Liệp báo cái Gia Mã khẩn trương chăm chú nhìn Sa Mỗ cách đó không xa, bọn nó chỉ nhìn nhau, đánh giá đối phương, không bên nào có hành động thiếu suy nghĩ. Tháp Tháp cùng ba đứa nhỏ của Sa Mỗ đều cảm nhận được bầu không khí căn thẳng, chúng dựa vào bên người mụ mụ, vẫn không nhúc nhích. Tình huống lần này hoàn toàn khác biệt với lần gặp cha con La Kiều, Tháp Tháp cũng cảm nhận được thái độ nghiêm túc của Gia Mã.

Gia Mã làm chủ nhân lãnh địa, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ xâm nhập nào uy hiếp sự an toàn của đứa nhỏ, cho dù Sa Mỗ thoạt nhìn không hề dễ chọc cũng vậy, Gia Mã vẫn không lui về sau nửa bước.

Sa Mỗ mang theo đứa nhỏ, một tuần trước vừa vượt qua tát hà. Hoàn cảnh lạ lẫm đối với Sa Mỗ tựa hồ không hề tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào, nó vẫn như trước, mang theo ba ấu tể sinh sống không tệ chút nào, hôm trước còn vừa bắt được một con lợn warthog cái trưởng thành, ba mẹ con ăn mo nê một bữa. Nhưng Sa Mỗ vẫn có chút do lắng, nơi này không phải lãnh địa của nó, vô luận là đi săn hay nghỉ ngơi đều phải thật cẩn thận. Chó hoang sẽ không rời khỏi lãnh địa của nó nhanh như vậy, trước lúc đó, nó còn phải mang ba ấu tể lang thang ở bên ngoài một đoạn thời gian. Sư tử cùng linh cẩu thì tránh đi, nhưng gặp phải đồng loại thì Sa Mỗ không ngại chào hỏi, đương nhiên, nếu đối phương muốn đánh một trận thì Sa Mỗ sẵn sàng tiếp đón, đối với liệp báo mà nói, chỉ có đánh nhau một trận mới đạt được quyền đi săn trong lãnh địa đối phương.

Bất quá đánh nhau chỉ là thứ yếu, Sa Mỗ tiến vào nơi này, chủ yếu là muốn gặp đứa con có hành vi rất đặc biệt của mình.

“Xin chào, ta gọi là Sa Mỗ.” Sa Mỗ cũng không có ý cướp mảnh lãnh địa không lớn này, cũng không tính toán đi săn ở đây: “Ta cũng không có ý cướp lãnh địa, cũng không tổn thương ấu tể của ngươi, chỉ đi ngang qua mà thôi.”

Gia Mã nhìn Sa Mỗ, vẫn như cũ không thả lỏng cảnh giác, nó cũng không tin tưởng lời Sa Mỗ: “A a!”

Tháp Tháp đảm đương nhiệm vụ phiên dịch: “Mụ mụ nói, nếu vậy thì xin ngươi lập tức rời đi.”

Sa Mỗ hoàn toàn hiểu hàm nghĩa tiếng kêu của Gia Mã, đối với hành động dư thừa của Tháp Tháp cũng không chán ghét. Có lẽ vì chính mình đã dưỡng dục hơn mười ấu tể, Sa Mỗ luôn rất khoan dung đối với liệp báo ấu tể có độ tuổi như Tháp Tháp.

“Được rồi, ta sẽ rời đi, nhưng ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có từng gặp qua một con liệp báo đực tiến hóa mang theo hai ấu tể không?”

Liệp báo đực tiến hóa mang theo ấu tể?

Trong đầu Gia Mã cùng Tháp Tháp đồng thời hiện ra một người, Tháp Tháp ngẩng đầu nhìn về phía mụ mụ. Gia Mã nheo mắt lại.

La Kiều cũng không biết Sa Mỗ đang tìm kiếm mình trên thảo nguyên, cả tuần nay, cậu vẫn vì thức ăn mà phát sầu. Trình độ bố trí bẫy rập của La Kiều cũng không cao, chỉ biết vài thứ đơn giản mà thôi. Đàn linh dương sau khi thấy La Kiều thiết kế bẫy rập một lần thì liền hiểu ra, hiện giờ muốn dùng cách cũ bắt bọn nó thì rất khó khăn.

Hơn nữa, bởi vì khoảng thời gian này La Kiều cùng anh em Mạt Sâm bắt giữ con mồi lớn cơ hồ đều là quyến linh, làm đàn quyến linh sinh sống trong lãnh địa anh em Matt5 Sâm đột nhiên phục thù, phát động công kích với năm con liệp báo. Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thương tích vẫn chưa khỏi hẳn, La Kiều lại mang theo hai ấu tể, đối mặt với đàn quyến linh lửa giận tận trời, năm con liệp báo chỉ có thể chật vật chạy trốn, may mắn đàn quyến linh này cũng không nhất định dồn đám liệp báo này vào chỗ chết, nếu không, bọn họ nhất định sẽ trở thành tin bát quái nóng sốt nhất trên thảo nguyên—— liệp báo bị đàn quyến linh quần ẩu, hơn nữa còn là loại tiến hóa a!

Đám liệp báo sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của đàn quyến linh thì đi tới một bóng râm nghỉ ngơi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc còn có thể chống đỡ, La Sâm cùng La Thụy thì đã há mồm thở phì phò, tuy bọn nó đã lớn không ít nhưng thể lực cùng tốc độ vẫn không bằng liệp báo trưởng thành.

La Kiều đau lòng quơ hai tiểu liệp báo đến bên cạnh, liếm liếm con này liếm liếm con kia, ba cha con cọ cọ, an ủi nhau, Kiệt Lạc nằm bên cạnh nhìn mà chậc lưỡi, Mạt Sâm lại tự liếm miệng vết thương của mình.

Rốt cục, hai tiểu liệp báo bình tĩnh trở lại, thương thế Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cơ bản cũng không còn đáng ngại, La Kiều tạm thời kết nhóm sinh sống với anh em Mạt Sâm, bắt đầu nghĩ xem bữa ăn sau nên đi đâu tìm.

Đương nhiên, giai đoạn này đám liệp báo tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý vào đàn quyến linh nữa.

Đoạn thời gian trước, trên đường Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tuần tra lãnh địa từng phát hiện mấy con linh dương sừng cao, tuy phần lớn linh dương sừng cao đều rời khỏi vùng thảo nguyên này, nhưng vẫn có một số ít quyết định lưu lại, chính là số lượng rất thưa thớt, bình thường rất khó phát hiện.

Tuy khoảng cách phát hiện linh dương sừng cao các nơi này tới mấy km, nhưng đối với nhóm liệp báo thì không phải vấn đề lớn. Quyết định phương pháp xong, đám liệp báo quyết định tìm linh dương sừng cao.

Cũng không ngờ, giữa đường lại gặp một cái bánh thơm nứt mũi từ trên trời rơi xuống đầu bọn họ, một con trâu bị thương, đánh bậy đánh bạ xông vào lãnh địa Mạt Sâm, đang nằm úp sấp trong bụi cỏ cách bọn họ không tới năm mươi mét!

Miệng vết thương của nó đã bắt đầu thối rữa, cơ hồ đi nửa bước cũng khó, ngay cả cúi đầu ăn cỏ cũng rất cố sức. Con trâu này rất có thể đã bị sư tử hoặc linh cẩu công kích, thất lạc đồng bạn rồi hoảng hốt xông nhầm vào lãnh địa Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc. Giờ phút này, nếu là sư tử hoặc linh cẩu phát hiện con trâu này thì nó tử vong chỉ là chuyện khoảng khắc. Nhưng đối với đám liệp báo mà nói, muốn bắt được nó vẫn khó như lên trời.

“Muốn thử một chút không?”

Mạt Sâm nằm úp sấp bên cạnh La Kiều, ánh mắt nhìn chằm chằm con trâu, tuy là câu hỏi nhưng lại lộ ra ý chí kiên định.

“Anh trai, ngươi đừng nói đùa!” Kiệt Lạc nhỏ giọng: “Cho dù bị thương thì nó vẫn là trâu, một con trâu đực trưởng thành!”

Đối với liệp báo mà nói, đó tuyệt đối là quái vật lớn!

La Kiều không trả lời câu hỏi của Mạt Sâm cũng không phản bác Kiệt Lạc, cậu chỉ lẳng lặng nhìn trâu, đầu óc cấp tốc vận chuyển, muốn ăn thịt trâu cũng không phải chuyện dễ dàng.

La Sâm cùng La Thụy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm trâu, bọn nó vẫn chưa hoàn toàn hiểu được con trâu này nguy hiểm cỡ nào, bọn nó chỉ theo bản năng mà chảy nước miếng với con mồi.

“Ba ba…”

La Thụy vừa mới ngẩng đầu, La Kiều liền đau đầu: “Ừ, ba ba biết rồi, thiệt nhiều thịt, đúng không?”

“Ưm! Thiệt nhiều thiệt nhiều thịt! Ba ba lợi hại nhất!”

Bốn đôi mắt to của hai tiểu liệp báo cơ hồ tỏa sáng với La Kiều, chờ La Kiều hồi phục lại tinh thần thì cậu đã vỗ ngực, hướng bọn nhỏ cam đoan, nhất định sẽ cho bọn nó ăn thịt trâu! Nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nhìn mình, La Kiều chỉ có thể âm thầm rơi lệ trong lòng, được rồi, cậu chính là ba ba nuông chiều con thành thói quen rồi, có sao đâu chứ!

Bất quá, hai tiểu liệp báo cũng cho La Kiều một linh cảm, có lẽ, bọn họ có thể bắt được con trâu này.

Đám liệp báo rời khỏi nơi ẩn núp, dựa theo yêu cầu của La Kiều, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đi xung quanh tìm kiếm cành khô cùng nhánh cây gãy, La Kiều chọn ra một ít nhánh cứng rắn thẳng tắp có một đầu nhọn nhọn, số còn lại đều vứt bỏ.

Cả quá trình chỉ tốn một chút thời gian, bọn họ không thể làm con trâu kia phát hiện, cũng không thể kéo dài, để nó kịp khôi phục sức khỏe chạy trốn.

La Kiều từng thấy người maasai sử dụng giáo nhọn giết chết một con sư tử già đã tấn công vào đàn gia súc của bọn họ.

Trừ phi bất đắc dĩ, sư tử cùng những kẻ săn mồi khác tuyệt đối sẽ không công kích trâu cùng dê được nuôi thả, chỉ có những con già yếu, căn bản không thể đi săn mới mạo hiểm thử một phen. Mà sau khi bọn nó thành công, chờ đợi vĩnh viễn là những ngọn giáo dài cùng tử vong.

La Kiều không thể đánh giá là ai đúng ai sai, cả hai đều vì sinh tồn, nhưng hiện giờ cậu phải dùng biện pháp của người maasai để đạt được thức ăn. Điều này làm cậu cảm thấy có chút châm chọc.

Lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng cổ quái trong đầu, La Kiều ôm lấy bảy tám nhánh cây đã chọn, cùng Mạt Sâm, Kiệt Lạc đi về phía phát hiện con trâu, nó vẫn còn ở đó, tựa hồ đã bị thương nặng tới mức đi không nổi, nhưng đám liệp báo đều biết rõ, nó vẫn như cũ tràn ngập nguy hiểm.

La Sâm cùng La Thụy bị bắt núp trong một bụi cỏ xa xa, hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn không phát ra chút tiếng vang nào.

La Kiều giơ một nhánh cây lên, ý bảo Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc chú ý động tác của mình, trong khoảng cách không tới năm mươi mét với con trâu, phóng nhánh cây đi.

La Kiều vốn nhắm vào thân trâu, cậu không tự tin có thể đâm trúng cổ nó, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tựa hồ cũng bị phương thức đi săn kì lạ của La Kiều làm kinh ngạc, bọn họ cơ hồ không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào nhánh cây từ tay La Kiều bay ra, ở giữa không trung xẹt thành một đường cong duyên dáng, sau đó hạ xuống, vô cùng chuẩn xác đâm vào mông trâu, lại bị lớp da dày cản lại, theo bắp đùi cường tráng trượt một đường rồi lăn xuống cỏ.

La Kiều cùng hai anh em Mạt Sâm hết chỗ nói rồi.

Con trâu bị thương nặng cũng buồn bực, nó nghi hoặc nhìn nhánh cây nằm trong bụi cỏ, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hiều vì sao thứ này lại rớt từ trên trời xuống.

“Ẹc, nhất thời lỡ tay…”

La Kiều 囧囧 nhớ lại, lần trước cậu cũng dùng nhánh cây đâm vào mông hươu cao cổ, sao lần nào muốn vươn móng ra mặt lại luôn làm ra một đống chuyện hồ đồ a?

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không hề cười nhạo cậu, hai anh em biến hóa hình thái, phân biệt cầm lấy một nhánh cây, cho dù trâu trì độn cỡ nào thì cũng nhận ra sự tình không thích hợp, lúc nó đứng lên định rời đi thì thật sự bị công kích. Khí lực của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không phải La Kiều có thể so sánh, nhánh cây trực tiếp chui vào cơ thể trâu, Mạt Sâm ném rất mạnh, thậm chí còn đâm trúng cổ trâu!

Trâu ăn đau kêu một tiếng, sau đó lập tức co giò chạy như điên.

Ba con liệp báo không có khả năng buông tha cơ hội tốt như vậy, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không cần La Kiều phân phó đã lập tức lao băng băng đuổi theo con trâu, vừa chạy vừa lấy con trâu làm bia mà ném, đương nhiên không phải lần nào cũng trúng mục tiêu, lúc hai tay anh em nó trống trơn thì trên người con trâu đã bị đâm bốn nhánh cây, vết thương cũ bị nứt toạt, từ xa xa nhìn tới hệt như một ‘con trâu đẫm máu’.

Trâu chạy một đường mà không ngừng đổ máu lệ rơi, này mà đi săn cái gì, rõ ràng là ngược đãi trâu! Nó giờ mới biết, liệp báo so với sư tử còn hung tàn hơn a…

Ba liệp báo vừa truy đuổi vừa bỏ đá xuống giếng.

La Kiều cứ nhặt những thứ trên mặt đất, bất kể là tảng đá hay nhánh cây, đập lên người trâu quả thực là đủ loại, thứ gì cũng có, thậm chí còn túm lấy một con rùa ném tới. Con rủa kia ở giữa không trung lui đầu vào mai, thực sự không hiểu nỗi, nó đang hảo hảo đi đường, sao tự nhiên lại đột nhiên bay lên trời a?

Theo tốc độ trâu dần giảm bớt, Kiệt Lạc biến hóa hình thái, lao nhanh tới rồi nhảy lên giữa không trung, móng vuốt hung hăng đập vào miệng vết thương trên chân sau nó. Mạt Sâm thì duy trì hình người, nhảy lên lưng trâu, móng tay sắc bén xé mở vết thương trên cổ câu.

Trâu vốn đã bị thương, lại bị ba liệp báo gây sức ép, rốt cục chống đỡ hết nỗi ngã xuống đất, làm nhánh cây cắm một bên người hoàn toàn đâm sâu vào trong cơ thể, máu từ miệng vết thương trào ra, cỏ dưới thân trong chốc lát đã bị nhuộm đỏ tươi.

Chưa từng thấy qua phương thức đi săn vô lại như vậy, nó chết thực oan uổng a…

La Kiều một đường cùng anh em Mạt Sâm truy đuổi phía sau trâu, thẳng tới lúc tới gần, nhìn thấy con mồi chỉ còn một hơi thì liền nhặt một tảng đá, đi tới bên cạnh, chấm dứt sinh mệnh của nó.

Mạt Sâm kéo La Kiều qua, một ngụm cắn lên lỗ tai, liếm vết máu văng lên mặt cậu: “Cùng ngươi ở một chỗ, ngay cả ta cũng trở nên kì quái. Bất quá, ta thích. Thế nên, cùng ta giao phối đi.”

La Kiều bụm lỗ tai quay đầu, đỉnh đầu bay qua một hàng quạ đen, vị này làm thế nào dùng bộ này xinh đẹp này để nói ra những lời như vậy a? Ba câu không thoát khỏi vấn đề kia, bọn họ còn chưa có ăn no a!

Gạt Mạt Sâm qua một bên, La Kiều biến về hình thái liệp báo, xoay người chạy về phía bụi cỏ hai tiểu liệp báo đang ẩn thân. Thoạt nhìn, cậu có nên tính toán sớm rời khỏi hai anh em này, nếu không sớm muộn cũng khó giữ được mình.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc ở tại chỗ, canh giữ con mồi của bọn họ, cảnh giác kẻ săn mồi có thể tới bất cứ lúc nào.

Ngay lúc La Kiều gọi La Sâm cùng La Thụy ra khỏi bụi cỏ cao, Sa Mỗ mang theo ấu tể đã tiến vào lãnh địa của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc.

Mông Đế đang buồn bực vì La Kiều cũng đã rời khỏi hẻm núi ở trung tâm lãnh địa, nằm trên một gốc cây keo cách đây năm nghìn mét nghỉ ngơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương