Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
-
Chương 611: Hai sự kiện hãm hại
"Lưu tổng, chuyện lần đó thực sự ngoài ý muốn. vốn tôi định cùng Quách tử đi ra ngoài nhưng trước khi đi, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại! Trong điện thoại nói hắn là một tài xế. mẹ tôi bị tai nạn được đưa đi cấp cứu ờ bệnh viện nhân dân số 3! Lúc đó tôi chấn kinh. vội chạy tới bệnh viện." Đinh Bảo Tam giải thích.
"Nói như vậy là có người cố ý lừa gạt cậu?" Tôi hỏi.
"Đúng." Đinh Bảo Tam gật đầu: "Khi tôi tới bệnh viện. thì mẹ tôi đâu có ở chỗ này. thực là tức chết tôi mà!"
"Nếu là như vậy, tại sao cậu không gọi điện thoại cho mẹ cậu trước? Hơn nữa việc lừa dối thân nhân trong bệnh viện rất phổ biến. báo chí nêu đầy. sao cậu không chú ý một chút?" Tôi châm chọc nói.
"Chuyện này...ngài cũng biết thường là chuyện liên quan tới mình thì tâm trạng sê bị loạn!" Đinh Bảo Tam ái ngại cười nói: "Hon nữa mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, sản phẩm công nghệ cao bà không thích, cho nên thường không mang theo khi ra ngoài hoặc là tắt máy! Tôi gọi điện về nhà không ai nghe máy nên cho là thật! À. khi đó có một tiểu đệ cũng đi theo với tôi tới bệnh viện. người đó là Vương Lượng!"
"Vương Lượng? Chính là tên mập mạp kia?" Tôi hỏi.
"đúng, chính là hắn!" Đinh Bảo Tam gật đầu: "Khi tôi về nhà thì mẹ tôi đã ở nhà. hóa ra mẹ tôi ra công viên chơi mạt trượt!"
"Vậy thì quá trùng hợp. được rồi tôi tin cậu. còn chuyện đầu độc?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Cái này... Tôi nói Lưu tổng ngài sẽ không tin nhưng là sự thực!" Đinh Bảo Tam có chút cười khổ nói: "Ngài nói tới chuyện tình uống nước sao?"
"Đúng là chuyện này, cậu nói cho đúng?" Tôi bảo hắn nói tiếp.
"Được. tôi nói! Kỳ thực ngày đó tôi bị cảm..." Đinh Bảo Tam do dự một chút nói: "Để chữa bệnh. nên tôi uống trà chống cảm lạnh..."
"Cảm mạo thực đúng lúc!" Tôi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tôi cũng không muốn như vậy, không ngờ vì một chén nước mà lại xảy ra chuyện!" Đinh Bảo Tam tự giễu nói: "Đều tại tôi nghe bác sĩ nói là không nên uống nước. chi uống nhiều trà là được!"
"Bác sĩ? Bác sĩ nào. cậu có điều tra qua người này không?" Tôi nghe Đinh Bảo Tam nói vậy thì cảm giác người này không bình thường!
"Đúng. ngay sau đó tôi tới bệnh viện kiểm tra nhưng lại không có người này!" Đinh Bảo Tam lắc đầu nói: "Vốn hắn nhằm vào tôi mà!"
"Nói như vậy là có người cổ ý muốn hãm hại cậu?" Tôi hỏi.
"Có thể nói như thế! Trước khi Quách tử bị bắn thì đột nhiên có người nhận ra gọi tôi lại. nói là có chuyện muốn nói!" Đinh Bảo Tam cười khổ nói: "Ngài cũng biết ở vị trí của tôi sẽ có nhiều người biết tôi mà tôi không biết họ. cho nên phải nể thể diện đứng hàn huyn. Sau khi xảy ra chuyện, tôi trở lại tìm nhưng không thấy đâu nữa!"
Tôi không còn lời nào để nói. thực sự Đinh Bảo Tam quá xui xẻo!
"Lưu tổng, những điều mà tôi muốn nói đã nói xong, ngài tin hay không cũng được!" Đinh Bảo Tam có chút buồn bã nói: "Tôi chỉ hy vọng ngài có thể tìm ra hung thủ sau lưng, báo thù cho Quách tử! "
"Ha hả. tôi có nói là không tin cậu sao?" Tôi vỗ tay một cái nói: "Vào đi!"
Lúc này cửa bị đẩy ra, Quách Khánh mỉm cười đi đến!
"Quách tử!" Đinh Bảo Tam thấy Quách Khánh không có chuyện gì kích động hô lớn.
"Tam Hầu Tử. đúng là tôi trách nhầm cậu rồi!" Quách Khánh trải qua tôi giải thích đã hiểu được chân tướng sự tình. vừa rồi lại nghe Đinh Bảo Tam nên nghi ngờ đã tan tành mây khói!
"Quách tử, tôi là huynh đệ của ngài. không cẩn phải nói điều này! Ngài và Lưu tổng tín nhiệm mới là điều quý giá nhất với tôi!" Đinh Bảo Tam kích động nói.
"Tam Hầu Tử. mấy ngày nay phải ủy khuất cậu ở trong này, hung thủ phía sau còn chưa bắt được. thì cậu vẫn phải chịu khổ!" Quách Khánh nói.
"Tôi hiểu rồi, các người cứ làm việc đi. Ở trong này tôi vẫn có cơm ăn mà" Đinh Bảo Tam nói.
"Ha hả, tôi thấy cậu mấy hôm nay hình như không ăn không ngủ được thì phải!" Tôi nhìn Đinh Bảo Tam nói.
"Hắc hắc..." Đinh Bảo Tam cười khan nói: "Được rồi Quách tử, thương thế của ngài sao khôi nhanh như vậy, thực sự là không biết nói gì nữa nha!"
"Chuyện này đương nhiên phải cảm tạ lão đại rồi!" Quách Khánh liếc mắt nhìn tôi nói: "Lưu Lỗi không phải là người bình thường mà là một dị năng giả! Tam Hầu Tử. lần này may mà không phải cậu, nếu không thì cậu sẽ chết rất thảm!"
Hiện giờ tôi cũng không ngại đem bí mật nói cho Đinh Bảo Tam. Bởi vì tôi đã xác định hắn là người của mình!
"Dị năng giả? Hoành tráng như vậy sao!" Đinh Bảo Tam có chút hưng phấn: "Vậy có thể biến thân không? Có biến thành quái thú được không?"
"Cậu tưởng tôi là Transformers và hay là SuperMan hay sao!" Tôi nghe xong bất đắc dĩ: "Cậu ngủ một giấc đi!"
"A. hắc hắc..." Đinh Bảo Tam ý thức mình hỏi tương đối ngốc. nên lúng túng cười.
Sửa/Xóa nội dung
"Nói như vậy là có người cố ý lừa gạt cậu?" Tôi hỏi.
"Đúng." Đinh Bảo Tam gật đầu: "Khi tôi tới bệnh viện. thì mẹ tôi đâu có ở chỗ này. thực là tức chết tôi mà!"
"Nếu là như vậy, tại sao cậu không gọi điện thoại cho mẹ cậu trước? Hơn nữa việc lừa dối thân nhân trong bệnh viện rất phổ biến. báo chí nêu đầy. sao cậu không chú ý một chút?" Tôi châm chọc nói.
"Chuyện này...ngài cũng biết thường là chuyện liên quan tới mình thì tâm trạng sê bị loạn!" Đinh Bảo Tam ái ngại cười nói: "Hon nữa mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, sản phẩm công nghệ cao bà không thích, cho nên thường không mang theo khi ra ngoài hoặc là tắt máy! Tôi gọi điện về nhà không ai nghe máy nên cho là thật! À. khi đó có một tiểu đệ cũng đi theo với tôi tới bệnh viện. người đó là Vương Lượng!"
"Vương Lượng? Chính là tên mập mạp kia?" Tôi hỏi.
"đúng, chính là hắn!" Đinh Bảo Tam gật đầu: "Khi tôi về nhà thì mẹ tôi đã ở nhà. hóa ra mẹ tôi ra công viên chơi mạt trượt!"
"Vậy thì quá trùng hợp. được rồi tôi tin cậu. còn chuyện đầu độc?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Cái này... Tôi nói Lưu tổng ngài sẽ không tin nhưng là sự thực!" Đinh Bảo Tam có chút cười khổ nói: "Ngài nói tới chuyện tình uống nước sao?"
"Đúng là chuyện này, cậu nói cho đúng?" Tôi bảo hắn nói tiếp.
"Được. tôi nói! Kỳ thực ngày đó tôi bị cảm..." Đinh Bảo Tam do dự một chút nói: "Để chữa bệnh. nên tôi uống trà chống cảm lạnh..."
"Cảm mạo thực đúng lúc!" Tôi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tôi cũng không muốn như vậy, không ngờ vì một chén nước mà lại xảy ra chuyện!" Đinh Bảo Tam tự giễu nói: "Đều tại tôi nghe bác sĩ nói là không nên uống nước. chi uống nhiều trà là được!"
"Bác sĩ? Bác sĩ nào. cậu có điều tra qua người này không?" Tôi nghe Đinh Bảo Tam nói vậy thì cảm giác người này không bình thường!
"Đúng. ngay sau đó tôi tới bệnh viện kiểm tra nhưng lại không có người này!" Đinh Bảo Tam lắc đầu nói: "Vốn hắn nhằm vào tôi mà!"
"Nói như vậy là có người cổ ý muốn hãm hại cậu?" Tôi hỏi.
"Có thể nói như thế! Trước khi Quách tử bị bắn thì đột nhiên có người nhận ra gọi tôi lại. nói là có chuyện muốn nói!" Đinh Bảo Tam cười khổ nói: "Ngài cũng biết ở vị trí của tôi sẽ có nhiều người biết tôi mà tôi không biết họ. cho nên phải nể thể diện đứng hàn huyn. Sau khi xảy ra chuyện, tôi trở lại tìm nhưng không thấy đâu nữa!"
Tôi không còn lời nào để nói. thực sự Đinh Bảo Tam quá xui xẻo!
"Lưu tổng, những điều mà tôi muốn nói đã nói xong, ngài tin hay không cũng được!" Đinh Bảo Tam có chút buồn bã nói: "Tôi chỉ hy vọng ngài có thể tìm ra hung thủ sau lưng, báo thù cho Quách tử! "
"Ha hả. tôi có nói là không tin cậu sao?" Tôi vỗ tay một cái nói: "Vào đi!"
Lúc này cửa bị đẩy ra, Quách Khánh mỉm cười đi đến!
"Quách tử!" Đinh Bảo Tam thấy Quách Khánh không có chuyện gì kích động hô lớn.
"Tam Hầu Tử. đúng là tôi trách nhầm cậu rồi!" Quách Khánh trải qua tôi giải thích đã hiểu được chân tướng sự tình. vừa rồi lại nghe Đinh Bảo Tam nên nghi ngờ đã tan tành mây khói!
"Quách tử, tôi là huynh đệ của ngài. không cẩn phải nói điều này! Ngài và Lưu tổng tín nhiệm mới là điều quý giá nhất với tôi!" Đinh Bảo Tam kích động nói.
"Tam Hầu Tử. mấy ngày nay phải ủy khuất cậu ở trong này, hung thủ phía sau còn chưa bắt được. thì cậu vẫn phải chịu khổ!" Quách Khánh nói.
"Tôi hiểu rồi, các người cứ làm việc đi. Ở trong này tôi vẫn có cơm ăn mà" Đinh Bảo Tam nói.
"Ha hả, tôi thấy cậu mấy hôm nay hình như không ăn không ngủ được thì phải!" Tôi nhìn Đinh Bảo Tam nói.
"Hắc hắc..." Đinh Bảo Tam cười khan nói: "Được rồi Quách tử, thương thế của ngài sao khôi nhanh như vậy, thực sự là không biết nói gì nữa nha!"
"Chuyện này đương nhiên phải cảm tạ lão đại rồi!" Quách Khánh liếc mắt nhìn tôi nói: "Lưu Lỗi không phải là người bình thường mà là một dị năng giả! Tam Hầu Tử. lần này may mà không phải cậu, nếu không thì cậu sẽ chết rất thảm!"
Hiện giờ tôi cũng không ngại đem bí mật nói cho Đinh Bảo Tam. Bởi vì tôi đã xác định hắn là người của mình!
"Dị năng giả? Hoành tráng như vậy sao!" Đinh Bảo Tam có chút hưng phấn: "Vậy có thể biến thân không? Có biến thành quái thú được không?"
"Cậu tưởng tôi là Transformers và hay là SuperMan hay sao!" Tôi nghe xong bất đắc dĩ: "Cậu ngủ một giấc đi!"
"A. hắc hắc..." Đinh Bảo Tam ý thức mình hỏi tương đối ngốc. nên lúng túng cười.
Sửa/Xóa nội dung
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook