Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ
-
Chương 41
Ngoại hình tuy rằng rất xứng với con trai bà nhưng sức khỏe lại không tốt, nghe nói trước đây ngày nào cũng nằm trên giường dậy không nổi, nhiều người còn thì thầm cho rằng con gái thứ hai nhà họ Giản là một hồn ma đoản mệnh sợ rằng sống không qua nổi hai mươi mốt tuổi, mẹ Tưởng nghĩ đến việc này liền rất lo lắng.
“Thằng hai à, mẹ biết là con thích con bé, nhưng mà cơ thể nó ốm yếu như vậy sau này không nói chuyện khám bệnh uống thuốc tốn tiền, ngay cả con cái e rằng cũng sinh không được, kỳ thực đây không phải là người vợ tốt để chọn, mẹ xem không bằng trả trở về…”
“Mẹ!” Tưởng Phong ngắt lời bà, lần này cũng không lẫn tránh nữa mà nhìn thẳng vào bà, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Con thật sự thích cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy con liền cảm thấy cô ấy nên là vợ của con, là con muốn cô ấy cùng chung sống quãng đời còn lại, con biết sức khỏe cô ấy thật sự không tốt, nhưng mà cũng không giống như những lời nói bên ngoài kia là ốm yếu dậy không nổi, sau này con sẽ chăm sóc tốt sẽ khỏe thôi, những lời đồn đại ngoài kia đều là đồn tầm bậy, mẹ đừng nghe họ lừa."
Mẹ Tưởng lần đầu tiên nhìn thấy con trai thứ hai muốn một người nghiêm túc như vậy, xem ra thật sự động lòng rồi, vừa nãy nhìn thấy cô gái kia quả thực không ốm yếu giống như lời đồn đại ngoài kia, đứng bên mép giường xem ra tuy rằng yếu đuối mong manh nhưng lại duyên dáng yêu kiều, không giống như đoản mệnh.
Tục ngữ nói ngàn hảo vạn hảo đều không bằng trong lòng hảo, bản thân thích người này, người khác có nói thế nào cũng vô dụng.
Mẹ Tưởng cũng không phải là người cường thế, hầu hết thời gian đều giảng đạo lí, hơn nữa huống hồ là con trai thứ hai đã hai mươi tám tuổi rồi, lần đầu tiên trong lịch sử thích một người con gái, người làm mẹ như bà quả thực không nhẫn tâm chia rẽ, nếu không qua chuyện lần này sau này nó lại tiếp tục làm hòa thượng trọc đầu, định cả cuộc đời độc thân bà sẽ không biết đi nơi nào để khóc, cuối cùng mẹ Tưởng chỉ có thể thở dài một tiếng nói:
“Được thôi, bản thân con nghĩ lại cho kỹ đi qua hôm nay nếu hối hận muốn đem người trả về cũng không được nữa.”
“Không hối hận.” Có thể gặp được người mình thích không dễ dàng, anh sẽ không hối hận.
“Được rồi, đi gọi vợ con ra ăn cơm đi. Đúng rồi, sức khỏe nó không tốt không nên ra đón gió sẽ làm bệnh càng nghiêm trọng hơn mất, con đem cơm vào đi.”
“Thằng hai à, mẹ biết là con thích con bé, nhưng mà cơ thể nó ốm yếu như vậy sau này không nói chuyện khám bệnh uống thuốc tốn tiền, ngay cả con cái e rằng cũng sinh không được, kỳ thực đây không phải là người vợ tốt để chọn, mẹ xem không bằng trả trở về…”
“Mẹ!” Tưởng Phong ngắt lời bà, lần này cũng không lẫn tránh nữa mà nhìn thẳng vào bà, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Con thật sự thích cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy con liền cảm thấy cô ấy nên là vợ của con, là con muốn cô ấy cùng chung sống quãng đời còn lại, con biết sức khỏe cô ấy thật sự không tốt, nhưng mà cũng không giống như những lời nói bên ngoài kia là ốm yếu dậy không nổi, sau này con sẽ chăm sóc tốt sẽ khỏe thôi, những lời đồn đại ngoài kia đều là đồn tầm bậy, mẹ đừng nghe họ lừa."
Mẹ Tưởng lần đầu tiên nhìn thấy con trai thứ hai muốn một người nghiêm túc như vậy, xem ra thật sự động lòng rồi, vừa nãy nhìn thấy cô gái kia quả thực không ốm yếu giống như lời đồn đại ngoài kia, đứng bên mép giường xem ra tuy rằng yếu đuối mong manh nhưng lại duyên dáng yêu kiều, không giống như đoản mệnh.
Tục ngữ nói ngàn hảo vạn hảo đều không bằng trong lòng hảo, bản thân thích người này, người khác có nói thế nào cũng vô dụng.
Mẹ Tưởng cũng không phải là người cường thế, hầu hết thời gian đều giảng đạo lí, hơn nữa huống hồ là con trai thứ hai đã hai mươi tám tuổi rồi, lần đầu tiên trong lịch sử thích một người con gái, người làm mẹ như bà quả thực không nhẫn tâm chia rẽ, nếu không qua chuyện lần này sau này nó lại tiếp tục làm hòa thượng trọc đầu, định cả cuộc đời độc thân bà sẽ không biết đi nơi nào để khóc, cuối cùng mẹ Tưởng chỉ có thể thở dài một tiếng nói:
“Được thôi, bản thân con nghĩ lại cho kỹ đi qua hôm nay nếu hối hận muốn đem người trả về cũng không được nữa.”
“Không hối hận.” Có thể gặp được người mình thích không dễ dàng, anh sẽ không hối hận.
“Được rồi, đi gọi vợ con ra ăn cơm đi. Đúng rồi, sức khỏe nó không tốt không nên ra đón gió sẽ làm bệnh càng nghiêm trọng hơn mất, con đem cơm vào đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook