Chia tay?
Chuyện này thật sự khiến cho người khác giật mình.
Không ngờ Hạ Hi Bối thật sự cùng Dương Tuyên âm thầm bên nhau, sau đó lại âm thầm chia tay.
Quả nhiên không thể nhìn vào bề ngoài mà phán đoán được!
Nhìn vẻ mặt của những người khác, trong lòng Kim Nhã Trân đắc ý, nhưng trên mặt vẫn rất lo lắng: "Hi Bối, người đàn ông lúc trước tìm cậu là một người lang thang đầu đường xó chợ, người đó với chúng ta như hai thế giới vậy đó.

Dương Tuyên đối với cậu rắt tốt, cậu đừng có phụ lòng anh ta nha!"
Mọi người nghĩ lại một cách tỉ mỉ, ai cũng kinh ngạc.


Lượng thông tin trong lời nói đó thật sự rất lớn!
Hạ Hi Bối run chân, vì vướng vào mấy người trong xã hội như vậy...!Đây không phải là bị người khác thuê sao?!
Điều này khiến những học sinh đang còn đi học lộ rõ vẻ bất bình.
Đối với những người còn trong trắng như bọn họ mà nói, loại chuyện này quá kinh tởm.
Hạ Hi Bồi nhìn Kim Nhã Trân với nụ cười nửa miệng.
Nếu là kiếp đầu tiên, cô thật sự sẽ bị lời nói của Kim Nhã Trân lừa, cô không thẻ giải thích được, ai bảo cô ngu ngốc như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, nếu vẫn bị lừa, cô chính là thật sự rất ngốc!
"Trân Trân, sao cậu có thể nói mình như vậy? Tôi tiếp xúc với những người trong xã hội khi nào vậy? Đừng có nói nhảm!"
"Trước đây không phải người đó luôn tìm cậu sao? Hình như tôi đã từng thấy người đó đưa tiền cho cậu...A! Đáng lẽ tôi không nên nói!"
Nói đến đằng sau, cô ta liền che miệng lại, làm bộ như lỡ miệng nói ra vậy đó.
Những người khác há hốc mồm, vậy thật sự chính là bao nuôi sao!
Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Hi Bồi với vẻ ghê tởm hơn.
Hạ Hi Bối đột nhiên nở nụ cười: "Ồ, người mà cậu nói chắc là ông chủ của nhà hàng nơi tôi làm việc?"
"Tôi làm sao biết được đó là ai...."
"Sao cậu lại nói không biết được!" Hạ Hi Bối ngạc nhiên cắt ngang lời cô ta: "Cậu rõ ràng đã đến nhà hàng cậu cũng gặp qua ông chủ rồi mà!"
Không đợi Kim Nhã Trân trả lời, cô tiếp tục: "Mà cũng đúng, lúc trước cậu đang bận yêu đương mặn nồng cùng với Dương Tuyên mà, nên căn bản chẳng thèm để mắt đến chuyện khác, đương nhiên không có ấn tượng gì với ông chủ nhà hàng thì cũng phải thôi."
Kim Nhã Trân sững sờ một lúc, cô chưa kịp giải thích "yêu đương mặn nồng" thì lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô: "Nhưng đừng lo, sau này tôi sẽ không gặp lại ông chủ nữa đâu."
"Tại sao?" Kim Nhã Trân hỏi trong tiềm thức.

"Bởi vì anh ta sắp bị bắt rồi!"
"Cái gì?! Kim Nhã Trân càng thêm kinh ngạc: "Tại sao bị bắt?"
"Bởi vì anh ta bỏ vỏ cây thuốc phiện vào thịt, đây là chuyện bát hợp pháp! Anh ta đã bị tố cáo, và bây giờ chuẩn bị bị bắt rồi đó."
Kim Nhã Trân thở hổn hển: "Vỏ cây thuốc phiện?!"
Bọn họ đều là học sinh cấp ba, không hiểu những thứ này, mọi người lập tức kinh hãi.
"Ừ, là loại thịt mà các cậu thường ăn đó, có nhiều vỏ cây thuốc phiện.

Nghe nói sẽ gây nghiện đáy!" Hạ Hi Bối nói một cách nghiêm túc.
"Gây nghiện?!" Mặt Kim Nhã Trân tái mét.
"Đúng vậy, cậu và Dương Tuyên tốt hơn nên đi kiểm tra đi.

Không biết có hại cho sức khỏe không." Hạ Hi Bối vẻ mặt quan tâm, sau đó vui mừng nói: "Cũng may là trước khi anh ta bị tố cáo, tôi mới nhận ba tháng lương, nếu không, bây giờ tôi phải cạm đất ăn rồi!"

Người khác không khỏi kinh ngạc nói: "Cậu làm việc ở đó lâu như vậy mà không ăn thịt ở đó sao?"
"Đừng có nhắc tới!" Hạ Hi Bối lắc đầu không nói nên lời: "Ông chủ kia siêu keo kiệt! Mấy người chúng ta đi làm bán thời gian nhiều nhất chỉ có thể ăn rau xanh và đậu phụ.

Làm sao có thể ăn thịt một cách xa hoa như vậy chứ!"
Cô lại nhìn Kim Nhã Trân một lần nữa: "Trân Trân, tôi đã mời cậu và Dương Tuyên dùng tới năm sáu bữa cơm đó, trong bữa cơm cũng có món thịt này.

Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên đi kiểm tra."
Nói xong, chuông vào lớp vang lên, giáo viên vừa đi vào, mọi người giải tán.
Khuôn mặt của Kim Nhã Trân trở nên hết sức khó coi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương