Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 12
Tác giả: Trang Mun
-----------------------------------------------------------------------------
Từ ngày gặp nhau hôm đó, lúc nào Hàn Phong cũng ở trong phòng bệnh của Diệp Vy. Mới đầu Diệp Vy không quen nhưng thấy Hàn Phong cũng một mình không có ai nên Diệp Vy cũng không để ý. Dù sao cô một mình cũng thấy buồn chán.
Diệp Vy chống cằm nhìn người đang ông đang gọi táo. Đôi tay xinh đẹp với những khớp xương rõ ràng khiến Diệp Vy nhìn đến mê mẩn.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một miếng táo. Cô nhìn Hàn Phong đang, mỉm cười nói tiếng cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Diệp Vy thấy bầu không khí có vẻ im lặng, cô lên tiếng: "Anh bị tai nạn có nặng lắm không? Bây giờ xuất viện được chưa?"
Hàn Phong cắt táo thành những miếng nhỏ, xong xuôi anh ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng không nặng lắm. Bác sĩ bảo nên ở lại theo dõi"
"Bị tai nạn dễ để lại nhiều di chứng lắm. Anh nên khám định kỳ." Diệp Vy quan tâm.
Hàn Phong không nói gì, mỉm cười.
"Chiều nay tôi xuất viện rồi. Bác sĩ nói tôi đã không còn gì đáng ngại nữa. Với lại tôi cũng không thích ở bệnh viện cho lắm" Diệp Vy vừa ăn táo vừa nói.
Hàn Phong khựng lại. Chiều nay cô xuất viện rồi à? Vậy anh còn ở lại đây làm gì?
Anh rút khăn giấy trên bàn lau tay. Động tác đơn giản nhưng ở anh toát lên sự cao quý. Diệp Vy thấy vậy cũng hơi nghi ngờ. Mấy ngày nay tiếp xúc với anh cô cũng biết anh không phải là người bình thường. Chưa nói đến anh ở phòng tôt nhất của bệnh viện, mỗi động tác của anh đều vô tình lộ ra sự cao quý mà những nhà giàu mới nổi không thể có. Thậm chí cô còn nghĩ thân phận của anh còn hơn cô.
Diệp Vy nghĩ đến đây thì tự cười nhạo mình. Cô có thân phận gì chứ, cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Hàn Phong thấy cô đang đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút bi thương.
Một lúc sau, dường như anh không chịu nổi vẻ mặt đó của cô, anh lên tiếng:
"Cô có thể cho tôi cách liên lạc không? Chúng ta dù sao cũng được coi là bạn mà, phải không?"
Diệp Vy nghe vậy cũng không cho là có gì đó không đúng. Nếu là những người khác mà hỏi vậy chắc cô sẽ nghĩ họ muốn tiếp cận mình. Nhưng với Hàn Phong thì...haizz., cô còn cảm thấy mình không xứng ấy chứ.
Diệp Vy cho anh số điện thoại của mình. Cô cũng lưu số của Hàn Phong vào. Diệp Vy nhìn trong danh bạ của mình, cả số Hàn Phong nữa là 5 người mà không biết nói gì.
Đến buổi chiều, quản gia đến làm thủ tục xuất viện. Diệp Vy sau khi thu xếp xong quần áo, cô sang phòng bên cạnh để chào tạm biệt Hàn Phong.
Diệp Vy gõ cửa. Một lúc sau, trong phòng vang lên một giọng nam trầm ấm: "Vào đi"
Diệp Vy mở cửa vào. Đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ngồi trên ghế xem tài liệu. Trên người anh là chiếc áo sơ mi màu đen được cởi hai nút trên. Diệp Vy liếc mắt đã nhận ra trên người anh toàn là hàng hiệu. Bỗng cô cảm thấy ngạc nhiên: "Anh cũng định xuất viện sao?"
Hàn phong nghe thấy tiếng cô, lúc này anh mới rời mắt khỏi tập tài liệu. Anh nhìn Diệp Vy, nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi cô. Tôi tưởng là trợ lí của tôi"
Diệp Vy cũng ngồi xuống ghế, cô lo lắng nhìn anh: "Anh mới khỏi bệnh đừng làm việc quá sức. Công việc để sang một bên, sức khỏe quan trọng hơn"
"Cảm ơn cô. Tôi cũng định xuất viện"
Diệp Vy nghe vậy mỉm cười: "Tôi bây giờ xuất viện, đang định qua chào anh"
Hàn Phong nghe vậy buông tài liệu xuống. Đồ đạc của anh anh đã bảo trợ lí của mình thu xếp rồi mang đi.
Diệp Vy thấy không có ai trong phòng, cô tò mò hỏi: "Người nhà của anh đi làm thủ tục rồi hả"
"Tôi không có người thân. Ba mẹ tôi đều mất trong một vụ tai nạn rồi" Hàn Phong nói như thể không sao cả nhưng Diệp Vy mẫn cảm nhận ra anh đang cố kìm nén nỗi bi thương. Cô bỗng cảm thấy anh thật cô đơn.
"Tôi xin lỗi, tôi..."
Hàn Phong đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng: "Ngốc, không phải lỗi của cô, không cần cảm thấy áy náy"
Diệp Vy sững sờ trước cử chỉ thật mật và dịu dàng của anh. Cô cảm thấy nếu còn tiếp xúc thêm nữa chắc cô không chịu nổi mà yêu anh mất.
Diệp Vy lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó.
"Vậy ai đến đón anh? Nếu không có tôi có thể bảo quản gia đưa anh về"
Nụ cười của Hàn Phong càng sâu: "Vậy cảm ơn cô." Nói rồi anh đứng dậy "Đi thôi"
Diệp Vy thấy anh đi vừa phía cửa, trong lòng vẫn còn ngơ ngác vì câu trả lời của anh. Cô cũng chỉ là vì phép lịch sự mới mời thôi mà, vì phép lịch sự đó.
Hai người ra khỏi bệnh viện thì đã thấy xe đỗ ở bệnh viện. Quản gia tiên đến chỗ Diệp Vy: "Cô chủ, về thôi" Ông quay sang nhìn Hàn Phong "Cậu Hàn cũng đi cùng luôn đi"
Hàn Phong mỉm cười: "Cảm ơn"
Ba người lên xe rời bệnh viện.
.............
Diệp Hàn vò đầu bứt tai. Cậu không biết mấy ngày nay mình bị làm sao nữa. Từ khi nghe chị ta phải nhập viện, cậu không có chút vui vẻ nào, thay vàio đó là cảm giác buồn phiền, lo lắng và có chút áy náy. Cậu điên thật rồi.
Diệp Hàn bước xuống nhà, khi nhìn thấy người trong phòng khách, thân thể cậu như bị điểm huyệt, không nhúch nhích.
-----------------------------------------------------------------------------
Từ ngày gặp nhau hôm đó, lúc nào Hàn Phong cũng ở trong phòng bệnh của Diệp Vy. Mới đầu Diệp Vy không quen nhưng thấy Hàn Phong cũng một mình không có ai nên Diệp Vy cũng không để ý. Dù sao cô một mình cũng thấy buồn chán.
Diệp Vy chống cằm nhìn người đang ông đang gọi táo. Đôi tay xinh đẹp với những khớp xương rõ ràng khiến Diệp Vy nhìn đến mê mẩn.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một miếng táo. Cô nhìn Hàn Phong đang, mỉm cười nói tiếng cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Diệp Vy thấy bầu không khí có vẻ im lặng, cô lên tiếng: "Anh bị tai nạn có nặng lắm không? Bây giờ xuất viện được chưa?"
Hàn Phong cắt táo thành những miếng nhỏ, xong xuôi anh ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng không nặng lắm. Bác sĩ bảo nên ở lại theo dõi"
"Bị tai nạn dễ để lại nhiều di chứng lắm. Anh nên khám định kỳ." Diệp Vy quan tâm.
Hàn Phong không nói gì, mỉm cười.
"Chiều nay tôi xuất viện rồi. Bác sĩ nói tôi đã không còn gì đáng ngại nữa. Với lại tôi cũng không thích ở bệnh viện cho lắm" Diệp Vy vừa ăn táo vừa nói.
Hàn Phong khựng lại. Chiều nay cô xuất viện rồi à? Vậy anh còn ở lại đây làm gì?
Anh rút khăn giấy trên bàn lau tay. Động tác đơn giản nhưng ở anh toát lên sự cao quý. Diệp Vy thấy vậy cũng hơi nghi ngờ. Mấy ngày nay tiếp xúc với anh cô cũng biết anh không phải là người bình thường. Chưa nói đến anh ở phòng tôt nhất của bệnh viện, mỗi động tác của anh đều vô tình lộ ra sự cao quý mà những nhà giàu mới nổi không thể có. Thậm chí cô còn nghĩ thân phận của anh còn hơn cô.
Diệp Vy nghĩ đến đây thì tự cười nhạo mình. Cô có thân phận gì chứ, cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Hàn Phong thấy cô đang đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút bi thương.
Một lúc sau, dường như anh không chịu nổi vẻ mặt đó của cô, anh lên tiếng:
"Cô có thể cho tôi cách liên lạc không? Chúng ta dù sao cũng được coi là bạn mà, phải không?"
Diệp Vy nghe vậy cũng không cho là có gì đó không đúng. Nếu là những người khác mà hỏi vậy chắc cô sẽ nghĩ họ muốn tiếp cận mình. Nhưng với Hàn Phong thì...haizz., cô còn cảm thấy mình không xứng ấy chứ.
Diệp Vy cho anh số điện thoại của mình. Cô cũng lưu số của Hàn Phong vào. Diệp Vy nhìn trong danh bạ của mình, cả số Hàn Phong nữa là 5 người mà không biết nói gì.
Đến buổi chiều, quản gia đến làm thủ tục xuất viện. Diệp Vy sau khi thu xếp xong quần áo, cô sang phòng bên cạnh để chào tạm biệt Hàn Phong.
Diệp Vy gõ cửa. Một lúc sau, trong phòng vang lên một giọng nam trầm ấm: "Vào đi"
Diệp Vy mở cửa vào. Đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ngồi trên ghế xem tài liệu. Trên người anh là chiếc áo sơ mi màu đen được cởi hai nút trên. Diệp Vy liếc mắt đã nhận ra trên người anh toàn là hàng hiệu. Bỗng cô cảm thấy ngạc nhiên: "Anh cũng định xuất viện sao?"
Hàn phong nghe thấy tiếng cô, lúc này anh mới rời mắt khỏi tập tài liệu. Anh nhìn Diệp Vy, nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi cô. Tôi tưởng là trợ lí của tôi"
Diệp Vy cũng ngồi xuống ghế, cô lo lắng nhìn anh: "Anh mới khỏi bệnh đừng làm việc quá sức. Công việc để sang một bên, sức khỏe quan trọng hơn"
"Cảm ơn cô. Tôi cũng định xuất viện"
Diệp Vy nghe vậy mỉm cười: "Tôi bây giờ xuất viện, đang định qua chào anh"
Hàn Phong nghe vậy buông tài liệu xuống. Đồ đạc của anh anh đã bảo trợ lí của mình thu xếp rồi mang đi.
Diệp Vy thấy không có ai trong phòng, cô tò mò hỏi: "Người nhà của anh đi làm thủ tục rồi hả"
"Tôi không có người thân. Ba mẹ tôi đều mất trong một vụ tai nạn rồi" Hàn Phong nói như thể không sao cả nhưng Diệp Vy mẫn cảm nhận ra anh đang cố kìm nén nỗi bi thương. Cô bỗng cảm thấy anh thật cô đơn.
"Tôi xin lỗi, tôi..."
Hàn Phong đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng: "Ngốc, không phải lỗi của cô, không cần cảm thấy áy náy"
Diệp Vy sững sờ trước cử chỉ thật mật và dịu dàng của anh. Cô cảm thấy nếu còn tiếp xúc thêm nữa chắc cô không chịu nổi mà yêu anh mất.
Diệp Vy lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó.
"Vậy ai đến đón anh? Nếu không có tôi có thể bảo quản gia đưa anh về"
Nụ cười của Hàn Phong càng sâu: "Vậy cảm ơn cô." Nói rồi anh đứng dậy "Đi thôi"
Diệp Vy thấy anh đi vừa phía cửa, trong lòng vẫn còn ngơ ngác vì câu trả lời của anh. Cô cũng chỉ là vì phép lịch sự mới mời thôi mà, vì phép lịch sự đó.
Hai người ra khỏi bệnh viện thì đã thấy xe đỗ ở bệnh viện. Quản gia tiên đến chỗ Diệp Vy: "Cô chủ, về thôi" Ông quay sang nhìn Hàn Phong "Cậu Hàn cũng đi cùng luôn đi"
Hàn Phong mỉm cười: "Cảm ơn"
Ba người lên xe rời bệnh viện.
.............
Diệp Hàn vò đầu bứt tai. Cậu không biết mấy ngày nay mình bị làm sao nữa. Từ khi nghe chị ta phải nhập viện, cậu không có chút vui vẻ nào, thay vàio đó là cảm giác buồn phiền, lo lắng và có chút áy náy. Cậu điên thật rồi.
Diệp Hàn bước xuống nhà, khi nhìn thấy người trong phòng khách, thân thể cậu như bị điểm huyệt, không nhúch nhích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook