Tưởng Phong lắc đầu: “Không có việc gì, nếu không thì em xoa bóp cho anh một chút đi.”

Sự hoài nghi trong lòng của Giản Như Như lần này đã chắc chắn, cô mỉm cười: “Được.” Sau đó liền vươn tay ra dùng sức nhéo dưới ánh mắt chờ mong của Tưởng Phong.

Ngay sau đó Tưởng Phong liền hít sâu đè tay Giản Như Như xuống nói: “Em nhẹ tay một chút.”

Giản Như Như tiếp tục cười: “Em cảm thấy dùng sức lực như vậy xoa bóp sẽ càng có hiệu quả hơn, dù sao không đau thì không nhớ được giáo huấn không phải sao?”

Tưởng Phong: Hỏng rồi, bị bại lộ.

“Em phải nghe anh nói Như Như, anh không có lừa em, thật sự rất đau......”

Cái kết nhận được khi chọc giận cô vợ nhỏ chính là Tưởng Phong cả đêm có thể nhìn thấy cô nhưng không được làm gì.

Giản Như Như cố ý mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm do chính tay mình may, thiết kế cổ chữ V tinh tế mở rộng, vạt áo vẫn cực kỳ quyến rũ, phía dưới lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, khiến Tưởng Phong nhớ tới nhưng giây phút tuyệt vời bị nó quấn lấy. Chất vải màu trắng bóng loáng lại nhẹ nhàng, dưới ánh đèn loáng thoáng đều có thể lộ ra thân hình, hơn nữa giản Như Như sau khi mang thai, cả người thần thái cũng thay đổi, khi cô xõa mái tóc dài tản xuống cả người đều có thêm chút quyến rũ động lòng người, quả thực như muốn cho Tưởng Phong mất máu.

Nhưng chỉ được nhìn thấy không chạm tới được, trên đời còn có kiểu tra tấn người dã man hơn thế sao?

"Như Như, anh không dám nữa." Giọng nói của Tưởng Phong khàn khàn u ám, adrenaline tăng lên, cứ tiếp tục như vậy mạch máu của anh đều sẽ nổ tung mất.

Giản Như Như hất tóc tặng cho anh một ánh nhìn quyến rũ, giọng nói nhỏ nhẹ như móc câu: "Để cho anh nhớ kĩ, về sau còn dám lừa em sẽ bị trừng phạt gấp đôi ~ thân ái.”



Lời nói vô cùng hùng hồn và quyến rũ, Tưởng Phong nhịn không được nuốt nước miếng, một bên thân thể khó chịu như sắp nổ tung ra, một bên lại phải miễn cưỡng rời mắt khỏi người vợ nhỏ của mình một chút.

Giản Như Như liếc mắt nhìn hắn: “Em có đẹp không?”

Tưởng Phong không chút dứt khoát gật đầu: "Đẹp". Hai mắt anh quả thực giống như đang bốc cháy.

Giản Như Như làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi đi tới đi lui bên giường, thỉnh thoảng vén váy lên, lộ ra đường cong cơ thể mê người, tay Tưởng Phong ở bên giường vài lần muốn kéo lấy cô đều bị cô trừng mắt ngăn lại, người mang thai anh cũng không dám cứng rắn.

Giản Như Như: "Anh không được nhúc nhích nha.”

Tưởng Phong thở hổn hển nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, không thể nhìn thêm nữa.

Giản Như Như quay đầu nhìn thấy mồ hôi trên trán chồng rơi xuống, còn có gân xanh trên cổ bởi vì không được thỏa mãn, cảm thấy mình tra tấn anh thế này là đủ rồi, đủ để Tưởng Phong nhớ lại một thời gian dài giáo huấn, cô liền cất bước đi đến bên giường ngồi xuống, một bên cảnh cáo Tưởng Phong: "Hôm nay anh không được chạm vào em, nếu thật sự khó chịu thì tự mình giải quyết một chút đi, em buồn ngủ rồi chỉ muốn ngủ.”

Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, vì trừng phạt Tưởng Phong cô đã bỏ lỡ thời gian ngủ hôm nay, Giản Như Như ngáp một cái từ trên người Tưởng Phong bò qua chui vào chăn, nhắm mắt lại lẩm bẩm vài câu rồi an tâm ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tưởng Phong đang còn hậm hực tức giận.

Nghe bên người phát ra tiếng thở êm dịu, Tưởng Phong mở mắt ra nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng hồng ngọt ngào của Giản Như Như, trong lòng như đang muốn trực trào cơn thỏa mãn.

Lại nghĩ đến cảnh cáo trước đó của cô vợ nhỏ vẫn không thể làm được gì.

Hít một hơi sâu, Tưởng Phong xuống giường đi vào toilet bên ngoài, nửa giờ sau xử lý xong đi ra, trở lại giường nằm xuống, cô vợ vừa ngủ say liền cảm giác được hơi thở của chồng dần dần tiếng tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương