*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Vãn bảo những người khác cứ ăn trước, cô đi vào phòng gọi người.

Từ phòng khách đi ra, rẽ qua góc phía đông là có thể nhìn thấy phòng ngủ.

Tô Vãn thấy cửa phòng ngủ đang mở, trong lòng còn có chút vui vẻ nghĩ thầm về Hạ Diên: Anh ấy thay đồ mà không đóng cửa sao? Hạ Diên thời trẻ phóng khoáng như vậy à?

Tuy nhiên khi cô đến gần, nghe thấy tiếng động bên trong, tâm trạng tốt đẹp hoàn toàn biến mất.

Hạ Diên không thích mặc quần áo của người khác.

Quần áo của anh vừa khô một cái là Hạ Diên liền lấy chúng xuống khỏi móc, định mang vào phòng ngủ để thay lại.

Anh vừa thay xong, liền nghe thấy có người gõ cửa phòng.

Hạ Diên ban đầu tưởng người gõ cửa là người nhà họ Tô, anh nói một tiếng "Chờ một chút", lại kiểm tra một lần nữa, đảm bảo quần áo của mình đã mặc chỉnh tề, mới mở cửa phòng.

Nhưng điều Hạ Diên không ngờ tới là, người gõ cửa không phải người nhà họ Tô, mà là Phương Vân Tuệ.


Nhà họ Hạ và nhà họ Phương vốn qua lại thân thiết, đều sống trong cùng một khu nhà.

Anh từ nhỏ đã quen biết Phương Vân Tuệ.

Nhưng nếu nói bọn họ thân thiết, thì cũng không đến mức đó.

Hạ Diên luôn chơi cùng con trai, với những cô gái như Phương Vân Tuệ, cũng chỉ giới hạn ở mức quen biết, chứ không thân.

Kỳ nghỉ hè này, Trần Dữ Phàm đề nghị: "Nhân lúc chưa đi làm, anh em tụ tập, cùng nhau đi du lịch đi".

Hạ Diên nghĩ, cơ hội hiếm có, liền đồng ý.

Anh vẫn luôn tưởng là mấy anh em bạn thân cùng nhau đi thôi.

Ai ngờ đến ga tàu, anh mới biết hóa ra còn có mấy cô gái.

Lúc mới biết, Hạ Diên quả thật có chút bài xích bọn họ, nhưng đã cùng nhau đi chơi, các cô gái gặp vấn đề gì, anh cũng không thể không quan tâm.

Hạ Diên hỏi Phương Vân Tuệ đang đứng ngoài cửa: "Sao vậy?"


Phương Vân Tuệ nhìn Hạ Diên, nói: "Hạ Diên, cho mình vào được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu."

Hạ Diên nhìn ra ngoài sân, không thấy ai.

Phải ở trong phòng một mình với một cô gái không thân thiết lắm, Hạ Diên theo bản năng muốn từ chối: "Nhất định phải nói bây giờ sao? Hay là lát nữa ra ngoài nói được không?"

Phương Vân Tuệ kiên trì: "Mình muốn nói bây giờ."

Hạ Diên bất lực: "Vậy cậu vào đi." Nói xong, thuận tay mở rộng cánh cửa đang hé mở.

Phương Vân Tuệ bước vào phòng, cúi đầu.

Sau một lúc lâu, dường như đã lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Hạ Diên...

Hạ Diên trong lòng có một dự cảm không lành.

Quả nhiên.

Anh nghe thấy Phương Vân Tuệ nói: "Hạ Diên, chúng ta lớn lên cùng nhau, ba mẹ, ông bà mình cũng rất thích cậu.

...!Cậu học ở Thanh Hoa, mình học ở Sư phạm, sau này mình muốn đến Thanh Hoa tìm cậu, cuối tuần cũng cùng cậu về khu nhà, có được không?"

Lời nói vừa dứt, trong phòng yên tĩnh đến cực điểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương