Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân
-
Chương 29: Náo Đại Sảnh
Lạc Ân Ân mơ màng tỉnh dậy, theo thói quen đưa tay sang bên cạnh một mảnh lạnh tanh liền biết anh đã rời giường từ sớm. Cô đưa tay dụi mắt, rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh muốn kiếm bóng dáng anh nhưng không thấy, cô chu chu môi tỏ vẻ không vui. Đêm qua hành người ta đến sống dở chết dở, sáng ra liền đi mất.
Lại thấy tờ giấy ghi chú trên đầu tủ cạnh giường, Lạc Ân Ân lấy xuống, nhìn dòng chữ trên đó cô không khỏi mỉm cười "Anh đến công ty có việc, chiều sẽ về sớm với em. Hôm nay em không cần đi học, anh đã xin trường cho em nghỉ. Yêu em, mèo nhỏ của anh..."
Lạc Ân Ân cẩn thận đặt tờ giấy vào học tủ, sau đó rời giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc xuống nhà cô mới biết trời đã trưa. Bác Hà thấy cô vội bảo người làm dọn đồ ăn lên. Lạc Ân Ân nói cảm ơn rồi ngồi xuống bàn chậm rãi ăn.
Ăn được một ít cô liền không có khẩu vị. Lạc Ân Ân ngồi chóng cầm, đưa đũa dầm dầm chén cơm, miệng hơi phồng lên...cô nhớ anh. Chẳng hiểu sao, hôm nay cô đặc biệt nhớ anh. Lại đưa mắt nhìn bàn thức ăn sau đó thở dài quay sang nói với bác Hà cách đó không xa
- Bác Hà, chuẩn bị cho cháu ít thức ăn. Cháu muốn đến Tập đoàn tìm Duật.
- Vâng, thưa thiếu phu nhân.
Tập đoàn Phong Thị.
Phải nói Lạc Ân Ân choáng khi thấy tòa nhà cao hơn 50 tầng kia. Dù không phải lần đầu đến, nhưng lần trước đến đây là anh ôm cô đi vào bằng thang máy ở tầng hầm để xe, hiển nhiên sẽ không quan sát cũng như biết nơi này lớn như vậy.
Quăng những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, cô có chút e ngại khi bước vào. Lúc đi qua quầy tiếp tân liền bị gọi lại
- Cô kia, sao cô lại vào đây được?
Lạc Ân Ân nghiêng đầu, đưa tay chỉ mình
- Cô gọi tôi sao?
Tiếp tân đen mặt, tức giận nói
- Không gọi cô chẳng lẽ gọi ma?
Cô kéo kéo tóc cũng không so đo lời nói không lễ phép của tiếp tân.
- Gọi tôi có việc gì sao?
- Đang giờ hành chính cô vào đây bằng cách nào?
- Không phải cửa đằng kia sao? Đi vào là được rồi.
Vừa nói cô vừa tay chỉ ra ngoài cửa, bộ dáng của cô lúc này nếu để Phong Duật nhìn thầy sẽ nghĩ cô thật đáng yêu. Còn với cô tiếp tân nhìn cô như vậy vô cùng ngứa mắt... giả dạng tiểu bạch thỏ sao?
Tiếp tân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp
- Cô vào đây làm gì?
- Tôi không phải tội phạm a, sao cô cứ tra hỏi vậy?
Lạc Ân Ân nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tiếp tân. Trong lòng thì tức giận vô cùng, cô tìm Duật mắc mớ gì đến cô ta? Thật phiền toái!
Cô lườm tiếp tân, trả lời một cách không tình nguyện
- Tôi tìm Duật, cô có ý kiến?
Nếu không trả lời, có khi nào cô ta giữ cô ở lại đây luôn không? Nên cô nghĩ tốt nhất vẫn nên trả lời.
Tiếp tân nhíu mày, Duật? Sẽ không phải tổng tài đi? Thấy tiếp tân nhíu mày cô bất mãn không thôi, sao Duật lại tuyển những người như này vào làm việc? Không một chút lễ phép, tôn trọng người khác còn không có. Nhất định phải bảo Duật điều chỉnh lại nhân viên trong tập đoàn mới được.
- Tôi có thể đi chưa?
- Cô không hẹn trước, không thể gặp tổng tài.
- Này, cô thấy tôi hiền thì làm tới hả? Tôi gặp ai mà còn hẹn trước sao? Đến cả thủ tướng chính phủ phải e dè tôi đó có biết chưa hả?
Lạc Ân Ân bực mình lên tiếng, cô thừa nhận mình nói có hơi quá, thủ tướng chính phủ mà e dè cô? Nằm mơ đi, nhưng cô là muốn dạy cho ả một bài học. Nhìn khuôn mặt tiếp tân trắng bệch, trong lòng Lạc Ân Ân cảm thấy vui vẻ.
- Cô...
- Tôi làm sao? Có nhân viên nào như cô không hả? Tra hỏi người khác như tội phạm, nói cho cô biết chỉ cần tôi nói Duật, anh ấy nhất định sẽ đuổi việc cô.
Hừ! Dám chọc giận cô liền nhận hậu quả đi.
Mọi người xung quanh nghe thấy liền hả hê. Ả ỷ mình là bạn gái của giám đốc phòng kế toán mà lên mặt với mọi người, khinh thường bọn họ. Bây giờ liền có người trị lại, đương nhiên là vô cùng sung sướng.
Tiếp tân khó chịu, quát
- Cô biết tôi là ai không hả?
- Cô là ai liên quan gì đến tôi?
Lạc Ân Ân khoanh tay, nhếch môi cười lạnh. Tiếp tân bị cô nói tức đến nỗi mặt đỏ bừng
- Bạn trai tôi là giám đốc phòng kế toán, cô có tin tôi nói một tiếng liền cho cô tán gia bại sản.
- Ha ha ha...
Cô nghe ả nói xong ôm bụng cười lớn, mọi người khó hiểu nhìn cô. Tán gia bại sản vui lắm sao?
- Cô cười cái gì?
Tiếp tân gằn giọng nói.
- Tôi cười cô ngu ngốc.
Dừng một lát cô lại nói
- Nếu cô làm tôi tám gia bại sản, thì cả thành phố N này đều ra ngoài đường ăn xin hết rồi.
Cô là nói thật nha! Phong gia là gia tộc đứng đầu thành phố, nếu Phong gia sụp đổ những người khác sẽ sống trong giàu sang phú quý sao? Nằm mơ đi, Phong gia có sức ảnh hưởng rất lớn trong và ngoài nước, Phong gia sụp chắn hẳn sẽ khủng hoảng kinh tế trong thời gian dài?
- Cô đừng có mà tự kiêu.
Tiếp tân giơ tay định đánh cô thì cô bắt được, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh băng
- Không nói lại, liền động thủ đánh người? Tốt thôi, muốn đánh tôi vậy xem cô có bản lĩnh đó không đã.
Lại thấy tờ giấy ghi chú trên đầu tủ cạnh giường, Lạc Ân Ân lấy xuống, nhìn dòng chữ trên đó cô không khỏi mỉm cười "Anh đến công ty có việc, chiều sẽ về sớm với em. Hôm nay em không cần đi học, anh đã xin trường cho em nghỉ. Yêu em, mèo nhỏ của anh..."
Lạc Ân Ân cẩn thận đặt tờ giấy vào học tủ, sau đó rời giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc xuống nhà cô mới biết trời đã trưa. Bác Hà thấy cô vội bảo người làm dọn đồ ăn lên. Lạc Ân Ân nói cảm ơn rồi ngồi xuống bàn chậm rãi ăn.
Ăn được một ít cô liền không có khẩu vị. Lạc Ân Ân ngồi chóng cầm, đưa đũa dầm dầm chén cơm, miệng hơi phồng lên...cô nhớ anh. Chẳng hiểu sao, hôm nay cô đặc biệt nhớ anh. Lại đưa mắt nhìn bàn thức ăn sau đó thở dài quay sang nói với bác Hà cách đó không xa
- Bác Hà, chuẩn bị cho cháu ít thức ăn. Cháu muốn đến Tập đoàn tìm Duật.
- Vâng, thưa thiếu phu nhân.
Tập đoàn Phong Thị.
Phải nói Lạc Ân Ân choáng khi thấy tòa nhà cao hơn 50 tầng kia. Dù không phải lần đầu đến, nhưng lần trước đến đây là anh ôm cô đi vào bằng thang máy ở tầng hầm để xe, hiển nhiên sẽ không quan sát cũng như biết nơi này lớn như vậy.
Quăng những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, cô có chút e ngại khi bước vào. Lúc đi qua quầy tiếp tân liền bị gọi lại
- Cô kia, sao cô lại vào đây được?
Lạc Ân Ân nghiêng đầu, đưa tay chỉ mình
- Cô gọi tôi sao?
Tiếp tân đen mặt, tức giận nói
- Không gọi cô chẳng lẽ gọi ma?
Cô kéo kéo tóc cũng không so đo lời nói không lễ phép của tiếp tân.
- Gọi tôi có việc gì sao?
- Đang giờ hành chính cô vào đây bằng cách nào?
- Không phải cửa đằng kia sao? Đi vào là được rồi.
Vừa nói cô vừa tay chỉ ra ngoài cửa, bộ dáng của cô lúc này nếu để Phong Duật nhìn thầy sẽ nghĩ cô thật đáng yêu. Còn với cô tiếp tân nhìn cô như vậy vô cùng ngứa mắt... giả dạng tiểu bạch thỏ sao?
Tiếp tân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp
- Cô vào đây làm gì?
- Tôi không phải tội phạm a, sao cô cứ tra hỏi vậy?
Lạc Ân Ân nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tiếp tân. Trong lòng thì tức giận vô cùng, cô tìm Duật mắc mớ gì đến cô ta? Thật phiền toái!
Cô lườm tiếp tân, trả lời một cách không tình nguyện
- Tôi tìm Duật, cô có ý kiến?
Nếu không trả lời, có khi nào cô ta giữ cô ở lại đây luôn không? Nên cô nghĩ tốt nhất vẫn nên trả lời.
Tiếp tân nhíu mày, Duật? Sẽ không phải tổng tài đi? Thấy tiếp tân nhíu mày cô bất mãn không thôi, sao Duật lại tuyển những người như này vào làm việc? Không một chút lễ phép, tôn trọng người khác còn không có. Nhất định phải bảo Duật điều chỉnh lại nhân viên trong tập đoàn mới được.
- Tôi có thể đi chưa?
- Cô không hẹn trước, không thể gặp tổng tài.
- Này, cô thấy tôi hiền thì làm tới hả? Tôi gặp ai mà còn hẹn trước sao? Đến cả thủ tướng chính phủ phải e dè tôi đó có biết chưa hả?
Lạc Ân Ân bực mình lên tiếng, cô thừa nhận mình nói có hơi quá, thủ tướng chính phủ mà e dè cô? Nằm mơ đi, nhưng cô là muốn dạy cho ả một bài học. Nhìn khuôn mặt tiếp tân trắng bệch, trong lòng Lạc Ân Ân cảm thấy vui vẻ.
- Cô...
- Tôi làm sao? Có nhân viên nào như cô không hả? Tra hỏi người khác như tội phạm, nói cho cô biết chỉ cần tôi nói Duật, anh ấy nhất định sẽ đuổi việc cô.
Hừ! Dám chọc giận cô liền nhận hậu quả đi.
Mọi người xung quanh nghe thấy liền hả hê. Ả ỷ mình là bạn gái của giám đốc phòng kế toán mà lên mặt với mọi người, khinh thường bọn họ. Bây giờ liền có người trị lại, đương nhiên là vô cùng sung sướng.
Tiếp tân khó chịu, quát
- Cô biết tôi là ai không hả?
- Cô là ai liên quan gì đến tôi?
Lạc Ân Ân khoanh tay, nhếch môi cười lạnh. Tiếp tân bị cô nói tức đến nỗi mặt đỏ bừng
- Bạn trai tôi là giám đốc phòng kế toán, cô có tin tôi nói một tiếng liền cho cô tán gia bại sản.
- Ha ha ha...
Cô nghe ả nói xong ôm bụng cười lớn, mọi người khó hiểu nhìn cô. Tán gia bại sản vui lắm sao?
- Cô cười cái gì?
Tiếp tân gằn giọng nói.
- Tôi cười cô ngu ngốc.
Dừng một lát cô lại nói
- Nếu cô làm tôi tám gia bại sản, thì cả thành phố N này đều ra ngoài đường ăn xin hết rồi.
Cô là nói thật nha! Phong gia là gia tộc đứng đầu thành phố, nếu Phong gia sụp đổ những người khác sẽ sống trong giàu sang phú quý sao? Nằm mơ đi, Phong gia có sức ảnh hưởng rất lớn trong và ngoài nước, Phong gia sụp chắn hẳn sẽ khủng hoảng kinh tế trong thời gian dài?
- Cô đừng có mà tự kiêu.
Tiếp tân giơ tay định đánh cô thì cô bắt được, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh băng
- Không nói lại, liền động thủ đánh người? Tốt thôi, muốn đánh tôi vậy xem cô có bản lĩnh đó không đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook