Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 87
Người ta thường nói điềm xấu thường không linh nghiệm như điềm tốt, thực thế thường tương phản với nguyện vọng. Nhưng đối với La Kiều mà nói, phàm là những chuyện xúi quẩy nhất thì thường rất linh nghiệm, hơn nữa cứ lo lắng cái gì thì nó lại ập tới!
La Kiều ngàn mong vạn muốn, chỉ còn kém thề thốt với mặt trời cầu nguyện với mặt trăng mà thôi, thế nhưng hoa báo Mông Đế hừng hực lòng đố kị vẫn xuất hiện trước mặt cậu. Thân hình vẫn cường tráng như vậy, da lông vẫn bóng loáng như vậy, ánh mắt thì rõ ràng đang muốn lột da róc xương, ăn sạch sẽ con liệp báo ba ba nào đó!
La Kiều run lẩy bẩy, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc, cậu lúc này hệt như chiếc cốc đặt trên bàn cà phê. Trường ca khóc than, không quan tâm những từ này dùng lúc này có thích hợp hay không, nó thật sự có thể chuẩn xác biểu đạt tâm tình của La Kiều lúc này, cậu thực muốn khóc a…
Mông Đế chỉ chỉ Gia Mã cùng Tháp Tháp đang nghỉ ngơi trong hang, ý tứ thực rõ ràng, em yêu, giải thích đi!
“Cái kia…” La Kiều thật sự không biết nên giải thích thế nào, ăn ngay nói thật thì người ta phải tin mới được. Nhưng có có làm cậu càng bi thúc hơn không? Khó có dịp làm người tốt việc tốt liền bị Mông Đế bắt gặp tại trận, cậu thật sự không có ý biến thái gì cả, ngay cả ý tưởng muốn sờ sờ vuốt với em gái cũng không có, nhưng với loại hỏa nhãn kim tinh, trùm bới móc, lòng dạ hẹp hòi như Mông Đế thì cậu còn đường sống sao?
La Kiều suốt cả buổi vẫn không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mông Đế liếm liếm khóe miệng, mài mài móng vuốt, đầu móng tay sắc bén hiện lên một vệt sáng bén ngót, ánh mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, từ đỉnh đầu trượt đến cái đuôi, lại từ đuôi quay ngược trở lại. Bị ánh mắt kia đâm vào người thật sự làm người ta dựng tóc gáy. Bị Mông Đế nhìn như vậy, La Kiều sợ tới mức suýt chút nữa đã nhào qua ôm đùi Mông đế mà khóc: “đại gia, ta sai rồi, ta không nên trêu hoa ghẹo nguyệt…. A phi! Cậu mới không trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu chỉ dẫn một con liệp báo cái về nhà mà thôi! Còn nữa, Mông Đế dựa vào cái gì mà tới xét nét cậu chứ? Hai tiểu hoa báo kia chẳng lẽ do Bích Thúy Ti cùng không khí sinh ra à? !
Kết quả, La Kiều bị ép tới nóng nảy, lòng can đảm cũng tăng vọt, cố hất cằm đối mặt với Mông Đế. Con thỏ nóng nảy còn cắn người a, huống chi là liệp báo!
Gia Mã ở trong hang dựng thẳng lỗ tai, vẻ mặt thích thú lắng nghe, thẳng đến khi nội dung cuộc tranh cãi của hai con báo kia càng lúc càng không thích hợp cho tuổi nhi đồng, nó lập tức kéo Tháp Tháp đang ở gần cửa hang, che lỗ tai lại, không để con trai mình học thói xấu. Tháp Tháp mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bộ dáng của mụ mụ rất nghiêm túc thì ngoan ngoãn cọ cọ móng vuốt Gia Mã, sau đó lại ngủ tiếp.
La Sâm cùng La Thụy ở cùng hang động không được đãi ngộ này, hai tiểu liệp báo chen chúc ngay cửa hang, một chữ cũng không bỏ sót nghe hết toàn bộ trận chiến tranh miệng chưa từng phát sinh giữa liệp báo cùng hoa báo này. Với giá trị vũ lực của Mông Đế, La Kiều có thúc ngựa cũng không cản nổi, nhưng quá hăng hái cãi nhau làm La Kiều quên mất một sự thật, hoa báo là một con dã thú không hơn không kém, làm dã thú, chúng chưa bao giờ dùng cãi lộn làm phương thức giải quyết vấn đề.
Tiếng bàn tính bị đập vỡ vang lên lạch cạch, liệp báo ba ba tính toán ầm ĩ một phen thì có thể bẻ cong mọi chuyện trực tiếp bị hoa báo Mông Đế vung một vuốt trấn áp, sau đó ngậm gáy kéo vào một hang động trong núi, đi vào liền không trở ra.
Muốn dùng lối suy nghĩ của nhân loại để giải quyết vấn đề dã thú, La Kiều bi thúc như vậy thực không oan uổng.
Âm thanh bên ngoài đột nhiên chấm dứt, La Sâm lo lắng muốn đi xem nhưng lại bị La Thụy cắn đuôi.
“Làm chi cắn ta?” La Sâm quay đầu, khó hiểu nhìn đứa em: “Ta muốn đi xem ba ba. Nói không chừng con hoa báo kia tức giận sẽ cắn bị thương ba ba!”
“Sẽ không.” La Thụy bình tĩnh lắc đầu, ngồi chồm hổm trước mặt La Sâm: “Tuy nó thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng tuyệt đối không có biện pháp với ba ba, tựa như ba ba từng nói cái gì mà… ân, cọp giấy?”
“Ồ.” La Sâm bất động, vẫy vẫy cái đuôi, La Thụy không dùng lực, vì thế mặc dù bị cắn nhưng không hề cảm thấy đau: “Nhưng cọp là con gì nha?”
“…ta cũng không biết…”
Hai tiểu liệp báo nhìn nhau, không nói gì nữa. Bọn nó ai cũng chưa từng gặp qua con cọp, người ta sinh ra ở một nơi bất đồng với chúng, còn cách cả một đại dương a.
Gia Mã dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng hồi lâu, không còn âm thanh tranh cãi truyền tới nữa, nó ngáp một cái, liếm liếm Tháp Tháp đang nằm bên cạnh, chỉ cần có La Kiều ở, con hoa báo kia sẽ không tìm mẹ con nó gây rối.
Giống đực đều quyết định bằng gì kia. Đối với điểm này, Gia Mã vô cùng khẳng định.
La Kiều bị Mông Đế kéo vào hang, ngay sau đó đã bị Mông Đế biến thành hình thái nhân loại túm lấy cái đuôi, lông gáy lập tức dựng thẳng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Mông Đế trực tiếp đè lên nhân thú một phen.
La Kiều quỳ rạp trên mặt đất vừa mới hộc ra một hơi, sau gáy đột nhiên bị Mông Đế cắn một ngụm, lúc cậu ý thức được sự tình không ổn thì Mông Đế đã một lần nữa biến thành hoa báo, La Kiều quay mạnh đầu, dựa vào độ mềm dẻo cực tốt của cơ thể, quơ vuốt hung hăng tát Mông Đế hai cái. Không ngờ như thế lại làm Mông Đế càng hưng phấn hơn, La Kiều nhất thời đau tới chảy nước mắt, bất chấp mọi thứ, cậu hé miệng nhe răng: “Ngươi biến lại cho ta! Bằng không ta cắn chết ngươi!”
Vừa nhe răng lại vừa khóc lóc, khóc đến mức tâm can Mông Đế nhún nhảy, lập tức biến về hình người, ôm La Kiều vào lòng, liếm liếm lỗ tai, nắm lấy móng vuốt cậu: “Ta muốn hôn ngươi.”
La Kiều còn có thể làm gì bây giờ? Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể nghe lời. Biến về hình thái nhân loại, chủ động hôn lên môi Mông Đế, trong làn sóng nhiệt nóng bỏng này, La Kiều đột nhiên sinh ra một ý tưởng quỷ dị, trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải thích đều là mây bay, đáng ra cậu nên bổ nhào tới tranh thủ xin chút khoan hồng lúc Mông Đế vừa xuất hiện mới đúng…
Con voi đực trẻ tuổi xuất hiện ở lãnh địa La Kiều vào ban ngày lúc này đã tiến vào lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ.
Mùi động dục của mấy con voi cái trong đàn Mã Sa hấp dẫn nó. Voi cái cũng không phải chỉ động dục vào mùa mưa, những con voi cái không có ấu tể, bình thường khoảng ba tháng sẽ động dục, tuy đàn voi thường tập trung tìm kiếm bầu bạn vào mùa mưa, nhưng cũng không ít nhóc con lỗ mãng như con voi đực trẻ tuổi này.
Nhóm voi cái trong đàn Mã Sa hiện giờ không có tâm tình gặp gỡ con voi đực này, chúng đang toàn tâm toàn ý tìm đám sư tử gây rối, cho dù đám sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ trốn trong những lùm cây sâu bên trong lãnh địa cũng bị đàn voi tìm ra!
Bất quá những ngày tháng trốn đông trốn tây của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng sắp chấm dứt, voi mỗi ngày đều phải uống nước, mà nguồn nước phụ cận lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ không đủ cung cấp cho sáu mươi con voi trưởng thành, chúng phải tìm kiếm nguồn nước mới. Đầm lầy trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư chính là một chọn lựa không tồi, nơi đó không chỉ có nước ngọt, còn có bùn lầy, có thể dùng để bôi lên da, phòng ngừa phơi nắng cùng muỗi đốt, này đối với voi con rất quan trọng.
Voi đực trẻ tuổi đến không đúng lúc, vì thế nữ thủ lĩnh Mã Sa của đàn voi không chút khách khí xua đuổi nói, còn có hai con voi cái trẻ tuổi tiến lên hỗ trợ. Con voi đực này chỉ mới mười sáu tuổi, rất trẻ, nhóm voi cái thích những con voi tráng niên hơn bốn mươi tuổi hơn, nhóc con nên đi rèn luyện thêm vài năm đi.
Voi đực lưu luyến không rời, voi cái của đàn Mã Sa xua đuổi sau lưng nó, thậm chí còn không chút do dự dùng cái ngà voi sắc bén trắng như tuyết dài thật dài của mình mà chọt — vào — mông— voi đực…
Nhóm sư tử núp trong bụi cỏ hoảng hồn.
Voi quả nhiên là sinh vật khủng bố, thế nhưng tàn bạo như vậy!
Ánh mắt của anh em Phỉ Lực cùng Ai La, tính cả Nạp Tư nhìn về phía nhóm sư tử cái đều trở nên thật dịu dàng. Tuy những bà chị này thường xuyên quyền đấm cước đá bọn nó, nhưng ít nhất cũng không dùng răng nanh cắm vào mông mình, điều này, đối với giống đực mà nói cực kì quan trọng!
Chứng kiến một màn khiếp sợ này không riêng gì sư đàn Hoắc Tư Bỉ, còn có sư đàn Áo La Tư tính toán chờ đợi đàn voi rời đi sẽ đập sư tử Hoắc Tư Bỉ một trận.
Áo La Tư nhịn không được động động cái đuôi, lại bị Đề Na vươn vuốt chụp lên mông, sư vương hùng tráng cứng ngắc quay đầu lại, nhìn nhóm sư tử cái ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mông mình, nó nhịn không được kẹp chặt cái đuôi nhích qua một bên, cúi đầu, có nhiều vợ cũng là chuyện đau đầu a.
Cùng lúc này, trong lãnh địa của liệp báo Gia Mã, một con liệp báo trưởng thành da lông vàng nhạt, toàn thân không hề có chút đốm lấm tấm nào đang bi thương gẩy gầy mấy hòn đá vụn trên gò mối.
Nó dễ dàng sao? Thật vất vả mới tìm được một em gái, tuy mang theo đứa nhỏ nhưng nhìn thân hình kia, diện mạo kia, móng vuốt chụp một phát thực mất hồn a…
Nó đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ đợi em gái bổ nhào về phía mình, cũng chọn lựa xong góc độ động móng vuốt sau khi em gái vung vuốt lên người mình để trông có vẻ vừa phóng khoáng lại mạnh mẽ, không ngờ sau khi em gái kia vừa thấy rõ bộ dáng của nó thì lập tức mang theo đứa nhỏ một đường chạy mất tiêu, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Thái độ của em gái thực rõ ràng, người ta không có hứng thú với nó a.
Liệp báo Tát Đặc không có lấm tấm thực bi thúc gào khóc. Anh em sinh cùng một lứa, chỉ duy nhất mình nó là không có đốm. Sống đến bây giờ, ngay cả móng vuốt của báo em gái cũng chưa từng sờ qua. Trừ bỏ mụ mụ bưu hãn Sa Mỗ cùng chị gái Hi Đạt, ngay cả anh em cùng huyết thống cũng không nguyện ý tiếp nhận nó, vừa mới độc lập liền khẩn cấp mỗi con một ngã.
Đoạn thời gian trước gặp lại Hi Đạt, Hi Đạt nói nó có một đứa em rất đặc biệt, mới vừa trưởng thành không lâu, đang nuôi dưỡng hai tiểu liệp báo. Tát Đặc nhịn không được muốn đến xem người anh em này, không ngờ trên đường gặp được một đóa hoa đào còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn, lần thứ hai thất tình đả kích Tát Đặc quá nặng nề, làm nó quăng luôn người anh em còn chưa gặp mặt ra sau đầu.
Vợ chồng chồn mật ra ngoài kiếm ăn thấy Tát Đặc, trên đầu lập tức nhảy ra một dấu chấm hỏi cực lớn, đây là liệp báo hay một con sư tử bị co rút? Chẳng lẽ, trên thảo nguyên xuất hiện giống mới? Thoạt nhìn, con liệp báo đực dưỡng ấu tể kia cũng không tính là kì quái, cái tên không có lấm tấm này mới thực sự đặc sắc a!
Hai vợ chồng nhìn nhau, bất chấm con rắn đang giãy dụa dưới móng vuốt, chúng phải nhanh chóng báo tin này cho con chồn đất hàng xóm!
La Kiều đang bị Mông Đế ép tới thở không nổi đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, cậu cảm thấy có ai đó đang nhắc tới mình. Mông Đế bất mãn việc cậu thất thần, dùng sức một cái, La Kiều suýt chút nữa thở không nổi.
Móng ông nội nó! Liệp báo không phát uy liền xem cậu là hello kitty à!
Ánh mắt La Kiều đột nhiên sắc bén, túm lấy bả vai Mông Đế xoay người thật mạnh, vị trí cao thấp của hai người nhất thời đảo lộn, lúc Mông Đế còn thất thần, đôi chân thon dài của La Kiều đã kẹp chặt thắt lưng Mông Đế, Mông Đế nhịn không được ngẩng đầu, mái tóc vàng nhạt xõa trên đầu vai, đầu lưỡi tìm kiếm liếm qua cánh môi đỏ sẫm như máu, ôm lấy sau gáy La Kiều kéo cậu đè thấp cơ thể, hung hăng hôn lên mối đối phương, một tay giữ chặt thắt lưng nhỏ gầy, trong lúc môi cùng môi ma xát, tiếng nói mê người truyền vào tai La Kiều: “Tiếp tục đi.”
Vì thế, La Kiều kiên quyết phủ định chính mình là kẻ cuồng giọng nói lại tiếp tục bị mê loạn đến choáng váng đầu óc, ngây ngốc tiếp tục.
La Sâm cùng La Thụy chen chúc ngủ thành một đoàn hoàn toàn không hay biết ba ba của chúng đang rất vui sướng đào hố rồi tự chôn mình xuống dưới, lại còn cười tủm tỉm nhìn hoa báo ở trên miệng hố xúc đất đổ xuống…
La Kiều ngàn mong vạn muốn, chỉ còn kém thề thốt với mặt trời cầu nguyện với mặt trăng mà thôi, thế nhưng hoa báo Mông Đế hừng hực lòng đố kị vẫn xuất hiện trước mặt cậu. Thân hình vẫn cường tráng như vậy, da lông vẫn bóng loáng như vậy, ánh mắt thì rõ ràng đang muốn lột da róc xương, ăn sạch sẽ con liệp báo ba ba nào đó!
La Kiều run lẩy bẩy, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc, cậu lúc này hệt như chiếc cốc đặt trên bàn cà phê. Trường ca khóc than, không quan tâm những từ này dùng lúc này có thích hợp hay không, nó thật sự có thể chuẩn xác biểu đạt tâm tình của La Kiều lúc này, cậu thực muốn khóc a…
Mông Đế chỉ chỉ Gia Mã cùng Tháp Tháp đang nghỉ ngơi trong hang, ý tứ thực rõ ràng, em yêu, giải thích đi!
“Cái kia…” La Kiều thật sự không biết nên giải thích thế nào, ăn ngay nói thật thì người ta phải tin mới được. Nhưng có có làm cậu càng bi thúc hơn không? Khó có dịp làm người tốt việc tốt liền bị Mông Đế bắt gặp tại trận, cậu thật sự không có ý biến thái gì cả, ngay cả ý tưởng muốn sờ sờ vuốt với em gái cũng không có, nhưng với loại hỏa nhãn kim tinh, trùm bới móc, lòng dạ hẹp hòi như Mông Đế thì cậu còn đường sống sao?
La Kiều suốt cả buổi vẫn không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mông Đế liếm liếm khóe miệng, mài mài móng vuốt, đầu móng tay sắc bén hiện lên một vệt sáng bén ngót, ánh mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, từ đỉnh đầu trượt đến cái đuôi, lại từ đuôi quay ngược trở lại. Bị ánh mắt kia đâm vào người thật sự làm người ta dựng tóc gáy. Bị Mông Đế nhìn như vậy, La Kiều sợ tới mức suýt chút nữa đã nhào qua ôm đùi Mông đế mà khóc: “đại gia, ta sai rồi, ta không nên trêu hoa ghẹo nguyệt…. A phi! Cậu mới không trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu chỉ dẫn một con liệp báo cái về nhà mà thôi! Còn nữa, Mông Đế dựa vào cái gì mà tới xét nét cậu chứ? Hai tiểu hoa báo kia chẳng lẽ do Bích Thúy Ti cùng không khí sinh ra à? !
Kết quả, La Kiều bị ép tới nóng nảy, lòng can đảm cũng tăng vọt, cố hất cằm đối mặt với Mông Đế. Con thỏ nóng nảy còn cắn người a, huống chi là liệp báo!
Gia Mã ở trong hang dựng thẳng lỗ tai, vẻ mặt thích thú lắng nghe, thẳng đến khi nội dung cuộc tranh cãi của hai con báo kia càng lúc càng không thích hợp cho tuổi nhi đồng, nó lập tức kéo Tháp Tháp đang ở gần cửa hang, che lỗ tai lại, không để con trai mình học thói xấu. Tháp Tháp mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bộ dáng của mụ mụ rất nghiêm túc thì ngoan ngoãn cọ cọ móng vuốt Gia Mã, sau đó lại ngủ tiếp.
La Sâm cùng La Thụy ở cùng hang động không được đãi ngộ này, hai tiểu liệp báo chen chúc ngay cửa hang, một chữ cũng không bỏ sót nghe hết toàn bộ trận chiến tranh miệng chưa từng phát sinh giữa liệp báo cùng hoa báo này. Với giá trị vũ lực của Mông Đế, La Kiều có thúc ngựa cũng không cản nổi, nhưng quá hăng hái cãi nhau làm La Kiều quên mất một sự thật, hoa báo là một con dã thú không hơn không kém, làm dã thú, chúng chưa bao giờ dùng cãi lộn làm phương thức giải quyết vấn đề.
Tiếng bàn tính bị đập vỡ vang lên lạch cạch, liệp báo ba ba tính toán ầm ĩ một phen thì có thể bẻ cong mọi chuyện trực tiếp bị hoa báo Mông Đế vung một vuốt trấn áp, sau đó ngậm gáy kéo vào một hang động trong núi, đi vào liền không trở ra.
Muốn dùng lối suy nghĩ của nhân loại để giải quyết vấn đề dã thú, La Kiều bi thúc như vậy thực không oan uổng.
Âm thanh bên ngoài đột nhiên chấm dứt, La Sâm lo lắng muốn đi xem nhưng lại bị La Thụy cắn đuôi.
“Làm chi cắn ta?” La Sâm quay đầu, khó hiểu nhìn đứa em: “Ta muốn đi xem ba ba. Nói không chừng con hoa báo kia tức giận sẽ cắn bị thương ba ba!”
“Sẽ không.” La Thụy bình tĩnh lắc đầu, ngồi chồm hổm trước mặt La Sâm: “Tuy nó thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng tuyệt đối không có biện pháp với ba ba, tựa như ba ba từng nói cái gì mà… ân, cọp giấy?”
“Ồ.” La Sâm bất động, vẫy vẫy cái đuôi, La Thụy không dùng lực, vì thế mặc dù bị cắn nhưng không hề cảm thấy đau: “Nhưng cọp là con gì nha?”
“…ta cũng không biết…”
Hai tiểu liệp báo nhìn nhau, không nói gì nữa. Bọn nó ai cũng chưa từng gặp qua con cọp, người ta sinh ra ở một nơi bất đồng với chúng, còn cách cả một đại dương a.
Gia Mã dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng hồi lâu, không còn âm thanh tranh cãi truyền tới nữa, nó ngáp một cái, liếm liếm Tháp Tháp đang nằm bên cạnh, chỉ cần có La Kiều ở, con hoa báo kia sẽ không tìm mẹ con nó gây rối.
Giống đực đều quyết định bằng gì kia. Đối với điểm này, Gia Mã vô cùng khẳng định.
La Kiều bị Mông Đế kéo vào hang, ngay sau đó đã bị Mông Đế biến thành hình thái nhân loại túm lấy cái đuôi, lông gáy lập tức dựng thẳng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Mông Đế trực tiếp đè lên nhân thú một phen.
La Kiều quỳ rạp trên mặt đất vừa mới hộc ra một hơi, sau gáy đột nhiên bị Mông Đế cắn một ngụm, lúc cậu ý thức được sự tình không ổn thì Mông Đế đã một lần nữa biến thành hoa báo, La Kiều quay mạnh đầu, dựa vào độ mềm dẻo cực tốt của cơ thể, quơ vuốt hung hăng tát Mông Đế hai cái. Không ngờ như thế lại làm Mông Đế càng hưng phấn hơn, La Kiều nhất thời đau tới chảy nước mắt, bất chấp mọi thứ, cậu hé miệng nhe răng: “Ngươi biến lại cho ta! Bằng không ta cắn chết ngươi!”
Vừa nhe răng lại vừa khóc lóc, khóc đến mức tâm can Mông Đế nhún nhảy, lập tức biến về hình người, ôm La Kiều vào lòng, liếm liếm lỗ tai, nắm lấy móng vuốt cậu: “Ta muốn hôn ngươi.”
La Kiều còn có thể làm gì bây giờ? Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể nghe lời. Biến về hình thái nhân loại, chủ động hôn lên môi Mông Đế, trong làn sóng nhiệt nóng bỏng này, La Kiều đột nhiên sinh ra một ý tưởng quỷ dị, trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải thích đều là mây bay, đáng ra cậu nên bổ nhào tới tranh thủ xin chút khoan hồng lúc Mông Đế vừa xuất hiện mới đúng…
Con voi đực trẻ tuổi xuất hiện ở lãnh địa La Kiều vào ban ngày lúc này đã tiến vào lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ.
Mùi động dục của mấy con voi cái trong đàn Mã Sa hấp dẫn nó. Voi cái cũng không phải chỉ động dục vào mùa mưa, những con voi cái không có ấu tể, bình thường khoảng ba tháng sẽ động dục, tuy đàn voi thường tập trung tìm kiếm bầu bạn vào mùa mưa, nhưng cũng không ít nhóc con lỗ mãng như con voi đực trẻ tuổi này.
Nhóm voi cái trong đàn Mã Sa hiện giờ không có tâm tình gặp gỡ con voi đực này, chúng đang toàn tâm toàn ý tìm đám sư tử gây rối, cho dù đám sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ trốn trong những lùm cây sâu bên trong lãnh địa cũng bị đàn voi tìm ra!
Bất quá những ngày tháng trốn đông trốn tây của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng sắp chấm dứt, voi mỗi ngày đều phải uống nước, mà nguồn nước phụ cận lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ không đủ cung cấp cho sáu mươi con voi trưởng thành, chúng phải tìm kiếm nguồn nước mới. Đầm lầy trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư chính là một chọn lựa không tồi, nơi đó không chỉ có nước ngọt, còn có bùn lầy, có thể dùng để bôi lên da, phòng ngừa phơi nắng cùng muỗi đốt, này đối với voi con rất quan trọng.
Voi đực trẻ tuổi đến không đúng lúc, vì thế nữ thủ lĩnh Mã Sa của đàn voi không chút khách khí xua đuổi nói, còn có hai con voi cái trẻ tuổi tiến lên hỗ trợ. Con voi đực này chỉ mới mười sáu tuổi, rất trẻ, nhóm voi cái thích những con voi tráng niên hơn bốn mươi tuổi hơn, nhóc con nên đi rèn luyện thêm vài năm đi.
Voi đực lưu luyến không rời, voi cái của đàn Mã Sa xua đuổi sau lưng nó, thậm chí còn không chút do dự dùng cái ngà voi sắc bén trắng như tuyết dài thật dài của mình mà chọt — vào — mông— voi đực…
Nhóm sư tử núp trong bụi cỏ hoảng hồn.
Voi quả nhiên là sinh vật khủng bố, thế nhưng tàn bạo như vậy!
Ánh mắt của anh em Phỉ Lực cùng Ai La, tính cả Nạp Tư nhìn về phía nhóm sư tử cái đều trở nên thật dịu dàng. Tuy những bà chị này thường xuyên quyền đấm cước đá bọn nó, nhưng ít nhất cũng không dùng răng nanh cắm vào mông mình, điều này, đối với giống đực mà nói cực kì quan trọng!
Chứng kiến một màn khiếp sợ này không riêng gì sư đàn Hoắc Tư Bỉ, còn có sư đàn Áo La Tư tính toán chờ đợi đàn voi rời đi sẽ đập sư tử Hoắc Tư Bỉ một trận.
Áo La Tư nhịn không được động động cái đuôi, lại bị Đề Na vươn vuốt chụp lên mông, sư vương hùng tráng cứng ngắc quay đầu lại, nhìn nhóm sư tử cái ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mông mình, nó nhịn không được kẹp chặt cái đuôi nhích qua một bên, cúi đầu, có nhiều vợ cũng là chuyện đau đầu a.
Cùng lúc này, trong lãnh địa của liệp báo Gia Mã, một con liệp báo trưởng thành da lông vàng nhạt, toàn thân không hề có chút đốm lấm tấm nào đang bi thương gẩy gầy mấy hòn đá vụn trên gò mối.
Nó dễ dàng sao? Thật vất vả mới tìm được một em gái, tuy mang theo đứa nhỏ nhưng nhìn thân hình kia, diện mạo kia, móng vuốt chụp một phát thực mất hồn a…
Nó đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ đợi em gái bổ nhào về phía mình, cũng chọn lựa xong góc độ động móng vuốt sau khi em gái vung vuốt lên người mình để trông có vẻ vừa phóng khoáng lại mạnh mẽ, không ngờ sau khi em gái kia vừa thấy rõ bộ dáng của nó thì lập tức mang theo đứa nhỏ một đường chạy mất tiêu, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Thái độ của em gái thực rõ ràng, người ta không có hứng thú với nó a.
Liệp báo Tát Đặc không có lấm tấm thực bi thúc gào khóc. Anh em sinh cùng một lứa, chỉ duy nhất mình nó là không có đốm. Sống đến bây giờ, ngay cả móng vuốt của báo em gái cũng chưa từng sờ qua. Trừ bỏ mụ mụ bưu hãn Sa Mỗ cùng chị gái Hi Đạt, ngay cả anh em cùng huyết thống cũng không nguyện ý tiếp nhận nó, vừa mới độc lập liền khẩn cấp mỗi con một ngã.
Đoạn thời gian trước gặp lại Hi Đạt, Hi Đạt nói nó có một đứa em rất đặc biệt, mới vừa trưởng thành không lâu, đang nuôi dưỡng hai tiểu liệp báo. Tát Đặc nhịn không được muốn đến xem người anh em này, không ngờ trên đường gặp được một đóa hoa đào còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn, lần thứ hai thất tình đả kích Tát Đặc quá nặng nề, làm nó quăng luôn người anh em còn chưa gặp mặt ra sau đầu.
Vợ chồng chồn mật ra ngoài kiếm ăn thấy Tát Đặc, trên đầu lập tức nhảy ra một dấu chấm hỏi cực lớn, đây là liệp báo hay một con sư tử bị co rút? Chẳng lẽ, trên thảo nguyên xuất hiện giống mới? Thoạt nhìn, con liệp báo đực dưỡng ấu tể kia cũng không tính là kì quái, cái tên không có lấm tấm này mới thực sự đặc sắc a!
Hai vợ chồng nhìn nhau, bất chấm con rắn đang giãy dụa dưới móng vuốt, chúng phải nhanh chóng báo tin này cho con chồn đất hàng xóm!
La Kiều đang bị Mông Đế ép tới thở không nổi đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, cậu cảm thấy có ai đó đang nhắc tới mình. Mông Đế bất mãn việc cậu thất thần, dùng sức một cái, La Kiều suýt chút nữa thở không nổi.
Móng ông nội nó! Liệp báo không phát uy liền xem cậu là hello kitty à!
Ánh mắt La Kiều đột nhiên sắc bén, túm lấy bả vai Mông Đế xoay người thật mạnh, vị trí cao thấp của hai người nhất thời đảo lộn, lúc Mông Đế còn thất thần, đôi chân thon dài của La Kiều đã kẹp chặt thắt lưng Mông Đế, Mông Đế nhịn không được ngẩng đầu, mái tóc vàng nhạt xõa trên đầu vai, đầu lưỡi tìm kiếm liếm qua cánh môi đỏ sẫm như máu, ôm lấy sau gáy La Kiều kéo cậu đè thấp cơ thể, hung hăng hôn lên mối đối phương, một tay giữ chặt thắt lưng nhỏ gầy, trong lúc môi cùng môi ma xát, tiếng nói mê người truyền vào tai La Kiều: “Tiếp tục đi.”
Vì thế, La Kiều kiên quyết phủ định chính mình là kẻ cuồng giọng nói lại tiếp tục bị mê loạn đến choáng váng đầu óc, ngây ngốc tiếp tục.
La Sâm cùng La Thụy chen chúc ngủ thành một đoàn hoàn toàn không hay biết ba ba của chúng đang rất vui sướng đào hố rồi tự chôn mình xuống dưới, lại còn cười tủm tỉm nhìn hoa báo ở trên miệng hố xúc đất đổ xuống…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook