Trọng Sinh Thích Làm Xấu Nữ
-
Chương 22: Hảo bằng hữu
Dưới tàn cây dương liễu lúc này là một hình ảnh hết sức duy mĩ. Nam tử được mọi người xưng hô là ngốc tử lúc này đang chăm chú đọc một quyển sách nào đó mà nàng không nhìn rõ, cũng không biết tên. Mái tóc đen dài được búi lên một cách đơn giản bằng một cây trâm ngọc màu xanh lam được điêu khắc tinh xảo. Bộ y phục màu trắng tinh khiết làm cho hắn thêm huyền ảo và thoát tục, cứ như một tiên nhân hạ phàm. Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện y phục của hắn và nàng hiện tại là cùng một tông màu, cứ như thể cả hai nguwoif là cùng một đôi vậy.
Hắn tựa lưng vào thân cây và điều chỉnh một tư thế ngồi thật thoải mái, đôi mắt chuyên chú dõi theo từng nét chữ, đến nỗi khi nàng đến gần rồi mà hắn vẫn không hề phát hiện ra. Các khớp ngón tay thon dài khẽ khàng lật từng trang sách, thỉnh thoảng khi bắt gặp được ý hay, hắn chợt dừng lại, đôi mắt sáng lên rồi lại chìm vào những suy nghĩ sâu xa khó đoán. Ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy, biểu cảm ấy chắc chắn không thể nào xuất hiện từ một ngốc tử được. Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất: hắn giả ngốc.
Khi Lạc Dương đang vui mừng vì đã thông suốt được quyển y thư mà sư phụ vừa mới tặng cho chàng thì chợt cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình. Khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng trước mặt, chàng bất chợt bắt gặp một ánh nhìn thông tuệ từ người đối diện. Đây là một gương mặt rất quen thuộc nhưng cũng không kém phần xa lạ.. Quen thuộc bởi vì nàng là người mà chàng vừa gỉa vờ trêu chọc, xa lạ là bởi vì đây chỉ mới là lần thứ hai chàng gặp nàng, lại còn là trong cùng một ngày nữa chứ.
Đôi mắt ôn nhuận của Lạc Dương xẹt lướt qua một tia sáng rồi rất nhanh đã biến mất. Chỉ sau một cái chớp mắt, chàng đã trở về bộ dáng ngây ngô, thơ dại như lúc ban đầu. Không dấu vết cất quyển sách y thuật vào người, chàng mỉm cười cất giọng gọi nàng một cách đầy hồn nhiên:
_ Nương tử hảo, đến đây chơi với ta đi.
Người này quả thật không đơn giản, biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả nàng nữa. Thiên Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu rồi chầm chậm bước gần về phía Tưởng Lạc Dương. Mặc dù nàng không muốn vướng vào thêm nhiều phiền phức nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng lẩn tránh. Nàng cũng rất muốn biết trưởng tử nhà họ Tưởng sẽ xử lí thế nào đối với người đã phát hiện ra bí mật của hắn. Còn một nguyên nhân nữa đó chính là vì trực giác. Nàng cảm nhận được hắn với nàng là những người luôn mang trên mình nhiều gánh nặng và bí mật không thể chia sẽ cùng ai. Chỉ có thể tự mình bước đi, cho dù có mệt mỏi nhưng cũng không thể từ bỏ, có khó khăn cuxngh không được phép lùi bước. Phải, nàng với hắn chính là cùng một loại người.
_ Nương tử nhanh lên nào, chậm quá rồi đấy. Vừa nói hắn vừa đưa tay ra vẫy vẫy gọi nàng đến.
Cái kiểu cách vẫy tay ấy sao mà quen thuộc thế không biết, giống như kiểu các tỷ muội của nàng khi đang chơi đùa cùng sủng vật thì phải. Nghĩ đến đó trong đầu Thiên Tuyết xẹt qua vài đường hắc tuyến. Bàn tay của Tưởng Lạc Dương chợt cứng đờ khi nhìn thấy người đối diện đnag cười hết sức rực rỡ và xinh đẹp. Hắn không hề nhìn lầm bởi vì lúc này Thiên Tuyết đang thực sự mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp và đầy thâm ý làm hắn phải rufnh mình hoảng hốt.
_ Tưởng thiếu gia, đừng giả vờ nữa. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi phải giả ngốc nhưng ta cũng không phải kiểu người rảnh rỗi thích soi mói chuyện đời tư của người khác. Cho nên ngươi yên tâm ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi. Còn về việc ngươi có tin tưởng ta hay không thì tùy, việc đó không quan trọng. Lãnh Thiên Tuyết ta trước nay luôn là người giữ chữ tín, quyết không nuốt lời, chỉ cần ta tự hiểu điều đó là đủ rồi. Cho nên ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, có muốn giả ngốc thì cũng đừng lôi ta ra làm bia đỡ đạn. Ta không thích bị người khác lợi dụng, cũng đừng gọi ta là nương tử nữa.
Vừa nói Thiên Tuyết vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn. Ồ hóa ra cũng đặc sắc chứ nhỉ. Biểu cảm của Tưởng Lạc Dương thay đổi nhanh như chong chóng làm Thiên Tuyết cũng cảm thấy buồn cười. Có cần phải bất ngờ như vậy không, nàng cũng chỉ nói lời thật lòng của mình thôi mà. Hì, còn nữa biểu cảm lúc này của hắn mới thật sự là giống ngốc tử đây này, trông ngốc chết đi được. Nhưng sao ánh mắt hắn nhìn nàng lại có điểm quái lạ thế này? A, không lẽ là... hắn nhận nhầm người ư?
Đáp lại nghi vấn của Thiên Tuyết là câu hỏi đầy nghi hoặc xen lẫn chút hiểu rõ của Lạc Dương:
_ Nàng là Thiên Tuyết ư? Nhưng ta nhớ đích nữ của Lãnh thừa tướng tên là Lãnh Ngọc Kiều thì phải. Khoan đã, chẳng lẽ nàng là một trong số các thứ nữ còn lại. Vậy là hắn đã dọa nhầm người rồi sao, ôi, tức chết đi được.
Lúc này, Tưởng Lạc Dương cũng không còn tâm trạng nào để giả ngốc với Thiên Tuyết nữa, vả lại từ người nàng tỏa ra một khí chất trong trẻo, lạnh lùng làm cho hắn cảm thấy buông lỏng cảnh giác và tin tưởng. Hắn nghiêm mặt hỏi nàng:
_ Ta tin tưởng nàng, nhưng ta có một nghi vấn mong nàng hãy giải đáp. Tại sao nàng chỉ là thứ nữ mà lại được đi cùng đại phu nhân. À không trọng điểm phải là tại sao đại phu nhân lại để cho nàng đi cùng, hơn nữa còn làm cho nữ nhi của bà trang điểm ăn mặc còn mờ nhạt hơn nàng nữa, đó là thế nào?
_ Được, ta nói thật với ngươi, thật ra ta cũng không biết ý đồ của đại phu nhân là gì? Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên bà chịu dẫn ta đi tham gia tiệc tùng sang trọng như thế này. Ngay cả phụ thân của ta trong lời nói cũng ngầm bắt buộc ta phải làm theo ý đại phu nhân. Cho nên, y phục và nha hoàn trang điểm cho ta đều là do bà ta sắp xếp.
Sau khi giải thích xong, Thiên Tuyết thản nhiên nhìn Lạc Dương mà không hỏi thêm điều gì nữa. Nếu như hắn muốn nói thì tự khắc bản thân sẽ tự động tiếp lời, còn không muốn nói thì nàng cũng không có quyền cưỡng cầu. Chính vì vậy, nàng lựa chọn im lặng.
_ Hóa ra là vậy. Sở dĩ ta gọi nàng là nương tử vì ta nhận lầm nàng là Lãnh Ngọc Kiều. Thật ra vài hôm trước ta vô tình nghe được phụ thân và mẫu thân bàn nhau về việc hôn sự của ta với Lãnh Ngọc Kiều. Mẫu thân cho rằng nàng ta là đích nữ của Lãnh thừa tướng, lại là một nữ nhi tài sắc vẹn toàn, là một đối tượng rất thích hợp với ta. Thế nên mẫu thân mới cố tình tổ chức buổi tiệc ngắm hoa này với ngụ ý bàn chuyện kết giao giữa hai nhà với đại phu nhân. Khi đó ta rất muốn phản đối nhưng không thể, nàng cũng biết đấy, bởi vì... ta là một ngốc tử - Nói rồi hắn ngập ngừng nhìn về phía nàng và bảo - Còn về nguyên nhân ta giả ngốc đề gạt mọi người thì ta vẫn chưa thể nói cho nàng biết được.
_ Không sao, ta hiểu rõ, mọi người đều có một bí mật. Dù sao ta và ngươi chỉ mới gặp nhau hai lần, không đủ sự tín nhiệm cũng là bình thường thôi.
_ Không phải, ta cũng không có ý đó, thật ra ta...
Khi Lạc Dương đang cố gắng muốn giải thích cho Thiên Tuyết thì nàng đã vội vàng cắt lời.
_ Ngươi không cần giải thích với ta, thật ra bí mật của ta cũng đã đủ làm ta mệt mỏi. Thế nên ta cũng không muốn biết thêm bí mật của ngươi làm gì. Ngươi hãy nói tiếp đi, sau đó thì sao?
_ Sau đó thì như nàng đã thấy đấy. Ta muốn tương kế tựu kế giả ngốc nghếch đeo bám đại tỷ nàng để nàng ta chán ghét và sợ hãi mà cách xa ta ra và không chấp nhận lời cầu thân từ mẫu thân ta. Cho nên khi thấy nàng trang điểm lộng lẫy xinh đẹp lại đứng gần nhất với đại phu nhân ta đã nghĩ nàng là đại nữ nhi của bà ấy – Lãnh Ngọc Kiều.
Thì ra là vậy, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ ý đồ của đại phu nhân rồi. Bà ta sợ nữ nhi của mình phải chịu thiệt thòi mà gả cho một ngốc tử nên mới tìm cách đẩy nàng ra làm thế thân. Nhưng mà lại không ngờ tên ngốc tử đó lại là một người khỏe mạnh, thông minh và khí chất hơn người thế này. Nếu biết được sự thật thì không biết tâm trạng đại phu nhân sẽ như thế nào nhỉ, thật là mong đợi a.
Trong khi Thiên Tuyết đang suy nghĩ miên man thì giọng nói trầm thấp và từ tính từ người đối diện lại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng:
_ Ta xin lỗi vì đã hiểu lầm nàng, chúng ta có thể làm bằng hữu không? - Nói xong hắn lại thở dài và nhìn về phương xa như đang hồi tưởng điều gì, giọng nói mất mát pha lẫn chút buồn rầu – Từ trước đến nay ta chưa từng có bằng hữu.
Giọng nói trầm buồn và ánh mắt xa xăm của hắn làm nàng thấy xót xa. Thiên Tuyết khẽ nở nụ cười, nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm của nàng, vươn tay về phía đối diện, nàng vừa nhìn hắn cười vừa nói:
_ Hảo, hân hạnh được gặp công tử, tiểu nữ tên Lãnh Thiên Tuyết.
Ánh mắt ấm áp, lời nói dịu dàng từ Thiên Tuyết làm Lạc Dương lấy lại tinh thần. Hắn cũng nở nụ cười, nụ cười chân thật hiếm hoi nhất từ trước đến nay:
_ Tại hạ Tưởng Lạc Dương, hân hạnh được làm bằng hữu với Lãnh cô nương.
Một lần bắt tay, không cần khế ước, không cần hứa hẹn, chỉ một nụ cười cũng đủ để hai người hiểu rõ và tin tưởng nhau... đến suốt đời.
Hắn tựa lưng vào thân cây và điều chỉnh một tư thế ngồi thật thoải mái, đôi mắt chuyên chú dõi theo từng nét chữ, đến nỗi khi nàng đến gần rồi mà hắn vẫn không hề phát hiện ra. Các khớp ngón tay thon dài khẽ khàng lật từng trang sách, thỉnh thoảng khi bắt gặp được ý hay, hắn chợt dừng lại, đôi mắt sáng lên rồi lại chìm vào những suy nghĩ sâu xa khó đoán. Ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy, biểu cảm ấy chắc chắn không thể nào xuất hiện từ một ngốc tử được. Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất: hắn giả ngốc.
Khi Lạc Dương đang vui mừng vì đã thông suốt được quyển y thư mà sư phụ vừa mới tặng cho chàng thì chợt cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình. Khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng trước mặt, chàng bất chợt bắt gặp một ánh nhìn thông tuệ từ người đối diện. Đây là một gương mặt rất quen thuộc nhưng cũng không kém phần xa lạ.. Quen thuộc bởi vì nàng là người mà chàng vừa gỉa vờ trêu chọc, xa lạ là bởi vì đây chỉ mới là lần thứ hai chàng gặp nàng, lại còn là trong cùng một ngày nữa chứ.
Đôi mắt ôn nhuận của Lạc Dương xẹt lướt qua một tia sáng rồi rất nhanh đã biến mất. Chỉ sau một cái chớp mắt, chàng đã trở về bộ dáng ngây ngô, thơ dại như lúc ban đầu. Không dấu vết cất quyển sách y thuật vào người, chàng mỉm cười cất giọng gọi nàng một cách đầy hồn nhiên:
_ Nương tử hảo, đến đây chơi với ta đi.
Người này quả thật không đơn giản, biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả nàng nữa. Thiên Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu rồi chầm chậm bước gần về phía Tưởng Lạc Dương. Mặc dù nàng không muốn vướng vào thêm nhiều phiền phức nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng lẩn tránh. Nàng cũng rất muốn biết trưởng tử nhà họ Tưởng sẽ xử lí thế nào đối với người đã phát hiện ra bí mật của hắn. Còn một nguyên nhân nữa đó chính là vì trực giác. Nàng cảm nhận được hắn với nàng là những người luôn mang trên mình nhiều gánh nặng và bí mật không thể chia sẽ cùng ai. Chỉ có thể tự mình bước đi, cho dù có mệt mỏi nhưng cũng không thể từ bỏ, có khó khăn cuxngh không được phép lùi bước. Phải, nàng với hắn chính là cùng một loại người.
_ Nương tử nhanh lên nào, chậm quá rồi đấy. Vừa nói hắn vừa đưa tay ra vẫy vẫy gọi nàng đến.
Cái kiểu cách vẫy tay ấy sao mà quen thuộc thế không biết, giống như kiểu các tỷ muội của nàng khi đang chơi đùa cùng sủng vật thì phải. Nghĩ đến đó trong đầu Thiên Tuyết xẹt qua vài đường hắc tuyến. Bàn tay của Tưởng Lạc Dương chợt cứng đờ khi nhìn thấy người đối diện đnag cười hết sức rực rỡ và xinh đẹp. Hắn không hề nhìn lầm bởi vì lúc này Thiên Tuyết đang thực sự mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp và đầy thâm ý làm hắn phải rufnh mình hoảng hốt.
_ Tưởng thiếu gia, đừng giả vờ nữa. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi phải giả ngốc nhưng ta cũng không phải kiểu người rảnh rỗi thích soi mói chuyện đời tư của người khác. Cho nên ngươi yên tâm ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi. Còn về việc ngươi có tin tưởng ta hay không thì tùy, việc đó không quan trọng. Lãnh Thiên Tuyết ta trước nay luôn là người giữ chữ tín, quyết không nuốt lời, chỉ cần ta tự hiểu điều đó là đủ rồi. Cho nên ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, có muốn giả ngốc thì cũng đừng lôi ta ra làm bia đỡ đạn. Ta không thích bị người khác lợi dụng, cũng đừng gọi ta là nương tử nữa.
Vừa nói Thiên Tuyết vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn. Ồ hóa ra cũng đặc sắc chứ nhỉ. Biểu cảm của Tưởng Lạc Dương thay đổi nhanh như chong chóng làm Thiên Tuyết cũng cảm thấy buồn cười. Có cần phải bất ngờ như vậy không, nàng cũng chỉ nói lời thật lòng của mình thôi mà. Hì, còn nữa biểu cảm lúc này của hắn mới thật sự là giống ngốc tử đây này, trông ngốc chết đi được. Nhưng sao ánh mắt hắn nhìn nàng lại có điểm quái lạ thế này? A, không lẽ là... hắn nhận nhầm người ư?
Đáp lại nghi vấn của Thiên Tuyết là câu hỏi đầy nghi hoặc xen lẫn chút hiểu rõ của Lạc Dương:
_ Nàng là Thiên Tuyết ư? Nhưng ta nhớ đích nữ của Lãnh thừa tướng tên là Lãnh Ngọc Kiều thì phải. Khoan đã, chẳng lẽ nàng là một trong số các thứ nữ còn lại. Vậy là hắn đã dọa nhầm người rồi sao, ôi, tức chết đi được.
Lúc này, Tưởng Lạc Dương cũng không còn tâm trạng nào để giả ngốc với Thiên Tuyết nữa, vả lại từ người nàng tỏa ra một khí chất trong trẻo, lạnh lùng làm cho hắn cảm thấy buông lỏng cảnh giác và tin tưởng. Hắn nghiêm mặt hỏi nàng:
_ Ta tin tưởng nàng, nhưng ta có một nghi vấn mong nàng hãy giải đáp. Tại sao nàng chỉ là thứ nữ mà lại được đi cùng đại phu nhân. À không trọng điểm phải là tại sao đại phu nhân lại để cho nàng đi cùng, hơn nữa còn làm cho nữ nhi của bà trang điểm ăn mặc còn mờ nhạt hơn nàng nữa, đó là thế nào?
_ Được, ta nói thật với ngươi, thật ra ta cũng không biết ý đồ của đại phu nhân là gì? Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên bà chịu dẫn ta đi tham gia tiệc tùng sang trọng như thế này. Ngay cả phụ thân của ta trong lời nói cũng ngầm bắt buộc ta phải làm theo ý đại phu nhân. Cho nên, y phục và nha hoàn trang điểm cho ta đều là do bà ta sắp xếp.
Sau khi giải thích xong, Thiên Tuyết thản nhiên nhìn Lạc Dương mà không hỏi thêm điều gì nữa. Nếu như hắn muốn nói thì tự khắc bản thân sẽ tự động tiếp lời, còn không muốn nói thì nàng cũng không có quyền cưỡng cầu. Chính vì vậy, nàng lựa chọn im lặng.
_ Hóa ra là vậy. Sở dĩ ta gọi nàng là nương tử vì ta nhận lầm nàng là Lãnh Ngọc Kiều. Thật ra vài hôm trước ta vô tình nghe được phụ thân và mẫu thân bàn nhau về việc hôn sự của ta với Lãnh Ngọc Kiều. Mẫu thân cho rằng nàng ta là đích nữ của Lãnh thừa tướng, lại là một nữ nhi tài sắc vẹn toàn, là một đối tượng rất thích hợp với ta. Thế nên mẫu thân mới cố tình tổ chức buổi tiệc ngắm hoa này với ngụ ý bàn chuyện kết giao giữa hai nhà với đại phu nhân. Khi đó ta rất muốn phản đối nhưng không thể, nàng cũng biết đấy, bởi vì... ta là một ngốc tử - Nói rồi hắn ngập ngừng nhìn về phía nàng và bảo - Còn về nguyên nhân ta giả ngốc đề gạt mọi người thì ta vẫn chưa thể nói cho nàng biết được.
_ Không sao, ta hiểu rõ, mọi người đều có một bí mật. Dù sao ta và ngươi chỉ mới gặp nhau hai lần, không đủ sự tín nhiệm cũng là bình thường thôi.
_ Không phải, ta cũng không có ý đó, thật ra ta...
Khi Lạc Dương đang cố gắng muốn giải thích cho Thiên Tuyết thì nàng đã vội vàng cắt lời.
_ Ngươi không cần giải thích với ta, thật ra bí mật của ta cũng đã đủ làm ta mệt mỏi. Thế nên ta cũng không muốn biết thêm bí mật của ngươi làm gì. Ngươi hãy nói tiếp đi, sau đó thì sao?
_ Sau đó thì như nàng đã thấy đấy. Ta muốn tương kế tựu kế giả ngốc nghếch đeo bám đại tỷ nàng để nàng ta chán ghét và sợ hãi mà cách xa ta ra và không chấp nhận lời cầu thân từ mẫu thân ta. Cho nên khi thấy nàng trang điểm lộng lẫy xinh đẹp lại đứng gần nhất với đại phu nhân ta đã nghĩ nàng là đại nữ nhi của bà ấy – Lãnh Ngọc Kiều.
Thì ra là vậy, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ ý đồ của đại phu nhân rồi. Bà ta sợ nữ nhi của mình phải chịu thiệt thòi mà gả cho một ngốc tử nên mới tìm cách đẩy nàng ra làm thế thân. Nhưng mà lại không ngờ tên ngốc tử đó lại là một người khỏe mạnh, thông minh và khí chất hơn người thế này. Nếu biết được sự thật thì không biết tâm trạng đại phu nhân sẽ như thế nào nhỉ, thật là mong đợi a.
Trong khi Thiên Tuyết đang suy nghĩ miên man thì giọng nói trầm thấp và từ tính từ người đối diện lại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng:
_ Ta xin lỗi vì đã hiểu lầm nàng, chúng ta có thể làm bằng hữu không? - Nói xong hắn lại thở dài và nhìn về phương xa như đang hồi tưởng điều gì, giọng nói mất mát pha lẫn chút buồn rầu – Từ trước đến nay ta chưa từng có bằng hữu.
Giọng nói trầm buồn và ánh mắt xa xăm của hắn làm nàng thấy xót xa. Thiên Tuyết khẽ nở nụ cười, nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm của nàng, vươn tay về phía đối diện, nàng vừa nhìn hắn cười vừa nói:
_ Hảo, hân hạnh được gặp công tử, tiểu nữ tên Lãnh Thiên Tuyết.
Ánh mắt ấm áp, lời nói dịu dàng từ Thiên Tuyết làm Lạc Dương lấy lại tinh thần. Hắn cũng nở nụ cười, nụ cười chân thật hiếm hoi nhất từ trước đến nay:
_ Tại hạ Tưởng Lạc Dương, hân hạnh được làm bằng hữu với Lãnh cô nương.
Một lần bắt tay, không cần khế ước, không cần hứa hẹn, chỉ một nụ cười cũng đủ để hai người hiểu rõ và tin tưởng nhau... đến suốt đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook