ăn nhanh chóng dược dọn lên, nhóm người Bạch Mãnh cũng bắt đầu châm lửa quạt than. Trong ba người này, Hắc Tiểu Bàn nướng tốt nhất, tay nghề càng ngày càng nâng cao.
Đúng lúc này mọi người nghe được tiếng ô tô lại gần. Trong thị trấn này rất ít người có được ô tô. Hà Vũ bước xuống xe, đi sau có Vương Thành, lần trước cọ miến chua cay của Hà Vũ, lần này nghe nói có đồ nướng, hắn liền nhanh chóng hỗ trợ thu xếp mười cái bàn, hơn sáu mươi cái ghế gấp.
Bây giờ trời mới gần tối, nhìn bên này mọi người bắt đầu lục tục bày bàn ghế bán hàng, hắn nói với Hà Vũ: “Mỗi ngày em đều ở trên thị trấn, cũng không biết bên này náo nhiệt như thế.” Hắn có xe ngựa, thường thường vào nam ra bắc, không ngờ huyện thành nhỏ của bọn họ lại không hề kém chút nào so với những thành phố lớn khác.
Không nói những cái khác, hắn chưa từng thấy cửa hàng đồ nướng như thế này ở chỗ khác, nghe nói là người nhà của Hà Vũ mở. Trên đường đến đây, hắn đã sớm đánh tiếng với anh em trong nhóm, những người này cũng không dám đánh chủ ý lên quán thịt nướng này. Không chỉ như vậy, bọn họ còn muốn đến ăn một bữa, nhưng lại bị Hà Vũ cự tuyệt.
Lý do của họ cũng rất đơn giản, những người xăm trổ đầy người đến chỗ này, còn ai dám ăn nữa?
Mấy người đó không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn từ bỏ.
Vương Thành lên tiếng, “Em đến đây ăn có được không, em trả tiền.” Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến hắn chảy nước miếng không ngừng. Đời này ngoại trừ khoác lác giả ngầu, hắn thích nhất chính là ăn uống. Bây giờ trong huyện xuất hiện món mới, nếu như không để cho hắn ăn, nhất định hắn sẽ thèm chết mất.
Vừa hay Điền Thụy đến giúp người chuyển bàn vào trong, nghe hắn nói như vậy liền nói, “Được, cậu muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho cậu.”
Vương Thành đã sớm lập danh sách những món muốn ăn thử, “Một rau một thịt, thêm một bát mì lạnh.”
Vừa lúc có bếp trống, Hắc Tiểu Bàn liền nướng cho hắn.
Thịt được đặt lên vỉ nướng phát ra tiếng xì xì, mùi hương tỏa ra bốn phía, lại quét một lớp dầu mỏng, lật thịt, vẩy thêm bột gia vị, chờ đến khi thịt chuyển màu, gia vị đều ngấm vào trong từng thớ thịt, hương thịt nướng tỏa ra thơm lừng. Mùi vị mê người khiến Vương Thành không thể ngồi yên được, hắn dài cổ không ngừng nhìn xung quanh. Rõ ràng không đói bụng, nhưng khi ngửi thấy mùi này, bụng hắn lại không ngừng réo lên.
Xiên thịt nướng nhanh chóng được đặt trước mặt hắn, nhân lúc thịt đang nóng, hắn liền nêm thử một miếng. Hôm nay dê mang đến đều là con non, là phần thịt non nhất, nạc mỡ vừa phải. Mùi dầu mỡ cùng mùi thịt hòa quyện vào một chỗ, một xiên ba miếng thịt, ăn đến mức không thể dừng lại được. Hắn cảm thấy ngay cả đầu bếp trong mấy quán ăn lớn trên tỉnh cũng không làm được mùi hương này.
May nhờ có chị dâu đến, một xâu thịt đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói chỉ là khai vị. Không những không giải thèm mà chỉ khiến cho cơn nghiện tăng lên. Nói: “Lại thêm ba xâu, thêm một chai bia.” Xâu thịt thơm như vậy, sau này còn cần đến tiệm ăn làm gì chứ, chỉ cần đến đây ăn thịt nướng là được.
Không lâu sau, xiên rau nướng cũng được mang lên, trong đó có năm lát khoai tây, hai củ tỏi, ba quả ớt. Rau cũng được tính theo xiên. Lúc ở nhà mấy người chị Lưu cũng đã phân chia tốt, mỗi xiên đều đánh dấu một chút, như vậy chỉ cần trực tiếp nướng là được, bớt thời gian phân chia các loại.
Vương Thành không quá coi trọng rau dưa, hắn không ngừng trông mong mấy xâu thịt còn đang nướng trên lửa. Bia cũng đã được mang ra, hắn không thể làm gì khác hơn là ăn nốt đĩa rau dưa trên bàn. Nhưng vừa cắn một miếng, hắn liền kinh sợ. Tuy rằng rau không so được với thịt, nhưng cũng rất thơm.
Sau khi ăn qua thì khoai tây chiếm vị trí đầu tiên trong lòng hắn, nhưng sau khi ăn tỏi nướng đành phải đem vị trí đầu nhường cho tỏi nướng, cuối cùng sau khi ăn xong ớt hắn lại xoắn xuýt thêm lần nữa, cũng không biết sếp hạng làm sao, rau dưa mà cũng có hương vị như vậy sao? Hắn nhìn sang bên chậu để đồ ăn lớn, trong đó còn có mấy xiên hắn vẫn chưa ăn qua, ví dụ như đậu phụ, ngô nướng, màn thầu nướng cùng hẹ, hắn phải thử hết mới có thể phán đoán chính xác được.
Trước đó hắn còn muốn nói chuyện cùng Hà Vũ, thế nhưng sau khi đồ ăn được mang lên hắn đều quên những chuyện muốn làm.
Hương vị của đồ nướng thật sự quá bá đạo, mùi vị có thể truyền đi rất xa.
Trong huyện không chỉ có xưởng quốc doanh này, còn có hai xưởng là xưởng sắt thép cùng xưởng in ấn. Ngày hôm qua vừa mới khai trương quán đồ nướng, hiệu quả quá chấn động, bọn họ cũng đã nghe thấy, nhưng thời gian tan tầm của mỗi nhà máy không giống nhau. Có mấy người tham ăn cũng muốn lại đây nếm thử một chút.
“Cho hai xâu thịt, một xiên rau, lại thêm hai chai bia.” Hai ông lão ở cách đây khá xa gọi món, người béo hơn một chút kia sành ăn hơn nên lôi bạn đánh cờ của lão đến đây ăn thử. Ban đầu ông lão gầy hơn còn cười lão béo vì một miếng ăn mà đi ngàn dặm, kết quả sau khi đến đây ngửi mùi thịt thôi cũng thấy thèm.
Chị Lưu nói, “Muốn uống bia lạnh hay không lạnh vậy?”
Một câu nói thôi cũng đủ khiến hai ông lão sửng sốt, “Chỗ này còn có bia lạnh sao?” Bây giờ thời tiết có chút nóng, uống chút gì đó lạnh mới đã nghiền. Chỉ có điều muốn uống đồ lạnh thì cần có tủ lạnh, thật không ngờ cái quán nhỏ không đáng chú ý này lại có thể bán bia lạnh.
“Có đấy.” Chị Lưu nói.
“Vậy tôi uống lạnh.” Lão mập nói xong nhìn sang lão gầy, lão gầy cũng gật đầu nói theo ông, “Tôi cũng giống vậy.”
Chị Lưu nói, “Tổng là một đồng hai, hai ông có muốn ăn mỳ lạnh không, mỳ lạnh nhà cháu cũng rất ngon, năm hào một bát.”
“Cho hai bát.” Lão mập nói, thật vất vat mới tới đây, đương nhiên phải ăn một bữa no nê mới được.
Chị Lưu nói, “Tổng động hai đồng hai, phải thanh tóa trước.”
Lão gầy vừa muốn bỏ tiền thì đã bị lão mập tranh trả tiền trước, “Ông theo tôi tới, sao có thể để cho ông bỏ tiền được.” Sau khi gọi món xong, chị Lưu liền bưng ra một đĩa dưa muối ngâm xì dầu, đây là do Điền Thụy làm, trong nhà có nhiều đậu tương, sau khi cậu xào đậu tương xong liền trộn với dầu cùng rau cải rồi để gọn vào hũ, khi nào dùng chỉ cần múc hai thìa là được một đĩa nhỏ. Không mặn, ăn rất thơm, “Đây là chủ quán của chúng cháu tặng.”
Lão gầy cười nói, “Còn rất biết cách làm ăn!”
Món lên đầu tiên là mỳ lạnh, có thêm chút dấm chua, sợi mỳ mềm mềm ngon miệng, ăn được một nửa thì thịt cũng được mang lên, cắn một miếng, thật thơm.
Lão mập ăn mặn. Thấy trên bàn có tỏi sống, ăn một miếng thịt rồi lại cắn một miếng tỏi, khẩu vị hoàn toàn mở ra. Một xâu thịt căn bản không bõ vào đâu, hai xâu thịt được manng lên liền dặn tiếp, “Cho thêm bốn xâu thịt.” Ông lấy ra hai đồng đưa cho nhân viên, còn phải nướng một lúc nữa, đến lúc ăn hết thức ăn trên bàn thì đồ mới cũng vừa lúc được mang ra.
Lão gầy cũng ăn đến sảng khoái vô cùng, đến lúc bia được mang lên càng vui hơn. Ông nói với lão mập, “Ngày mai tôi mời ông.” Bữa này còn chưa ăn xong đã bắt đầu nhớ đến bữa sau.
Nhà máy còn chưa đến giờ tan tầm mà bên này đã ngồi gần đầy. Khách đến nhanh chóng bỏ tiền, gọi món vô cùng hứng khởi. Vừa mới có một bàn năm người, gọi đồ ăn cùng chút rượu đã bỏ ra mười một đồng, Điền Thụy vui vẻ thu tiền.
Chị Lưu rất khiếp sợ, mấy người đàn ông này thật sự cam lòng ăn bên ngoài.
Mà sau đó cũng ngày càng tê dại, những người khác bình quan cũng đều tiêu năm sáu đồng, Điền Thụy thu tiền vội đến có chút chân không chạm đất.
Vừa lúc đó, mấy người đàn ông xăm trổ đến tìm Hà Vũ nói chuyện. Chúng là bọn côn đồ ở xung quanh, nhìn thấy bên ngày ăn đến thơm ngọt, lại ngửi thấy mùi hương bay trong không khí đã sớm không thể chịu được. Không thể bởi vì bọn họ là dân xã hội mà không cho ăn cơm được.
Hà Vũ không cho, vợ hắn mới bắt đầu buôn bán, không thể để đám lưu manh này phá hỏng được.
Mặc dù Điền Thụy bận rộn nhưng cũng có thể nhìn thấy chỗ Hà Vũ. Cậu vừa nhìn qua liền tưởng có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ vừa mới đến dã nghe thất là vì chuyện ăn đồ nướng. Nếu như đã mở cửa buôn bán thì đương nhiên không có lý nào lại đuổi khách ra ngoài, “Nếu không thì mấy người ngồi trong phòng được không?”
Mấy tên lưu manh này đã sớm thèm đến không nhịn được, không quan tâm ngồi chỗ nào, chỉ cần cho bọn họ ăn thì đều được hết. Nghe thấy Điền Thụy lên tiếng liền cao hứng nói, “Được, chúng em đảm bảo sẽ không gây chuyện.”
Sau đó bọn họ vào phòng.
Bên ngoài cũng đã kê mười cái bàn, nhìn qua còn chưa ngồi đầy. Vừa lúc đó liền nghe thấy có người hô lên, “Nhà máy tan làm rồi.”
Ba người Hắc Tiểu Bàn, Trình đại xa cùng Bạch Mãnh đứng nướng bắt đầu sốt sắng lên. Trước mặt mồi người đều đầy thịt xiên, cái mâm lớn đằng trước cũng chất đầy xiên nướng còn chưa động lên, nhà máy tan làm lại có thêm người đến.
Đúng như dự đoán, còn chưa đến giờ tan làm mà mùi thịt nướng đã bay vào trong nhà máy khiến nhiều người nóng nảy. Đã có mấy người sớm hẹn nhau cùng ăn, chờ đến giờ liền đồng thời chạy tới, nhanh chóng chiếm bàn gọi món, rất nhanh liền chiếm hết mấy cái bàn vốn đã không còn nhiều.
“Cho ba xâu thịt, hai xâu rau.”
“Cho bát mỳ lạnh.”
“Trước tiên cho một đĩa hạt dưa, thịt chưa lên thì cho một đĩa hạt dưa trước đi.”
“Ê, sao bàn kia lại có đậu tương rau cải vậy?”
Đầu mọi người bắt đầu ong ong.
Cũng may mấy người Điền Thụy đã trải qua huấn luyên bán miến chua cay, mặc dù trước đó có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh liền bình ổn lại, nhanh chóng nướng đồ cho mọi người. Dù sao đồ nướng cũng cần thời gian. Mọi người không thể làm gì khác đành bưng mấy món chuẩn bị nhanh ra, cho họ ăn trước. Dù không được ăn cũng có thể nhìn người khác ăn, chờ đến khi ăn xong mấy món này thì cũng đến lúc được ăn đồ nướng.
Cửa hàng của bọn họ vốn nổi tiếng, hiện tại thanh danh đã truyền khắp thị trấn, người đến ngày càng nhiều.
Thương Nhân Trấn mang theo mấy vị đầu bếp khác trong nhà ăn quốc doanh đến gây sự. Từ xa hắn đã có thể nhìn thấy hai tên phải bội Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh đang đứng ngoài nướng đồ.
Một đầu bếp nói, “Thơm quá đi.”
Một người khác không dám lên tiếng, bọn họ là đồng nghiệp của Thương Nhân Trấn, đều biết hắn cũng không muốn dạy học trò bất kỳ cái gì. Bây giờ mới ra ngoài được bao lâu mà đã biết nướng đồ? Chưa đến còn có thể trào phúng mấy người đó suy nghĩ hoang đường, nhưng mà đến hôm nay tận mắt nhìn thấy lại không giống như bọn họ đã suy đoán trước đó.
Thời điểm nhà ăn quốc doanh của bọn họ nổi nhất cũng chưa từng có nhiều người như vậy, nhìn quanh không còn một chỗ ngồi trống nào, còn có không ít người còn đang đứng chờ đấy. Cái này thật sự nổi tiếng mà!
Mấy vị bếp trưởng còn có thể nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, đều đã từng thấy ở nhà ăn quốc doanh. Có thể vào ăn ở chỗ bọn họ thì ít nhất cũng phải là lãnh đạo, thế mà lại đến quán ven đường ăn đồ nướng.
Thương Nhân Trấn đi tới trước mặt Bạch Mãnh, gương mặt đen lại. Trước kia học trò chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của hắn cũng phải bị dọa tiểu ra quần. Nhưng giờ đây Bạch Mãnh đang chăm chú nướng đồ, Thương Nhân Trấn đứng tận ba, bốn phút nhưng Bạch Mãnh còn chưa ngẩng đầu nhìn.
Lần này Thương Nhân Trấn đến để ra uy, không ngờ tên nghiệt đồ này lại hoàn toàn không nể mặt mũi hắn chút nào, “Bạch Mãnh, cậu xem tôi là ai?”
Bạch Mãnh ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người đến: “Sư phụ, sao người lại đến, người cũng muốn ăn đồ nướng sao? Con không giúp được rồi, người trước tiên tìm một chỗ đợi chút đi.” Mấy hôm nay hắn bán cơm hộp cùng đồ ăn sáng nên lúc nói chuyện cũng nhanh chóng quen miệng.
Thương Nhân Trấn nhất thời không còn gì để nói, hắn không đến đây để ăn, “Trong mắt cậu còn có sư phụ hay không, từ lúc cậu còn choai choai đã đi theo tôi, hiện tại nói đi là đi, trong mắt cậu còn có ai…”
Chị Lưu nhanh chóng tiến đến, “Tiểu Mãnh, của cậu xong chưa? Khách đang giục đấy.”
Bạch Mãnh vẩy một tầng bột ớt, nói “Được rồi.” Hắn quay người lại lấy cái đĩa chị Lưu đã sớm chuẩn bị, cả quá trình phối hợp đến mức nước chảy mây trôi.
Bạch Mãnh tiếp tục lấy thêm mấy xâu thịt, để lên giá rồi bắt đầu nướng tiếp, đột nhiên cảm thấy bên tai không ngừng vang lên tiếng ông ông, hắn ngẩng đầu nói với Thương Nhân Trấn, “Người nói….”
Thương Nhân Trấn lần thứ hai cảm thấy bị xỉ nhục.
Ngay lúc hắn muốn bạo phát thì Hắc Tiểu Bản nhìn thấy hắn, “Sư phụ, sao người đến đây? Người muốn ăn cái gì, con mời khách. Người cũng nếm thủ chút tay nghề của con xem.”
Thương Nhân Trấn đang muốn mắng thì bị nghẹn lại trong cổ họng, tên Hắc Tiểu Bàn này mấy hôm không gặp, giờ học được oán người, hắn đang muốn ám chỉ mình không dạy hắn cái gì đúng không?
Mấy vị bếp trưởng bên cạnh nói, “Chúng tôi mua.” Chủ yếu là do bị hương vị xa lạ này thu hút không nhẹ. Thật sự là muốn ăn thử một chút.
Hắc Tiểu Bàn nói: “Bên ngoài không có chỗ, các vị vào nhà đi.”
Thương Nhân Trấn nghe đại đồ đệ nói vậy sắc mặt mới thoáng dễ nhìn hơn một chút, “Cái này còn tạm được.” Mấy vị đồng nghiệp này nhớ có mặt mũi của hắn mới được đối đãi như thế này. Bọn họ nhấc chân vào phòng, vừa vào liền nhìn thấy mười mấy tên lưu manh xăm trổ đầy người, mặt mày hung ác đang ngồi bên trong. Bọn chúng liếc mắt nhìn mấy người một cái, Thương Nhân Trấn tóc gáy dựng thẳng, thịt mỡ trên người mấy vị bếp trưởng khác cũng run lên không dám động, thật sự là không dám động đậy chút nào.
Nhưng mấy tên lưu manh kia cũng không để ý có thêm người, tên đứng đầu cũng khách khí gật đầu một chút, dù sao người cũng nhiều. Vừa lúc đó tiếng của Điền Thụy truyền đến, “Đừng xếp hàng nữa, hết đồ rồi.”
Thương Nhân Trấn vừa nghe liền cảm thấy bị lừa gạt, vội vã từ trong nhà ra ngoài, hung tợn nói với Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh, “Hai tên nghịch đồ các ngươi, nhục nhã ngày hôm hay, tôi nhớ kỹ.” Nói xong phất tay áo rời đi.
Bạch Mãnh hoàn toàn là vào một lỗ ra một lỗ, không hiểu gì cả.
Hắc Tiểu Bàn có chút buồn bực, không biết là ai làm nhục ông ta? Hắn vừa buồn bực vừa tiếp tục nướng thịt, không thấy nhiều người đều đang xếp hàng đợi bọn họ sao, bận đến mức hận không thể có ba đầu sáu tay đây này.
Những năm 80 ở huyện nhỏ, mọi người đều về nhà ăn cơm, từ sau khi Điền Thụy bắt đầu làm cơm hộp đã thổi một làn gió ăn bên ngoài vào huyện này.
Mấy quầy hàng ăn vặt đối diện nhà máy đều theo đó mà nổi tiếng hơn, rất nhiều người đã đến chiến chỗ từ giữa trưa, chuẩn bị buổi tối bày sạp. Còn có cả người bán rổ rá mình tự đan, có người bán đế giày tự làm, mấy cái đệm nhỏ ngồi lót mông.
Náo nhiệt đến mức sắp biến thành một con đường.
Điền Thụy đã sớm nói với chị Thành cùng chị Lưu rằng buổi tối hai người sẽ qua giúp đỡ. Chị Trình đảm nhiệm việc nấu mì, Điền Thụy thu tiền, còn thiếu người gọi món cùng dọn bàn nữa.
Chị Thành cùng chị Lưu đều đồng ý, còn cười nói: “Nghe nói buổi tối ở bên kia rất nhiều người, mấy đứa nhỏ nhà chị còn muốn qua đấy chơi.” Trước kia đến tối là ngủ, trong huyện cũng không có chỗ nào để đi dạo. Hiện tại tuổi tối cũng mở hàng khiến cho mọi người rất hiếu kỳ, dù không mua gì nhưng đến tham gia trò vui cũng tốt.
Bạch Mãnh nói với Điền Thụy, “Lại thêm mấy cái bàn đi, em sợ đến lúc đó không đủ dùng.” Thời gian này đang là lúc giao mùa giữa xuân với hạ, bên ngoài thoáng mát, mọi người đều thích ăn ở bên ngoài hơn, uống một ngụm bia, khỏi nói có bao nhiêu thư thái. Hôm qua Bạch Mãnh đã bê mấy cái bàn không ở trong nhà ra ngoài. Hôm nay nên sớm chuẩn bị từ trước để tránh cho đến lúc đó không phản ứng kịp.
Hà Vũ đi ngang qua nghe thấy việc này, nói: “Anh đi tìm người mượn một ít!”
Có hắn hỗ trợ, Điền Thụy cũng bớt bận rộn hơn.
Buổi chiều bọn họ bận rộn thái thịt xiên thịt, một khắc cũng không rảnh rỗi, làm đầy cả hai cái chậu lớn như cái bồn tắm.
Đồ nướng quan trọng nhất là gia vị, thứ hai chính là lửa nướng, than nướng phải mang theo chút mùi khói, nướng phải chín tới không được cháy khét. Bọ họ làm nhiều đồ như vậy, chỉ nguyên thịt cũng đã hơn bốn mươi cân, không thể bởi vì than không tốt mà làm ảnh hưởng được, phải chuẩn bị đầy đủ.
Bọn họ chuẩn bị ra cửa hàng, ngoài thịt còn có rau, mì Hàn Quốc, nước dùng, gia vị, lại còn cả than củi, chất đầy cả xe ba bánh.
Bọn họ vừa đến đã thấy Tiểu Lưu ở xưởng bia chờ từ sớm. Hiện tại có thể nói ĐIền Thụy là khách hàng lớn của bọn hắn, hắn nhiệt tình nói, “Hôm nay muốn bao nhiêu bia?”
Điền Thụy liếc mắt nhìn, hôm qua bán được ba két, nếu như hôm nay bán hết thịt thì còn có thể bán được nhiều hơn nữa. “Trước hết lấy mười két đi, lại thêm một thùng bia tươi.”
Bia tươi được bỏ vào một thùng gỗ, bên trên có một cái đầu rồng để lấy bia bên trong. Bia tươi uống vào ngọt mát, Điền Thụy càng yêu thích uống loại này hơn. Gần đây bán bia tươi, lúc khát nước cậu đều lấy một cốc uống, nhưng khách hàng ăn đồ nướng chủ yếu vầng uống loại trong chai hơn.
Thức ăn nhanh chóng dược dọn lên, nhóm người Bạch Mãnh cũng bắt đầu châm lửa quạt than. Trong ba người này, Hắc Tiểu Bàn nướng tốt nhất, tay nghề càng ngày càng nâng cao.
Đúng lúc này mọi người nghe được tiếng ô tô lại gần. Trong thị trấn này rất ít người có được ô tô. Hà Vũ bước xuống xe, đi sau có Vương Thành, lần trước cọ miến chua cay của Hà Vũ, lần này nghe nói có đồ nướng, hắn liền nhanh chóng hỗ trợ thu xếp mười cái bàn, hơn sáu mươi cái ghế gấp.
Bây giờ trời mới gần tối, nhìn bên này mọi người bắt đầu lục tục bày bàn ghế bán hàng, hắn nói với Hà Vũ: “Mỗi ngày em đều ở trên thị trấn, cũng không biết bên này náo nhiệt như thế.” Hắn có xe ngựa, thường thường vào nam ra bắc, không ngờ huyện thành nhỏ của bọn họ lại không hề kém chút nào so với những thành phố lớn khác.
Không nói những cái khác, hắn chưa từng thấy cửa hàng đồ nướng như thế này ở chỗ khác, nghe nói là người nhà của Hà Vũ mở. Trên đường đến đây, hắn đã sớm đánh tiếng với anh em trong nhóm, những người này cũng không dám đánh chủ ý lên quán thịt nướng này. Không chỉ như vậy, bọn họ còn muốn đến ăn một bữa, nhưng lại bị Hà Vũ cự tuyệt.
Lý do của họ cũng rất đơn giản, những người xăm trổ đầy người đến chỗ này, còn ai dám ăn nữa?
Mấy người đó không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn từ bỏ.
Vương Thành lên tiếng, “Em đến đây ăn có được không, em trả tiền.” Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến hắn chảy nước miếng không ngừng. Đời này ngoại trừ khoác lác giả ngầu, hắn thích nhất chính là ăn uống. Bây giờ trong huyện xuất hiện món mới, nếu như không để cho hắn ăn, nhất định hắn sẽ thèm chết mất.
Vừa hay Điền Thụy đến giúp người chuyển bàn vào trong, nghe hắn nói như vậy liền nói, “Được, cậu muốn ăn cái gì, tôi đi lấy cho cậu.”
Vương Thành đã sớm lập danh sách những món muốn ăn thử, “Một rau một thịt, thêm một bát mì lạnh.”
Vừa lúc có bếp trống, Hắc Tiểu Bàn liền nướng cho hắn.
Thịt được đặt lên vỉ nướng phát ra tiếng xì xì, mùi hương tỏa ra bốn phía, lại quét một lớp dầu mỏng, lật thịt, vẩy thêm bột gia vị, chờ đến khi thịt chuyển màu, gia vị đều ngấm vào trong từng thớ thịt, hương thịt nướng tỏa ra thơm lừng. Mùi vị mê người khiến Vương Thành không thể ngồi yên được, hắn dài cổ không ngừng nhìn xung quanh. Rõ ràng không đói bụng, nhưng khi ngửi thấy mùi này, bụng hắn lại không ngừng réo lên.
Xiên thịt nướng nhanh chóng được đặt trước mặt hắn, nhân lúc thịt đang nóng, hắn liền nêm thử một miếng. Hôm nay dê mang đến đều là con non, là phần thịt non nhất, nạc mỡ vừa phải. Mùi dầu mỡ cùng mùi thịt hòa quyện vào một chỗ, một xiên ba miếng thịt, ăn đến mức không thể dừng lại được. Hắn cảm thấy ngay cả đầu bếp trong mấy quán ăn lớn trên tỉnh cũng không làm được mùi hương này.
May nhờ có chị dâu đến, một xâu thịt đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói chỉ là khai vị. Không những không giải thèm mà chỉ khiến cho cơn nghiện tăng lên. Nói: “Lại thêm ba xâu, thêm một chai bia.” Xâu thịt thơm như vậy, sau này còn cần đến tiệm ăn làm gì chứ, chỉ cần đến đây ăn thịt nướng là được.
Không lâu sau, xiên rau nướng cũng được mang lên, trong đó có năm lát khoai tây, hai củ tỏi, ba quả ớt. Rau cũng được tính theo xiên. Lúc ở nhà mấy người chị Lưu cũng đã phân chia tốt, mỗi xiên đều đánh dấu một chút, như vậy chỉ cần trực tiếp nướng là được, bớt thời gian phân chia các loại.
Vương Thành không quá coi trọng rau dưa, hắn không ngừng trông mong mấy xâu thịt còn đang nướng trên lửa. Bia cũng đã được mang ra, hắn không thể làm gì khác hơn là ăn nốt đĩa rau dưa trên bàn. Nhưng vừa cắn một miếng, hắn liền kinh sợ. Tuy rằng rau không so được với thịt, nhưng cũng rất thơm.
Sau khi ăn qua thì khoai tây chiếm vị trí đầu tiên trong lòng hắn, nhưng sau khi ăn tỏi nướng đành phải đem vị trí đầu nhường cho tỏi nướng, cuối cùng sau khi ăn xong ớt hắn lại xoắn xuýt thêm lần nữa, cũng không biết sếp hạng làm sao, rau dưa mà cũng có hương vị như vậy sao? Hắn nhìn sang bên chậu để đồ ăn lớn, trong đó còn có mấy xiên hắn vẫn chưa ăn qua, ví dụ như đậu phụ, ngô nướng, màn thầu nướng cùng hẹ, hắn phải thử hết mới có thể phán đoán chính xác được.
Trước đó hắn còn muốn nói chuyện cùng Hà Vũ, thế nhưng sau khi đồ ăn được mang lên hắn đều quên những chuyện muốn làm.
Hương vị của đồ nướng thật sự quá bá đạo, mùi vị có thể truyền đi rất xa.
Trong huyện không chỉ có xưởng quốc doanh này, còn có hai xưởng là xưởng sắt thép cùng xưởng in ấn. Ngày hôm qua vừa mới khai trương quán đồ nướng, hiệu quả quá chấn động, bọn họ cũng đã nghe thấy, nhưng thời gian tan tầm của mỗi nhà máy không giống nhau. Có mấy người tham ăn cũng muốn lại đây nếm thử một chút.
“Cho hai xâu thịt, một xiên rau, lại thêm hai chai bia.” Hai ông lão ở cách đây khá xa gọi món, người béo hơn một chút kia sành ăn hơn nên lôi bạn đánh cờ của lão đến đây ăn thử. Ban đầu ông lão gầy hơn còn cười lão béo vì một miếng ăn mà đi ngàn dặm, kết quả sau khi đến đây ngửi mùi thịt thôi cũng thấy thèm.
Chị Lưu nói, “Muốn uống bia lạnh hay không lạnh vậy?”
Một câu nói thôi cũng đủ khiến hai ông lão sửng sốt, “Chỗ này còn có bia lạnh sao?” Bây giờ thời tiết có chút nóng, uống chút gì đó lạnh mới đã nghiền. Chỉ có điều muốn uống đồ lạnh thì cần có tủ lạnh, thật không ngờ cái quán nhỏ không đáng chú ý này lại có thể bán bia lạnh.
“Có đấy.” Chị Lưu nói.
“Vậy tôi uống lạnh.” Lão mập nói xong nhìn sang lão gầy, lão gầy cũng gật đầu nói theo ông, “Tôi cũng giống vậy.”
Chị Lưu nói, “Tổng là một đồng hai, hai ông có muốn ăn mỳ lạnh không, mỳ lạnh nhà cháu cũng rất ngon, năm hào một bát.”
“Cho hai bát.” Lão mập nói, thật vất vat mới tới đây, đương nhiên phải ăn một bữa no nê mới được.
Chị Lưu nói, “Tổng động hai đồng hai, phải thanh tóa trước.”
Lão gầy vừa muốn bỏ tiền thì đã bị lão mập tranh trả tiền trước, “Ông theo tôi tới, sao có thể để cho ông bỏ tiền được.” Sau khi gọi món xong, chị Lưu liền bưng ra một đĩa dưa muối ngâm xì dầu, đây là do Điền Thụy làm, trong nhà có nhiều đậu tương, sau khi cậu xào đậu tương xong liền trộn với dầu cùng rau cải rồi để gọn vào hũ, khi nào dùng chỉ cần múc hai thìa là được một đĩa nhỏ. Không mặn, ăn rất thơm, “Đây là chủ quán của chúng cháu tặng.”
Lão gầy cười nói, “Còn rất biết cách làm ăn!”
Món lên đầu tiên là mỳ lạnh, có thêm chút dấm chua, sợi mỳ mềm mềm ngon miệng, ăn được một nửa thì thịt cũng được mang lên, cắn một miếng, thật thơm.
Lão mập ăn mặn. Thấy trên bàn có tỏi sống, ăn một miếng thịt rồi lại cắn một miếng tỏi, khẩu vị hoàn toàn mở ra. Một xâu thịt căn bản không bõ vào đâu, hai xâu thịt được manng lên liền dặn tiếp, “Cho thêm bốn xâu thịt.” Ông lấy ra hai đồng đưa cho nhân viên, còn phải nướng một lúc nữa, đến lúc ăn hết thức ăn trên bàn thì đồ mới cũng vừa lúc được mang ra.
Lão gầy cũng ăn đến sảng khoái vô cùng, đến lúc bia được mang lên càng vui hơn. Ông nói với lão mập, “Ngày mai tôi mời ông.” Bữa này còn chưa ăn xong đã bắt đầu nhớ đến bữa sau.
Nhà máy còn chưa đến giờ tan tầm mà bên này đã ngồi gần đầy. Khách đến nhanh chóng bỏ tiền, gọi món vô cùng hứng khởi. Vừa mới có một bàn năm người, gọi đồ ăn cùng chút rượu đã bỏ ra mười một đồng, Điền Thụy vui vẻ thu tiền.
Chị Lưu rất khiếp sợ, mấy người đàn ông này thật sự cam lòng ăn bên ngoài.
Mà sau đó cũng ngày càng tê dại, những người khác bình quan cũng đều tiêu năm sáu đồng, Điền Thụy thu tiền vội đến có chút chân không chạm đất.
Vừa lúc đó, mấy người đàn ông xăm trổ đến tìm Hà Vũ nói chuyện. Chúng là bọn côn đồ ở xung quanh, nhìn thấy bên ngày ăn đến thơm ngọt, lại ngửi thấy mùi hương bay trong không khí đã sớm không thể chịu được. Không thể bởi vì bọn họ là dân xã hội mà không cho ăn cơm được.
Hà Vũ không cho, vợ hắn mới bắt đầu buôn bán, không thể để đám lưu manh này phá hỏng được.
Mặc dù Điền Thụy bận rộn nhưng cũng có thể nhìn thấy chỗ Hà Vũ. Cậu vừa nhìn qua liền tưởng có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ vừa mới đến dã nghe thất là vì chuyện ăn đồ nướng. Nếu như đã mở cửa buôn bán thì đương nhiên không có lý nào lại đuổi khách ra ngoài, “Nếu không thì mấy người ngồi trong phòng được không?”
Mấy tên lưu manh này đã sớm thèm đến không nhịn được, không quan tâm ngồi chỗ nào, chỉ cần cho bọn họ ăn thì đều được hết. Nghe thấy Điền Thụy lên tiếng liền cao hứng nói, “Được, chúng em đảm bảo sẽ không gây chuyện.”
Sau đó bọn họ vào phòng.
Bên ngoài cũng đã kê mười cái bàn, nhìn qua còn chưa ngồi đầy. Vừa lúc đó liền nghe thấy có người hô lên, “Nhà máy tan làm rồi.”
Ba người Hắc Tiểu Bàn, Trình đại xa cùng Bạch Mãnh đứng nướng bắt đầu sốt sắng lên. Trước mặt mồi người đều đầy thịt xiên, cái mâm lớn đằng trước cũng chất đầy xiên nướng còn chưa động lên, nhà máy tan làm lại có thêm người đến.
Đúng như dự đoán, còn chưa đến giờ tan làm mà mùi thịt nướng đã bay vào trong nhà máy khiến nhiều người nóng nảy. Đã có mấy người sớm hẹn nhau cùng ăn, chờ đến giờ liền đồng thời chạy tới, nhanh chóng chiếm bàn gọi món, rất nhanh liền chiếm hết mấy cái bàn vốn đã không còn nhiều.
“Cho ba xâu thịt, hai xâu rau.”
“Cho bát mỳ lạnh.”
“Trước tiên cho một đĩa hạt dưa, thịt chưa lên thì cho một đĩa hạt dưa trước đi.”
“Ê, sao bàn kia lại có đậu tương rau cải vậy?”
Đầu mọi người bắt đầu ong ong.
Cũng may mấy người Điền Thụy đã trải qua huấn luyên bán miến chua cay, mặc dù trước đó có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh liền bình ổn lại, nhanh chóng nướng đồ cho mọi người. Dù sao đồ nướng cũng cần thời gian. Mọi người không thể làm gì khác đành bưng mấy món chuẩn bị nhanh ra, cho họ ăn trước. Dù không được ăn cũng có thể nhìn người khác ăn, chờ đến khi ăn xong mấy món này thì cũng đến lúc được ăn đồ nướng.
Cửa hàng của bọn họ vốn nổi tiếng, hiện tại thanh danh đã truyền khắp thị trấn, người đến ngày càng nhiều.
Thương Nhân Trấn mang theo mấy vị đầu bếp khác trong nhà ăn quốc doanh đến gây sự. Từ xa hắn đã có thể nhìn thấy hai tên phải bội Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh đang đứng ngoài nướng đồ.
Một đầu bếp nói, “Thơm quá đi.”
Một người khác không dám lên tiếng, bọn họ là đồng nghiệp của Thương Nhân Trấn, đều biết hắn cũng không muốn dạy học trò bất kỳ cái gì. Bây giờ mới ra ngoài được bao lâu mà đã biết nướng đồ? Chưa đến còn có thể trào phúng mấy người đó suy nghĩ hoang đường, nhưng mà đến hôm nay tận mắt nhìn thấy lại không giống như bọn họ đã suy đoán trước đó.
Thời điểm nhà ăn quốc doanh của bọn họ nổi nhất cũng chưa từng có nhiều người như vậy, nhìn quanh không còn một chỗ ngồi trống nào, còn có không ít người còn đang đứng chờ đấy. Cái này thật sự nổi tiếng mà!
Mấy vị bếp trưởng còn có thể nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, đều đã từng thấy ở nhà ăn quốc doanh. Có thể vào ăn ở chỗ bọn họ thì ít nhất cũng phải là lãnh đạo, thế mà lại đến quán ven đường ăn đồ nướng.
Thương Nhân Trấn đi tới trước mặt Bạch Mãnh, gương mặt đen lại. Trước kia học trò chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của hắn cũng phải bị dọa tiểu ra quần. Nhưng giờ đây Bạch Mãnh đang chăm chú nướng đồ, Thương Nhân Trấn đứng tận ba, bốn phút nhưng Bạch Mãnh còn chưa ngẩng đầu nhìn.
Lần này Thương Nhân Trấn đến để ra uy, không ngờ tên nghiệt đồ này lại hoàn toàn không nể mặt mũi hắn chút nào, “Bạch Mãnh, cậu xem tôi là ai?”
Bạch Mãnh ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người đến: “Sư phụ, sao người lại đến, người cũng muốn ăn đồ nướng sao? Con không giúp được rồi, người trước tiên tìm một chỗ đợi chút đi.” Mấy hôm nay hắn bán cơm hộp cùng đồ ăn sáng nên lúc nói chuyện cũng nhanh chóng quen miệng.
Thương Nhân Trấn nhất thời không còn gì để nói, hắn không đến đây để ăn, “Trong mắt cậu còn có sư phụ hay không, từ lúc cậu còn choai choai đã đi theo tôi, hiện tại nói đi là đi, trong mắt cậu còn có ai…”
Chị Lưu nhanh chóng tiến đến, “Tiểu Mãnh, của cậu xong chưa? Khách đang giục đấy.”
Bạch Mãnh vẩy một tầng bột ớt, nói “Được rồi.” Hắn quay người lại lấy cái đĩa chị Lưu đã sớm chuẩn bị, cả quá trình phối hợp đến mức nước chảy mây trôi.
Bạch Mãnh tiếp tục lấy thêm mấy xâu thịt, để lên giá rồi bắt đầu nướng tiếp, đột nhiên cảm thấy bên tai không ngừng vang lên tiếng ông ông, hắn ngẩng đầu nói với Thương Nhân Trấn, “Người nói….”
Thương Nhân Trấn lần thứ hai cảm thấy bị xỉ nhục.
Ngay lúc hắn muốn bạo phát thì Hắc Tiểu Bản nhìn thấy hắn, “Sư phụ, sao người đến đây? Người muốn ăn cái gì, con mời khách. Người cũng nếm thủ chút tay nghề của con xem.”
Thương Nhân Trấn đang muốn mắng thì bị nghẹn lại trong cổ họng, tên Hắc Tiểu Bàn này mấy hôm không gặp, giờ học được oán người, hắn đang muốn ám chỉ mình không dạy hắn cái gì đúng không?
Mấy vị bếp trưởng bên cạnh nói, “Chúng tôi mua.” Chủ yếu là do bị hương vị xa lạ này thu hút không nhẹ. Thật sự là muốn ăn thử một chút.
Hắc Tiểu Bàn nói: “Bên ngoài không có chỗ, các vị vào nhà đi.”
Thương Nhân Trấn nghe đại đồ đệ nói vậy sắc mặt mới thoáng dễ nhìn hơn một chút, “Cái này còn tạm được.” Mấy vị đồng nghiệp này nhớ có mặt mũi của hắn mới được đối đãi như thế này. Bọn họ nhấc chân vào phòng, vừa vào liền nhìn thấy mười mấy tên lưu manh xăm trổ đầy người, mặt mày hung ác đang ngồi bên trong. Bọn chúng liếc mắt nhìn mấy người một cái, Thương Nhân Trấn tóc gáy dựng thẳng, thịt mỡ trên người mấy vị bếp trưởng khác cũng run lên không dám động, thật sự là không dám động đậy chút nào.
Nhưng mấy tên lưu manh kia cũng không để ý có thêm người, tên đứng đầu cũng khách khí gật đầu một chút, dù sao người cũng nhiều. Vừa lúc đó tiếng của Điền Thụy truyền đến, “Đừng xếp hàng nữa, hết đồ rồi.”
Thương Nhân Trấn vừa nghe liền cảm thấy bị lừa gạt, vội vã từ trong nhà ra ngoài, hung tợn nói với Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh, “Hai tên nghịch đồ các ngươi, nhục nhã ngày hôm hay, tôi nhớ kỹ.” Nói xong phất tay áo rời đi.
Bạch Mãnh hoàn toàn là vào một lỗ ra một lỗ, không hiểu gì cả.
Hắc Tiểu Bàn có chút buồn bực, không biết là ai làm nhục ông ta? Hắn vừa buồn bực vừa tiếp tục nướng thịt, không thấy nhiều người đều đang xếp hàng đợi bọn họ sao, bận đến mức hận không thể có ba đầu sáu tay đây này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook