Trần Tư Giai lắc đầu, cô không biết, cô không biết gì cả.

Cô bị câu nói kia của Hứa Trầm Đình làm cho đầu óc trống rỗng.

"Theo điều hai mươi ba của bộ luật hình sự ở nước ta quy định, phạm tội vu cáo hãm hại, sẽ bị phạt từ dưới ba năm tù giam, tạm giữ hình sự hoặc quản chế, nếu tạo thành hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị phạt từ ba đến mười năm tù giam trở nên.”

Hứa Trầm Đình thực sự tỉ mỉ đem luật và quy định liên quan nói rõ cho Trần Tư Giai, rồi lại hỏi một câu: "Cô hiện tại vẫn kiên trì nói tôi xâm phạm cô nữa sao?”

Trần Tư Giai gắt gao cắn môi, không nói một lời.

Cô từ trước đến này đều chọn người yếu đuối để bắt nạt, lại không nghĩ đến hôm nay chạm phải người không dễ bắt nạt.

Hiện tại cô nói gì cũng không đúng, liền đâm lao là phải theo lao khiến cục diện trở nên căng thẳng.

"Nói gì đi.”

Nhưng Hứa Trầm Đình lại không có nhiều kiên nhẫn để cho Trần Tư Giai suy nghĩ cách đối phó, giọng điệu có chút hơi không kiên nhẫn mà thúc giục.

“Tôi….”

Trần Tư Giai lúc này càng khẩn trương hơn, chân tướng của sự việc là cái gì, hiện tại đều đã biết.

“Là cậu ép tôi, tôi mới nghĩ ra kế này.”

Đến bây giờ Trần Tư Giai vẫn đem lỗi lầm đổ lên trên người Hứa Trầm Đình: "Cậu đã bị sa thải rồi, nếu không phải tôi bảo cậu rời đi, nhưng mà cậu lại không đi, nên tôi đành phải dùng cách này để khiến cậu rời đi.”

Mọi người đều bị câu nói này của Trần Tư Giai dọa ngốc:???

“Cô con mẹ nó đây mà là muốn đuổi người sao? Cô đây là muốn hủy hoại thanh danh cả đời của cậu ấy thì đúng hơn.”

Lục Tư Thành nghe xong lời biện hộ của Trần Tư Giai liền nhịn không được mà chửi ầm lên: "Nếu bịa không ra thì đừng có nói, vừa nói lời này ra vẻ mặt của cô đặc biệt ngu ngốc.”

Lời nói của Lục Tư Thành đặc biệt trực tiếp, mắng Trần Tư Giai đến nỗi mặt cô lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu sau cũng không dám nói gì.

"tôi bức cô cái gì? Cô nói tôi bị sa thải rồi, tôi cũng không có ý kiến. Tôi cũng chỉ có nói, đem tiền lương tháng này kết toán cho tôi, tôi liền đi ngay, nghĩa là tôi làm khó dễ cô?”

Cậu cũng không có làm sai cái gì, cô liền mơ tưởng hắt nước bẩn lên đầu cậu: "Tôi chăm chỉ làm việc trong một tháng, một ngày cuối cùng của tháng nói muốn sa thải tôi, liền trừ đi một tháng tiền lương của tôi, dựa vào cái gì?”

"Cậu không có lý do mà nghỉ làm, cậu còn muốn tiền lương?”

Trần Tư Giai cảm thấy lý do này của mình thập phần đầy đủ và không có sai chỗ nào.

Hứa Trầm Đình vô cùng nghiêm túc mà đưa cho Trần Tư Giai một cái kiến nghị: "Tôi khuyên cô là không có việc gì làm liền đọc nhiều sách, nếu không hiện giờ cô nói chuyện với tôi lại không biết gì cả.”

Sắc mặt Trần Tư Giai càng ngày càng đen, lại không thể nói ra một lời phản bác nào, cô thật sự là chưa đọc qua sách.

"Quy định của luật lao động rõ ràng là không có lý do mà nghỉ làm, nhiều nhất cũng chỉ có thể trừ tiền công ngày hôm đó mà thôi, chứ không phải là trừ hết tất cả tiền lương của tháng đó, cô hiểu không?”

Hứa Trầm Đình lại tiếp tục phổ cập kiến thức cho cô về việc nghỉ làm, và quy định khấu trừ tiền lương, giây tiếp theo uyển chuyển nói: "Nhưng mà, chuyện này cũng không có liên quan tới cô, cô cũng chỉ là một quản đốc nhỏ, loại chuyện trừ tiền lương này khẳng định là cô nói cũng không tính đâu. Cũng không có việc gì, các cô trừ tiền của tôi đi, tôi liền đi tìm pháp luật để đòi lại công bằng, nếu vụ kiện chậm, cũng không sao tôi có rất nhiều thời gian.”

Rõ ràng là Hứa Trầm Đình đã nói, chuyện trừ tiền lương không có Trần Tư Giai không có quan hệ, nhưng sắc mặt Trần Tư Giai lại càng thêm tái nhợt, môi cũng không còn tia máu, tựa hồ như là cực kỳ sợ hãi.

Hứa Trầm Đình cười lạnh, xem ra muốn trừ một tháng tiền lương của cậu là chủ ý của Trần Tư Giai.

Hẳn là nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt, không dám phản kháng, cho dù là bị trừ lương cũng không dám mở miệng tranh cãi.

Không ngờ cuối cùng lại tự rước họa vào thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương