Trọng Sinh Thích Làm Xấu Nữ
-
Chương 11: Cứu người
Từ xa nàng đã thấy nhoáng lên một bóng người quen thuộc, đơn bạc, yếu đuối và đầy tang thương. Nương... đúng là nương rồi, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này đã chín năm rồi nàng vẫn chưa gặp nương. Kể từ khi ca ca nàng mất năm nàng 10 tuổi, nương dường như không còn vui vẻ, không còn quan tâm đến nàng nữa. Dần dần một mình nàng tự sinh tự diệt và nàng cũng không còn muốn thân cận với nương như lúc trước.
_ Nương à, nữ nhi đến thăm người. Vừa nói Thiên Tuyết vừa đến gần đỡ lấy bờ vai gầy yếu của mẫu thân.
Nghe tiếng gọi, Tam di nương quay đầu lại để nhìn hướng phát ra âm thanh. Thấy là Thiên Tuyết đến, mí mắt bà khẽ giật vài cái nhưng vẫn không nói lời nào. Tuy rất nhanh chóng nhưng nàng vẫn kịp nhận ra một tia xúc động và dịu dàng xẹt qua trong mắt bà. Nàng biết, thật ra thần trí nương vẫn rất tỉnh táo, nhưng vì tránh mũi nhọn và tai mắt của đại nương và các di nương khác nên bà mới phải giả điên giả dại sống cuộc sống người không ra người như thế này.
Cách nghĩ của nương tuy rất tiêu cực nhưng lại rất hữu hiệu. Kiếp trước tuy nàng cũng thường bị bọn người xấu trong nhà ức hiếp, khi dễ nhưng đó cũng chỉ là những lời nói khó nghe, cay nghiệt. Thực chất khi đó về phương diện vật chất nương và nàng vẫn sống rất tốt, ít nhất là không phải chết đói hay bị hại chết. Chỉ vì số mệnh trớ trêu để nàng được hoàng thượng ban hôn cùng Ngạo Tử Kiên, dẫn đến kiếp nạn sinh tử của đời mình. Cố gắng đè nén đau thương và chua xót trong lòng, Thiên Tuyết vừa dịu dàng dìu mẫu thân vào phòng vừa nghẹn ngào nói:
_ Nương à, nữ nhi dìu nương vào phòng nghỉ ngơi nhé. Bên ngoài gió lớn lắm, người sẽ bị cảm lạnh mất. Nữ nhi sẽ rất lo lắng cho người.
Nói xong nàng phát hiện dì Lương đang từ hướng phòng bếp đi đến nên vội vàng len lén gạt đi giọt nước mắt ươn ướt còn đọng trên mi rồi ngẩng đầu nói với dì Lương:
_ Dì Lương à, cùng Thiên Tuyết dìu mẫu thân vào phòng được không ạ? Mẫu thân đã dùng cơm tối chưa dì?
Dì Lương vốn là một người phụ nữ trung niên rất chất phác và tốt bụng. Dáng người to lớn khỏe mạnh với khuôn mặt phúc hậu, dễ gần. Từ xa khi nhìn thấy Thiên Tuyết đang đỡ Tam di nương vào phòng, bà rất bất ngờ vì đã lâu không gặp nàng. Nhưng sau đó khi nghe Thiên Tuyết chào hỏi mình, bà rất nhanh nở một nụ cười hiền lành đúng mực và cung kính đáp:
_ Dạ thưa Tam tiểu thư, Tam di nương vẫn chưa dùng cơm tối ạ.
Nghe dì Lương đáp lời mình bằng chất giọng cung kính pha lẫn chút sợ hãi, Thiên Tuyết liền cảm thấy cả người mình thật không thoải mái. Nàng dịu dàng nâng dì Lương vẫn còn đang hành lễ với mình đứng lên và nói:
_ Dì Lương à, ở trong cái nhà này. Mẫu thân và dì chính là hai người thân duy nhất mà Thiên Tuyết thương yêu và kính trọng. Thiên Tuyết rất biết ơn dì vì đã luôn ở bên mẫu thân, chăm sóc cho bà. Ở trong lòng Thiên Tuyết, dì như người thân gia đình. Chính vì vậy sau này khi gặp con dì đừng hành lễ nữa có được không? Hãy coi Thiên Tuyết như tiểu bối của mình mà đối đãi. Được không dì?
Nghe xong lời Thiên Tuyết nói, dì Lương cảm động rơi nước mắt. Bà là một người thật thà, chất phác, nhưng không phải cái gì bà cũng không biết, không hiểu. Giờ đây bà cảm thấy thật may mắn khi có chủ nhân như Tam di nương và Thiên Tuyết.
Mặc dù cơm tối chỉ bao gồm có một canh, một mặn cùng bát cơm khô cứng đã ngả màu, nhưng ba người cùng ăn với nhau rất ngon và hạnh phúc. Tuy suốt buổi cơm Tam di nương vẫn không nói lời nào, có chăng chỉ là vài ba câu đối đáp giữa Thiên Tuyết và dì Lương nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được ánh mắt của nương thỉnh thoảng lại lén nhìn nàng. Khóe môi bà khẽ kéo lên cùng ánh mắt rạng ngời ấy chứng tỏ nương đang rất hạnh phúc và thỏa mãn. Mục đích của nàng cũng chỉ có thế, nàng muốn đem đến cho nương nụ cười, để nương cao hứng trong suốt thời gian còn sống ở đây, để nương có thể cởi mở với nàng hơn. Sau này khi kế hoạch của nàng thành công, nàng có thể dễ dàng hơn trong việc thuyết phục nương cùng nàng rời khỏi đây.
Trở lại viện của mình, Thiên Tuyết đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, lúc này nàng không muốn ai làm phiền mình cả. Chính vì vậy, sau khi sai nha hoàn đem nước tắm vào phòng, nàng ra lệnh cho họ lui xuống rồi ngâm mình trong làn nước mát lạnh để thư giãn và thoải mái tinh thần. Đó là một trong những thói quen của Thiên Tuyết khi nàng cảm thấy phiền muộn. Bất chợt nàng nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ dưới gầm giường. Qua chiếc bình phong mỏng manh và làn hơi nước mờ ảo, Thiên Tuyết cố gắng nhìn thật kĩ về nơi vừa phát ra tiếng động, thế nhưng vẫn không thể nhìn rõ được thứ gì.
Ngoài viện chợt vang lên nhiều tiếng chân vội vã đang bước gần đến đây, lại thêm ánh đèn đuốc sáng trưng và tiếng quân binh trong nhà ngày càng lớn làm cho Thiên Tuyết mất bình tĩnh. Nàng vội vàng mặc quần áo vào, chỉnh chu y phục, làm xong hết thảy sự tình thì trước cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa và tiếng thị vệ trưởng đang kinh hô:
_ Tam tiểu thư, trong phủ tướng gia vừa có thích khách, phiền người ra mở cửa ra cho thuộc hạ kiểm tra.
Nghe lời nói của tên thị vệ, liên hệ với tiếng động nhỏ vừa nãy nàng nghe được, ánh mắt Thiên Tuyết chợt lướt qua một tia tinh quang rất nhanh rồi biến mất. Khi tiếng gõ cửa vừa dứt thì cánh cửa cũng được mở ra. Thiên Tuyết giả vờ như gặp kinh hoảng thật lớn, vừa phát rung vừa nắm lấy ống tay áo của mình như đang kiềm chế nỗi sợ trong lòng rồi khẽ nói:
_ Thị vệ trưởng, ta... ta... ta thực sợ hãi. Vừa nãy khi ta vừa tắm xong đang tính đọc sách trước khi ngủ thì thấy có một bóng đen bay rất nhanh qua cửa sổ, sau đó... sau đó...
Thấy Thiên Tuyết phát hoảng và lời nói ngập ngừng, đứt quãng chẳng rõ ràng, người thị vệ trẻ tuổi lại càng mất kiên nhẫn. Hắn vội vàng hối thúc:
_ Tam tiểu thư, người bình tĩnh lại đi, mau nói cho thuộc hạ biết tên thích khách đó đã đi về hướng nào rồi?
_ Hắn... hắn ta... chạy về hướng... hướng viện đại nương và đại tỷ rồi.
Không đợi Thiên Tuyết nói xong, theo hướng chỉ tay của nàng, thị vệ trưởng vội vàng dẫn đội quân chạy nhanh về hướng căn viện xa hoa ở hướng ngược lại. Thiên Tuyết lướt ánh mắt nhanh qua tiểu viện của mình, cho lui hết tất cả người hầu về nghỉ ngơi rồi bước vào phòng, gài chặt cửa. Sau đó nàng bình tĩnh ngồi xuống bàn rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
_ Các hạ còn không mau hiện thân thì đừng trách tiểu nữ cho mời thị vệ đến đây đón tiếp nhé.
Vừa dứt lời, Thiên Tuyết chợt nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, theo sau đó một hắc y nhân từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống. Hắc y nhân dáng người cao lớn, khí phách, tuy mặc bộ y phục dạ hành nhưng vẫn không khó nhìn ra đây là người xuất chúng. Cả người hắn tản mát ra khí chất lạnh lùng, kiệt ngạo, như không để mắt đến thứ gì. Hắn mang một chiếc mặt nạ bạc nên Thiên Tuyết không thể nhìn rõ mặt hay đoán số tuổi của hắn. Tuy vậy dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt băng giá ẩn sau dưới lớp mặt nạ ấy. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư của nàng. Đôi mắt này, khí chất cao quý, lãnh ngạo này không phải người nào cũng có thể có được. Nó giống như... khí chất vương giả của người hoàng tộc.
Người này thật khó lường, thật nguy hiểm. Liệu nàng cứu hắn là đúng hay sai?
_ Nương à, nữ nhi đến thăm người. Vừa nói Thiên Tuyết vừa đến gần đỡ lấy bờ vai gầy yếu của mẫu thân.
Nghe tiếng gọi, Tam di nương quay đầu lại để nhìn hướng phát ra âm thanh. Thấy là Thiên Tuyết đến, mí mắt bà khẽ giật vài cái nhưng vẫn không nói lời nào. Tuy rất nhanh chóng nhưng nàng vẫn kịp nhận ra một tia xúc động và dịu dàng xẹt qua trong mắt bà. Nàng biết, thật ra thần trí nương vẫn rất tỉnh táo, nhưng vì tránh mũi nhọn và tai mắt của đại nương và các di nương khác nên bà mới phải giả điên giả dại sống cuộc sống người không ra người như thế này.
Cách nghĩ của nương tuy rất tiêu cực nhưng lại rất hữu hiệu. Kiếp trước tuy nàng cũng thường bị bọn người xấu trong nhà ức hiếp, khi dễ nhưng đó cũng chỉ là những lời nói khó nghe, cay nghiệt. Thực chất khi đó về phương diện vật chất nương và nàng vẫn sống rất tốt, ít nhất là không phải chết đói hay bị hại chết. Chỉ vì số mệnh trớ trêu để nàng được hoàng thượng ban hôn cùng Ngạo Tử Kiên, dẫn đến kiếp nạn sinh tử của đời mình. Cố gắng đè nén đau thương và chua xót trong lòng, Thiên Tuyết vừa dịu dàng dìu mẫu thân vào phòng vừa nghẹn ngào nói:
_ Nương à, nữ nhi dìu nương vào phòng nghỉ ngơi nhé. Bên ngoài gió lớn lắm, người sẽ bị cảm lạnh mất. Nữ nhi sẽ rất lo lắng cho người.
Nói xong nàng phát hiện dì Lương đang từ hướng phòng bếp đi đến nên vội vàng len lén gạt đi giọt nước mắt ươn ướt còn đọng trên mi rồi ngẩng đầu nói với dì Lương:
_ Dì Lương à, cùng Thiên Tuyết dìu mẫu thân vào phòng được không ạ? Mẫu thân đã dùng cơm tối chưa dì?
Dì Lương vốn là một người phụ nữ trung niên rất chất phác và tốt bụng. Dáng người to lớn khỏe mạnh với khuôn mặt phúc hậu, dễ gần. Từ xa khi nhìn thấy Thiên Tuyết đang đỡ Tam di nương vào phòng, bà rất bất ngờ vì đã lâu không gặp nàng. Nhưng sau đó khi nghe Thiên Tuyết chào hỏi mình, bà rất nhanh nở một nụ cười hiền lành đúng mực và cung kính đáp:
_ Dạ thưa Tam tiểu thư, Tam di nương vẫn chưa dùng cơm tối ạ.
Nghe dì Lương đáp lời mình bằng chất giọng cung kính pha lẫn chút sợ hãi, Thiên Tuyết liền cảm thấy cả người mình thật không thoải mái. Nàng dịu dàng nâng dì Lương vẫn còn đang hành lễ với mình đứng lên và nói:
_ Dì Lương à, ở trong cái nhà này. Mẫu thân và dì chính là hai người thân duy nhất mà Thiên Tuyết thương yêu và kính trọng. Thiên Tuyết rất biết ơn dì vì đã luôn ở bên mẫu thân, chăm sóc cho bà. Ở trong lòng Thiên Tuyết, dì như người thân gia đình. Chính vì vậy sau này khi gặp con dì đừng hành lễ nữa có được không? Hãy coi Thiên Tuyết như tiểu bối của mình mà đối đãi. Được không dì?
Nghe xong lời Thiên Tuyết nói, dì Lương cảm động rơi nước mắt. Bà là một người thật thà, chất phác, nhưng không phải cái gì bà cũng không biết, không hiểu. Giờ đây bà cảm thấy thật may mắn khi có chủ nhân như Tam di nương và Thiên Tuyết.
Mặc dù cơm tối chỉ bao gồm có một canh, một mặn cùng bát cơm khô cứng đã ngả màu, nhưng ba người cùng ăn với nhau rất ngon và hạnh phúc. Tuy suốt buổi cơm Tam di nương vẫn không nói lời nào, có chăng chỉ là vài ba câu đối đáp giữa Thiên Tuyết và dì Lương nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được ánh mắt của nương thỉnh thoảng lại lén nhìn nàng. Khóe môi bà khẽ kéo lên cùng ánh mắt rạng ngời ấy chứng tỏ nương đang rất hạnh phúc và thỏa mãn. Mục đích của nàng cũng chỉ có thế, nàng muốn đem đến cho nương nụ cười, để nương cao hứng trong suốt thời gian còn sống ở đây, để nương có thể cởi mở với nàng hơn. Sau này khi kế hoạch của nàng thành công, nàng có thể dễ dàng hơn trong việc thuyết phục nương cùng nàng rời khỏi đây.
Trở lại viện của mình, Thiên Tuyết đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, lúc này nàng không muốn ai làm phiền mình cả. Chính vì vậy, sau khi sai nha hoàn đem nước tắm vào phòng, nàng ra lệnh cho họ lui xuống rồi ngâm mình trong làn nước mát lạnh để thư giãn và thoải mái tinh thần. Đó là một trong những thói quen của Thiên Tuyết khi nàng cảm thấy phiền muộn. Bất chợt nàng nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ dưới gầm giường. Qua chiếc bình phong mỏng manh và làn hơi nước mờ ảo, Thiên Tuyết cố gắng nhìn thật kĩ về nơi vừa phát ra tiếng động, thế nhưng vẫn không thể nhìn rõ được thứ gì.
Ngoài viện chợt vang lên nhiều tiếng chân vội vã đang bước gần đến đây, lại thêm ánh đèn đuốc sáng trưng và tiếng quân binh trong nhà ngày càng lớn làm cho Thiên Tuyết mất bình tĩnh. Nàng vội vàng mặc quần áo vào, chỉnh chu y phục, làm xong hết thảy sự tình thì trước cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa và tiếng thị vệ trưởng đang kinh hô:
_ Tam tiểu thư, trong phủ tướng gia vừa có thích khách, phiền người ra mở cửa ra cho thuộc hạ kiểm tra.
Nghe lời nói của tên thị vệ, liên hệ với tiếng động nhỏ vừa nãy nàng nghe được, ánh mắt Thiên Tuyết chợt lướt qua một tia tinh quang rất nhanh rồi biến mất. Khi tiếng gõ cửa vừa dứt thì cánh cửa cũng được mở ra. Thiên Tuyết giả vờ như gặp kinh hoảng thật lớn, vừa phát rung vừa nắm lấy ống tay áo của mình như đang kiềm chế nỗi sợ trong lòng rồi khẽ nói:
_ Thị vệ trưởng, ta... ta... ta thực sợ hãi. Vừa nãy khi ta vừa tắm xong đang tính đọc sách trước khi ngủ thì thấy có một bóng đen bay rất nhanh qua cửa sổ, sau đó... sau đó...
Thấy Thiên Tuyết phát hoảng và lời nói ngập ngừng, đứt quãng chẳng rõ ràng, người thị vệ trẻ tuổi lại càng mất kiên nhẫn. Hắn vội vàng hối thúc:
_ Tam tiểu thư, người bình tĩnh lại đi, mau nói cho thuộc hạ biết tên thích khách đó đã đi về hướng nào rồi?
_ Hắn... hắn ta... chạy về hướng... hướng viện đại nương và đại tỷ rồi.
Không đợi Thiên Tuyết nói xong, theo hướng chỉ tay của nàng, thị vệ trưởng vội vàng dẫn đội quân chạy nhanh về hướng căn viện xa hoa ở hướng ngược lại. Thiên Tuyết lướt ánh mắt nhanh qua tiểu viện của mình, cho lui hết tất cả người hầu về nghỉ ngơi rồi bước vào phòng, gài chặt cửa. Sau đó nàng bình tĩnh ngồi xuống bàn rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
_ Các hạ còn không mau hiện thân thì đừng trách tiểu nữ cho mời thị vệ đến đây đón tiếp nhé.
Vừa dứt lời, Thiên Tuyết chợt nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, theo sau đó một hắc y nhân từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống. Hắc y nhân dáng người cao lớn, khí phách, tuy mặc bộ y phục dạ hành nhưng vẫn không khó nhìn ra đây là người xuất chúng. Cả người hắn tản mát ra khí chất lạnh lùng, kiệt ngạo, như không để mắt đến thứ gì. Hắn mang một chiếc mặt nạ bạc nên Thiên Tuyết không thể nhìn rõ mặt hay đoán số tuổi của hắn. Tuy vậy dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt băng giá ẩn sau dưới lớp mặt nạ ấy. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư của nàng. Đôi mắt này, khí chất cao quý, lãnh ngạo này không phải người nào cũng có thể có được. Nó giống như... khí chất vương giả của người hoàng tộc.
Người này thật khó lường, thật nguy hiểm. Liệu nàng cứu hắn là đúng hay sai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook