Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 64
La Kiều nghĩ bát cá sẽ dễ hơn bắt linh dương, sự thật chứng minh, cậu sai rồi.
Đám cá lớn lẫn trong bùn lầy thoạt nhìn nham nhám, kết quả lại rất trơn. Cá nheo không có vảy, toàn thân bao trùm một tầng dịch nhờn trơn trượt làm La Kiều không thể nào chụp được.
La Kiều tức giận, La Sâm cùng La Thụy sáp lại cạnh nhau thì thầm thảo luận.
“Anh trai, ngươi cảm thấy thứ này có thể ăn không?”
“Không chắc lắm.” La Sâm lắc đầu: “Nhưng nếu ba ba nói ăn được thì nhất định có thể ăn!”
“Nếu, ta nói là nếu…” La Thụy liếm liếm khóe miệng: “Nếu ta nói với ba ba, bỏ đi, kì thực ta cũng không đói lắm. Liệu ba ba có đổi chủ ý đi bắt linh dương hoặc lợn warthog không? Hay thỏ đá cũng được?”
“Ta cảm thấy, này khó à.”
“Nga.”
La Thụy cụp lỗ tai, không nói gì nữa.
Có thể làm cho hai tiểu liệp báo nhìn thấy thịt hai mắt liền tỏa sáng nói ra những lời như vậy, có thể thấy liệp báo bắt cá ngược đời cỡ nào. Tuy bọn nó từng ăn rùa đất, nhưng ít ra loại này cũng sống trên đất, có chân! Về phần trứng đà điều, đà điểu nở ra cũng có chân a! Nhưng cái thứ trơn trơn quái lạ này, chân ở nơi nào?
La Kiều không chú ý tới hai tiểu liệp báo suy nghĩ cái gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào đám cá cách mình không xa. Vươn móng vuốt, muốn bới đám cá nheo ra khỏi bùn lầy rồi dùng miệng gặm một phát, nhưng thân cá trơn trượt căn bản không quơ được, ngay cả móng vuốt sắc bén cũng không có biện pháp phá hủy lớp da kia, trừ bỏ một miệng bùn thì cái gì cũng không được, còn suýt chút nữa bị cá nheo cắn móng.
Liên tiếp thất bại vài lần, liệp báo ba ba quay đầu nhìn hai tiểu liệp báo, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nếu trước đó chỉ ôm tâm lý thử một chút thì hiện tại La Kiều đã thề phải bắt một con cho bằng được, nhất quyết không bỏ qua!
Đám cá nheo luồn lách trong bùn biểu thị thật vô tội, dịch nhờn trên người bọn nó cũng không phải nhằm vào liệp báo, ai tới bắt cũng vậy thôi! Còn nữa, thân là một con liệp báo thì ngoan ngoãn đi bắt linh dương đi, chạy tới tìm cá nheo gây phiền phức là sao? Đói tới choáng váng đầu óc rồi à?
Hoặc là, này thật sự không phải một con liệp báo, mà là hóa báo biến dị đi?
Cá sấu của ta! Này thực khủng bố.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo đi vào giữa bụi cỏ lau tránh ánh nắng mặt trời chói chang, bản thân thì biến hóa hình thái, tìm tới nhánh cây có hình như chữ Y, vừa giống cái xiêng chích cá lại tựa như công cụ bắt rắn.
Lúc tìm được nhánh cây, La Kiều nghĩ, thế này bắt được không nhỉ? Dù sao đầu cá nheo vừa dẹp lại vừa bằng, một thân dịch nhớt, dạng nhánh cây này vừa lúc thích hợp.
Trở lại bên đầm lầy, La Kiều hơi cúi người, hai mắt phừng phừng lửa giận nhìn chằm chằm đám cá trượt khỏi vuốt mình mấy lần kia, cho ngươi chạy này! Xem ngươi còn chạy đường nào!
La Sâm cùng La Thụy nằm trong bụi cỏ lau nhìn La Kiều, không hẹn mà cùng nảy sinh hoài nghi, chẳng lẽ cá nheo thật sự ăn rất ngon sao?
La Kiều không rảnh đi lý giải bọn nhỏ suy nghĩ cái gì, cậu giơ cao nhánh cây, nhắm ngay con cá nheo gần nhất, hung hăng đâm xuống!
Hơi trật một chút, cá nheo từ kẽ hở nhánh cây trượt ra ngoài.
Liệp báo baba VS cá nheo, cá nheo thắng!
Tiếp tục đâm chọt, mũi nhọn của nhánh cây vẫn như cũ không thể xuyên qua lớp da cá nheo, cá nheo thắng liên tiếp!
La Kiều có chút phát hỏa, dứt khoát vứt nhánh cây qua một bên, không thèm để ý có bị cắn hay không, trực tiếp vươn tay, bất đồng với móng vuốt đầy thịt cùng lông mao, ngón tay linh hoạt cùng móng tay sắc bén trực tiếp bấu vào làn da cá nheo, vây một tầng bùn bên ngoài thân nó, chảy ra chút máu, bị La Kiều cứng rắn lôi ra khỏi bầy cá.
La Kiều còn chưa kịp đắc ý, con cá nheo tính tình hung mãnh đã trực tiếp quất cho cậu một đuôi, trừ bỏ dấu đỏ trên tay, quan trọng hơn chính là một thân dính đầy bùn nhão.
La Kiều nổi giận, đặt con cá nheo xuống đất, cầm một tảng đá lên hung hăng đập vào đầu cá nheo.
Cá nheo quẫy quẫy đuôi, đập!
Cá nheo tiếp tục quẫy đuôi, lại đập!
Cá nheo vẫn còn quẫy, đập tiếp!
Thẳng đến khi cá nheo không còn nhúc nhích, La Kiều mới dừng hành vi hung tàn của mình, nếu cá nheo biết trước mình sẽ bị đối xử tàn nhẫn như vậy dưới móng vuốt liệp báo, có lẽ nó đã sớm tìm một tảng đá mà đập đầu tự tử.
La Kiều vạch bụng cá nheo, vứt bỏ nội tạng, dùng móng tay sắc bén cắt một miếng thịt cá bỏ vào miệng. Thịt cá nhấm nuốt có khác biệt rất với thịt linh dương, càng mềm mịn hơn, hương vị hơi tanh, nhưng kì quái chính là cậu không hề bài xích loại mùi này, nếu là nhân loại, trừ phi tất yếu, nhất định không muốn ăn thử thịt cá nheo sống, nhưng làm một con liệp báo, cậu phải thừa nhận, hương vị này có thế chấp nhận. Bất quá không biết có phải chỉ mình cậu cảm thấy vậy hay không, ai biết được?
Cá nheo cơ hồ không có xương mảnh, chỉ cần bỏ cái xương lớn, xé ra là có thể ăn.
La Sâm cùng La Thụy theo bản năng chui ra khỏi bụi cỏ lau, nhìn bộ dáng ăn cá của La Kiều, hai tiểu liệp báo cũng có chút rục rịch. La Kiều không vội cho bọn nhỏ ăn mà ngồi đợi một hồi, xác định bản thân không có bất cứ cảm giác khó chịu nào mới xé thịt cá thành mấy khối, đưa tới trước mặt hai tiểu liệp báo.
La Sâm cùng La Thụy dùng móng vuốt chọt chọt thịt cá, loại xúc cảm cùng màu sắc này hoàn toàn khác biệt với những thứ bọn nó từng ăn, nhưng vẫn cố lấy gan cắn một ngụm, cảm giác giống như La Kiều, hai tiểu liệp báo cũng cảm thấy hương vị này có thể chấp nhận.
Quả nhiên cha nào thì dưỡng ra con nấy sao? Nếu là Sa Mỗ cùng Hi Đạt thì tuyệt đối sẽ không đụng vào loại thịt cá này, bọn nó không chỉ chụp bay thịt cá, còn có thể nhân tiện chụp bay cả La Kiều.
Cho dù thịt cá nheo cũng cung cấp đủ hàm lượng nước cùng protein cần thiết cho liệp báo như các loại thức ăn khác!
Có kinh nghiệm một lần thành công, chuyện kế tiếp liền thuận lợi hơn. La Kiều cũng không đập đầu cá đến nát nhừ nữa mà dùng phương thức nhanh hơn để chấm dứt sinh mệnh bọn nó, xé thịt cá thành miếng, đút cho La Sâm cùng La Thụy.
Đám chó rừng theo mùi mò tới liền bị tình cảnh trước mắt làm kinh hãi, liệp báo ăn cá? !
Mặc dù chó rừng khi có cơ hội cũng tới bờ biển kiếm báo biển con ăn, nhưng đó dù sao cũng là động vật có vú!
Ba con liệp báo trước mắt thế nhưng lại ăn cá? !
Chó rừng cho rằng thế giới quan của mình bị phá vỡ, hay nó đang nằm mơ? Nó phải lập tức quay về nhà! Na Lệ Sa thân ái cùng bọn nhỏ sẽ làm nó tỉnh táo lại một chút.
Chó rừng theo đuôi liệp láo, còn chưa bị xua đuổi đã chủ động rời đi, cùng với liệp báo ăn cá, không biết chuyện nào kì quái hơn?
Bát quái trên thảo nguyên lại có đề tài mới.
Mấy con cá cũng không thể làm ba liệp báo no đủ, La Kiều cũng không tính toán bắt thêm, cá nheo dù sao cũng không phải thức ăn thường ngày của liệp báo, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Số cá ăn vào bụng cũng đủ bổ sung thể lực để cậu có thể tìm được bữa cơm tiếp theo.
La Sâm cùng La Thụy có chút chưa thỏa mãn, giúp nhau liếm lông, La Kiều cẩn thận liếm ngón tay, đầu lưỡi lướt qua ngón tay thon dài, làn da màu mật ong cùng đầu lưỡi đỏ tươi tạo thành hai sắc thái đối lập.
Nếu trước mặt La Kiều có một tấm gương, sau khi nhìn thấy hình ảnh mình trong đó, cậu tuyệt đối sẽ đập vỡ cái gương kia thành mảnh nhỏ, cái tên híp mắt liếm ngón tay, còn liếm tới mức làm người ta đỏ mặt kia không phải cậu, tuyệt đối không phải!
Quả nhiên làm liệp báo lâu, ăn xong liền có thói quen liếm ‘móng vuốt’ sao?
Bất quá thực đáng tiếc, nhìn thấy bộ dáng này của cậu cũng chỉ có hai tiểu liệp báo cùng bầy cá nheo trong bùn, La Sâm cùng La Thụy không hiểu bộ dáng này của ba ba có gì kỳ quái, cơm nước xong liếm móng không phải thực bình thường sao? Nhìn xem, không phải bọn nó cũng đang liếm sao? Về phần đám cá nheo trong bùn, ai có thể trông cậy một con cá phát hiện một con báo có sức quyến rũ cỡ nào chứ? Này so với việc bảo rùa đi nhanh như thỏ còn không thực tế hơn.
Vệ sinh mình sạch sẽ, tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, La Kiều tính toán mang hai tiểu liệp báo rời khỏi lãnh địa sư tử.
Ba con liệp báo đi tới biên giới lãnh địa sư đàn Áo La Tư thì La Kiều phát hiện tung tích lợn warthog, đây là một con lợn warthog cái trưởng thành, không biết nó có ấu tể hay không nhưng La Kiều đã quyết tâm bắt cho bằng được.
La Sâm cùng La Thụy cũng chưa ăn no, thịt cá chứa hàm lượng nước rất lớn, vì thế rất nhanh đã bị tiêu hóa hết, cậu phải tìm được thức ăn.
Nhưng làm La Kiều không ngờ chính là lúc cậu đang theo dõi lợn warthog thì một con sư tử đực cũng đang đi theo phía sau, nó là thủ lĩnh sư đàn, Áo La Tư.
Áo La Tư xuất hiện ở nơi này thực ngẫu nhiên, nó vốn nên ở cùng một chỗ với sư đàn, bất quá nhóm sư tử cái biểu đạt bất mãn với tính tình thô bạo của nó, nhất là thái độ đối với nhóm tiểu sư tử, vì thế bọn nó căm tức đá Áo La Tư ra khỏi sư đàn.
“Nếu sư tử Hoắc Tư Bỉ nhân cơ hội tới gây phiền phức thì sao?”
Áo La Tư cố gắng nói đạo lý với các bà vợ, không thể cứ vậy đuổi nó đi a.
“Nga, cái này ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta tự có biện pháp xử lý. Hay là, ngươi vẫn hi vọng được gặp lại Tổ Oa mê người?”
Câu thông thất bại.
Thất bại nặng nề.
Áo La Tư không thể không rời khỏi nhóm sư tử cái cùng tiểu sư tử, còn có con trâu vẫn chưa ăn hết kia. Sư vương buồn bực chỉ có thể đi dò xét lãnh địa, hi vọng gặp vài con linh cẩu để nó trút giận, nhưng sự tình phát triển khá bất ngờ, linh cẩu không thấy, ngược lại lại gặp con liệp báo có hành vi đặc biệt kia.
Áo La Tư dừng bước, đứng trong bụi cỏ nhìn về phía La Kiều đang theo dõi con mồi. Một đoạn thời gian không gặp, con liệp báo này tựa hồ đã trưởng thành hơn, bất quá vẫn còn gầy như vậy.
Sư vương lắc đầu, tông mao nồng đậm làm nó thoạt nhìn dị thường cao lớn.
La Kiều một lòng muốn bắt lợn warthog, hoàn toàn không phát hiện Áo La Tư đi theo phía sau. Gió đột nhiên đổi hướng làm Áo La Tư bại lộ hành tung, La Kiều ngửi được mùi sư tử!
Phút chốc quay đầu lại, La Kiều hoảng sợ phát hiện khoảng cách của con sư tử đực cường tráng kia với mình không tới ba trăm mét!
“Ôi trời ơi!”
La Kiều nhận ra Áo La Tư, mỗi lần gặp phải con sư tử này đều không có chuyện tốt!
La Sâm cùng La Thụy hiển nhiên cũng bị dọa, không có ai không bị sư tử đực thân hình to lớn cùng tính tình táo bạo dọa sợ, ngay cả La Kiều cũng không ngoại lệ. Nhưng La Kiều không có thời gian dư thừa để sợ, cậu phải lập tức nghĩ biện pháp chạy trốn!
Ba cha con tuyệt đối không thể chạy cùng một hướng, như vậy sẽ làm tất cả lâm vào nguy hiểm. Vô luận con sư tử này có mục đích gì, La Kiều tuyệt đối không có khả năng để La Sâm cùng La Thụy gặp nguy hiểm.
“Ba ba thu hút sự chú ý của nó, các ngươi mau chóng chạy về ngọn núi đá trong lãnh địa!”
Mau chóng căn dặn vài câu, La Kiều không đợi hai tiểu liệp báo trả lời liền quay thẳng về phía Áo La Tư, cậu không chạy mà dựng thẳng cơ thể nhảy bật lên, điều này làm cậu thoạt nhìn to lớn hơn một chút, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng với sư tử.
Khoảng cách của La Kiều cùng Áo La Tư ngày càng gần, thẳng tới khi tiếp cận đối phương tầm năm mươi mét, La Kiều mới xoay người chạy trốn.
Phương pháp lại hiệu quả.
Áo La Tư vọt tới đuổi theo La Kiều, mà La Sâm cùng La Thụy thì ẩn mình trong bụi cỏ cao chạy về phía núi đá trong lãnh địa.
La Kiều không xác định có phải có mình Áo La Tư ở đây hay không, nhưng biện pháp tốt nhất lúc này là phải dẫn dắt nó rời đi, như vậy La Sâm cùng La Thụy mới có cơ hội chạy trốn. Nhưng, La Kiều theo bản năng lại chạy về phía biên giới lãnh địa Mông Đế, ngay cả chính cậu cũng không chú ý điểm này, Áo La Tư lại càng không có khả năng chú ý tới.
Mông Đế lúc này đang cùng con hoa báo đực xâm nhập vào lãnh địa đánh nhau loạn thành một đoàn, con hoa báo đực này không phải đối thủ của nó, một cái chân sau của kẻ âm nhập đã bị thương, gần cổ cũng có mấy vết thương, phần lưng gần cột sống có vết cắn, chỉ còn kém một chút thôi là xương sống của nó đã bị Mông Đế cắn đứt. Nhưng hoa báo trời sinh giả dối cũng giỏi ẩn núp, muốn dồn nó vào chỗ chết cũng không phải chuyện dễ. Nhất là con hoa báo đực kia liều chết phản kích cũng làm Mông Đế gặp chút khó khăn.
Hai hoa báo đực cường tráng tương đương giằng co trên mặt cỏ, cúi đầu, lộ ra răng nanh sắc bén trong miệng, dùng tiếng gầm gừ trầm thấp của mình để tõ rõ sự cường hãn cùng hung mãnh với đối phương.
Bất đồng chính là, Mông Đế mạnh mẽ hơn, còn con hoa báo đực kia rõ là ngoài mạnh trong yếu.
Mông Đế lại một lần nữa bày ra tư thế công kích với kẻ xâm lấn, nó thậm chí đã chuẩn bị cho một cú trí mạng, đối phương tỏ vẻ muốn liều mạng, nhưng lúc Mông Đế bổ nhào qua thì nó lại xoay người chạy trốn.
Mông Đế đuổi sát theo sau không tha, hai con hoa báo rất nhanh chạy tới biên giới lãnh địa, trước mặt chính là La Kiều cùng Áo La Tư đang truy đuổi phía sau.
Mông Đế nhìn thấy La Kiều cùng Áo La Tư, con hoa báo đang bị nó đuổi theo cũng nhìn thấy.
Tình huống của La Kiều hiện giờ có chút không xong, chạy một khoảng thời gian dài làm cậu tiêu hao một lượng lớn thể lực, nếu còn không ngắt đuôi được Áo La Tư, cậu chắc chắn sẽ bị quơ được! Kết quả còn chưa bỏ được đã gặp phải con hoa báo đực từng giành con mồi của mình…
Nếu nhất định phải dùng một câu để hình dung tâm tình của La Kiều lúc này, thì chính là không phải xui xẻo bình thường mà là cực kỳ xui xẻo!
Cậu còn có thể xui hơn được nữa không a?
Ông trời chặn cửa của người khác, ít nhất cũng chừa lại một cánh cửa sổ, nhưng đến lượt cậu, không chỉ cửa, ngay cả cửa sổ cũng bị bịt kín.
XX! Thật khi dễ người ta mà!
Mông Đế cũng phát hiện hiểm cảnh của La Kiều, cậu đang bị kẹp giữa con hoa báo bị thương cùng Áo La Tư, vô luận là kẻ nào, cậu cũng không thể ứng phó.
Mông Đế quyết đoán từ bỏ cơ hội giết chết con hoa báo xâm lấn lãnh địa, nó đẩy nhanh tốc độ lướt qua đối phương, trực tiếp vọt tới trước mặt La Kiều, một ngụm cắn sau gáy cổ cậu mà hất lên lưng mình: “Nắm chặt!”
La Kiều theo bản năng biến hóa hình thái, hai cánh tay ôm cổ Mông Đế, chân cũng kẹp thắt lưng đối phương.
Mông Đế xoay người bỏ chạy, con hoa báo bị thương không dám chặn lại, điều duy nhất nó cần làm là nghĩ biện pháp bỏ rớt con sư tử chết tiệt kia! Cách nhanh nhất là tìm một thân cây mà leo lên!
Con hoa báo đựa xâm lấn lãnh địa Mông Đế nghĩ mình tạm thời an toàn, còn Mông Đế đang bị Áo La Tư đuổi theo chết chắc rồi, hiện giờ nó phải tìm nơi an toàn để ẩn nấu, dưỡng lành thương tích. Không ngờ chỉ vừa đi được mấy trăm mét, Bích Thúy Ti đột nhiên từ trong bụi cỏ phía sau nó nhảy ra, hoa báo đực bị trọng thương lại vừa hao tốn một lượng lớn thể lực không hề cảm nhận được Bích Thúy Ti đi theo phía sau, chờ đến lúc nó ý thức được thì Bích Thúy Ti đã cắn đứt xương sống nó.
Hoa báo cái bình thường sẽ không chủ động khiêu khích hoa báo đực, nhất là hoa báo đực xa lạ, điều này rất nguy hiểm, chênh lệch về hình thể cùng sức mạnh có thể làm nó mất mạng. Nhưng con hoa báo đực trước mắt đáng giá để Bích Thúy Ti mạo hiểm, nó căn bản không có chút uy hiếp nào.
Kết quả chứng minh, Bích Thúy Ti đã đúng.
“Hừ!”
Nó vẫn đi theo phía sau Mông Đế cùng con hoa báo đực này, Mông Đế đuổi giết vì bảo vệ lãnh địa của mình, mà Bích Thúy Ti thì vì hai ấu tể, nó phải cam đoan con hoa báo đực này không thể tạo ra uy hiếp cho bọn nhỏ, vì thế, nó phải chết!
Lắc lắc cái đuôi, Bích Thúy Ti thực hài lòng về thắng lợi của mình, về phần Mông Đế bị sư tử dí, không quan tâm. Nếu dễ dàng bị sư tử giết chết như vậy thì nó không phải Mông Đế.
Đám cá lớn lẫn trong bùn lầy thoạt nhìn nham nhám, kết quả lại rất trơn. Cá nheo không có vảy, toàn thân bao trùm một tầng dịch nhờn trơn trượt làm La Kiều không thể nào chụp được.
La Kiều tức giận, La Sâm cùng La Thụy sáp lại cạnh nhau thì thầm thảo luận.
“Anh trai, ngươi cảm thấy thứ này có thể ăn không?”
“Không chắc lắm.” La Sâm lắc đầu: “Nhưng nếu ba ba nói ăn được thì nhất định có thể ăn!”
“Nếu, ta nói là nếu…” La Thụy liếm liếm khóe miệng: “Nếu ta nói với ba ba, bỏ đi, kì thực ta cũng không đói lắm. Liệu ba ba có đổi chủ ý đi bắt linh dương hoặc lợn warthog không? Hay thỏ đá cũng được?”
“Ta cảm thấy, này khó à.”
“Nga.”
La Thụy cụp lỗ tai, không nói gì nữa.
Có thể làm cho hai tiểu liệp báo nhìn thấy thịt hai mắt liền tỏa sáng nói ra những lời như vậy, có thể thấy liệp báo bắt cá ngược đời cỡ nào. Tuy bọn nó từng ăn rùa đất, nhưng ít ra loại này cũng sống trên đất, có chân! Về phần trứng đà điều, đà điểu nở ra cũng có chân a! Nhưng cái thứ trơn trơn quái lạ này, chân ở nơi nào?
La Kiều không chú ý tới hai tiểu liệp báo suy nghĩ cái gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào đám cá cách mình không xa. Vươn móng vuốt, muốn bới đám cá nheo ra khỏi bùn lầy rồi dùng miệng gặm một phát, nhưng thân cá trơn trượt căn bản không quơ được, ngay cả móng vuốt sắc bén cũng không có biện pháp phá hủy lớp da kia, trừ bỏ một miệng bùn thì cái gì cũng không được, còn suýt chút nữa bị cá nheo cắn móng.
Liên tiếp thất bại vài lần, liệp báo ba ba quay đầu nhìn hai tiểu liệp báo, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nếu trước đó chỉ ôm tâm lý thử một chút thì hiện tại La Kiều đã thề phải bắt một con cho bằng được, nhất quyết không bỏ qua!
Đám cá nheo luồn lách trong bùn biểu thị thật vô tội, dịch nhờn trên người bọn nó cũng không phải nhằm vào liệp báo, ai tới bắt cũng vậy thôi! Còn nữa, thân là một con liệp báo thì ngoan ngoãn đi bắt linh dương đi, chạy tới tìm cá nheo gây phiền phức là sao? Đói tới choáng váng đầu óc rồi à?
Hoặc là, này thật sự không phải một con liệp báo, mà là hóa báo biến dị đi?
Cá sấu của ta! Này thực khủng bố.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo đi vào giữa bụi cỏ lau tránh ánh nắng mặt trời chói chang, bản thân thì biến hóa hình thái, tìm tới nhánh cây có hình như chữ Y, vừa giống cái xiêng chích cá lại tựa như công cụ bắt rắn.
Lúc tìm được nhánh cây, La Kiều nghĩ, thế này bắt được không nhỉ? Dù sao đầu cá nheo vừa dẹp lại vừa bằng, một thân dịch nhớt, dạng nhánh cây này vừa lúc thích hợp.
Trở lại bên đầm lầy, La Kiều hơi cúi người, hai mắt phừng phừng lửa giận nhìn chằm chằm đám cá trượt khỏi vuốt mình mấy lần kia, cho ngươi chạy này! Xem ngươi còn chạy đường nào!
La Sâm cùng La Thụy nằm trong bụi cỏ lau nhìn La Kiều, không hẹn mà cùng nảy sinh hoài nghi, chẳng lẽ cá nheo thật sự ăn rất ngon sao?
La Kiều không rảnh đi lý giải bọn nhỏ suy nghĩ cái gì, cậu giơ cao nhánh cây, nhắm ngay con cá nheo gần nhất, hung hăng đâm xuống!
Hơi trật một chút, cá nheo từ kẽ hở nhánh cây trượt ra ngoài.
Liệp báo baba VS cá nheo, cá nheo thắng!
Tiếp tục đâm chọt, mũi nhọn của nhánh cây vẫn như cũ không thể xuyên qua lớp da cá nheo, cá nheo thắng liên tiếp!
La Kiều có chút phát hỏa, dứt khoát vứt nhánh cây qua một bên, không thèm để ý có bị cắn hay không, trực tiếp vươn tay, bất đồng với móng vuốt đầy thịt cùng lông mao, ngón tay linh hoạt cùng móng tay sắc bén trực tiếp bấu vào làn da cá nheo, vây một tầng bùn bên ngoài thân nó, chảy ra chút máu, bị La Kiều cứng rắn lôi ra khỏi bầy cá.
La Kiều còn chưa kịp đắc ý, con cá nheo tính tình hung mãnh đã trực tiếp quất cho cậu một đuôi, trừ bỏ dấu đỏ trên tay, quan trọng hơn chính là một thân dính đầy bùn nhão.
La Kiều nổi giận, đặt con cá nheo xuống đất, cầm một tảng đá lên hung hăng đập vào đầu cá nheo.
Cá nheo quẫy quẫy đuôi, đập!
Cá nheo tiếp tục quẫy đuôi, lại đập!
Cá nheo vẫn còn quẫy, đập tiếp!
Thẳng đến khi cá nheo không còn nhúc nhích, La Kiều mới dừng hành vi hung tàn của mình, nếu cá nheo biết trước mình sẽ bị đối xử tàn nhẫn như vậy dưới móng vuốt liệp báo, có lẽ nó đã sớm tìm một tảng đá mà đập đầu tự tử.
La Kiều vạch bụng cá nheo, vứt bỏ nội tạng, dùng móng tay sắc bén cắt một miếng thịt cá bỏ vào miệng. Thịt cá nhấm nuốt có khác biệt rất với thịt linh dương, càng mềm mịn hơn, hương vị hơi tanh, nhưng kì quái chính là cậu không hề bài xích loại mùi này, nếu là nhân loại, trừ phi tất yếu, nhất định không muốn ăn thử thịt cá nheo sống, nhưng làm một con liệp báo, cậu phải thừa nhận, hương vị này có thế chấp nhận. Bất quá không biết có phải chỉ mình cậu cảm thấy vậy hay không, ai biết được?
Cá nheo cơ hồ không có xương mảnh, chỉ cần bỏ cái xương lớn, xé ra là có thể ăn.
La Sâm cùng La Thụy theo bản năng chui ra khỏi bụi cỏ lau, nhìn bộ dáng ăn cá của La Kiều, hai tiểu liệp báo cũng có chút rục rịch. La Kiều không vội cho bọn nhỏ ăn mà ngồi đợi một hồi, xác định bản thân không có bất cứ cảm giác khó chịu nào mới xé thịt cá thành mấy khối, đưa tới trước mặt hai tiểu liệp báo.
La Sâm cùng La Thụy dùng móng vuốt chọt chọt thịt cá, loại xúc cảm cùng màu sắc này hoàn toàn khác biệt với những thứ bọn nó từng ăn, nhưng vẫn cố lấy gan cắn một ngụm, cảm giác giống như La Kiều, hai tiểu liệp báo cũng cảm thấy hương vị này có thể chấp nhận.
Quả nhiên cha nào thì dưỡng ra con nấy sao? Nếu là Sa Mỗ cùng Hi Đạt thì tuyệt đối sẽ không đụng vào loại thịt cá này, bọn nó không chỉ chụp bay thịt cá, còn có thể nhân tiện chụp bay cả La Kiều.
Cho dù thịt cá nheo cũng cung cấp đủ hàm lượng nước cùng protein cần thiết cho liệp báo như các loại thức ăn khác!
Có kinh nghiệm một lần thành công, chuyện kế tiếp liền thuận lợi hơn. La Kiều cũng không đập đầu cá đến nát nhừ nữa mà dùng phương thức nhanh hơn để chấm dứt sinh mệnh bọn nó, xé thịt cá thành miếng, đút cho La Sâm cùng La Thụy.
Đám chó rừng theo mùi mò tới liền bị tình cảnh trước mắt làm kinh hãi, liệp báo ăn cá? !
Mặc dù chó rừng khi có cơ hội cũng tới bờ biển kiếm báo biển con ăn, nhưng đó dù sao cũng là động vật có vú!
Ba con liệp báo trước mắt thế nhưng lại ăn cá? !
Chó rừng cho rằng thế giới quan của mình bị phá vỡ, hay nó đang nằm mơ? Nó phải lập tức quay về nhà! Na Lệ Sa thân ái cùng bọn nhỏ sẽ làm nó tỉnh táo lại một chút.
Chó rừng theo đuôi liệp láo, còn chưa bị xua đuổi đã chủ động rời đi, cùng với liệp báo ăn cá, không biết chuyện nào kì quái hơn?
Bát quái trên thảo nguyên lại có đề tài mới.
Mấy con cá cũng không thể làm ba liệp báo no đủ, La Kiều cũng không tính toán bắt thêm, cá nheo dù sao cũng không phải thức ăn thường ngày của liệp báo, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Số cá ăn vào bụng cũng đủ bổ sung thể lực để cậu có thể tìm được bữa cơm tiếp theo.
La Sâm cùng La Thụy có chút chưa thỏa mãn, giúp nhau liếm lông, La Kiều cẩn thận liếm ngón tay, đầu lưỡi lướt qua ngón tay thon dài, làn da màu mật ong cùng đầu lưỡi đỏ tươi tạo thành hai sắc thái đối lập.
Nếu trước mặt La Kiều có một tấm gương, sau khi nhìn thấy hình ảnh mình trong đó, cậu tuyệt đối sẽ đập vỡ cái gương kia thành mảnh nhỏ, cái tên híp mắt liếm ngón tay, còn liếm tới mức làm người ta đỏ mặt kia không phải cậu, tuyệt đối không phải!
Quả nhiên làm liệp báo lâu, ăn xong liền có thói quen liếm ‘móng vuốt’ sao?
Bất quá thực đáng tiếc, nhìn thấy bộ dáng này của cậu cũng chỉ có hai tiểu liệp báo cùng bầy cá nheo trong bùn, La Sâm cùng La Thụy không hiểu bộ dáng này của ba ba có gì kỳ quái, cơm nước xong liếm móng không phải thực bình thường sao? Nhìn xem, không phải bọn nó cũng đang liếm sao? Về phần đám cá nheo trong bùn, ai có thể trông cậy một con cá phát hiện một con báo có sức quyến rũ cỡ nào chứ? Này so với việc bảo rùa đi nhanh như thỏ còn không thực tế hơn.
Vệ sinh mình sạch sẽ, tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, La Kiều tính toán mang hai tiểu liệp báo rời khỏi lãnh địa sư tử.
Ba con liệp báo đi tới biên giới lãnh địa sư đàn Áo La Tư thì La Kiều phát hiện tung tích lợn warthog, đây là một con lợn warthog cái trưởng thành, không biết nó có ấu tể hay không nhưng La Kiều đã quyết tâm bắt cho bằng được.
La Sâm cùng La Thụy cũng chưa ăn no, thịt cá chứa hàm lượng nước rất lớn, vì thế rất nhanh đã bị tiêu hóa hết, cậu phải tìm được thức ăn.
Nhưng làm La Kiều không ngờ chính là lúc cậu đang theo dõi lợn warthog thì một con sư tử đực cũng đang đi theo phía sau, nó là thủ lĩnh sư đàn, Áo La Tư.
Áo La Tư xuất hiện ở nơi này thực ngẫu nhiên, nó vốn nên ở cùng một chỗ với sư đàn, bất quá nhóm sư tử cái biểu đạt bất mãn với tính tình thô bạo của nó, nhất là thái độ đối với nhóm tiểu sư tử, vì thế bọn nó căm tức đá Áo La Tư ra khỏi sư đàn.
“Nếu sư tử Hoắc Tư Bỉ nhân cơ hội tới gây phiền phức thì sao?”
Áo La Tư cố gắng nói đạo lý với các bà vợ, không thể cứ vậy đuổi nó đi a.
“Nga, cái này ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta tự có biện pháp xử lý. Hay là, ngươi vẫn hi vọng được gặp lại Tổ Oa mê người?”
Câu thông thất bại.
Thất bại nặng nề.
Áo La Tư không thể không rời khỏi nhóm sư tử cái cùng tiểu sư tử, còn có con trâu vẫn chưa ăn hết kia. Sư vương buồn bực chỉ có thể đi dò xét lãnh địa, hi vọng gặp vài con linh cẩu để nó trút giận, nhưng sự tình phát triển khá bất ngờ, linh cẩu không thấy, ngược lại lại gặp con liệp báo có hành vi đặc biệt kia.
Áo La Tư dừng bước, đứng trong bụi cỏ nhìn về phía La Kiều đang theo dõi con mồi. Một đoạn thời gian không gặp, con liệp báo này tựa hồ đã trưởng thành hơn, bất quá vẫn còn gầy như vậy.
Sư vương lắc đầu, tông mao nồng đậm làm nó thoạt nhìn dị thường cao lớn.
La Kiều một lòng muốn bắt lợn warthog, hoàn toàn không phát hiện Áo La Tư đi theo phía sau. Gió đột nhiên đổi hướng làm Áo La Tư bại lộ hành tung, La Kiều ngửi được mùi sư tử!
Phút chốc quay đầu lại, La Kiều hoảng sợ phát hiện khoảng cách của con sư tử đực cường tráng kia với mình không tới ba trăm mét!
“Ôi trời ơi!”
La Kiều nhận ra Áo La Tư, mỗi lần gặp phải con sư tử này đều không có chuyện tốt!
La Sâm cùng La Thụy hiển nhiên cũng bị dọa, không có ai không bị sư tử đực thân hình to lớn cùng tính tình táo bạo dọa sợ, ngay cả La Kiều cũng không ngoại lệ. Nhưng La Kiều không có thời gian dư thừa để sợ, cậu phải lập tức nghĩ biện pháp chạy trốn!
Ba cha con tuyệt đối không thể chạy cùng một hướng, như vậy sẽ làm tất cả lâm vào nguy hiểm. Vô luận con sư tử này có mục đích gì, La Kiều tuyệt đối không có khả năng để La Sâm cùng La Thụy gặp nguy hiểm.
“Ba ba thu hút sự chú ý của nó, các ngươi mau chóng chạy về ngọn núi đá trong lãnh địa!”
Mau chóng căn dặn vài câu, La Kiều không đợi hai tiểu liệp báo trả lời liền quay thẳng về phía Áo La Tư, cậu không chạy mà dựng thẳng cơ thể nhảy bật lên, điều này làm cậu thoạt nhìn to lớn hơn một chút, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng với sư tử.
Khoảng cách của La Kiều cùng Áo La Tư ngày càng gần, thẳng tới khi tiếp cận đối phương tầm năm mươi mét, La Kiều mới xoay người chạy trốn.
Phương pháp lại hiệu quả.
Áo La Tư vọt tới đuổi theo La Kiều, mà La Sâm cùng La Thụy thì ẩn mình trong bụi cỏ cao chạy về phía núi đá trong lãnh địa.
La Kiều không xác định có phải có mình Áo La Tư ở đây hay không, nhưng biện pháp tốt nhất lúc này là phải dẫn dắt nó rời đi, như vậy La Sâm cùng La Thụy mới có cơ hội chạy trốn. Nhưng, La Kiều theo bản năng lại chạy về phía biên giới lãnh địa Mông Đế, ngay cả chính cậu cũng không chú ý điểm này, Áo La Tư lại càng không có khả năng chú ý tới.
Mông Đế lúc này đang cùng con hoa báo đực xâm nhập vào lãnh địa đánh nhau loạn thành một đoàn, con hoa báo đực này không phải đối thủ của nó, một cái chân sau của kẻ âm nhập đã bị thương, gần cổ cũng có mấy vết thương, phần lưng gần cột sống có vết cắn, chỉ còn kém một chút thôi là xương sống của nó đã bị Mông Đế cắn đứt. Nhưng hoa báo trời sinh giả dối cũng giỏi ẩn núp, muốn dồn nó vào chỗ chết cũng không phải chuyện dễ. Nhất là con hoa báo đực kia liều chết phản kích cũng làm Mông Đế gặp chút khó khăn.
Hai hoa báo đực cường tráng tương đương giằng co trên mặt cỏ, cúi đầu, lộ ra răng nanh sắc bén trong miệng, dùng tiếng gầm gừ trầm thấp của mình để tõ rõ sự cường hãn cùng hung mãnh với đối phương.
Bất đồng chính là, Mông Đế mạnh mẽ hơn, còn con hoa báo đực kia rõ là ngoài mạnh trong yếu.
Mông Đế lại một lần nữa bày ra tư thế công kích với kẻ xâm lấn, nó thậm chí đã chuẩn bị cho một cú trí mạng, đối phương tỏ vẻ muốn liều mạng, nhưng lúc Mông Đế bổ nhào qua thì nó lại xoay người chạy trốn.
Mông Đế đuổi sát theo sau không tha, hai con hoa báo rất nhanh chạy tới biên giới lãnh địa, trước mặt chính là La Kiều cùng Áo La Tư đang truy đuổi phía sau.
Mông Đế nhìn thấy La Kiều cùng Áo La Tư, con hoa báo đang bị nó đuổi theo cũng nhìn thấy.
Tình huống của La Kiều hiện giờ có chút không xong, chạy một khoảng thời gian dài làm cậu tiêu hao một lượng lớn thể lực, nếu còn không ngắt đuôi được Áo La Tư, cậu chắc chắn sẽ bị quơ được! Kết quả còn chưa bỏ được đã gặp phải con hoa báo đực từng giành con mồi của mình…
Nếu nhất định phải dùng một câu để hình dung tâm tình của La Kiều lúc này, thì chính là không phải xui xẻo bình thường mà là cực kỳ xui xẻo!
Cậu còn có thể xui hơn được nữa không a?
Ông trời chặn cửa của người khác, ít nhất cũng chừa lại một cánh cửa sổ, nhưng đến lượt cậu, không chỉ cửa, ngay cả cửa sổ cũng bị bịt kín.
XX! Thật khi dễ người ta mà!
Mông Đế cũng phát hiện hiểm cảnh của La Kiều, cậu đang bị kẹp giữa con hoa báo bị thương cùng Áo La Tư, vô luận là kẻ nào, cậu cũng không thể ứng phó.
Mông Đế quyết đoán từ bỏ cơ hội giết chết con hoa báo xâm lấn lãnh địa, nó đẩy nhanh tốc độ lướt qua đối phương, trực tiếp vọt tới trước mặt La Kiều, một ngụm cắn sau gáy cổ cậu mà hất lên lưng mình: “Nắm chặt!”
La Kiều theo bản năng biến hóa hình thái, hai cánh tay ôm cổ Mông Đế, chân cũng kẹp thắt lưng đối phương.
Mông Đế xoay người bỏ chạy, con hoa báo bị thương không dám chặn lại, điều duy nhất nó cần làm là nghĩ biện pháp bỏ rớt con sư tử chết tiệt kia! Cách nhanh nhất là tìm một thân cây mà leo lên!
Con hoa báo đựa xâm lấn lãnh địa Mông Đế nghĩ mình tạm thời an toàn, còn Mông Đế đang bị Áo La Tư đuổi theo chết chắc rồi, hiện giờ nó phải tìm nơi an toàn để ẩn nấu, dưỡng lành thương tích. Không ngờ chỉ vừa đi được mấy trăm mét, Bích Thúy Ti đột nhiên từ trong bụi cỏ phía sau nó nhảy ra, hoa báo đực bị trọng thương lại vừa hao tốn một lượng lớn thể lực không hề cảm nhận được Bích Thúy Ti đi theo phía sau, chờ đến lúc nó ý thức được thì Bích Thúy Ti đã cắn đứt xương sống nó.
Hoa báo cái bình thường sẽ không chủ động khiêu khích hoa báo đực, nhất là hoa báo đực xa lạ, điều này rất nguy hiểm, chênh lệch về hình thể cùng sức mạnh có thể làm nó mất mạng. Nhưng con hoa báo đực trước mắt đáng giá để Bích Thúy Ti mạo hiểm, nó căn bản không có chút uy hiếp nào.
Kết quả chứng minh, Bích Thúy Ti đã đúng.
“Hừ!”
Nó vẫn đi theo phía sau Mông Đế cùng con hoa báo đực này, Mông Đế đuổi giết vì bảo vệ lãnh địa của mình, mà Bích Thúy Ti thì vì hai ấu tể, nó phải cam đoan con hoa báo đực này không thể tạo ra uy hiếp cho bọn nhỏ, vì thế, nó phải chết!
Lắc lắc cái đuôi, Bích Thúy Ti thực hài lòng về thắng lợi của mình, về phần Mông Đế bị sư tử dí, không quan tâm. Nếu dễ dàng bị sư tử giết chết như vậy thì nó không phải Mông Đế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook