Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công
-
Chương 6: Cố địch
“Bệ hạ, Trần Hạ Chi cầu kiến.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám vang lên.
Tạ Trản nhìn thấy sắc mặt Hoàn Lẫm bỗng dưng lạnh xuống, hiển nhiên Trần Hạ Chi không phải là triều thần được tân đế yêu thích.
Khi biết Trần Hạ Chi còn sống, Tạ Trản có chút khó tin.
Trần Hạ Chi trên chốn quan trường là người kỳ lạ. Hắn xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, mà trong thời kỳ này, quan niệm dòng dõi vô cùng nặng nề, Trần Hạ Chi trở thành quan lại trong triều xác thực là một kỳ tích. Đó là chưa kể đến tính cách bướng bỉnh của hắn, một khi đã nhận định việc gì là làm tới cùng, không chút nào khéo léo đưa đẩy. Trong triều đại Nguyên Hi, Trần Hạ Chi mặc dù bị dụng hình vô số lần, vậy mà qua ngày hôm sau hắn vẫn có thể tung tăng nhảy nhót nói hưu nói vượn trước mặt Nguyên Hi đế. Mà cũng phải thôi, chỉ là do Trần Hạ Chi da dày thịt béo, thế nhưng triều đại thay đổi, Hoàng đế Hoàn Lẫm hung ác quyết đoán, Trần Hạ Chi tại sao vẫn còn sống? Hơn nữa còn có thể vào cung cầu kiến?
Vương Tạ hai nhà thế gia trải qua hai lần thay đổi triều đại, vẫn là vinh hoa phú quý, điều này còn có thể hiểu được. Tại sao cái tên bướng bỉnh ngu ngốc Trần Hạ Chi này có thể trải qua hai triều đại quân vương?!
Nói thật Tạ Trản cũng không thích Trần Hạ Chi cho lắm. Trong năm năm qua, Trần Hạ Chi lúc nào cũng đối địch với y, không những thế còn tận sức tìm cách hại chết y.
Nguyên Hi đế độc sủng Tạ Trản, đem y ngủ lại trong cung, phong quan tấn tước, vì y trắng trợn xây dựng phủ đệ (nơi ở của các vương tôn, hoàng tử và công chúa), toàn bộ triều đình đều vô cùng bất mãn. Thế nhưng vô luận thế nào, Tạ Trản vẫn là con cháu Tạ thị, là nhi tử thừa tướng đương triều, làm sao có ai dám đứng ra công khai phê phán Tạ Hà? Cho nên nhiều nhất cũng chỉ là những lời đồn đãi sau lưng, cả thành Kiến Khang thậm chí toàn bộ thiên hạ đều biết bên cạnh Tấn đế có một nịnh thần như vậy.
Duy nhất chỉ có hai người trước mặt Nguyên Hi đế kết tội Tạ Trản, một là thân sinh phụ thân y, Tể tướng đương triều Tạ Hà, hai là Nghị lang Trần Hạ Chi.
Tạ Hà cáo trạng còn đúng quy củ, còn phương thức kết tội của Trần Hạ Chi quả thực là kinh thế hãi tục. Tạ Hà lúc lâm triều hoặc khi ở cùng Hoàng đế mới kết tội đứa con nghịch tử của hắn. Mà Trần Hạ Chi trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, hắn nửa thân trên không một mảnh vải, đột nhiên liều mạng dập đầu ngay tại triều đình. Thậm chí có khi hắn xối một chậu máu chó lên người, quỳ lạy trước mặt Nguyên Hi đế.
Tạ Trản thường xuyên bị tư duy chấp nhấn quái đản của hắn dọa cho nhảy dựng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Trần Hạ Chi cùng Tạ Trản bên ngoài có tư thù, thế nhưng chỉ có Tạ Trản là người trong cuộc chân chính hiểu rõ, y xác thực chính mình chưa từng cùng Trần Hạ Chi có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào. Trước khi Trần Hạ Chi kết tội y, y thậm chí còn chưa từng cùng hắn gặp mặt.
Trần Hạ Chi suốt ngày tính kế hại chết y, Tạ Trản tự nhiên đối với hắn cũng không có hảo cảm.
Hoàn Lẫm lấy xuống ngọc bội bên hông, niết nhẹ trong lòng bàn tay. Trong mắt Tạ Trản, Hoàn Lẫm như là đang gắt gao nhìn y chằm chằm, lúc này không còn ánh mắt lạnh lùng, mà xen lẫn cảm xúc phức tạp như đang suy nghĩ điều gì.
“Trẫm đang xử lý chính sự.” Hoàn Lẫm nói, rõ ràng không muốn gặp Trần Hạ Chi.
Thái giám chần chờ một chút: “Bệ hạ, Trần Hạ Chi nhờ thần truyền lời, nếu ngài không gặp hắn, hắn liền nằm chờ trước cửa Thái Cực điện.”
Đây đúng là phong cách vô lại của Trần Hạ Chi. Hoàn Lẫm mặc dù cũng có chút vô lại, nhưng dù sao hắn thân cũng là Hoàng đế, không thể so đo chuyện này với thần tử của mình.
“Tuyên hắn vào đi.”
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, Tạ Trản liền thấy đối thủ một mất một còn của mình.
Trần Hạ Chi một thân trường bào màu trắng, đai lưng cũng không thèm buộc, cả một tảng ngực lộ ra ngoài, chân chỉ mang tất mà không mang hài, thoạt nhìn vô cùng phóng đãng bất kham. Trần Hạ Chi kỳ thực lớn lên không tồi, tuy rằng không giống Hoàn Lẫm góc cạnh rõ ràng, thế nhưng trắng nõn sạch sẽ, cũng coi như là nổi bật trong đám Sĩ tộc. Nhưng hắn cố tình đem chính mình trở thành một bộ dáng lôi thôi, cho nên không ai dám đem nhi nữ gả cho hắn.
Trần Hạ Chi nhìn thấy Hoàng đế liền quỳ xuống, bàn tọa hơi nhếch lên.
Tạ Trản: “…”
Có được cận thần như Trần Hạ Chi đối với Hoàng đế quả thực có chút cực hình, bất quá hắn ta cũng có bản lĩnh nên Nguyên Hi đế vẫn là nhẫn nhịn, chỉ là không biết Hoàn Lẫm có thể nhịn được bao lâu.
Hoàn Lẫm liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nửa đêm cầu kiến là có chuyện gì?”
Trần Hạ Chi đầu hơi ngẩng lên, lộ ra nửa khuôn mặt: “Thần khẩn cầu bệ hạ miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng.”
Tạ gia A Trản, tự* là Tử Ngưng.
( *Tên tự (hay tên chữ) là tên đặt bằng từ Hán Việt và thường dựa vào nghĩa của tên vốn có (phổ biến trong giới trí thức thời trước, các nhà Nho). Chẳng hạn, tên tự của Nguyễn Du là Tố Như, của Nguyễn Đình Chiểu là Mạnh Trạch, Nguyễn Công Trứ là Tồn Chất…)
Lần này không chỉ Hoàn Lẫm kinh ngạc, mà Tạ Trản cũng không khỏi giật mình.
Nếu như y vẫn còn hình dạng con người, khẳng định nhịn không được nhu nhu lỗ tai của mình. Tính tình của Tạ Trản không phải là người hay hơn thua, thế nhưng việc này khó có thể tưởng tượng nổi, Trần Hạ Chi là đang cầu tình cho y, chuyện này so với hồn phách của y nhập vào ngọc bội còn muốn quái đản hơn.
Tạ Trản sống trên đời hai mươi tám năm, tuy rằng vào triều làm quan, nhưng y lúc nào cũng sống trong thế giới nhỏ bé của chính mình, không có bằng hữu, không có thân nhân. Y cảm thấy cho dù y chết đi, cũng không có bất luận người nào vì y rơi lệ.
Thế nhưng y không nghĩ tới, ngoại lệ duy nhất không phải là Hoàn Lẫm, cũng không phải người của Tạ gia hay phụ thân y, mà là kẻ thù không đội trời chung Trần Hạ Chi.
Tạ Trản nhìn Trần Hạ Chi tứ chi quỳ trên mặt đất, bàn tọa hơi nhô lên, tựa hồ cũng không quá chướng mắt.
Hoàn Lẫm đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Trần Hạ Chi, từ trên cao nhìn xuống hắn. Tạ Trản chợt thấy trong mắt Hoàn Lẫm lóe lên một tia ngoan độc, y biết Hoàn Lẫm trong nháy mắt đó muốn đạp Trần Hạ Chi một cước, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Sắc mặt Hoàn Lẫm thay đổi mấy lần, hiển nhiên là tâm tư quay cuồng, sau đó toàn bộ hóa thành một mạt cười lạnh: “Trần Hạ Chi, cho trẫm lý do vì sao phải miễn tội chết cho hắn?”
Trần Hạ Chi không hề có chút cảm giác nguy hiểm, giọng nói mạch lạc rõ ràng: “Bệ hạ kết án Tạ Tử Ngưng ba đại tội, vu hại trung lương, lãng phí xây dựng, mê hoặc Tấn đế. Như vậy ở tội thứ nhất, có phải ý bệ hạ là đang muốn nhắc tới Chinh tây Đại tướng quân đã bị phế truất Dữu Quang? Thần cho là mặc dù sự việc do Tạ đại nhân bẩm tấu, thế nhưng Dữu Quang thực sự có tâm mưu phản, cho nên cũng không tính là vu hại trung lương. Tội thứ hai cùng tội thứ ba, Tạ Tử Ngưng dĩ nhiên không thể thoát khỏi, nhưng cũng không đáng tội chết. Bệ hạ nhân hậu, đại xá thiên hạ, vậy tại sao không đồng thời miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng? Bệ hạ miễn tội chết cho những tù nhân tội ác tày trời, trái lại tử hình Tạ Tử Ngưng, chỉ sợ người trong thiên hạ đa nghi, tưởng lầm giữa bệ hạ cùng Tạ Tử Ngưng có gian tình.”
Trần Hạ Chi nghiêm trang nói hưu nói vượn, từng lời đều đâm mạnh vào tâm Hoàng đế.
Điều này rõ ràng chạm tới cực hạn của Hoàn Lẫm, hắn rốt cục nổi trận lôi đình, dùng sức đạp Trần Hạ Chi một cước văng đến cửa điện.
“Trần Hạ Chi, ngươi quả thật chán sống!” Hoàn Lẫm cười lạnh, trong mắt nhiễm một tầng sát ý.
Thân thể không tính là cường tráng của Trần Hạ Chi đập vào cửa điện rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề. Trần Hạ Chi chậm chạp ngồi dậy, tiếp tục bò tới nói: “Thỉnh bệ hạ miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng!”
Hắn đúng là một tên cứng đầu ngu ngốc.
“Trần Hạ Chi, ngươi cũng biết có bao nhiêu người trong thiên hạ muốn Tạ Trản chết? Trẫm nếu không giết hắn, làm sao bình ổn được lòng dân?” Hoàn Lẫm vung trường bào, lạnh giọng hỏi.
Tạ Trản bây giờ tuy chỉ là một miếng ngọc bội, thế nhưng từng câu từng chữ của Hoàn Lẫm tựa như lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng y. Mặc dù y từ sớm đã biết Hoàn Lẫm bày mưu tính kế, nhưng chính tai nghe được quả là một trời một vực.
Tạ Trản nhìn bộ dáng bàn tọa cong lên của Trần Hạ Chi, đột nhiên thấy hắn thập phần ngốc nghếch.
Đây vốn dĩ là cái bẫy do Hoàn Lẫm tỉ mỉ đặt ra, chỉ cần làm xong bước cuối cùng là giết y nữa thôi thì mọi chuyện liền trở nên tốt đẹp, Hoàn Lẫm sao có thể bỏ dở giữa chừng? Tạ Trản đời trước chỉ cảm thấy Trần Hạ Chi có chút ngu ngốc, lại không nghĩ đến việc hắn vậy mà hướng Hoàn Lẫm thay y cầu tình, khiến y thực sự đánh giá thấp mức độ ngu ngốc của hắn rồi.
Nếu Tạ Trản còn là con người, lúc này y khẳng định dùng vũ lực kéo Trần Hạ Chi xuống. Thế nhưng y đã chết, hai người bọn họ không cần vì sự sống chết của y mà tranh cãi, cái tên ngu ngốc bướng bỉnh Trần Hạ Chi cũng không đến nỗi làm Hoàng đế tức giận.
“Dân chúng cũng không phải chỉ oán hận một mình Tạ Tử Ngưng, muốn dẹp loạn lòng dân cũng không nhất thiết phải xử tử hắn.” Trần Hạ Chi tiếp tục nói.
Hoàn Lẫm giận tái mặt, thái giám cùng thị vệ bên ngoài đều cảm thấy được cơn thịnh nộ của Hoàng đế, cả người không ngừng run rẩy. Khi cánh cửa Thái Cực điện vừa mở, Trần Hạ Chi liền bị ném ra ngoài. Sau đó Hoàn Lẫm cũng không nguôi giận mà đem toàn bộ đồ đạc trong thư phòng đập phá, tấu chương vương vãi đầy sàn.
Hoàn Lẫm đứng đó thở hổn hển, tựa như dã thú bị nhốt trong chuồng, cả người thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Tạ Trản theo miếng ngọc bội rơi trên mặt đất, bị Hoàn Lẫm ném đập không thương tiếc. Cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục nhặt lên rồi ném mạnh xuống đất lần nữa.
Tạ Trản cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, bất quá y không biết ngọc bội được làm từ chất liệu gì, bị tàn nhẫn đập phá đến hai lần thế nhưng không một chút tổn hại.
Hoàn Lẫm thở hổn hển, thế rồi hắn đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy ngọc bội liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước tới nhặt lên ngọc bội, đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí.
Tạ Trản trải qua một loạt biến cố, quả thực chỉ biết câm lặng. Y không rõ miếng ngọc bội này tột cùng ẩn chứa bí mật gì. Hoàn Lẫm trút giận lên nó, liền sau đó tựa như thương tiếc mà quan tâm.
“Ngươi và Trần Hạ Chi cũng thật là tốt, hắn cư nhiên vì sinh tử của ngươi liền không thèm quan tâm đến mạng sống của chính mình!” Hoàn Lẫm ngữ khí mang theo trào phúng.
Tạ Trản: “…” Lúc y còn sống, Trần Hạ Chi nhìn y như nhìn kẻ thù giết cha.
“Bất quá trẫm mặc kệ, trẫm nếu đã không buông tha ngươi thì hắn có cầu xin cũng vô dụng! Tạ Trản, cõi đời này chỉ có trẫm mới có thể cứu được ngươi. Trẫm vẫn sẽ để ngươi ở trong nhà lao, nếu ngày nào đó trẫm vui vẻ còn có thể thả ngươi đi. Nhưng nếu tâm tình trẫm không khá lên được, vậy ngươi vĩnh viễn mà ngốc trong tử lao đi.”
Tạ Trản đột nhiên cảm thấy bi ai. Cho dù y thông minh tuyệt đỉnh, sớm biết được ý đồ của Hoàn Lẫm, nhưng đến tột cũng vẫn không đoán được suy nghĩ của hắn. Có một số việc, tốt nhất là cả đời này không cần biết đến, mà ông trời lại đem tất cả sự thật đau lòng bày ra trước mắt y, làm y không có cách nào thoát khỏi.
Đây là ái nhân mà y tâm niệm suốt mười ba năm trời, thế nhưng hắn ngay cả một con đường sống cũng không nguyện chừa cho y. Tuy rằng sinh tử đối với y lúc này không còn quan trọng nữa rồi.
Từ những gì phát sinh hôm nay, y cùng sủng vật trong mắt Hoàn Lẫm không có gì khác biệt, sinh tử đều do tâm tình của hắn quyết định.
Nhưng mà Hoàn Lẫm lại không nghĩ tới, hắn không có cách nào nắm trong tay số mệnh của người chết.
Tạ Trản nhìn thấy sắc mặt Hoàn Lẫm bỗng dưng lạnh xuống, hiển nhiên Trần Hạ Chi không phải là triều thần được tân đế yêu thích.
Khi biết Trần Hạ Chi còn sống, Tạ Trản có chút khó tin.
Trần Hạ Chi trên chốn quan trường là người kỳ lạ. Hắn xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, mà trong thời kỳ này, quan niệm dòng dõi vô cùng nặng nề, Trần Hạ Chi trở thành quan lại trong triều xác thực là một kỳ tích. Đó là chưa kể đến tính cách bướng bỉnh của hắn, một khi đã nhận định việc gì là làm tới cùng, không chút nào khéo léo đưa đẩy. Trong triều đại Nguyên Hi, Trần Hạ Chi mặc dù bị dụng hình vô số lần, vậy mà qua ngày hôm sau hắn vẫn có thể tung tăng nhảy nhót nói hưu nói vượn trước mặt Nguyên Hi đế. Mà cũng phải thôi, chỉ là do Trần Hạ Chi da dày thịt béo, thế nhưng triều đại thay đổi, Hoàng đế Hoàn Lẫm hung ác quyết đoán, Trần Hạ Chi tại sao vẫn còn sống? Hơn nữa còn có thể vào cung cầu kiến?
Vương Tạ hai nhà thế gia trải qua hai lần thay đổi triều đại, vẫn là vinh hoa phú quý, điều này còn có thể hiểu được. Tại sao cái tên bướng bỉnh ngu ngốc Trần Hạ Chi này có thể trải qua hai triều đại quân vương?!
Nói thật Tạ Trản cũng không thích Trần Hạ Chi cho lắm. Trong năm năm qua, Trần Hạ Chi lúc nào cũng đối địch với y, không những thế còn tận sức tìm cách hại chết y.
Nguyên Hi đế độc sủng Tạ Trản, đem y ngủ lại trong cung, phong quan tấn tước, vì y trắng trợn xây dựng phủ đệ (nơi ở của các vương tôn, hoàng tử và công chúa), toàn bộ triều đình đều vô cùng bất mãn. Thế nhưng vô luận thế nào, Tạ Trản vẫn là con cháu Tạ thị, là nhi tử thừa tướng đương triều, làm sao có ai dám đứng ra công khai phê phán Tạ Hà? Cho nên nhiều nhất cũng chỉ là những lời đồn đãi sau lưng, cả thành Kiến Khang thậm chí toàn bộ thiên hạ đều biết bên cạnh Tấn đế có một nịnh thần như vậy.
Duy nhất chỉ có hai người trước mặt Nguyên Hi đế kết tội Tạ Trản, một là thân sinh phụ thân y, Tể tướng đương triều Tạ Hà, hai là Nghị lang Trần Hạ Chi.
Tạ Hà cáo trạng còn đúng quy củ, còn phương thức kết tội của Trần Hạ Chi quả thực là kinh thế hãi tục. Tạ Hà lúc lâm triều hoặc khi ở cùng Hoàng đế mới kết tội đứa con nghịch tử của hắn. Mà Trần Hạ Chi trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, hắn nửa thân trên không một mảnh vải, đột nhiên liều mạng dập đầu ngay tại triều đình. Thậm chí có khi hắn xối một chậu máu chó lên người, quỳ lạy trước mặt Nguyên Hi đế.
Tạ Trản thường xuyên bị tư duy chấp nhấn quái đản của hắn dọa cho nhảy dựng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Trần Hạ Chi cùng Tạ Trản bên ngoài có tư thù, thế nhưng chỉ có Tạ Trản là người trong cuộc chân chính hiểu rõ, y xác thực chính mình chưa từng cùng Trần Hạ Chi có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào. Trước khi Trần Hạ Chi kết tội y, y thậm chí còn chưa từng cùng hắn gặp mặt.
Trần Hạ Chi suốt ngày tính kế hại chết y, Tạ Trản tự nhiên đối với hắn cũng không có hảo cảm.
Hoàn Lẫm lấy xuống ngọc bội bên hông, niết nhẹ trong lòng bàn tay. Trong mắt Tạ Trản, Hoàn Lẫm như là đang gắt gao nhìn y chằm chằm, lúc này không còn ánh mắt lạnh lùng, mà xen lẫn cảm xúc phức tạp như đang suy nghĩ điều gì.
“Trẫm đang xử lý chính sự.” Hoàn Lẫm nói, rõ ràng không muốn gặp Trần Hạ Chi.
Thái giám chần chờ một chút: “Bệ hạ, Trần Hạ Chi nhờ thần truyền lời, nếu ngài không gặp hắn, hắn liền nằm chờ trước cửa Thái Cực điện.”
Đây đúng là phong cách vô lại của Trần Hạ Chi. Hoàn Lẫm mặc dù cũng có chút vô lại, nhưng dù sao hắn thân cũng là Hoàng đế, không thể so đo chuyện này với thần tử của mình.
“Tuyên hắn vào đi.”
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, Tạ Trản liền thấy đối thủ một mất một còn của mình.
Trần Hạ Chi một thân trường bào màu trắng, đai lưng cũng không thèm buộc, cả một tảng ngực lộ ra ngoài, chân chỉ mang tất mà không mang hài, thoạt nhìn vô cùng phóng đãng bất kham. Trần Hạ Chi kỳ thực lớn lên không tồi, tuy rằng không giống Hoàn Lẫm góc cạnh rõ ràng, thế nhưng trắng nõn sạch sẽ, cũng coi như là nổi bật trong đám Sĩ tộc. Nhưng hắn cố tình đem chính mình trở thành một bộ dáng lôi thôi, cho nên không ai dám đem nhi nữ gả cho hắn.
Trần Hạ Chi nhìn thấy Hoàng đế liền quỳ xuống, bàn tọa hơi nhếch lên.
Tạ Trản: “…”
Có được cận thần như Trần Hạ Chi đối với Hoàng đế quả thực có chút cực hình, bất quá hắn ta cũng có bản lĩnh nên Nguyên Hi đế vẫn là nhẫn nhịn, chỉ là không biết Hoàn Lẫm có thể nhịn được bao lâu.
Hoàn Lẫm liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nửa đêm cầu kiến là có chuyện gì?”
Trần Hạ Chi đầu hơi ngẩng lên, lộ ra nửa khuôn mặt: “Thần khẩn cầu bệ hạ miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng.”
Tạ gia A Trản, tự* là Tử Ngưng.
( *Tên tự (hay tên chữ) là tên đặt bằng từ Hán Việt và thường dựa vào nghĩa của tên vốn có (phổ biến trong giới trí thức thời trước, các nhà Nho). Chẳng hạn, tên tự của Nguyễn Du là Tố Như, của Nguyễn Đình Chiểu là Mạnh Trạch, Nguyễn Công Trứ là Tồn Chất…)
Lần này không chỉ Hoàn Lẫm kinh ngạc, mà Tạ Trản cũng không khỏi giật mình.
Nếu như y vẫn còn hình dạng con người, khẳng định nhịn không được nhu nhu lỗ tai của mình. Tính tình của Tạ Trản không phải là người hay hơn thua, thế nhưng việc này khó có thể tưởng tượng nổi, Trần Hạ Chi là đang cầu tình cho y, chuyện này so với hồn phách của y nhập vào ngọc bội còn muốn quái đản hơn.
Tạ Trản sống trên đời hai mươi tám năm, tuy rằng vào triều làm quan, nhưng y lúc nào cũng sống trong thế giới nhỏ bé của chính mình, không có bằng hữu, không có thân nhân. Y cảm thấy cho dù y chết đi, cũng không có bất luận người nào vì y rơi lệ.
Thế nhưng y không nghĩ tới, ngoại lệ duy nhất không phải là Hoàn Lẫm, cũng không phải người của Tạ gia hay phụ thân y, mà là kẻ thù không đội trời chung Trần Hạ Chi.
Tạ Trản nhìn Trần Hạ Chi tứ chi quỳ trên mặt đất, bàn tọa hơi nhô lên, tựa hồ cũng không quá chướng mắt.
Hoàn Lẫm đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Trần Hạ Chi, từ trên cao nhìn xuống hắn. Tạ Trản chợt thấy trong mắt Hoàn Lẫm lóe lên một tia ngoan độc, y biết Hoàn Lẫm trong nháy mắt đó muốn đạp Trần Hạ Chi một cước, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Sắc mặt Hoàn Lẫm thay đổi mấy lần, hiển nhiên là tâm tư quay cuồng, sau đó toàn bộ hóa thành một mạt cười lạnh: “Trần Hạ Chi, cho trẫm lý do vì sao phải miễn tội chết cho hắn?”
Trần Hạ Chi không hề có chút cảm giác nguy hiểm, giọng nói mạch lạc rõ ràng: “Bệ hạ kết án Tạ Tử Ngưng ba đại tội, vu hại trung lương, lãng phí xây dựng, mê hoặc Tấn đế. Như vậy ở tội thứ nhất, có phải ý bệ hạ là đang muốn nhắc tới Chinh tây Đại tướng quân đã bị phế truất Dữu Quang? Thần cho là mặc dù sự việc do Tạ đại nhân bẩm tấu, thế nhưng Dữu Quang thực sự có tâm mưu phản, cho nên cũng không tính là vu hại trung lương. Tội thứ hai cùng tội thứ ba, Tạ Tử Ngưng dĩ nhiên không thể thoát khỏi, nhưng cũng không đáng tội chết. Bệ hạ nhân hậu, đại xá thiên hạ, vậy tại sao không đồng thời miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng? Bệ hạ miễn tội chết cho những tù nhân tội ác tày trời, trái lại tử hình Tạ Tử Ngưng, chỉ sợ người trong thiên hạ đa nghi, tưởng lầm giữa bệ hạ cùng Tạ Tử Ngưng có gian tình.”
Trần Hạ Chi nghiêm trang nói hưu nói vượn, từng lời đều đâm mạnh vào tâm Hoàng đế.
Điều này rõ ràng chạm tới cực hạn của Hoàn Lẫm, hắn rốt cục nổi trận lôi đình, dùng sức đạp Trần Hạ Chi một cước văng đến cửa điện.
“Trần Hạ Chi, ngươi quả thật chán sống!” Hoàn Lẫm cười lạnh, trong mắt nhiễm một tầng sát ý.
Thân thể không tính là cường tráng của Trần Hạ Chi đập vào cửa điện rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề. Trần Hạ Chi chậm chạp ngồi dậy, tiếp tục bò tới nói: “Thỉnh bệ hạ miễn tội chết cho Tạ Tử Ngưng!”
Hắn đúng là một tên cứng đầu ngu ngốc.
“Trần Hạ Chi, ngươi cũng biết có bao nhiêu người trong thiên hạ muốn Tạ Trản chết? Trẫm nếu không giết hắn, làm sao bình ổn được lòng dân?” Hoàn Lẫm vung trường bào, lạnh giọng hỏi.
Tạ Trản bây giờ tuy chỉ là một miếng ngọc bội, thế nhưng từng câu từng chữ của Hoàn Lẫm tựa như lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng y. Mặc dù y từ sớm đã biết Hoàn Lẫm bày mưu tính kế, nhưng chính tai nghe được quả là một trời một vực.
Tạ Trản nhìn bộ dáng bàn tọa cong lên của Trần Hạ Chi, đột nhiên thấy hắn thập phần ngốc nghếch.
Đây vốn dĩ là cái bẫy do Hoàn Lẫm tỉ mỉ đặt ra, chỉ cần làm xong bước cuối cùng là giết y nữa thôi thì mọi chuyện liền trở nên tốt đẹp, Hoàn Lẫm sao có thể bỏ dở giữa chừng? Tạ Trản đời trước chỉ cảm thấy Trần Hạ Chi có chút ngu ngốc, lại không nghĩ đến việc hắn vậy mà hướng Hoàn Lẫm thay y cầu tình, khiến y thực sự đánh giá thấp mức độ ngu ngốc của hắn rồi.
Nếu Tạ Trản còn là con người, lúc này y khẳng định dùng vũ lực kéo Trần Hạ Chi xuống. Thế nhưng y đã chết, hai người bọn họ không cần vì sự sống chết của y mà tranh cãi, cái tên ngu ngốc bướng bỉnh Trần Hạ Chi cũng không đến nỗi làm Hoàng đế tức giận.
“Dân chúng cũng không phải chỉ oán hận một mình Tạ Tử Ngưng, muốn dẹp loạn lòng dân cũng không nhất thiết phải xử tử hắn.” Trần Hạ Chi tiếp tục nói.
Hoàn Lẫm giận tái mặt, thái giám cùng thị vệ bên ngoài đều cảm thấy được cơn thịnh nộ của Hoàng đế, cả người không ngừng run rẩy. Khi cánh cửa Thái Cực điện vừa mở, Trần Hạ Chi liền bị ném ra ngoài. Sau đó Hoàn Lẫm cũng không nguôi giận mà đem toàn bộ đồ đạc trong thư phòng đập phá, tấu chương vương vãi đầy sàn.
Hoàn Lẫm đứng đó thở hổn hển, tựa như dã thú bị nhốt trong chuồng, cả người thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Tạ Trản theo miếng ngọc bội rơi trên mặt đất, bị Hoàn Lẫm ném đập không thương tiếc. Cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục nhặt lên rồi ném mạnh xuống đất lần nữa.
Tạ Trản cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, bất quá y không biết ngọc bội được làm từ chất liệu gì, bị tàn nhẫn đập phá đến hai lần thế nhưng không một chút tổn hại.
Hoàn Lẫm thở hổn hển, thế rồi hắn đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy ngọc bội liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước tới nhặt lên ngọc bội, đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí.
Tạ Trản trải qua một loạt biến cố, quả thực chỉ biết câm lặng. Y không rõ miếng ngọc bội này tột cùng ẩn chứa bí mật gì. Hoàn Lẫm trút giận lên nó, liền sau đó tựa như thương tiếc mà quan tâm.
“Ngươi và Trần Hạ Chi cũng thật là tốt, hắn cư nhiên vì sinh tử của ngươi liền không thèm quan tâm đến mạng sống của chính mình!” Hoàn Lẫm ngữ khí mang theo trào phúng.
Tạ Trản: “…” Lúc y còn sống, Trần Hạ Chi nhìn y như nhìn kẻ thù giết cha.
“Bất quá trẫm mặc kệ, trẫm nếu đã không buông tha ngươi thì hắn có cầu xin cũng vô dụng! Tạ Trản, cõi đời này chỉ có trẫm mới có thể cứu được ngươi. Trẫm vẫn sẽ để ngươi ở trong nhà lao, nếu ngày nào đó trẫm vui vẻ còn có thể thả ngươi đi. Nhưng nếu tâm tình trẫm không khá lên được, vậy ngươi vĩnh viễn mà ngốc trong tử lao đi.”
Tạ Trản đột nhiên cảm thấy bi ai. Cho dù y thông minh tuyệt đỉnh, sớm biết được ý đồ của Hoàn Lẫm, nhưng đến tột cũng vẫn không đoán được suy nghĩ của hắn. Có một số việc, tốt nhất là cả đời này không cần biết đến, mà ông trời lại đem tất cả sự thật đau lòng bày ra trước mắt y, làm y không có cách nào thoát khỏi.
Đây là ái nhân mà y tâm niệm suốt mười ba năm trời, thế nhưng hắn ngay cả một con đường sống cũng không nguyện chừa cho y. Tuy rằng sinh tử đối với y lúc này không còn quan trọng nữa rồi.
Từ những gì phát sinh hôm nay, y cùng sủng vật trong mắt Hoàn Lẫm không có gì khác biệt, sinh tử đều do tâm tình của hắn quyết định.
Nhưng mà Hoàn Lẫm lại không nghĩ tới, hắn không có cách nào nắm trong tay số mệnh của người chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook