Hoàn Lẫm tựa như bị ma nhập, hắn ngơ ngác ngồi đó cả đêm, giống như tượng đá điêu khắc, không nhúc nhích, đôi mắt chưa từng nhắm lại quá một khắc.

Trời dần sáng, Hoàn Lẫm đột nhiên hoàn hồn.

Bất quá chỉ là một miếng ngọc bội, hắn cần gì phải chấp nhất đến vậy? Chỉ vì một miếng thiếp thân ngọc bội của người kia mà hưng sư động chúng*, nghĩ lại cũng có chút buồn cười.

( *Ra quân ồ ạt; huy động nhân lực, phát động nhiều người làm một việc gì đó)

Hắn đi tới chính điện, thái giám cung nữ nối đuôi nhau vào, thay y phục cho hắn. Những người kia đến gần Hoàng đế, liền cảm thấy một luồng hơi lạnh phả vào mặt, thân thể không nhịn được run lên một cái. Quá lạnh, kia thực sự là lãnh ý, có người len lén ngẩng đầu nhìn, liền thấy được trên mái tóc đen của hắn có một ít hạt băng, rải rác trên đỉnh đầu hắn, tựa như vô duyên vô cớ thêm mấy sợi tóc bạc.

Thái giám cung nữ không dám nói nhiều, khuôn mặt trắng bệch, giúp hắn rửa mặt, thay y phục. Một đêm không ngủ nhưng gương mặt Hoàng đế không có chút nào uể oải, trên người mang theo nhuệ khí cùng uy nghiêm của đế vương, chỉ là ánh mắt thâm thúy ám trầm rất nhiều, lúc lâm triều tình cờ thất thần, nhưng cũng không có gì kỳ lạ.

Lúc lâm triều, ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm Tạ Tuấn thêm hai phần, sau khi lâm triều kết thúc, hắn cố ý hỏi thăm bệnh tình của Tạ Tứ lang.

Tạ Tuấn vô cùng cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ có nên đưa Tạ Tứ lang đến Cối Kê hay không. Hắn biết quá khứ của Hoàn Lẫm cùng Tạ Trản, mà bộ dạng Tạ Tứ Lang cùng Tạ Trản có chút tương tự, Tạ gia không thể có hai Nịnh Hạnh.

“Tạ Trản đã chết, ngươi là huynh trưởng của hắn, hảo hảo thay hắn an bài hậu sự đi.” Hoàn Lẫm nói.

Tạ Tuấn nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, bọn họ tuy là huynh đệ, thế nhưng cũng không cùng thân mẫu. Lúc Tạ Trản ra đời, Tạ Tuấn đã hiểu chuyện, biết được thân thế y, lại nghĩ đến mẫu thân của mình, nên không hề thích y, giữa hai người bên ngoài chỉ là quan hệ huynh đệ mà thôi. Sau đó Tạ Trản làm ra chuyện như vậy, quả thực cực kỳ giống như mẫu thân không biết liêm sỉ của y, Tạ Tuấn hận không thể đá hắn ra khỏi Tạ gia. Nhưng đến thời điểm này, nghe tin y đã chết, trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Dù sao y cũng là con cháu Tạ gia.

“Tạ Trản dù sao cũng là nhi tử của Tấn Lăng công chúa, linh vị vẫn nên để ở Tạ gia đi.” Hoàn Lẫm nói.

Đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới cái tên này, đó là một đoạn lịch sử bê bối của Tư Mã gia cùng Tạ gia, trong thời gian đó, tất cả mọi người đều im lặng, không một ai dám nhắc đến. Hoàng đế lúc này nói tới, sắc mặt Tạ Tuấn không khỏi thay đổi, sau đó mới sâu kín thở dài một hơi.

“Vâng, bệ hạ.”

Chỉ cần Tạ gia an bài hậu sự, toàn bộ thiên hạ sẽ biết Tạ Trản đã chết, tin tức y qua đời liền được công bố.

Tạ Trản không còn sống, người mang danh tự Nịnh Hạnh cùng Tư Mã Diễm không còn dính dáng gì đến nhau nữa.

Người nằm bên trong Thiên điện, vĩnh viễn là của hắn rồi.

Tống Nghiễn sau khi trở lại từ Dĩnh Xuyên vương phủ, liền cảm thấy được sau lưng từng trận âm phong, luôn cảm thấy có người đi theo hắn, thế nhưng quay đầu lại thì đều không nhìn thấy gì. Tính cảnh giác của Tống Nghiễn cực cao, nếu không phát hiện được gì, vậy thật sự không có ai.

Hắn quả thực là một người tài, nhưng không mang dã tâm, bằng không dựa vào quân lực nhiều năm ở Ích Châu, hắn đã sớm leo lên ngôi vị Hoàng đế. Hắn đi tìm Tư Mã Diễm, nếu có mục đích, thì chính là muốn chọc tức Hoàn Lẫm.

Hoàn Lẫm đoạt đi đồ vật của hắn, hắn cũng không thể cái gì cũng không làm, mặc Hoàn Lẫm bắt nạt. Hắn như vậy không phải là Tống Nghiễn. Hắn tuy không phải là người mang tâm tính bề trên, nhưng không phải ai muốn làm gì hắn cũng được.

Tống Nghiễn trở lại Tống phủ, liền tìm giấy mực vẽ tranh.

Tạ Trản hiện tại vô cùng chán ghét Tống Nghiễn, vốn tưởng chính mình bên trong ngọc bội nhắm mắt dưỡng thần, chẳng ngờ Tống Nghiễn không cho y được toại nguyện, đem ngọc bội cầm lên, chỉ vào nét họa của hắn, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta vẽ như thế nào?”

Tạ Trản sớm đã phát hiện Tống Nghiễn không biết đến sự tồn tại của y — giống như người bình thường đều không ai nghĩ tới sẽ có hồn phách bám vào bên trong ngọc bội. Tống Nghiễn chẳng qua có thói quen đối với đồ vật vô tri trò chuyện mà thôi. Tạ Trản chưa từng thấy ai như vậy, bề ngoài văn nhã, nội tâm ngoan độc, lại còn có sở thích kỳ quái, người như vậy trong mắt y thực sự là một đóa kỳ ba*.

( *Kỳ ba:

1. Đóa hoa xinh đẹp hiếm có

2. So sánh người nào đó ( hoặc chuyện gì đó) thập phần ly kỳ, không giống thế tục, cá tính vô cùng, thế gian hiếm có.

3. Nghĩa xấu. Hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm thụ của người khác, não tàn.)

Tạ Trản liếc nhìn bức họa, trong nháy mắt, ánh mắt của y không thể rời khỏi bức họa đó.

Người trong bức họa có một mái tóc đen dài, đôi mắt to, thủy quang liễm diễm, ngũ quan tinh xảo, chỉ có như vậy, Tạ Trản liền nhận ra là chính mình, thế nhưng đương lúc nhìn xuống phía dưới, y vô cùng giận dữ và xấu hổ, hận không thể đập đầu vào tường!

Tống Nghiễn vẽ y một thân trần trụi, nằm trong một vườn hoa xinh đẹp, tư thế kia… Nhìn thế nào cũng là yêu diễm phóng đãng!

Trong đầu Tống Nghiễn tột cùng là chứa thứ gì?!

“Vòng eo mảnh khảnh, hai chân trắng nõn thon dài, vóc người xác thực không tồi, thế nhưng cũng không đến mức khiến cho hai đời đế vương thần hồn điên đảo…” Tống Nghiễn chống đầu trầm tư nói, “Chẳng lẽ là vì công phu trên giường đầy kỹ xảo, nhiều mánh khóe?”

Tạ Trản: “…”

Tống Nghiễn cố ý chạy đi trêu chọc Nguyên Hi đế một phen, trở về lại còn xoắn xuýt vấn đề như vậy?

Y không còn muốn đập đầu vào tường, mà là muốn đụng chết Tống Nghiễn.

Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy?!

Tống Nghiễn nhắm mắt lại, tựa như nghiêm túc suy tư một phen, thời điểm mở mắt ra, nhìn chằm chằm người trong bức họa, hô hấp đột nhiên gấp gáp, trong ánh mắt mang theo dục niệm.

Tạ Trản theo bản năng trợn to hai mắt, Tống Nghiễn lười biếng ngồi đó, chỉ mặc một kiện trường bào màu trắng, cổ áo hơi tản ra, lộ ra da thịt trắng nõn, mơ hồ thấy được cơ nhục… Y phục danh sĩ đương triều thường xộc xệch, thậm chí đầu nhũ còn lộ ra ngoài, bôn ba khắp nơi, Tạ Trản sớm đã nhìn quen, cũng không thấy có gì bất thường, tuy nhiên y vẫn không quá thích loại chuyện này, thế nhưng đối với Tống Nghiễn, lại có ý vị đặc biệt phong lưu bất kham. Y liên tưởng tới bức họa kia, dĩ nhiên không phải không biết những chuyện mây mưa, cho nên hoàn toàn hiểu được hiện tại Tống Nghiễn đang xảy ra chuyện gì.

Tạ Trản từng thấy hắn vô sỉ, vì vậy cho dù lúc này hắn làm ra chuyện vô sỉ hơn, cũng không có gì kỳ lạ.

Bất quá Tống Nghiễn cũng không có làm ra chuyện gì vô sỉ, hắn chỉ khép lại bức họa, xoay người đi ra ngoài.

Tạ Trản thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc này y là người, khẳng định đã khẩn trương đến toát mồ hôi.

“Đại nhân, chuyện của Tạ Trản đều tra ra.”

Tinh thần Tạ Trản vừa mới thả lỏng liền căng lên lại, chính mình chết rồi, vì sao Tống Nghiễn còn cho người điều tra y?

Một chồng ghi chép được đưa đến trước mặt Tống Nghiễn, hắn cầm lên một quyển, tùy ý lật mở, còn chưa xem xong liền ngáp một cái, ném qua một bên. Hiển nhiên là cảm thấy được chuyện của y có chút vô vị.

Tạ Trản thực ra là người vô cùng nhẫn nại, y giữ được bình tĩnh, kiềm chế được nóng giận, cho nên người ngoài nhìn vào vĩnh viễn cảm thấy y vô cùng vững vàng, bộ dáng không hề lo sợ sóng lớn, thế nhưng lúc này, lần đầu tiên y có cảm giác kích động muốn chạy trốn.

Tạ Trản chỉ cảm thấy trong lòng mình một trận buồn bực, nhưng lại không thể làm gì.

Linh hồn của y ở bên trong ngọc bội, mà ngọc bội nằm trong tay Tống Nghiễn, cứ như cá nằm trên thớt.

Trong phủ Tống Nghiễn không có nữ quyến, trong Thanh Lam viện lại treo bức họa của một nữ tử, bức họa kia cùng bộ dáng y được họa giống nhau như đúc, cho nên y cảm thấy đây chính là nữ tử mà Tống Nghiễn yêu thích.

Vừa là nữ tử có khả năng yêu thích Tống Nghiễn, đồng thời cũng xứng đáng là nữ tử được Tống Nghiễn yêu thích, có lẽ là một kỳ nữ (cô gái có tài khác thường).

Tống Nghiễn ngồi trước bức họa, trước mặt là một cây đàn, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào dây đàn, nhẹ nhàng gảy, tiếng đàn mỹ dịu êm ái lẳng lặng rơi vào trong tai.

Tạ Trản thường hay nghiên cứu về đàn khúc, bên trong Tạ phủ cất rất nhiều đàn khúc sưu tập được từ những người khác và sách cổ. Khúc đàn mà Tống Nghiễn đang đàn y cũng biết đến, thế nhưng khúc đàn này chỉ do y đàn, chưa từng nghe ai đàn qua. 

Tạ Trản tuy rằng rất không tình nguyện, thế nhưng không thể không thừa nhận, Tống Nghiễn đàn rất khá, lúc thì cao vút trào dâng, lúc thì hạ thấp sầu não, tựa như kim qua thiết mã (tư thế hào hùng), đạp lên thiết kỵ*, dạo chơi nơi cửa ải nguy hiểm, rồi lại như ngàn quân tản đi, tà dương nhuộm đỏ cát vàng cùng hài cốt. Tống Nghiễn ngồi đó, trường bào trắng rộng lớn, tự nhiên có thêm một luồng tiên khí. Tạ Trản nhịn không được lâm vào trầm mê.

( *Thiết kỵ: là tên gọi của một loại kỵ binh nặng của phương Đông, trang bị bởi một bộ áo giáp dạng lưới hoặc/ và dạng vảy cá che kín toàn thân chiến mã và người cưỡi.)

Chỉ là khúc đàn này vừa đàn một nửa, đột nhiên im bặt. Tạ Trản bừng tỉnh hoàn hồn, cảm thấy chưa được viên mãn, ánh mắt rơi xuống dây đàn, trong mắt tràn ngập khát vọng. Y yêu thích đàn, cơ hồ thành nghiện, nhiều năm chưa động vào, lúc này có chút ngứa tay.

Âm thanh đứt đoạn đột nhiên vang lên lần nữa, kết hợp với âm thanh ban đầu vô cùng tự nhiên, rơi vào cảnh đẹp, căn bản không nghe ra trước sau là hai người tấu. Tạ Trản nhìn tay mình, khó có thể tin được, thân thể của y vẫn luôn không tồn tại, cho nên chưa bao giờ nhìn thấy chính mình, vậy mà lúc này, y dĩ nhiên thấy được tay mình! Chớp mắt sau đó, Tạ Trản liền phát hiện mình đang làm cái gì. Y quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn thờ ơ ngồi đó, biểu tình trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, không có kinh ngạc, cũng không có sợ hãi, mà chỉ toàn là bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến cho trong lòng Tạ Trản ngày càng bất an.

Người bình thường gặp cảnh tượng như vậy chẳng phải nên hét to ‘Gặp quỷ’ hay sao?

“Nguyên lai ngươi vẫn luôn đi theo ta.” Một lát sau, Tống Nghiễn đột nhiên nói, trong mắt hứng thú dạt dào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương