Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
-
Chương 789: Thế Khó Xử
********
Nhà cũ
Sau khi tiễn mấy cha con Liên Thủ Tín về, Liên lão gia tử quay về phòng, lập tức lên giường, dựa vào gối nằm xuống, thậm chí giày cũng không cởi.
Liên lão gia tử nằm đó nhắm mắt lại, mặt xám như tro.
Người trong phòng chỉ cho là Liên lão gia tử có chút mệt mỏi, cũng không nghĩ sâu xa, bọn họ không quan tâm sức khỏe của Liên lão gia tử vì hiện nay còn có chuyện quan trọng hơn cần lão gia tử quyết định.
Vui mừng nhất chính là Tứ Lang, chí ít niềm vui ấy cũng làm giảm không ít tối tăm trên khuôn mặt hắn.
“Ông nội, cháu và Kế Tổ ca đi làm ở cửa hàng tốt hơn nhiều, chúng cháu sau này cũng có bạn.” Tứ Lang mở miệng nói chuyện.
Liên Kế Tổ ngồi trên băng ghế, xê dịch mông không yên, hắn liếc nhìn Tứ Lang một cái, sau đó lại mong chờ nhìn Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử bị thúc giục liền mở mắt ra, dù Tứ Lang không nhắc chuyện này, ông cũng phải đưa ra quyết định, bởi vì Liên Thủ Tín bên kia đang chờ tin ông.
Lão gia tử mở mắt trừng trừng nhưng không nói chuyện, nửa ngồi dậy nhìn Tứ Lang. Tứ Lang lập tức lên tiếng, nhìn lão gia tử cười cười.
Miệng Liên lão gia tử hơi kéo ra, không hiểu sao, ông cảm thấy nụ cười của Tứ Lang có chút ý xấu.
“Ông nội, cháu… cháu tay chân vụng về, sẽ làm hỏng chuyện, kiếm không được bao nhiêu tiền. Cháu… cháu… không bằng cháu cứ ở nhà, còn có thể làm chút việc nhà… làm chân chạy… ông nội, cháu…” Liên Kế Tổ thấy Liên lão gia tử ngồi dậy, vội vàng cầu xin lão gia tử, trong ánh mắt hắn rõ ràng không nỡ xa lão gia tử, nhưng không nói ra.
“Chúng ta cho Kế Tổ đi đi.” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh nói: “Kế Tổ học nhiều, linh hoạt hơn Tứ Lang. Công việc ở cửa hàng, Kế Tổ nhất định làm tốt, có hai người bọn họ sau này nhà chúng ta không cần lo rồi cha, cha sau này cũng có thể yên tâm.”
Cái gọi là thói quen thành tự nhiên, bởi vì từ trước tới nay, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không cần làm việc, chuyện này dường như đã trở thành quy định trong nhà, cho dù là từ Thái Thương trở về, cả nhà biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng loại thói quen này vẫn còn lưu lại.
Trong nhà có việc gì thì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ lúc nào cũng sẽ xếp cuối cùng, có lúc thậm chí còn bị bỏ quên. Ngay cả Liên Thủ Nghĩa, hôm nay nếu Liên Mạn Nhi không nhắc đến, ông ta nhất thời sẽ không nghĩ tới việc để cho Liên Kế Tổ đi làm công ở cửa hàng.
Chỉ khi nào nhắc tới rồi, Liên Thủ Nghĩa mới cảm thấy đó là ý kiến hay, cho Liên Kế Tổ đi cửa hàng giấy cũng có thể kiếm thêm tiền cho nhà.
Liên lão gia tử hơi quay mặt nhìn Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩ lại đưa mặt cười về phía ông. Liên lão gia tử không nhịn được khẽ chau mày, không hiểu sao, ông cảm thấy Liên Thủ Nghĩa cũng không có ý tốt.
Nhà cũ
Sau khi tiễn mấy cha con Liên Thủ Tín về, Liên lão gia tử quay về phòng, lập tức lên giường, dựa vào gối nằm xuống, thậm chí giày cũng không cởi.
Liên lão gia tử nằm đó nhắm mắt lại, mặt xám như tro.
Người trong phòng chỉ cho là Liên lão gia tử có chút mệt mỏi, cũng không nghĩ sâu xa, bọn họ không quan tâm sức khỏe của Liên lão gia tử vì hiện nay còn có chuyện quan trọng hơn cần lão gia tử quyết định.
Vui mừng nhất chính là Tứ Lang, chí ít niềm vui ấy cũng làm giảm không ít tối tăm trên khuôn mặt hắn.
“Ông nội, cháu và Kế Tổ ca đi làm ở cửa hàng tốt hơn nhiều, chúng cháu sau này cũng có bạn.” Tứ Lang mở miệng nói chuyện.
Liên Kế Tổ ngồi trên băng ghế, xê dịch mông không yên, hắn liếc nhìn Tứ Lang một cái, sau đó lại mong chờ nhìn Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử bị thúc giục liền mở mắt ra, dù Tứ Lang không nhắc chuyện này, ông cũng phải đưa ra quyết định, bởi vì Liên Thủ Tín bên kia đang chờ tin ông.
Lão gia tử mở mắt trừng trừng nhưng không nói chuyện, nửa ngồi dậy nhìn Tứ Lang. Tứ Lang lập tức lên tiếng, nhìn lão gia tử cười cười.
Miệng Liên lão gia tử hơi kéo ra, không hiểu sao, ông cảm thấy nụ cười của Tứ Lang có chút ý xấu.
“Ông nội, cháu… cháu tay chân vụng về, sẽ làm hỏng chuyện, kiếm không được bao nhiêu tiền. Cháu… cháu… không bằng cháu cứ ở nhà, còn có thể làm chút việc nhà… làm chân chạy… ông nội, cháu…” Liên Kế Tổ thấy Liên lão gia tử ngồi dậy, vội vàng cầu xin lão gia tử, trong ánh mắt hắn rõ ràng không nỡ xa lão gia tử, nhưng không nói ra.
“Chúng ta cho Kế Tổ đi đi.” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh nói: “Kế Tổ học nhiều, linh hoạt hơn Tứ Lang. Công việc ở cửa hàng, Kế Tổ nhất định làm tốt, có hai người bọn họ sau này nhà chúng ta không cần lo rồi cha, cha sau này cũng có thể yên tâm.”
Cái gọi là thói quen thành tự nhiên, bởi vì từ trước tới nay, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không cần làm việc, chuyện này dường như đã trở thành quy định trong nhà, cho dù là từ Thái Thương trở về, cả nhà biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng loại thói quen này vẫn còn lưu lại.
Trong nhà có việc gì thì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ lúc nào cũng sẽ xếp cuối cùng, có lúc thậm chí còn bị bỏ quên. Ngay cả Liên Thủ Nghĩa, hôm nay nếu Liên Mạn Nhi không nhắc đến, ông ta nhất thời sẽ không nghĩ tới việc để cho Liên Kế Tổ đi làm công ở cửa hàng.
Chỉ khi nào nhắc tới rồi, Liên Thủ Nghĩa mới cảm thấy đó là ý kiến hay, cho Liên Kế Tổ đi cửa hàng giấy cũng có thể kiếm thêm tiền cho nhà.
Liên lão gia tử hơi quay mặt nhìn Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩ lại đưa mặt cười về phía ông. Liên lão gia tử không nhịn được khẽ chau mày, không hiểu sao, ông cảm thấy Liên Thủ Nghĩa cũng không có ý tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook