Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 81
Diệp Vy nhìn thấy càng lúc càng nhiều người nhìn lại đây, dù cô có da mặt dày thế nào vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, cô tránh thoát khỏi vòng tay Hàn Phong, quay lại đối diện với anh.
Người đàn ông cao lớn cùng với khuôn mặt hoàn mĩ, anh tựa như một vị thần đứng đó, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, làm nền cho anh.
Diệp Vy có chút ngây ngốc, cô nhìn anh nở nụ cười dịu dàng với mình, Diệp Vy có cảm giác, cuộc đời này có anh đã đủ rồi.
Hà Như và Bảo Nghi bị bỏ quên ở một bên, nhìn hai người kia rắc đường trước mặt bao nhiêu bạn hoc, hai người ngay cả ý niệm muốn giết người cũng có.
Một lúc sau Diệp Vy mới định thần lại, cô xấu hổ vuốt tóc. Diệp Vy bảo anh đợi một lát rồi chạy đi chụp ảnh kỉ niệm cùng với mấy bạn học khác, xong mọi việc cô vội vàng lôi kéo anh đi, cô sợ ở lại dù chỉ một lát cũng bị ánh mắt của hia người kia giết chết mất.
Hàn Phong cũng tùy ý để cô kéo đi, anh nhìn cô gái tràn đầy sức sống ở phía trước, trong lòng có vô vàn thoả mãn, cuối cùng kiếp này anh có thể cùng cô đi qua những năm tháng tuổi trẻ.
Đến khi ngồi lên xe Diệp Vy mới buông anh ra, cô cởi chiếc áo mặc lễ tốt nghiệp ra rồi đặt nó ở ghế đằng sau, Diệp Vy nhoài người về phía trước để bật điều hoà, xong xuôi mọi việc Diệp Vy ngả người về phía sau, thoải mái thở dài.
"Mệt mỏi lắm sao?" Hàn Phong vén những sợi tóc xoã xuống trước trán cô.
"Mệt, mệt chết đi được!" Diệp Vy than thở, cô đang ngả đầu vào ghế, cũng không ngồi dậy mà quay đầu về phía anh, "Anh trốn việc à?" Diệp Vy hỏi, đáng lẽ ra bây giờ anh phải ở công ty mới đúng chứ.
"Ngày trọng đại của bạn gái mình anh không thể không đến được." Hàn Phong mỉm cười, anh vươn người về phía Diệp Vy, thắt dây an toàn cho cô rồi sau đó anh ngồi vào vị trí của mình, thắt dây an toàn rồi nổ máy rời đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Diệp Vy hỏi.
"Siêu thị." Hàn Phong bẻ ngoặt tay lái, rẽ vào một hướng khác.
"Anh nấu cơm sao?" Đôi mắt Diệp Vy sáng lên, nhìn anh mong đợi.
Mấy năm nay cô cũng thường xuyên ăn cơm anh nấu, anh nấu ngon đến nỗi bây giờ cô ăn món gì cũng có cảm giác không thể ngon như anh nấu.
"Ừ."
Diệp Vy nghe vậy thì vô cùng vui bẻ, cứ nghĩ đến lát nữa được ăn ngon, cô cảm giác mọi mệt mỏi đều như tan biến.
Đột nhiên điện thoại trong túi xách của Diệp Vy kêu lên, cô lôi ra xem, thấy tên người gọi, cô bĩu môi.
"Mày còn nhớ đến tao à?" Diệp Vy áp điện thoại vào tai, giọng nói mang vẻ tức giận.
"Xin lỗi bạn yêu mà, không phải là tao không muốn đến, thật sự là tao không thể đi nổi." Hân Nhi khổ sở nói, thử nghĩ đến một ngày chỉ được ngủ có 4 tiếng thì ai mà chịu nổi, suốt ngày tăng ca, cô cũng sắp phát điên rồi.
Hàn Phong ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Diệp Vy nghe giọng nói đau khổ của Hân Nhi, cô cũng đồng cảm thay cho cô ấy, cả tháng nay Diệp Vy gọi cho Hân Nhi không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ nói được vài giây, cô lúc nào cũng bảo bận, hai người cũng rất lâu rồi chưa ra ngoài chơi.
Hân Nhi mệt mỏi kể lể, "Dự án đó đang bắt đầu ổn định nên tao mới có thời gian gọi cho mày, mấy tuần nay suốt ngày chỉ có nghĩ ý tưởng cho bản thiết kế, tao sắp phải vào bệnh viện tâm thần mất rồi." Bên này Hân Nhi nằm bỏ xuống bàn, cô hối hận vì sao ngày xưa lại học thiết kế đây.
Diệp Vy mỉm cười, cô điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, "Xong việc thế nào chả được hoa hồng."
Hân Nhi thở dài, "Tao không biết còn mạng đến lúc đó không..." Bỗng nhiên có người gọi cô, Hân Nhi vội vàng nói với Diệp Vy, "Chị tổ trưởng gọi tao, tao cúp máy đây, hôm này rảnh tao mời mày đi ăn, thế nhé!" Nói rồi cô cụp máy không thương tiếc.
"Khoan...." Diệp Vy nhìn màn hình báo hiệu kết thúc cuộc gọi, cô lắc đầu không biết phải làm sao.
Hàn Phong ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng, "Bạn em à?" Anh lơ đãng hỏi.
Diệp Vy gật đầu, "Cô ấy gọi muốn xin lỗi em vì không đến dự lễ tốt nghiệp được." Diệp Vy nói xong, như nhớ ra điều gì, cầm điện thoại nhắn tin nhắc Hân Nhi ăn trưa.
Nhắn xong Diệp Vy bỏ điện thoại xuống, cô nhìn ra ngoài, thấy cũng đã đến nơi.
Hai người định đi vào trong nhưng không ngờ gặp người ở cửa.
Diệp Vy nhìn người đã lâu không gặp kia, cô có chút bất ngờ.
Hàn Phong thì khẽ nhíu mày, anh bây giờ không thể kéo cô rời đi được.
Lâm Vĩ Thiên cũng nhìn thấy hai người họ, anh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh nở một nụ cười rồi đi về phía hai người.
Lâm Vĩ Thiên dừng trước mặt Diệp Vy, "Lâu rồi không gặp em." Anh nói xong thì chăm chú nhìn cô, đây là người con gái lần đầu tiên khiến anh rung động.
Diệp Vy bị anh nhìn như vậy thì có chút xấu hổ, cô sợ Hàn Phong đứng bên cạnh lại làm ra hành động không hay, vội vàng nói, "Em nghe nói anh đi du học, không ngờ lại gặp anh ở đây." Nói rồi cô lén nhìn Hàn Phong, thấy anh vẫn bình thường thì thở phào.
Lâm Vĩ Thiên lúc này mới quay sang nhìn Hàn Phong, anh gặp anh ta duy nhất một lần vào 6 năm trước, khi mà Diệp Vy bị ngất phải đưa vào phòng y tế, đến bây giờ Lâm Vĩ Thiên vẫn không thể quên được ánh mắt của Hàn Phong nhìn anh khi đó, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn về phía anh, anh bắt gặp sự sợ hãi khó hiểu ẩn sâu trong vẻ lạnh lẽo đó.
Mãi sau này Lâm Vĩ Thiên mới biết anh là chủ tịch tập đoàn CE, lúc đó tình cảm của Lâm Vĩ Thiên cũng đã dần phai nhạt, vì vậy anh đã không có gánh nặng tâm lý nào mà ra nước ngoài học chuyên sâu hơn.
Bây giờ khi gặp lại Diệp Vy, trong lòng anh cũng chỉ còn lại chút tiếc nuối khi xưa đã không có được.
Lâm Vĩ Thiên nhìn Hàn Phong, anh khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Anh quay sang Diệp Vy, "Anh đi trước đây." Ngừng một chút anh mỉm cười với cô, "Chúc em hạnh phúc." Anh nói với giọng chân thành.
"Cảm ơn anh." Diệp Vy cũng mỉm cười, vừa nãy khi nhìn thấy anh, theo bản năng trong lòng cô cảm thấy có chút khó xử, nhưng bây giờ chút khó xử đó đều tan biến, hiện tại cô coi anh như một người bạn của mình.
Lâm Vĩ Thiên thấy cũng không còn chuyện gì để nói nữa, anh nhìn đồng hồ, "Hai người đi mua đồ đi, anh có việc nên đi trước đây." Lâm Vĩ Thiên giơ tay lên chào, anh xoay người rời đi.
Diệp Vy thấy Lâm Vĩ Thiên đi rồi, cô kéo tay Hàn Phong, "Chúng ta vào đi."
"Hừ!" Hàn Phong khó chịu rên lên một tiếng.
Diệp Vy nhìn anh, đột nhiên cô bật cười.
Hàn Phong thấy cô cười, đôi mày càng nhăn lại, anh quay mặt đi không thèm nhìn cô.
Diệp Vy áp hai tay lên má anh, cô buộc anh phải quay lại nhìn cô, "Được rồi anh đừng trẻ con nữa, em với anh ấy từ trước đến giờ chỉ là bạn bè, không có một chút quan hệ gì khác, cuộc đời này người em yêu nhất là anh." Diệp Vy nghiêm túc nói, thấy môi anh khẽ giương lên thì mỉm cười.
"Được rồi đi mua đồ thôi, anh muốn bỏ đói em sao." Lần này Diệp Vy mặc kệ anh, cô quay người bước vào siêu thị.
Vì thế cô không nhìn thấy ở đằng sau, vẻ mặt Hàn Phong có có chút đắc ý như đạt được ý nguyện.
Người đàn ông cao lớn cùng với khuôn mặt hoàn mĩ, anh tựa như một vị thần đứng đó, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, làm nền cho anh.
Diệp Vy có chút ngây ngốc, cô nhìn anh nở nụ cười dịu dàng với mình, Diệp Vy có cảm giác, cuộc đời này có anh đã đủ rồi.
Hà Như và Bảo Nghi bị bỏ quên ở một bên, nhìn hai người kia rắc đường trước mặt bao nhiêu bạn hoc, hai người ngay cả ý niệm muốn giết người cũng có.
Một lúc sau Diệp Vy mới định thần lại, cô xấu hổ vuốt tóc. Diệp Vy bảo anh đợi một lát rồi chạy đi chụp ảnh kỉ niệm cùng với mấy bạn học khác, xong mọi việc cô vội vàng lôi kéo anh đi, cô sợ ở lại dù chỉ một lát cũng bị ánh mắt của hia người kia giết chết mất.
Hàn Phong cũng tùy ý để cô kéo đi, anh nhìn cô gái tràn đầy sức sống ở phía trước, trong lòng có vô vàn thoả mãn, cuối cùng kiếp này anh có thể cùng cô đi qua những năm tháng tuổi trẻ.
Đến khi ngồi lên xe Diệp Vy mới buông anh ra, cô cởi chiếc áo mặc lễ tốt nghiệp ra rồi đặt nó ở ghế đằng sau, Diệp Vy nhoài người về phía trước để bật điều hoà, xong xuôi mọi việc Diệp Vy ngả người về phía sau, thoải mái thở dài.
"Mệt mỏi lắm sao?" Hàn Phong vén những sợi tóc xoã xuống trước trán cô.
"Mệt, mệt chết đi được!" Diệp Vy than thở, cô đang ngả đầu vào ghế, cũng không ngồi dậy mà quay đầu về phía anh, "Anh trốn việc à?" Diệp Vy hỏi, đáng lẽ ra bây giờ anh phải ở công ty mới đúng chứ.
"Ngày trọng đại của bạn gái mình anh không thể không đến được." Hàn Phong mỉm cười, anh vươn người về phía Diệp Vy, thắt dây an toàn cho cô rồi sau đó anh ngồi vào vị trí của mình, thắt dây an toàn rồi nổ máy rời đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Diệp Vy hỏi.
"Siêu thị." Hàn Phong bẻ ngoặt tay lái, rẽ vào một hướng khác.
"Anh nấu cơm sao?" Đôi mắt Diệp Vy sáng lên, nhìn anh mong đợi.
Mấy năm nay cô cũng thường xuyên ăn cơm anh nấu, anh nấu ngon đến nỗi bây giờ cô ăn món gì cũng có cảm giác không thể ngon như anh nấu.
"Ừ."
Diệp Vy nghe vậy thì vô cùng vui bẻ, cứ nghĩ đến lát nữa được ăn ngon, cô cảm giác mọi mệt mỏi đều như tan biến.
Đột nhiên điện thoại trong túi xách của Diệp Vy kêu lên, cô lôi ra xem, thấy tên người gọi, cô bĩu môi.
"Mày còn nhớ đến tao à?" Diệp Vy áp điện thoại vào tai, giọng nói mang vẻ tức giận.
"Xin lỗi bạn yêu mà, không phải là tao không muốn đến, thật sự là tao không thể đi nổi." Hân Nhi khổ sở nói, thử nghĩ đến một ngày chỉ được ngủ có 4 tiếng thì ai mà chịu nổi, suốt ngày tăng ca, cô cũng sắp phát điên rồi.
Hàn Phong ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Diệp Vy nghe giọng nói đau khổ của Hân Nhi, cô cũng đồng cảm thay cho cô ấy, cả tháng nay Diệp Vy gọi cho Hân Nhi không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ nói được vài giây, cô lúc nào cũng bảo bận, hai người cũng rất lâu rồi chưa ra ngoài chơi.
Hân Nhi mệt mỏi kể lể, "Dự án đó đang bắt đầu ổn định nên tao mới có thời gian gọi cho mày, mấy tuần nay suốt ngày chỉ có nghĩ ý tưởng cho bản thiết kế, tao sắp phải vào bệnh viện tâm thần mất rồi." Bên này Hân Nhi nằm bỏ xuống bàn, cô hối hận vì sao ngày xưa lại học thiết kế đây.
Diệp Vy mỉm cười, cô điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, "Xong việc thế nào chả được hoa hồng."
Hân Nhi thở dài, "Tao không biết còn mạng đến lúc đó không..." Bỗng nhiên có người gọi cô, Hân Nhi vội vàng nói với Diệp Vy, "Chị tổ trưởng gọi tao, tao cúp máy đây, hôm này rảnh tao mời mày đi ăn, thế nhé!" Nói rồi cô cụp máy không thương tiếc.
"Khoan...." Diệp Vy nhìn màn hình báo hiệu kết thúc cuộc gọi, cô lắc đầu không biết phải làm sao.
Hàn Phong ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng, "Bạn em à?" Anh lơ đãng hỏi.
Diệp Vy gật đầu, "Cô ấy gọi muốn xin lỗi em vì không đến dự lễ tốt nghiệp được." Diệp Vy nói xong, như nhớ ra điều gì, cầm điện thoại nhắn tin nhắc Hân Nhi ăn trưa.
Nhắn xong Diệp Vy bỏ điện thoại xuống, cô nhìn ra ngoài, thấy cũng đã đến nơi.
Hai người định đi vào trong nhưng không ngờ gặp người ở cửa.
Diệp Vy nhìn người đã lâu không gặp kia, cô có chút bất ngờ.
Hàn Phong thì khẽ nhíu mày, anh bây giờ không thể kéo cô rời đi được.
Lâm Vĩ Thiên cũng nhìn thấy hai người họ, anh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh nở một nụ cười rồi đi về phía hai người.
Lâm Vĩ Thiên dừng trước mặt Diệp Vy, "Lâu rồi không gặp em." Anh nói xong thì chăm chú nhìn cô, đây là người con gái lần đầu tiên khiến anh rung động.
Diệp Vy bị anh nhìn như vậy thì có chút xấu hổ, cô sợ Hàn Phong đứng bên cạnh lại làm ra hành động không hay, vội vàng nói, "Em nghe nói anh đi du học, không ngờ lại gặp anh ở đây." Nói rồi cô lén nhìn Hàn Phong, thấy anh vẫn bình thường thì thở phào.
Lâm Vĩ Thiên lúc này mới quay sang nhìn Hàn Phong, anh gặp anh ta duy nhất một lần vào 6 năm trước, khi mà Diệp Vy bị ngất phải đưa vào phòng y tế, đến bây giờ Lâm Vĩ Thiên vẫn không thể quên được ánh mắt của Hàn Phong nhìn anh khi đó, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn về phía anh, anh bắt gặp sự sợ hãi khó hiểu ẩn sâu trong vẻ lạnh lẽo đó.
Mãi sau này Lâm Vĩ Thiên mới biết anh là chủ tịch tập đoàn CE, lúc đó tình cảm của Lâm Vĩ Thiên cũng đã dần phai nhạt, vì vậy anh đã không có gánh nặng tâm lý nào mà ra nước ngoài học chuyên sâu hơn.
Bây giờ khi gặp lại Diệp Vy, trong lòng anh cũng chỉ còn lại chút tiếc nuối khi xưa đã không có được.
Lâm Vĩ Thiên nhìn Hàn Phong, anh khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Anh quay sang Diệp Vy, "Anh đi trước đây." Ngừng một chút anh mỉm cười với cô, "Chúc em hạnh phúc." Anh nói với giọng chân thành.
"Cảm ơn anh." Diệp Vy cũng mỉm cười, vừa nãy khi nhìn thấy anh, theo bản năng trong lòng cô cảm thấy có chút khó xử, nhưng bây giờ chút khó xử đó đều tan biến, hiện tại cô coi anh như một người bạn của mình.
Lâm Vĩ Thiên thấy cũng không còn chuyện gì để nói nữa, anh nhìn đồng hồ, "Hai người đi mua đồ đi, anh có việc nên đi trước đây." Lâm Vĩ Thiên giơ tay lên chào, anh xoay người rời đi.
Diệp Vy thấy Lâm Vĩ Thiên đi rồi, cô kéo tay Hàn Phong, "Chúng ta vào đi."
"Hừ!" Hàn Phong khó chịu rên lên một tiếng.
Diệp Vy nhìn anh, đột nhiên cô bật cười.
Hàn Phong thấy cô cười, đôi mày càng nhăn lại, anh quay mặt đi không thèm nhìn cô.
Diệp Vy áp hai tay lên má anh, cô buộc anh phải quay lại nhìn cô, "Được rồi anh đừng trẻ con nữa, em với anh ấy từ trước đến giờ chỉ là bạn bè, không có một chút quan hệ gì khác, cuộc đời này người em yêu nhất là anh." Diệp Vy nghiêm túc nói, thấy môi anh khẽ giương lên thì mỉm cười.
"Được rồi đi mua đồ thôi, anh muốn bỏ đói em sao." Lần này Diệp Vy mặc kệ anh, cô quay người bước vào siêu thị.
Vì thế cô không nhìn thấy ở đằng sau, vẻ mặt Hàn Phong có có chút đắc ý như đạt được ý nguyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook