Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
-
Chương 576: Một cái cái hộp nhỏ
Tuy đây chỉ là một bữa cơm nhưng có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đánh dấu tình yêu của tôi với Dương Mân. đồng thời đánh dấu sự kiện cả nhà đoàn viên, nên không thể sơ sài được.
Nhà hàng này tương đối chính quy, cả nhân viên phục vụ và đầu bếp đều được huấn luyện một cách nghiêm ngặt.
Khi mang thức ăn lên. không theo những quy định như ờ trong nước. mà là đồ nào dễ làm mang lên trước, đồ nào phúwc tạp thì mang sau.
Điểm tâm và canh là những món đầu tiên, sau là các loại thịt. cuối cùng mới là các món chính. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất cả mọi người đều đói bụng, hon nữa không có người ngoài, chúng tôi không uống rượu. ai cùng ăn như gió cuốn.
"Được rồi, cha. mau cho con xem ảnh đi!" Dương Mân nhớ tới mấy tấm ảnh.
"Cho con xem cũng được. nhung trong đó không có hình của cha và em con đâu!" Dương Hùng cười quỷ dị nói.
"Không có cha và mẹ? Vậy thì là ảnh phong cảnh à?" Dương Mân kỳ quái nhận lẩy tấm ảnh, sau đó mở ra, "a" một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng!
"Sao lại thế này. cha. sao người lại chụp như vậy chứ!" Dương Mân cấm tấm hình nhét luôn vào trong bọc giấy.
"Ảnh gì vậy?"
Tôi thấy Dương Mân làm như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cho anh xem với?"
"Không được!" Dương Mân vội và đem tấm ảnh giật lại phía sau...
"Đừng nhúc nhích. Chờ một chút... Em.." Tôi thấy Dương Mân làm như vậy muốn ngăn lại nhưng đã chậm!
"Tiểu thư... Xin chú ý..." Phục vụ sinh cũng đồng thỏi lên tiếng, chỉ thấy bàn tay của Dương Mân đập vào người của phục vụ sinh. làm cho những thức ăn ngọt trên tay hắn rơi lả tả.
Mắv bức hình trong tay Dương Mân rơi xuống nhưng mà do rơi mặt sau. nên tôi không nhìn thấy được nội dung.
"Thật ngại quá!"
Mặc dù không phải lỗi do mình nhưng phục vụ sinh vẫn lẻn tiếng, sau đó đặt đĩa điểm tâm lên bàn. cúi người giúp Dương Mân nhặt ảnh.
"Không cần... Không cần... để tôi tự h làm!" Tấm hình như vậy sao có thể để người ngoài thấy được. Dương Mân vội vàng ngăn cản.
Mà phục vụ sinh lại coi lời của Dương Mân là lời khách sáo. cho nên vẫn cứ nhặt lên. Dương Mân sợ tôi thấy được. vội vã đem tấm hình giấu chặt trong tay.
Chỉ trong một chốc như vậy, tôi đã nhìn rõ tấm hình. hóa ra là ảnh lúc tôi và Dương Mân hôn môi trên thuyền! Tôi rốt cục cùng hiểu vì sao Dương Mân lại giấu tôi như vậy.
"Những tấm hình này dùng máy có tiêu dài chụp phải không?" Tôi cười hỏi.
"A? Cái gì?"
Dương Mân thấy tôi nói như vậy thì ngạc nhiên, cũng không cho rằng chỉ trong nháy mắt như vậy. mà tôi đã thấy được nội dung bức ảnh, cho nên nàng không hiểu tôi đang nói cái gì.
"Tấm hình rất rõ!" Tôi tiếp tục nói.
"Tấm hình gì? A. anh nói tấm ảnh phong cảnh trong tay em này hay sao?" Dương Mân cho là tôi gạt nàng, nên mới nói nhuyậy.
"Phong cảnh? A. hóa ra hình ảnh với em lại biến thành tranh phong cảnh. ha hả, đây là một việc hay! Sau này chúng ta đi du lịch, lại coi như là tranh phong cảnh!"
Tôi trêu chọc nói.
"...Anh nhìn thấy!"
Dương Mân nghe tôi nói như vậy thì trong lòng cả kinh. lúc này mới tin tôi đã biết nói:
"Mắt anh sao lại tinh như vậy!"
"Đương nhiên rồi, mau cầm cho anh xem!" Tôi cười nói:
"Thế nào. em còn ngại hay sao?"
"Hừ, em ngại lúc nào!" Dương Mân bị kích. chìa ảnh đưa cho tôi nói: "Đưa thì đưa. làm cũng làm rồi, còn sợ gì nữa sao!"
Tôi thây Dương Mân như vậy, thì có chút buồn cười. con gái luôn luôn như vậy.
Tẩm hình chụp không tệ, độ sáng tối, phương vị rất chuẩn.
Nhưng tôi sợ Dương Mân xấu hổ nên cũng không nhìn lâu.
Buổi tối khi trở lại khách sạn. Dương Mân muốn ờ cùng phòng với cha mẹ, nhưng Lý Tiểu Hồng lại ngáp. Tỏ vẻ mệt mỏi nói:
"Thật mệt. mẹ và cha con muốn nghi ngơi. Mân Mân sáng mai gặp nha!"
Mẹ mình đã nói như vậy rồi, thì Dương Mân còn biết nói cái gì, nhung cùng biết mẹ tạo cơ hội cho mình.
"Đi thôi. chúng ta cùng về phòng đi?" Tôi nhìn Dương Mân hỏi.
Dương Mân gật đầu. nhu thuận đi theo tôi.
Thấy Dương Mân cẩn thận từng tí một, tôi không khỏi buồn cười nói: "Tiểu Mân. tại sao em lại đi như đang làm xiếc vậy?"
"Người ta đâu có!" Dương Mân đương nhiên không thừa nhận mình khẩn trương!
Tuy trước đây đã cùng tôi chung một phòng nhưng hôm nay thì lại khác!
Bởi vì nàng nhận thấy. nếu hôm nay ở chung một phòng thì biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo!
"Ha hả. yên tâm đi. tối nay anh không làm gi cả, chỉ chữa bệnh cho em mà thôi." Tôi cười thoải mái nàng nói.
"Em... Em không có ý này!" Dương Mân nghe tôi nói như vậy. vội vã giải thích:
"Người ta chưa yêu ai bao giờ. nay cùng anh ở chung một chỗ. đương nhiên là khẩn trương! Em cũng không nói là không cho anh làm cái gì..."
Kỳ thực Dương Mân đã sớm coi tôi trở thành người yêu nhất trên đời. nên thân thể sẽ thuộc về tôi chỉ là chưa trải qua lần nào nên tương đối khẩn trương.
"Ha ha. vậy ý em là, anh muốn làm gì thì làm đúng không?" Tôi cười hỏi.
"Em.. .anh đang nói cái gì đó. đáng ghét. anh muốn làm gì thì làm" Dương Mân không nói rõ nhưng lại gián tiếp chỉ định cho tôi.
"Nha đẩu ngốc. anh đương nhiên phải có ý nghĩ như vậy với em! Thế nhưng bây giờ anh cũng không làm gì em cả. bởi vì bác sĩ nói. em không thể vận động kịch liệt. cùng không có thể quá kích động, cho nên chúng ta chờ sau này sẽ tính!" Tôi sờ sờ mái tóc của Dương Mân nói.
"Ai nha. đừng nói như vậy, cái gì mà vặn động kịch liệt chứ. thật đáng ghét!" Dương Mân bịt hai tai. chạy như bay vào trong phòng.
Tôi cười lắc đầu đi theo.
Vào phòng, tôi thấy Dương Mân đang nghiên cứu một cái hộp nhò trên đẩu giường, khi tôi nhìn thấy Dương Mân vội vàng giấu nó sang một bên. Đỏ mặt nói: "Em thấy nó ở đầu giường, nên chỉ tùy tiện xem một chút..."
"Cái gì vậy?" Tôi kỳ quái đi tới.
"Không có gì." Dương Mân vội vã lắc đẩu.
"Rốt cuộc là cái gì vậy?" Tôi nhớ kỹ đầu giường làm gì có cái gì?
Nhung mà khi tôi nhìn thấy cái hộp này, thì mới biết khách sạn này phục vụ tương đối chu đáo!
Nhà hàng này tương đối chính quy, cả nhân viên phục vụ và đầu bếp đều được huấn luyện một cách nghiêm ngặt.
Khi mang thức ăn lên. không theo những quy định như ờ trong nước. mà là đồ nào dễ làm mang lên trước, đồ nào phúwc tạp thì mang sau.
Điểm tâm và canh là những món đầu tiên, sau là các loại thịt. cuối cùng mới là các món chính. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất cả mọi người đều đói bụng, hon nữa không có người ngoài, chúng tôi không uống rượu. ai cùng ăn như gió cuốn.
"Được rồi, cha. mau cho con xem ảnh đi!" Dương Mân nhớ tới mấy tấm ảnh.
"Cho con xem cũng được. nhung trong đó không có hình của cha và em con đâu!" Dương Hùng cười quỷ dị nói.
"Không có cha và mẹ? Vậy thì là ảnh phong cảnh à?" Dương Mân kỳ quái nhận lẩy tấm ảnh, sau đó mở ra, "a" một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng!
"Sao lại thế này. cha. sao người lại chụp như vậy chứ!" Dương Mân cấm tấm hình nhét luôn vào trong bọc giấy.
"Ảnh gì vậy?"
Tôi thấy Dương Mân làm như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cho anh xem với?"
"Không được!" Dương Mân vội và đem tấm ảnh giật lại phía sau...
"Đừng nhúc nhích. Chờ một chút... Em.." Tôi thấy Dương Mân làm như vậy muốn ngăn lại nhưng đã chậm!
"Tiểu thư... Xin chú ý..." Phục vụ sinh cũng đồng thỏi lên tiếng, chỉ thấy bàn tay của Dương Mân đập vào người của phục vụ sinh. làm cho những thức ăn ngọt trên tay hắn rơi lả tả.
Mắv bức hình trong tay Dương Mân rơi xuống nhưng mà do rơi mặt sau. nên tôi không nhìn thấy được nội dung.
"Thật ngại quá!"
Mặc dù không phải lỗi do mình nhưng phục vụ sinh vẫn lẻn tiếng, sau đó đặt đĩa điểm tâm lên bàn. cúi người giúp Dương Mân nhặt ảnh.
"Không cần... Không cần... để tôi tự h làm!" Tấm hình như vậy sao có thể để người ngoài thấy được. Dương Mân vội vàng ngăn cản.
Mà phục vụ sinh lại coi lời của Dương Mân là lời khách sáo. cho nên vẫn cứ nhặt lên. Dương Mân sợ tôi thấy được. vội vã đem tấm hình giấu chặt trong tay.
Chỉ trong một chốc như vậy, tôi đã nhìn rõ tấm hình. hóa ra là ảnh lúc tôi và Dương Mân hôn môi trên thuyền! Tôi rốt cục cùng hiểu vì sao Dương Mân lại giấu tôi như vậy.
"Những tấm hình này dùng máy có tiêu dài chụp phải không?" Tôi cười hỏi.
"A? Cái gì?"
Dương Mân thấy tôi nói như vậy thì ngạc nhiên, cũng không cho rằng chỉ trong nháy mắt như vậy. mà tôi đã thấy được nội dung bức ảnh, cho nên nàng không hiểu tôi đang nói cái gì.
"Tấm hình rất rõ!" Tôi tiếp tục nói.
"Tấm hình gì? A. anh nói tấm ảnh phong cảnh trong tay em này hay sao?" Dương Mân cho là tôi gạt nàng, nên mới nói nhuyậy.
"Phong cảnh? A. hóa ra hình ảnh với em lại biến thành tranh phong cảnh. ha hả, đây là một việc hay! Sau này chúng ta đi du lịch, lại coi như là tranh phong cảnh!"
Tôi trêu chọc nói.
"...Anh nhìn thấy!"
Dương Mân nghe tôi nói như vậy thì trong lòng cả kinh. lúc này mới tin tôi đã biết nói:
"Mắt anh sao lại tinh như vậy!"
"Đương nhiên rồi, mau cầm cho anh xem!" Tôi cười nói:
"Thế nào. em còn ngại hay sao?"
"Hừ, em ngại lúc nào!" Dương Mân bị kích. chìa ảnh đưa cho tôi nói: "Đưa thì đưa. làm cũng làm rồi, còn sợ gì nữa sao!"
Tôi thây Dương Mân như vậy, thì có chút buồn cười. con gái luôn luôn như vậy.
Tẩm hình chụp không tệ, độ sáng tối, phương vị rất chuẩn.
Nhưng tôi sợ Dương Mân xấu hổ nên cũng không nhìn lâu.
Buổi tối khi trở lại khách sạn. Dương Mân muốn ờ cùng phòng với cha mẹ, nhưng Lý Tiểu Hồng lại ngáp. Tỏ vẻ mệt mỏi nói:
"Thật mệt. mẹ và cha con muốn nghi ngơi. Mân Mân sáng mai gặp nha!"
Mẹ mình đã nói như vậy rồi, thì Dương Mân còn biết nói cái gì, nhung cùng biết mẹ tạo cơ hội cho mình.
"Đi thôi. chúng ta cùng về phòng đi?" Tôi nhìn Dương Mân hỏi.
Dương Mân gật đầu. nhu thuận đi theo tôi.
Thấy Dương Mân cẩn thận từng tí một, tôi không khỏi buồn cười nói: "Tiểu Mân. tại sao em lại đi như đang làm xiếc vậy?"
"Người ta đâu có!" Dương Mân đương nhiên không thừa nhận mình khẩn trương!
Tuy trước đây đã cùng tôi chung một phòng nhưng hôm nay thì lại khác!
Bởi vì nàng nhận thấy. nếu hôm nay ở chung một phòng thì biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo!
"Ha hả. yên tâm đi. tối nay anh không làm gi cả, chỉ chữa bệnh cho em mà thôi." Tôi cười thoải mái nàng nói.
"Em... Em không có ý này!" Dương Mân nghe tôi nói như vậy. vội vã giải thích:
"Người ta chưa yêu ai bao giờ. nay cùng anh ở chung một chỗ. đương nhiên là khẩn trương! Em cũng không nói là không cho anh làm cái gì..."
Kỳ thực Dương Mân đã sớm coi tôi trở thành người yêu nhất trên đời. nên thân thể sẽ thuộc về tôi chỉ là chưa trải qua lần nào nên tương đối khẩn trương.
"Ha ha. vậy ý em là, anh muốn làm gì thì làm đúng không?" Tôi cười hỏi.
"Em.. .anh đang nói cái gì đó. đáng ghét. anh muốn làm gì thì làm" Dương Mân không nói rõ nhưng lại gián tiếp chỉ định cho tôi.
"Nha đẩu ngốc. anh đương nhiên phải có ý nghĩ như vậy với em! Thế nhưng bây giờ anh cũng không làm gì em cả. bởi vì bác sĩ nói. em không thể vận động kịch liệt. cùng không có thể quá kích động, cho nên chúng ta chờ sau này sẽ tính!" Tôi sờ sờ mái tóc của Dương Mân nói.
"Ai nha. đừng nói như vậy, cái gì mà vặn động kịch liệt chứ. thật đáng ghét!" Dương Mân bịt hai tai. chạy như bay vào trong phòng.
Tôi cười lắc đầu đi theo.
Vào phòng, tôi thấy Dương Mân đang nghiên cứu một cái hộp nhò trên đẩu giường, khi tôi nhìn thấy Dương Mân vội vàng giấu nó sang một bên. Đỏ mặt nói: "Em thấy nó ở đầu giường, nên chỉ tùy tiện xem một chút..."
"Cái gì vậy?" Tôi kỳ quái đi tới.
"Không có gì." Dương Mân vội vã lắc đẩu.
"Rốt cuộc là cái gì vậy?" Tôi nhớ kỹ đầu giường làm gì có cái gì?
Nhung mà khi tôi nhìn thấy cái hộp này, thì mới biết khách sạn này phục vụ tương đối chu đáo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook