Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 71
Trở lại núi đá, La Kiều trước tiên chạy tới hang động Mông Đế nói xem xét, trừ bỏ cỏ khô trải bên trong cùng một vũng máu khô, căn bản không thấy bóng dáng lợn warthog. Cẩn thận ngửi ngửi, trừ bỏ hoa báo, không còn mùi kẻ săn mồi khác, lợn warthog lại không cánh mà bay, sao nó có thể tự mình chạy được chứ?
La Kiều vây quanh vết máu kia dạo một vòng, loại trừ phỏng đoán này. Nếu lợn warthog tự mình chạy đi, vì sao những mơi khác không có vết máu? Khả năng duy nhất chính là nó bị kẻ khác ăn mất.
Không có khả năng là sư tử cùng linh cẩu, vậy rốt cục là ai?
Ngay lúc La Kiều suy tư, La Sâm cùng La Thụy đang đùa giỡn ở cửa hang đột nhiên kêu lên: “Ba ba!”
Âm thanh tiểu liệp báo không đúng, La Kiều lập tức xông ra ngoài, chỉ thấy lông tơ sau gáy hai tiểu liệp báo đều dựng đứng, khẩn trương nhìn chằm chằm bụi cỏ.
“Làm sao vậy?”
Theo tầm mắt hai tiểu liệp báo nhìn qua tầm mấy chúc mét, trong bụi cỏ khô vàng đột ngột có một khối to, lúc thấy rõ ràng thứ kia là gì, La Kiều lập tức biết con lợn warthog kia đã đi nơi nào.
Bất quá ngẫm nghĩ lại, La Kiều nhịn không được hoảng sợ, may mắn hai tiểu liệp báo không phát hiện lợn warthog nên không quay về hang động kia. Nếu con mãng xà này nuốt không phải lợn warthog mà là hai tiểu liệp báo, cậu có khóc cũng muộn rồi a!
Bất quá, con mãng xà này sao lại xuất hiện sớm như vậy? So với tính toán của cậu sớm hơn một tháng. Con linh dương gazen kia nhanh như vậy đã bị tiêu hóa? Tốc độ tiêu hóa của anh bạn này cũng quá nhanh đi.
Mãng xà cũng phát hiện La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nó ngẩng đầu, âm u nhìn về phía ba con liệp báo, rõ ràng đang nói với La Kiều, ông không dễ chọc, đừng thấy bụng ông giờ có vẻ cồng kềnh, nuốt thêm một con liệp báo cũng không thành vấn đề!
La Kiều biết mãng xà không có độc nhưng sức mạnh lại rất kinh người, hơn nữa còn có cái miệng khổng lồ cùng răng nanh sắc bén. Cho dù tác dụng của mớ răng kia không phải cắn xé mà trợ giúp nó nuốt dễ hơn thì vẫn làm người ta hoảng sợ. Nghĩ đến đây, La Kiều đột nhiên nhớ tới một câu quảng cáo: Răng tốt, ăn ngon miệng hơn! Thân thể khỏe mạnh, ăn ngon gấp bội!
Bất quá, mặc kệ nó có răng hay không, dám ăn bữa sáng của cậu cùng đứa nhỏ, lại ở trong này uy hiếp cậu, nghĩ cậu là mèo hello kitty à? !
Sự thực, mãng xà vốn không muốn tìm đám liệp báo gây phiền toái, nhưng vừa khớp nó vừa tiêu hóa xong con linh dương gazen kia, đang đói bụng. Lãnh địa La Kiều lại hoang vắng muốn chết, có sẵn một con lợn warthog trước mặt mà không ăn thì chính là đứa ngốc.
Nhưng sau khi ăn xong, mãng xà phát hiện một vấn đề khá lớn, cái bụng đột ngột phình to làm nó gặp phải vấn đề khi về nhà, nếu cố chui vào thì khả năng nó se bị kẹt ở cửa hang. Lúc này nó mới phát giác, linh dương nặng không tới một trăm ký cùng một con lợn warthog đực béo tròn, nuốt vào căn bản không giống nhau. Nếu muốn trở lại hang, ít nhất phải chờ hai tháng nữa.
Vì thế, anh bạn mãng xà có nhà lại thành kẻ vô gia cư cảm thấy thật ưu thương.
Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao…
Hang không thể về ở, mãng xà liền đánh chủ ý với núi đá, trong núi có rất nhiều hang động để nó ẩn núp. Nhưng nó còn chưa kịp chọn nên ở hang nào, La Kiều đã mang La Sâm cùng La Thụy trở lại.
La Kiều không biết mãng xà suy nghĩ gì, cậu chỉ biết, ý tưởng muốn hòa bình ở chung với con mãng xà này cơ bản không thể thực hiện. Lo lắng đến sự an toàn của mình cùng bọn nhỏ, La Kiều không có khả năng để con mãng xà xuất quỷ nhập thần này sống sót. Dù sao ai cũng không muốn có cảm giác vừa thức dậy liền phát hiện mình bị mãng xà nuốt vào bụng.
Huống chi, cậu cùng hai tiểu liệp báo từ sáng đến giờ chỉ ăn một con thỏ hoang, lãnh địa không còn con mồi khác, muốn lấp đầy bụng thì chỉ có thể hi sinh anh bạn này thôi.
Về phần không có mãng xà, những kẻ săn mồi khác có đến chiếm địa bàn hay không thì cũng là chuyện sau này.
La Kiều vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mãng xà, ánh mắt hổ phách tràn đầy sát khí. Mãng xà nghĩ mình nhìn lầm rồi, thông thường, liệp báo căn bản sẽ không trêu chọc mãng xà, nhưng con liệp báo này nhìn thế nào cũng giống như muốn làm thịt nó.
Nếu mãng xà biết La Kiều không chỉ muốn làm thịt mà còn muốn ăn luôn nó, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào? Khả năng lớn nhất chính là cho rằng con liệp báo này điên rồi đi?
La Kiều hạ quyết tâm, mang theo hai tiểu liệp báo đi tới núi đá, để bọn nó từ xa quan sát con mãng xà kia, một khi phát hiện không đúng thì lập tức chạy trốn.
“Ba ba, ngươi muốn làm gì?”
“Còn nhớ rõ lời ba ba nói không?” La Kiều biến hóa hình thái, ôm La Thụy lên mà xoa nắn, lông mao đã cứng cáp hơ nhiều, bất quá xoa lên vẫn tốt lắm: “Tân kia chính là lương thực dự trữ của chúng ta. Nó ăn bữa sáng của chúng ta rồi thì chuẩn bị lấy thịt bồi thường đi.”
Dứt lời, La Kiều nhảy xuống núi đá, cậu muốn đi tìm một thứ, đừng thấy con mãng xà hiện giờ hành động chậm chạp, chỉ cần nó nôn con lợn warthog kia ra thì có thể chạy trốn không còn bóng dáng, nếu muốn bắt nó thì nhất định phải làm nó không còn đường trốn thoát.
Sờ sờ mũi, sớm biết vậy thì nên kết giao với chồn mật, con mãng xà này quá nhiều thịt, cậu cùng đứa nhỏ ăn không xong, có thể chia bớt a.
La Kiều đang vội vàng tìm nhánh cây thích hợp để bắt rắn, Mông Đế đang tuần tra lãnh địa biên giới đã gặp phải phiền toái, đám chó hoang đột nhiên tập kích nó.
Mông Đế bị đám chó hoang một đường đuổi theo, lúc leo lên cây mới tránh được công kích. Mông Đế cũng không muốn đánh nhau với đàn chó hoang này, bất quá nó muốn viết vì sao chúng đột nhiên lại tập kích mình.
Không có con mồi cũng không khiêu khích, trận tập kích này có chút kỳ lạ. Huống chi nơi này là lãnh địa của nó, không lý nào để một đám ngoại lai kiêu căng như vây!
Hoa báo hiểm độc mang thù lạ nhỏ nhen, La Kiều lại một lần nữa nói ra chân tướng.
Đợi đàn chó hoang rời đi, Mông Đế leo xuống cây lần theo tung tích chó hoang, nó cẩn thận che giấu mùi cùng tung tích của mình, cả một đường nhóm chó hoang đều không phát hiện, bọn nó muốn đuổi con hoa báo này đi nhưng không ngờ lại làm tộc đàn gặp phải phiền toái lớn.
La Kiều rốt cục tìm được một nhánh cây có chạc đôi, cậu bẻ nó từ một cây khô ngã trên mặt đất, gốc cây này là kiệt tác của voi, trừ bỏ voi, không ai có thể đẩy ngã một cây cổ thụ lớn như vậy.
Mài phần đỉnh hai chạc cây, La Kiều sờ mũi nhọn sắc bén, khá hài lòng. Đang định trở về thì nghe thấy âm thanh Mạt Sâm. Xoay người nhìn lại, quả nhiên là hai anh em liệp báo kia.
Đoạn thời gian trước, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn luôn đứng ở lãnh địa biên giới, chặn đi con đường đi tới lãnh địa La Kiều của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, sau khi đàn linh dương đầu bò qua sông đám sư tử này mới chịu rời đi, hai anh em đợi một ngày mới xác định đàn sư tử kia thật sự bỏ đi. Không hề trì hoãn, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lập tức xuyên qua lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ, tới tìm La Kiều.
“Đã lâu không thấy.” Mạt Sâm tiến tới vài bước, ngửi ngửi mùi La Kiều, động tác hơi khựng lại một chút, sau đó dường như không có việc gì nhìn nhánh cây trong tay La Kiều, hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Này hả? Dùng để bắt rắn.”
“Bắt rắn? !” Kiệt Lạc khó tin kêu một tiếng: “Ngươi bắt nó để làm gì?”
“Ăn a.”
“Ăn? !”
Không chỉ Kiệt Lạc, lần này ngay cả Mạt Sâm cũng hít một ngụm khí lạnh, liệp báo bắt rắn ăn?
“Ngươi nghĩ mình là chồn mật à? !”
Kiệt Lạc cất cao giọng, La Kiều móc móc tai: “Ngươi ồn quá, này có gì kỳ quái chứ.”
Này mà không kỳ quái sao?
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn nhau, là La Kiều quá đặc biệt hay chúng nó tụt hậu, không theo kịp thời đại a. Từ khi nào liệp báo bắt đầu bắt rắn ăn?
La Kiều lắc lắc nhánh cây, nhìn lại vẻ mặt 囧 của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Anh em, có muốn nếm thử hương vị thịt rắn không?”
Trên núi đá, hai tiểu liệp báo thực nghe lời, sau khi La Kiều rời đi liền đi tới tảng đá rất cao mà nằm sấp trên đó. Từ độ cao này, trừ phi mãng xà phun con lợn warthog trong bụng ra, bằng không nó căn bản không thể đi được. Cho dù hiện giờ nó leo lên hai tiểu liệp báo cũng có thể dùng ưu thế tốc độ để trốn thoát.
Lúc La Kiều cùng anh em Mạt Sâm trở về, mãng xà vẫn nằm trong bụi cỏ mà cha con La Kiều phát hiện trước đó, căn bản không hề nhúc nhích. Nó muốn ở lại ngọn núi đá này, tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thấy được con rắn mà La Kiều nói, hai anh em một lần nữa hết biết nói gì.
“Đây là cái mà ngươi gọi là ‘rắn’?”
“Đúng vậy.”
“Nó là mãng xà!”
“Cũng là rắn a.”
Kiệt Lạc nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn anh trai, thật sự muốn hỏi một câu, anh trai, nhìn nó đi, ngươi xem trọng nó không phải tự mình tìm ngược sao?
Mạt Sâm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Mãng xà phát hiện liệp báo đã biến thành năm con, ý thức được sự tình có chút không thích hợp, La Kiều cũng không tính toán để nó có cơ hội chạy trốn, cậu giơ nhánh cây tiến tới. La Sâm cùng La Thụy bị bắt phải đứng trên tảng đá không được xuống, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không có khả năng đứng nhìn, chúng cũng vọt tới, dựa theo căn dặn của La Kiều trước đó mà tấn công vào cái đuôi mãng xà.
Mãng xà cảm thấy hối hận vì trước đó mình không biết sợ. La Kiều sẽ cho nó biết, xem thường liệp báo phải trả cái giá rất lớn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc vài lần có ý đồ cắn đuôi đều bị mãng xà né tránh, La Kiều thừa dịp hai anh em phân tán lực chú ý, cậu nhắm đúng thời cơ, giơ nhánh cây đâm mạnh vào cơ thể mãng xà. Vị trí cậu nhắm không phải cổ mà là phần bụng to nhất của nó. Nơi này diện tích lớn, rất dễ dàng xuống tay.
La Kiều dùng hết toàn lực mà đâm xuống.
Một kích thành công, La Kiều nhanh chóng lùi ra sau, mãng xà tấn công về phía cậu, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhân cơ hội này cắn đuôi nó. Mãng xà bị chọc giận hoàn toàn, nó muốn giết chết ba con liệp báo này!
Muốn giết chết bọn nó thì trước tiên phải phun con lợn warthog trong bụng ra để giảm bớt gánh nặng, khiến động tác của nó nhanh nhẹn hơn, nhưng vô luận mãng xà há to miệng cỡ nào, con lợn warthog kia hệt như dính chặt trong bụng nó, phun thế nào cũng không ra.
Mãng xà cứng đờ há to miệng, đây là có chuyện gì a? !
Vì thế, ba liệp báo liền nhìn thấy con mãng xà kia hệt như bị viêm dạ dày mà không ngừng nôn mửa, dùng sức nôn, cố sức nôn, đến sau cùng nó cơ hồ đã quên bén mất mục đích ban đầu, hoàn toàn chỉ vì nôn và nôn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn nhánh cây đâm trên người mãng xà, lại nhìn nhìn La Kiều, nháy mắt tỉnh ngộ. Bọn nó còn đang khó hiểu vì sao La Kiều lại đâm nhánh cây ở vị trí này, hóa ra là mục đích này.
Trừ phi mãng xà tự xé bỏ lớp da hoặc nhổ nhánh cây ra, bằng không nó căn bản không có khả năng phun lợn warthog ra.
Sự tình phát triển đến nước này, đường lui cuối cùng của mãng cũng bị bịt kín.
La Kiều giơ lên một nhánh cây khác.
Cố dùng sức cắm nhánh cây hình chữ Y xuống đất, mãng xà bất ngờ không kịp phòng bị bị đóng đinh trên mặt đất. La Kiều cơ hồ dồn hết sức lực toàn thân lên nhánh cây, thấy mãng xà giãy giụa muốn trốn thì lập tức kêu lên: “Đừng thất thần, mau tới hỗ trợ a!”
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lập tức hồi phục tinh thần, Kiệt Lạc một lần nữa cắn cái đuôi mãng xà, Mạt Sâm biến hóa hình thái, giúp La Kiều cố định mãng xà.
La Kiều nhân cơ hội này nhặt lên một tảng đá, hung hăng nện vào đầu mãng xà.
Sau khi đập vài cái, mãng xà rốt cuộc không còn nhúc nhích, La Kiều cùng anh em Mạt Sâm cùng thở phào, hai tiểu liệp báo từ trên tảng đá nhảy xuống, dùng đủ loại phương thức mà cọ cọ La Kiều, ba ba thực uy vũ a!
La Kiều xoa đầu hai tiểu liệp báo, lại ôm hai đứa con lên, hôn một cái, tâm tình tốt a.
Kiệt Lạc đi tới bên người Mạt Sâm, liếm vết máu trên khóe miệng, liếc mắt nhìn La Kiều một cái, nói khẽ với Mạt Sâm: “Anh trai, ngươi cũng phát hiện đi, trên người nó có mùi hoa báo.”
Mạt Sâm liếc mắt nhìn Kiệt Lạc, cái gì cũng không nói.
La Kiều vây quanh vết máu kia dạo một vòng, loại trừ phỏng đoán này. Nếu lợn warthog tự mình chạy đi, vì sao những mơi khác không có vết máu? Khả năng duy nhất chính là nó bị kẻ khác ăn mất.
Không có khả năng là sư tử cùng linh cẩu, vậy rốt cục là ai?
Ngay lúc La Kiều suy tư, La Sâm cùng La Thụy đang đùa giỡn ở cửa hang đột nhiên kêu lên: “Ba ba!”
Âm thanh tiểu liệp báo không đúng, La Kiều lập tức xông ra ngoài, chỉ thấy lông tơ sau gáy hai tiểu liệp báo đều dựng đứng, khẩn trương nhìn chằm chằm bụi cỏ.
“Làm sao vậy?”
Theo tầm mắt hai tiểu liệp báo nhìn qua tầm mấy chúc mét, trong bụi cỏ khô vàng đột ngột có một khối to, lúc thấy rõ ràng thứ kia là gì, La Kiều lập tức biết con lợn warthog kia đã đi nơi nào.
Bất quá ngẫm nghĩ lại, La Kiều nhịn không được hoảng sợ, may mắn hai tiểu liệp báo không phát hiện lợn warthog nên không quay về hang động kia. Nếu con mãng xà này nuốt không phải lợn warthog mà là hai tiểu liệp báo, cậu có khóc cũng muộn rồi a!
Bất quá, con mãng xà này sao lại xuất hiện sớm như vậy? So với tính toán của cậu sớm hơn một tháng. Con linh dương gazen kia nhanh như vậy đã bị tiêu hóa? Tốc độ tiêu hóa của anh bạn này cũng quá nhanh đi.
Mãng xà cũng phát hiện La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nó ngẩng đầu, âm u nhìn về phía ba con liệp báo, rõ ràng đang nói với La Kiều, ông không dễ chọc, đừng thấy bụng ông giờ có vẻ cồng kềnh, nuốt thêm một con liệp báo cũng không thành vấn đề!
La Kiều biết mãng xà không có độc nhưng sức mạnh lại rất kinh người, hơn nữa còn có cái miệng khổng lồ cùng răng nanh sắc bén. Cho dù tác dụng của mớ răng kia không phải cắn xé mà trợ giúp nó nuốt dễ hơn thì vẫn làm người ta hoảng sợ. Nghĩ đến đây, La Kiều đột nhiên nhớ tới một câu quảng cáo: Răng tốt, ăn ngon miệng hơn! Thân thể khỏe mạnh, ăn ngon gấp bội!
Bất quá, mặc kệ nó có răng hay không, dám ăn bữa sáng của cậu cùng đứa nhỏ, lại ở trong này uy hiếp cậu, nghĩ cậu là mèo hello kitty à? !
Sự thực, mãng xà vốn không muốn tìm đám liệp báo gây phiền toái, nhưng vừa khớp nó vừa tiêu hóa xong con linh dương gazen kia, đang đói bụng. Lãnh địa La Kiều lại hoang vắng muốn chết, có sẵn một con lợn warthog trước mặt mà không ăn thì chính là đứa ngốc.
Nhưng sau khi ăn xong, mãng xà phát hiện một vấn đề khá lớn, cái bụng đột ngột phình to làm nó gặp phải vấn đề khi về nhà, nếu cố chui vào thì khả năng nó se bị kẹt ở cửa hang. Lúc này nó mới phát giác, linh dương nặng không tới một trăm ký cùng một con lợn warthog đực béo tròn, nuốt vào căn bản không giống nhau. Nếu muốn trở lại hang, ít nhất phải chờ hai tháng nữa.
Vì thế, anh bạn mãng xà có nhà lại thành kẻ vô gia cư cảm thấy thật ưu thương.
Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao…
Hang không thể về ở, mãng xà liền đánh chủ ý với núi đá, trong núi có rất nhiều hang động để nó ẩn núp. Nhưng nó còn chưa kịp chọn nên ở hang nào, La Kiều đã mang La Sâm cùng La Thụy trở lại.
La Kiều không biết mãng xà suy nghĩ gì, cậu chỉ biết, ý tưởng muốn hòa bình ở chung với con mãng xà này cơ bản không thể thực hiện. Lo lắng đến sự an toàn của mình cùng bọn nhỏ, La Kiều không có khả năng để con mãng xà xuất quỷ nhập thần này sống sót. Dù sao ai cũng không muốn có cảm giác vừa thức dậy liền phát hiện mình bị mãng xà nuốt vào bụng.
Huống chi, cậu cùng hai tiểu liệp báo từ sáng đến giờ chỉ ăn một con thỏ hoang, lãnh địa không còn con mồi khác, muốn lấp đầy bụng thì chỉ có thể hi sinh anh bạn này thôi.
Về phần không có mãng xà, những kẻ săn mồi khác có đến chiếm địa bàn hay không thì cũng là chuyện sau này.
La Kiều vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mãng xà, ánh mắt hổ phách tràn đầy sát khí. Mãng xà nghĩ mình nhìn lầm rồi, thông thường, liệp báo căn bản sẽ không trêu chọc mãng xà, nhưng con liệp báo này nhìn thế nào cũng giống như muốn làm thịt nó.
Nếu mãng xà biết La Kiều không chỉ muốn làm thịt mà còn muốn ăn luôn nó, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào? Khả năng lớn nhất chính là cho rằng con liệp báo này điên rồi đi?
La Kiều hạ quyết tâm, mang theo hai tiểu liệp báo đi tới núi đá, để bọn nó từ xa quan sát con mãng xà kia, một khi phát hiện không đúng thì lập tức chạy trốn.
“Ba ba, ngươi muốn làm gì?”
“Còn nhớ rõ lời ba ba nói không?” La Kiều biến hóa hình thái, ôm La Thụy lên mà xoa nắn, lông mao đã cứng cáp hơ nhiều, bất quá xoa lên vẫn tốt lắm: “Tân kia chính là lương thực dự trữ của chúng ta. Nó ăn bữa sáng của chúng ta rồi thì chuẩn bị lấy thịt bồi thường đi.”
Dứt lời, La Kiều nhảy xuống núi đá, cậu muốn đi tìm một thứ, đừng thấy con mãng xà hiện giờ hành động chậm chạp, chỉ cần nó nôn con lợn warthog kia ra thì có thể chạy trốn không còn bóng dáng, nếu muốn bắt nó thì nhất định phải làm nó không còn đường trốn thoát.
Sờ sờ mũi, sớm biết vậy thì nên kết giao với chồn mật, con mãng xà này quá nhiều thịt, cậu cùng đứa nhỏ ăn không xong, có thể chia bớt a.
La Kiều đang vội vàng tìm nhánh cây thích hợp để bắt rắn, Mông Đế đang tuần tra lãnh địa biên giới đã gặp phải phiền toái, đám chó hoang đột nhiên tập kích nó.
Mông Đế bị đám chó hoang một đường đuổi theo, lúc leo lên cây mới tránh được công kích. Mông Đế cũng không muốn đánh nhau với đàn chó hoang này, bất quá nó muốn viết vì sao chúng đột nhiên lại tập kích mình.
Không có con mồi cũng không khiêu khích, trận tập kích này có chút kỳ lạ. Huống chi nơi này là lãnh địa của nó, không lý nào để một đám ngoại lai kiêu căng như vây!
Hoa báo hiểm độc mang thù lạ nhỏ nhen, La Kiều lại một lần nữa nói ra chân tướng.
Đợi đàn chó hoang rời đi, Mông Đế leo xuống cây lần theo tung tích chó hoang, nó cẩn thận che giấu mùi cùng tung tích của mình, cả một đường nhóm chó hoang đều không phát hiện, bọn nó muốn đuổi con hoa báo này đi nhưng không ngờ lại làm tộc đàn gặp phải phiền toái lớn.
La Kiều rốt cục tìm được một nhánh cây có chạc đôi, cậu bẻ nó từ một cây khô ngã trên mặt đất, gốc cây này là kiệt tác của voi, trừ bỏ voi, không ai có thể đẩy ngã một cây cổ thụ lớn như vậy.
Mài phần đỉnh hai chạc cây, La Kiều sờ mũi nhọn sắc bén, khá hài lòng. Đang định trở về thì nghe thấy âm thanh Mạt Sâm. Xoay người nhìn lại, quả nhiên là hai anh em liệp báo kia.
Đoạn thời gian trước, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn luôn đứng ở lãnh địa biên giới, chặn đi con đường đi tới lãnh địa La Kiều của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, sau khi đàn linh dương đầu bò qua sông đám sư tử này mới chịu rời đi, hai anh em đợi một ngày mới xác định đàn sư tử kia thật sự bỏ đi. Không hề trì hoãn, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lập tức xuyên qua lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ, tới tìm La Kiều.
“Đã lâu không thấy.” Mạt Sâm tiến tới vài bước, ngửi ngửi mùi La Kiều, động tác hơi khựng lại một chút, sau đó dường như không có việc gì nhìn nhánh cây trong tay La Kiều, hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Này hả? Dùng để bắt rắn.”
“Bắt rắn? !” Kiệt Lạc khó tin kêu một tiếng: “Ngươi bắt nó để làm gì?”
“Ăn a.”
“Ăn? !”
Không chỉ Kiệt Lạc, lần này ngay cả Mạt Sâm cũng hít một ngụm khí lạnh, liệp báo bắt rắn ăn?
“Ngươi nghĩ mình là chồn mật à? !”
Kiệt Lạc cất cao giọng, La Kiều móc móc tai: “Ngươi ồn quá, này có gì kỳ quái chứ.”
Này mà không kỳ quái sao?
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn nhau, là La Kiều quá đặc biệt hay chúng nó tụt hậu, không theo kịp thời đại a. Từ khi nào liệp báo bắt đầu bắt rắn ăn?
La Kiều lắc lắc nhánh cây, nhìn lại vẻ mặt 囧 của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Anh em, có muốn nếm thử hương vị thịt rắn không?”
Trên núi đá, hai tiểu liệp báo thực nghe lời, sau khi La Kiều rời đi liền đi tới tảng đá rất cao mà nằm sấp trên đó. Từ độ cao này, trừ phi mãng xà phun con lợn warthog trong bụng ra, bằng không nó căn bản không thể đi được. Cho dù hiện giờ nó leo lên hai tiểu liệp báo cũng có thể dùng ưu thế tốc độ để trốn thoát.
Lúc La Kiều cùng anh em Mạt Sâm trở về, mãng xà vẫn nằm trong bụi cỏ mà cha con La Kiều phát hiện trước đó, căn bản không hề nhúc nhích. Nó muốn ở lại ngọn núi đá này, tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thấy được con rắn mà La Kiều nói, hai anh em một lần nữa hết biết nói gì.
“Đây là cái mà ngươi gọi là ‘rắn’?”
“Đúng vậy.”
“Nó là mãng xà!”
“Cũng là rắn a.”
Kiệt Lạc nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn anh trai, thật sự muốn hỏi một câu, anh trai, nhìn nó đi, ngươi xem trọng nó không phải tự mình tìm ngược sao?
Mạt Sâm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Mãng xà phát hiện liệp báo đã biến thành năm con, ý thức được sự tình có chút không thích hợp, La Kiều cũng không tính toán để nó có cơ hội chạy trốn, cậu giơ nhánh cây tiến tới. La Sâm cùng La Thụy bị bắt phải đứng trên tảng đá không được xuống, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không có khả năng đứng nhìn, chúng cũng vọt tới, dựa theo căn dặn của La Kiều trước đó mà tấn công vào cái đuôi mãng xà.
Mãng xà cảm thấy hối hận vì trước đó mình không biết sợ. La Kiều sẽ cho nó biết, xem thường liệp báo phải trả cái giá rất lớn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc vài lần có ý đồ cắn đuôi đều bị mãng xà né tránh, La Kiều thừa dịp hai anh em phân tán lực chú ý, cậu nhắm đúng thời cơ, giơ nhánh cây đâm mạnh vào cơ thể mãng xà. Vị trí cậu nhắm không phải cổ mà là phần bụng to nhất của nó. Nơi này diện tích lớn, rất dễ dàng xuống tay.
La Kiều dùng hết toàn lực mà đâm xuống.
Một kích thành công, La Kiều nhanh chóng lùi ra sau, mãng xà tấn công về phía cậu, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhân cơ hội này cắn đuôi nó. Mãng xà bị chọc giận hoàn toàn, nó muốn giết chết ba con liệp báo này!
Muốn giết chết bọn nó thì trước tiên phải phun con lợn warthog trong bụng ra để giảm bớt gánh nặng, khiến động tác của nó nhanh nhẹn hơn, nhưng vô luận mãng xà há to miệng cỡ nào, con lợn warthog kia hệt như dính chặt trong bụng nó, phun thế nào cũng không ra.
Mãng xà cứng đờ há to miệng, đây là có chuyện gì a? !
Vì thế, ba liệp báo liền nhìn thấy con mãng xà kia hệt như bị viêm dạ dày mà không ngừng nôn mửa, dùng sức nôn, cố sức nôn, đến sau cùng nó cơ hồ đã quên bén mất mục đích ban đầu, hoàn toàn chỉ vì nôn và nôn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn nhánh cây đâm trên người mãng xà, lại nhìn nhìn La Kiều, nháy mắt tỉnh ngộ. Bọn nó còn đang khó hiểu vì sao La Kiều lại đâm nhánh cây ở vị trí này, hóa ra là mục đích này.
Trừ phi mãng xà tự xé bỏ lớp da hoặc nhổ nhánh cây ra, bằng không nó căn bản không có khả năng phun lợn warthog ra.
Sự tình phát triển đến nước này, đường lui cuối cùng của mãng cũng bị bịt kín.
La Kiều giơ lên một nhánh cây khác.
Cố dùng sức cắm nhánh cây hình chữ Y xuống đất, mãng xà bất ngờ không kịp phòng bị bị đóng đinh trên mặt đất. La Kiều cơ hồ dồn hết sức lực toàn thân lên nhánh cây, thấy mãng xà giãy giụa muốn trốn thì lập tức kêu lên: “Đừng thất thần, mau tới hỗ trợ a!”
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lập tức hồi phục tinh thần, Kiệt Lạc một lần nữa cắn cái đuôi mãng xà, Mạt Sâm biến hóa hình thái, giúp La Kiều cố định mãng xà.
La Kiều nhân cơ hội này nhặt lên một tảng đá, hung hăng nện vào đầu mãng xà.
Sau khi đập vài cái, mãng xà rốt cuộc không còn nhúc nhích, La Kiều cùng anh em Mạt Sâm cùng thở phào, hai tiểu liệp báo từ trên tảng đá nhảy xuống, dùng đủ loại phương thức mà cọ cọ La Kiều, ba ba thực uy vũ a!
La Kiều xoa đầu hai tiểu liệp báo, lại ôm hai đứa con lên, hôn một cái, tâm tình tốt a.
Kiệt Lạc đi tới bên người Mạt Sâm, liếm vết máu trên khóe miệng, liếc mắt nhìn La Kiều một cái, nói khẽ với Mạt Sâm: “Anh trai, ngươi cũng phát hiện đi, trên người nó có mùi hoa báo.”
Mạt Sâm liếc mắt nhìn Kiệt Lạc, cái gì cũng không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook