Trọng Sinh Thịnh Sủng
-
Chương 7: Hôn môi
Edit & Beta: Thỏ Cô Cô
"Vương gia..." Thẩm Trọng Hoa bỗng nhiên ôm lấy nàng, hơi nước trên người hắn làm quần áo nàng dính ướt. Hơi thở nam tính cực nóng phun ở cần cổ của Thẩm Thất, nàng không khỏi run rẩy. Mà Thẩm Trọng Hoa giống như là đã uống say, phần lớn trọng lượng cơ thể hắn đều đè ở trên người Thẩm Thất khiến cho nàng không thể không duỗi tay ôm lấy hắn.
"Thất Thất... Thất Thất... "Thẩm Trọng Hoa bài trừ hô hấp, thanh âm cũng đứt quãng, bởi vì chống đỡ trọng lượng cơ thể Thẩm Trọng Hoa nên Thẩm Thất dùng đôi tay ôm lấy hắn, cằm thon mảnh khảnh tựa lên trên hõm vai Thẩm Trọng Hoa, nửa kéo nửa túm lôi Thẩm Trọng Hoa đến gần giường.
Thở nhẹ một tiếng, khi Thẩm Thất đặt Thẩm Trọng Hoa lên trên giường gỗ thì lại bị Thẩm Trọng Hoa vùng vẫy, chân không đứng vững nên nàng cũng ngã xuống ở trên giường, hơn nữa còn trùng hợp nằm úp sấp ở trên người Thẩm Trọng Hoa.
"Thất Thất..." Hắn còn đang kêu nàng bằng danh xưng như vậy làm nàng thực không thói quen, tiếng kêu gọi ôn nhu như thế là điều đời trước chưa từng có, nàng suýt chút nữa bởi vì vậy mà hãm sâu vào vũng lầy như trước.
"Đời trước vì hắn mà chảy máu, chảy nước mắt còn chưa đủ nhiều sao?" Tức giận bởi vì bản thân trong nháy mắt đã động dung, Thẩm Thất cười khổ lắc đầu, nàng tự nhủ với chính mình: "Vọng tưởng suốt cả đời trước mà vẫn chưa chịu tỉnh táo lại hay sao?"
"Thất Thất, đừng đi..." Nhận thấy được động tác đứng dậy rời đi của Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa giơ tay ôm cổ nàng, sau đó nhấc chân quấn ở bên hông Thẩm Thất rồi nghiêng người đè nàng ở dưới thân.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt hắn giờ phút này nhiễm vẻ đỏ ửng không bình thường, giọng nói trầm thấp nam tính phập phồng theo tiếng hít thở dồn dập của Thẩm Trọng hoa. Thẩm Thất nhất thời có chút ngơ ngốc, trực giác không tốt, nàng nâng mắt lên nhìn vào hai tròng mắt mê ly của Thẩm Trọng Hoa và nói với hắn: "Vương gia, nô tỳ là Thẩm Thất."
Không phải Thất Thất ở trong miệng hắn, cũng không phải là Thất Thất của hắn.
Thân mình run rẩy, Thẩm Trọng Hoa giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thất. Nàng thờ ơ với hành động của Thẩm Trọng Hoa, sắc mặt hắn tái nhợt, ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa môi Thẩm Thất, hắn biết nàng đang sợ hãi, đôi mắt nàng cảnh giác giống như mèo con, nhưng sâu trong đồng tử lại tiềm tàng sát ý kinh người.
"Vương gia..." Thẩm Trọng Hoa bỗng nhiên ôm lấy nàng, hơi nước trên người hắn làm quần áo nàng dính ướt. Hơi thở nam tính cực nóng phun ở cần cổ của Thẩm Thất, nàng không khỏi run rẩy. Mà Thẩm Trọng Hoa giống như là đã uống say, phần lớn trọng lượng cơ thể hắn đều đè ở trên người Thẩm Thất khiến cho nàng không thể không duỗi tay ôm lấy hắn.
"Thất Thất... Thất Thất... "Thẩm Trọng Hoa bài trừ hô hấp, thanh âm cũng đứt quãng, bởi vì chống đỡ trọng lượng cơ thể Thẩm Trọng Hoa nên Thẩm Thất dùng đôi tay ôm lấy hắn, cằm thon mảnh khảnh tựa lên trên hõm vai Thẩm Trọng Hoa, nửa kéo nửa túm lôi Thẩm Trọng Hoa đến gần giường.
Thở nhẹ một tiếng, khi Thẩm Thất đặt Thẩm Trọng Hoa lên trên giường gỗ thì lại bị Thẩm Trọng Hoa vùng vẫy, chân không đứng vững nên nàng cũng ngã xuống ở trên giường, hơn nữa còn trùng hợp nằm úp sấp ở trên người Thẩm Trọng Hoa.
"Thất Thất..." Hắn còn đang kêu nàng bằng danh xưng như vậy làm nàng thực không thói quen, tiếng kêu gọi ôn nhu như thế là điều đời trước chưa từng có, nàng suýt chút nữa bởi vì vậy mà hãm sâu vào vũng lầy như trước.
"Đời trước vì hắn mà chảy máu, chảy nước mắt còn chưa đủ nhiều sao?" Tức giận bởi vì bản thân trong nháy mắt đã động dung, Thẩm Thất cười khổ lắc đầu, nàng tự nhủ với chính mình: "Vọng tưởng suốt cả đời trước mà vẫn chưa chịu tỉnh táo lại hay sao?"
"Thất Thất, đừng đi..." Nhận thấy được động tác đứng dậy rời đi của Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa giơ tay ôm cổ nàng, sau đó nhấc chân quấn ở bên hông Thẩm Thất rồi nghiêng người đè nàng ở dưới thân.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt hắn giờ phút này nhiễm vẻ đỏ ửng không bình thường, giọng nói trầm thấp nam tính phập phồng theo tiếng hít thở dồn dập của Thẩm Trọng hoa. Thẩm Thất nhất thời có chút ngơ ngốc, trực giác không tốt, nàng nâng mắt lên nhìn vào hai tròng mắt mê ly của Thẩm Trọng Hoa và nói với hắn: "Vương gia, nô tỳ là Thẩm Thất."
Không phải Thất Thất ở trong miệng hắn, cũng không phải là Thất Thất của hắn.
Thân mình run rẩy, Thẩm Trọng Hoa giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thất. Nàng thờ ơ với hành động của Thẩm Trọng Hoa, sắc mặt hắn tái nhợt, ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa môi Thẩm Thất, hắn biết nàng đang sợ hãi, đôi mắt nàng cảnh giác giống như mèo con, nhưng sâu trong đồng tử lại tiềm tàng sát ý kinh người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook