“Khinh Dạ…Khinh Dạ…đừng mà…”
Ôn Noãn nằm mơ thấy kiếp trước anh che chắn cho cô nên cả hai người đều bị ngọn lửa nuốt chửng, cô rất đau khổ và hối hận, Bạch Khinh Dạ thấy cô liên tục khóc gọi tên anh, trong mắt hiện lên toàn hối hận và đau đớn, thầm căm ghét chính bản thân vì ban nãy mình đã đối xử tồi tệ với cô.
Anh đi vào nhà tắm lấy khăn ấm rồi thấm bớt mồ hôi trên trán cô đi, Ôn Noãn bất chợt mở mắt ra, vừa nhìn thấy anh cô đã nghĩ là mơ.
“Khinh Dạ!”
Ôn Noãn bật dậy ôm chầm thắt lưng anh, cô nức nở:
“Anh đừng đi…đừng đi mà…”
Bạch Khinh Dạ xót xa xoa đầu cô một cách dịu dàng:
“Tôi ở đây, tôi sẽ không đi đâu hết…”
Ôn Noãn vì sốt và mệt nên vẫn không phân biệt được đây là hiện thực, cô chôn mặt trong ngực anh nức nở từng tiếng:
“Khinh Dạ, em xin lỗi…em sai rồi, là do em không tốt, em quá cứng đầu và ngang ngược cho nên anh mới phải chết…”
Chết?
Bạch Khinh Dạ nghĩ cô đang mê sảng nói linh tinh, anh còn đang sống sờ sờ ra đây, chết chỗ nào chứ?
“Ôn Noãn, tôi vẫn còn sống, tôi chưa chết…”
Cô không nghe vào tai câu nào, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói “xin lỗi anh” rồi lả đi từ bao giờ.

Bạch Khinh Dạ đỡ lấy cô, tay sờ trán cô thấy nóng như hòn lửa, anh lớn tiếng gọi Ngô quản gia vào.
“Ngô quản gia!”

Ông ta sốt sắng chạy vào ngay tức thì:
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?”
“Mau gọi bác sĩ tới đây ngay.”
Ngô quản gia nhìn Ôn Noãn lả đi trong tay anh, ông ta khó xử trả lời:
“Nhưng bên ngoài đang mưa lớn lắm ạ, nếu gọi bác sĩ e rằng phải đợi ít nhất nửa tiếng mới tới.”
Bạch Khinh Dạ đen mặt, không nói thêm lời nào quyết định dứt khoát bế cô ra xe chở tới bệnh viện.
“Thiếu gia, trời đang mưa lớn, đường trơn đi xe nguy hiểm lắm ạ.”
Ngô quản gia cầm dù chạy theo sau, nhưng căn bản chẳng thể lọt vào tai anh câu nào, Bạch Khinh Dạ lên xe, ôm cô ngồi vào trong ghế lái sau đó nhấn chân ga phóng vù đi.
Mưa có lớn tới cỡ nào thì tính mạng của cô vẫn là quan trọng nhất, anh thà mạo hiểm chứ không thể ngồi im nhìn cô như vậy được.
Hơi nóng từ người cô lan sang cả người anh, góp phần giúp anh tỉnh táo hơn, Bạch Khinh Dạ ôm siết cô chặt hơn, mưa lớn liên tục táp vào cửa kính xe làm anh phải căng mắt ra nhìn con đường phía trước.
Bệnh viện gần nhất ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đến nơi, nhưng Bạch Khinh Dạ phóng nhanh nên chưa đầy mười lăm phút đã tới, anh phóng thẳng vào sảnh khoa cấp cứu của bệnh viện, hai y tá túc trực đang ngủ gật bỗng giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa bị anh dọa sợ.
Bạch Khinh Dạ bế cô xuống xe, đi thẳng vào bên trong, y tá luống cuống đuổi theo anh chặn lại:
“Anh ơi, bệnh viện hết giờ làm việc rồi, mong anh thông cảm cho…”
Cô ta chưa nói hết câu thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa sợ nhất thời im lặng.

Bạch Khinh Dạ bế cô tới trước cửa phòng của bác sĩ Triệu, không cần gõ cửa liền dùng chân đạp mạnh nó ra.
Ông ta vừa mới chợp mắt đã bị tiếng động lớn làm giật mình thức dậy, hai tay cuống cuồng tìm kính đeo vào, vừa định hỏi xem là ai ngông cuồng thế ai ngờ người đó lại là Bạch Khinh Dạ.”

“Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?”
Ông trời ơi, may mà ông ta kịp nhận ra nhân vật tai to mặt lớn trước khi nói gì, không thì nguy to rồi…
Bạch Khinh Dạ giống như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào mà phải kìm nén:
“Ông không có mắt nhìn? Còn không mau xem cô ấy thế nào?!”
Bác sĩ Triệu giật mình, giờ mới để ý cô gái anh ôm trên tay là Ôn Noãn, sắc mặt cô tái nhợt, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa đây.
“Thiếu gia đặt cô ấy lên giường đi ạ.”
Bạch Khinh Dạ cẩn thận đặt cô lên giường, bác sĩ Triệu đánh giá sơ bộ, sống lưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh thoáng rịn ra chút mồ hôi.
“Cô ấy bị sốt cao, tinh thần mệt mỏi, tôi sẽ truyền nước cho cô ấy tình trạng sẽ đỡ hơn thôi ạ.”
Anh gật đầu, lúc này bác sĩ Triệu mới bảo y tá đem nước thuốc tới, Ôn Noãn bấy giờ lại lên cơn mê sảng, tay nhỏ quờ quạng nắm được tay anh nhất quyết không buông ra.
“Khinh Dạ…”
Bạch Khinh Dạ siết chặt tay cô, nhẹ giọng đáp:
“Tôi ở đây.”
Ôn Noãn như nghe thấy, thôi không lẩm bẩm nữa, Bạch Khinh Dạ lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt cô, sau đó liền cúi đầu hôn lên vầng trán cô.

Đúng lúc bác sĩ Triệu đi vào nhìn thấy cảnh này, ông ta lúng túng đứng đó, anh ngồi thẳng người lên, vẻ mặt bình thản như không xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ Triệu cũng coi như mình không nhìn thấy gì, ông ta không dám chậm trễ, treo bình truyền lên giá rồi cắm kim tiêm vào tay cô, làn da Ôn Noãn mỏng, mạch máu cũng nhỏ, may mà bác sĩ Triệu là một trong những bác sĩ giỏi nhất, nếu không chẳng may làm tay cô bầm tím thì không biết Bạch Khinh Dạ sẽ nổi trận lôi đình cỡ nào.

Làm xong, ông ta tự động lủi khỏi phòng, Bạch Khinh Dạ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô không buông, trong đầu suy nghĩ mông lung, cho đến khi trời gần sáng, bình truyền cũng gần hết, Ôn Noãn mới chậm rãi mở mắt ra.
Trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng gay mũi, cô đang ở đâu vậy? Bệnh viện sao? Ôn Noãn nhìn xung quanh, bắt gặp cảnh Bạch Khinh Dạ ngủ gật bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt tay cô.
Ngực trái như có ai đó bóp nghẹt vậy, Ôn Noãn không dám thở mạnh sợ đánh thức anh, nhưng đúng lúc đó anh cũng tỉnh lại.
“Em tỉnh rồi à? Em cảm thấy thế nào?” Bạch Khinh Dạ sốt sắng hỏi cô.
Ôn Noãn không trả lời mà chỉ nhìn anh chăm chú, ai mà nhìn thấy anh lúc này e rằng còn không tin, tóc tai bù xù tán loạn, quần áo nhăn nhúm, râu mọc lởm chởm chưa cạo khác hẳn với hình ảnh một tổng tài đẹp trai, lạnh lùng, luôn chỉn chu.
“Sao em không nói gì?” Bạch Khinh Dạ sờ trán cô xem có sốt không, đang định ấn nút gọi bác sĩ Triệu thì cô lên tiếng ngăn cản:
“Em xin lỗi….”
Bạch Khinh Dạ im lặng ngây người nhìn cô.
“Khinh Dạ, em không biết anh hiểu lầm chuyện gì nhưng em không lừa dối anh bất cứ điều gì cả, em thật sự thích anh.” Cô nói.
Anh quay mặt đi nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, Ôn Noãn chống tay ngồi dậy, đầu óc có phần choáng váng, cô ôm anh từ phía sau, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Khinh Dạ, anh có thể nói cho em biết anh đang giận em điều gì không?”
Thú thật buổi tối ngày hôm qua anh nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, mọi nỗi giận đã tan biến cả rồi, nhưng vì cái tôi của người đàn ông to lớn, Bạch Khinh Dạ cũng không thể quá dễ dãi được.

Cho đến khi Ôn Noãn năn nỉ anh, xin lỗi thì anh mới chịu nói ra:
“Ôn Noãn, tôi nhìn thấy em và Chu Hoàng Anh ở nhà hàng cùng với nhau, có phải em vẫn còn thích anh ta không?”
Ôn Noãn kinh ngạc, sao anh lại biết chuyện này?
“Sao anh biết?”
Anh xoay người nhìn cô:
“Sao? Em định giấu tôi à? Sợ tôi biết được tình cũ không rủ cũng tới?”
Anh không cố tình làm tổn thương cô nhưng lại ghen tuông không kìm được mà nói lời khó nghe.

Ôn Noãn ôm cánh tay anh, giải thích:
“Ý của em không phải là như thế, anh hiểu lầm rồi, em gặp anh ta ở nhà hàng là để trao đổi tài liệu mà thôi.”
“Trao đổi tài liệu gì mà còn ôm ấp nhau?” Bạch Khinh Dạ nhếch môi châm biếm.
Nếu không phải thư ký Lâm ngăn cản thì anh đã xông vào nhà hàng rồi đánh cho Chu Hoàng Anh một trận rồi.
Cô thấy anh dường như sắp sửa tức giận đành phải nói tất cả sự thật ra cho anh biết.
“Là tài liệu đấu thầu của khu đất Hoa Thịnh, em tráo tài liệu giả với anh ta, đây là thỏa thuận giữa em và ông ngoại.”
“Thỏa thuận?”
“Đúng vậy, chỉ cần lấy được tài liệu thì ông ngoại sẽ suy nghĩ cho chúng ta ở bên nhau.”
Bạch Khinh Dạ trầm ngâm, Ôn Noãn sợ anh không tin, liền giơ ba ngón tay lên thề độc:
“Em thề là em không còn thích anh ta nữa, nếu không thì em sẽ…”
“Được rồi.” Bạch Khinh Dạ ngắt lời cô:
“Anh tin em.”
Ôn Noãn cười tươi ôm chầm lấy anh, ở trong lòng anh cảm giác an tâm hơn rất nhiều, tối hôm qua khi ở trong căn phòng tối đó cô đã rất sợ hãi, sợ rằng mình sẽ bị bóng đêm nuốt chửng một lần nữa.

Bạch Khinh Dạ xoa đầu cô, hỏi:
“Hôm qua tôi làm thế với em, em không giận tôi sao?”
Nếu nói không giận thì là nói dối, hôm qua sự thay đổi của anh khiến cô sợ hãi nhiều hơn là giận, trước giờ anh đối với cô lúc nào cũng dịu dàng và nhẫn nhịn, nhưng ngày hôm qua anh dùng những lời lẽ xúc phạm và còn nhốt cô vào trong phòng tối, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“Giận chứ, em phạt anh bằng cách chăm sóc cho em cả đời này.”
Bạch Khinh Dạ nhìn cô rồi bỗng phì cười, đôi môi phút chốc hạ xuống môi cô không báo trước, môi lưỡi quấn quyện với nhau, bao nhiêu hiểu lầm đã được hóa giải….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương