Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 35
Khô hạn năm nay càng tàn khốc hơn mọi năm, suốt hai tháng trời không đổ mưa, đại quân linh dương đầu bò đã sớm không thấy bóng dáng, ngay cả ngựa vằn cùng linh dương gazen mà liệp báo thích nhất, cũng gần như tuyệt tích ở hai bên bờ sông Tát. Bọn nó truy tìm nguồn nước và nguồn cỏ thì thế đã đi tới những đồng cỏ ở xa hơn, nơi đó cung cấp cho bọn nó càng nhiều thực vật hơn. Nhóm mèo lớn đói khát vô cùng, phần lớn đều nhắm vào những cư dân thường trú trên thảo nguyên, tỷ như lợn warthog cùng một ít linh dương lớn. Ngay cả linh dương lớn có hương vị khó ngửi cũng bị đưa lên bàn ăn. Đương nhiên bữa tiệc này không được hoan nghênh chút nào nhưng lấp đầy bụng thì không thành vấn đề.
Kẻ săn mồi cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Hi Đạt không chỉ một lần đụng phải sư tử cùng linh cẩu khi đi săn, bọn nó đã không còn kiên nhẫn chờ nó bắt được con mồi rồi cướp, mà khoảnh khắc con mồi vừa xuất hiện đã trực tiếp ra tay.
Hi Đạt căn bản không thể tranh nổi, chỉ có thể rời đi. Nếu không đi thì chính bản thân nó cũng có thể trở thành con mồi cho đám linh cẩu đói khát.
Đương nhiên, Hi Đạt đã tám tuổi, đại đa số thời gian vẫn có biện pháp tìm ra thức ăn đỡ đói, thỏ hoang cùng lợn warthog con trở thành món chính cho Hi Đạt trong khoảng thời gian này. Nó không có ấu tể, không cần bắt giữ con mồi lớn, đám con mồi nhỏ này cũng đủ nhu cầu mỗi ngày của nó.
La Kiều vừa vặn ở bên kia bờ sông Tát, vì dưỡng dục hai tiểu liệp báo đang dồn hết tinh lực truy đuổi linh dương lớn cùng hết thảy thức ăn có thể tới tay.
Liệp báo cái Hi Đạt cùng liệp báo đực La Kiều, giờ phút này vai diễn đã hoàn toàn đảo lộn.
Liệp báo cái không có ấu tể một mình ăn no không lo đói bụng, liệp báo đực chăm lo con nhỏ suốt ngày bôn ba lao lực, theo ý nghĩa nào đó mà nói, này hoàn toàn có thể gọi là ‘lần đầu tiên giống cái được giải phóng vận động trong thế giới liệp báo!’.
Sa Mỗ cũng không phải lẻ loi một mình xông vào lãnh địa Hi Đạt, nó còn mang theo ba tiểu liệp báo năm tháng tuổi, hai liệp báo đực cùng một liệp báo cái. Ba ấu tể thoạt nhìn đều thực khỏe mạnh, có thể nhìn ra bọn nó không bị thiếu thức ăn, tất cả đều nhờ bọn nó có một mụ mụ tốt.
Sa Mỗ năm nay mười ba tuổi, có kinh nghiệm rất phong phú, kỹ xảo đi săn cao siêu, rất giỏi về tính toán kỹ lưỡng. Mặc dù đang là mùa khô nhưng vẫn có thể vì ấu tể năm tháng tuổi tìm ra nguồn thịt sung túc để ăn.
Sa Mỗ đến nay đã sinh năm lứa ấu tể, có mười hai con sống tới trưởng thành. Bản ghi chép thành công cao nhất của nó là một lứa sáu ấu tể toàn bộ đều sống tới trưởng thành. Đối với liệp báo cái mà nói, này cơ hồ là kì tích không thể vượt qua, Hi Đạt thân là con gái Sa Mỗ cũng theo không kịp.
Hi Đạt sau khi trưởng thành liền rời khỏi lãnh địa Sa Mỗ, hai mẹ con cơ hồ chưa từng gặp lại. Đương nhiên, gặp lại nhau cũng là chuyện cao hứng. Bất quá Hi Đạt vẫn có chút bất ngờ đối với chuyện Sa Mỗ rời lãnh địa tới nơi này.
“Mụ mụ, sao ngươi lại tới đây?”
“Gặp chút phiền toái.”
“Có quan hệ với bọn nó à?”
Hi Đạt chỉ chính là ba tiểu ấu tể, Sa Mỗ không phủ nhận.
Hi Đạt nhìn ba tiểu liệp báo đi theo sau Sa Mỗ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng yêu như hai đứa La Kiều dưỡng. Tuy da lông bọn nó cũng rất được, ánh mắt hổ phách to tròn chọc người ta yêu thích, nhưng thoạt nhìn chính là không dễ nhìn bằng La Sâm cùng La Thụy.
Sự thực, Hi Đạt cũng không rõ, có một từ gọi là ‘làm nũng’, cũng không biết, La Sâm cùng La Thụy đã phát huy kĩ năng này vô cùng thuần thục. Hai tiểu liệp báo thậm chí còn tổng kết ra mười tám kiều làm nũng, làm La Kiều hoàn toàn chìm đắm thành một kẻ siêu cấp cuồng con.
Đói bụng, muốn ba ba đi săn làm nũng;
Muốn ba ba cọ cọ, làm nũng;
Muốn ba ba liếm lông, làm nũng;
Gặp rắc rối không muốn bị ba ba đánh đòn, làm nũng kiêm lăn lộn…
Đủ thể loại, nhiều không kể xiết.
Đáng yêu có bao nhiêu đều để lộ ra hết. So với hai đứa siêu cấp đáng yêu như vậy, ba ấu tể của Sa Mỗ, không muốn chịu thua cũng không được.
Sa Mỗ nằm úp sấp bên cạnh Hi Đạt, ba tiểu liệp báo ngửi thấy mùi trên người Hi Đạt, dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu truy đuổi đùa giỡn xung quanh. Bọn nó đang ở độ tuổi thích chơi đùa, cho dù là một nhánh cây khô cũng có thể làm bọn nó chơi đến hăng hái.
“Mụ mụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong lãnh địa đột nhiên xuất hiện một đám chó hoang, hiện giờ con mồi lại rất thưa thớt.” Sa Mỗ vừa liếm móng vuốt, chải chuốt bộ lông, vừa nói: “Ta chỉ có thể mang theo ấu tể tạm thời rời đi.”
“Nga, nhưng bên này con mồi cũng không nhiều lắm đâu.”
“Không sao, có thể nghĩ biện pháp.”
Sa Mỗ tựa hồ cũng không để ý con mồi ít hay nhiều, nó luôn có năng lực tìm kiếm thức ăn cho đám nhỏ, nếu không cũng không nuôi lớn mười hai con liệp báo. Tuy loại tiến hóa sống lâu hơn loại nguyên thủy mấy lần, nhưng vẫn ít có mụ mụ thành công như Sa Mỗ.
Nếu là liệp báo nguyên thủy, mười ba tuổi đã xem là cụ bà, nhưng Sa Mỗ vẫn còn tráng niên. Bất quá bởi vì thảo nguyên luôn cạnh tranh tàn khốc, liêp báo tiến hóa cũng sớm chết đi trước khi đến độ tuổi này.
“Không nói chuyện ta nữa, ngươi gần nhất thế nào? Không có ấu tể sao?”
Nghe Sa Mỗ hỏi, vẻ mặt Hi Đạt có chút ảm đạm, nó đã tám tuổi rồi, nhưng chỉ có một đứa nhỏ sống đến trưởng thành, so với Sa Mỗ, nó cảm thấy mình thực vô dụng.
“Chỉ sống sót một đứa?”
“Ừm.”
Sa Mỗ híp mắt, lập tức liếm liếm Hi Đạt, tuy đã thật lâu không thấy qua đứa con gái này, nhưng thời gian sẽ không cướp đi tình thương của nó dành cho đứa nhỏ: “Đừng nản chí, còn có thể có ấu tể khác.”
“Ta biết…”
“Bất quá.” Sa Mỗ chuyển chủ đề: “Muốn biết vì cái gì ta có thể nuôi sống nhiều ấu tể như vậy không?”
“Muốn!”
“Mấu chốt, chính là một giống đực tốt!”
“Giống đực tốt?” Hi Đạt trong nháy mắt nhụt chí quỳ rạp trên mặt đất: “Liệp báo đực ta tìm đều rất mạnh a, ít nhất đều có thể đánh thắng ta…”
“Không phải đánh thắng ngươi là đủ, nếu có thể một mình đấu mà vẫn hơn ngươi thì cũng có thể xem là mạnh! Nếu là quần ẩu, cho dù ngươi có thêm một đôi móng vuốt nữa cũng không phải đối thủ của liệp báo đực trưởng thành.”
Sa Mỗ tình ý sâu xa dạy dỗ Hi Đạt: “Vì thế, ấu tể có cường tráng hay không, có thể sống sót hay không, liệp báo đực rất quan trọng! Năng lực nhất định phải mạnh, lực kéo dài nhất định phải có! Vốn chúng ta đã không giống như sư tử cùng hoa báo, không cầu nhiều số lượng, nhưng cầu chất lượng a, hiểu không?”
Hi Đạt gật gật đầu, Sa Mỗ đứng lên duỗi thắt lưng, nó không tính toán ở lại đây lâu, tựa như Hi Đạt nói, con mồi ở đây rất thưa thớt, nó mang theo ba ấu tể, không thể nào cướp miếng ăn của con gái, có lẽ, nó nên băng qua bên kia bờ sông Tát thử vận may.
“Mụ mụ, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?”
“Là em trai ta…”
“Đứa nào?”
Khóe mắt Hi Đạt co rút, tuy Sa Mỗ là mụ mụ của nó, nhưng nó thật sự rất muốn vươn vuốt chụp một phát. Còn đứa nào nữa? Này xem như đang khoe đúng không a? ! Khoe khoang mình sinh nhiều ấu tể sao a?
Được rồi, Hi Đạt thừa nhận, nó quả thực hơi kích thích. Nó vừa hâm mộ lại ghen tị muốn chết a…
“Là một con liệp báo đực ba tuổi gọi là La Kiều.”
“Ba tuổi, La Kiều?” Sa Mỗ suy nghĩ một hồi: “Ta có hai đứa con được ba tuổi, nhưng bọn nó đều không phải tên này.”
“Nhưng mùi trên người nó rất quen thuộc, ta có thể xác định, nó là em trai ta.”
“Nga, kia có thể nó đã tự sửa tên mình, bất quá, ngươi hỏi nó làm gì?”
Hi Đạt nhìn Sa Mỗ, tính cách Sa Mỗ so với năm đó cũng không có biến hóa nhiều, như vậy, La Kiều đặc biệt rất có thể không phải vấn đề từ Sa Mỗ.
“Nó dưỡng hai tiểu liệp báo.”
“Nga, dưỡng hai tiểu liệp báo, này đáng để ngươi…” Sa Mỗ trong nháy mắt trợn mắt nhìn: “Ngươi nói cái gì? !”
“Ta nói, La Kiều dưỡng hai ấu tể.”
Sa Mỗ hết chỗ nói rồi: “Ngươi không nhìn lầm chứ? Có lẽ là em gái của ngươi, cùng lứa với hai liệp báo đực kia còn có một liệp báo cái.”
“Không có. Nó dưỡng hai ấu tể rất khá, tính ra thì lớn cũng cỡ sáu tháng…”
Hi Đạt vừa nói, vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Sa Mỗ giống như bị sét đánh ngang tai.
Liệp báo La Kiều mà Hi Đạt đang nhắc tới, hiện giờ đang mang theo La Sâm cùng La Thụy tiếp tục chương trình học đi săn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc mới tuần tra lãnh địa xong, đang nghỉ ngơi ở một bóng râm. Hai anh em tận hết sức bảo vệ lãnh địa của mình, hơn nữa cũng có hiệu quả, một ít đàn linh cẩu trực tiếp từ bỏ chuyện khiêu khích chủ nhân nơi này, những tên muốn thử thì một là bị hai anh em giết chết, một là mang theo một thân thương tích bỏ chạy.
Nhiều lần chiến đấu, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đều bị thương, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng lại tạo nên ảnh hưởng cho cuộc sống của hai anh em, liệp báo dựa vào tốc độ để sinh tồn, trước khi vết thương lành, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc gần như không có năng lực đi săn. La Kiều cũng không có khả năng săn thức ăn đủ cho năm đầu liệp báo ăn no, chỉ bằng sức một mình cậu, không phải lần nào cũng may mắn săn được linh dương lớn, đại đa số thời gian, cậu bắt được chính là những con mồi nhỏ như lợn warthog con cùng thỏ hoang.
Sau khi ăn thỏ liên tục ba ngày, tiểu liệp báo đói tới mức mắt nổ đom đóm, La Kiều rốt cục chịu không nổi.
“Tin tưởng ta, có thể ăn no!”
La Kiều đứng trước mặt Mạt Sâm, giọng điệu cứng rắn, móng vuốt còn quơ quơ để gia tăng tính thuyết phục.
“Ừm.” Mạt Sâm dứt khoát.
“Không thành vấn đề.” Kiệt Lạc lại càng dứt khoát hơn.
Vì thế, sau khi bận rộn một phen, La Kiều cùng anh em Mạt Sâm mang theo dây thừng bằng cỏ mới bện xuất phát. Bọn nó nhắm vào một con quyến linh rời đàn. La Kiều dùng dây thừng bố trí bẫy rập, sau đó bảo Kiệt Lạc một khi con mồi giẫm vào thì lập tức kéo dây, lần này La Kiều rốt cục cũng tỏ khí khái nam nhi một phen, cùng Mạt Sâm phụ trách truy đuổi, Kiệt Lạc nắm bắt thời cơ rất khá, linh dương không hề trì hoãn sập bẫy, La Kiều đang tìm xung quanh xem có tảng đá nào hay không thì Mạt Sâm đã cắn cổ quyến linh.
La Kiều há to mồm, nhìn tảng đá trong tay, được rồi, này quả thực có hơi dư thừa.
La Sâm cùng La Thụy vẫn núp trong bụi cỏ cách đó không xa, La Kiều gọi bọn nó tới. Con quyến linh này rất nặng, bọn nó không có khả năng tha đi quá xa, chỉ có thể tìm một nơi kín đáo gần đó.
Năm liệp báo đã đói tới mức bụng réo ầm ĩ, sau khi kéo quyến linh vào bụi cỏ thì lập tức ăn ngấu nghiến.
Có lẽ vận may hôm nay của bọn nó khá tốt, thẳng đến khi ăn không sai biệt lắm, kên kên mới xuất hiện, tốp năm tốp ba đậu trên bãi cỏ cách đó vài mét, cò Marabou cũng theo sát sau đó, tuy hình thể lớn hơn kên kên nhưng lại không tranh lại.
Đương nhiên, trước khi liệp báo rời đi, chúng nó chỉ có thể chờ đợi.
Rốt cục, năm liệp báo đều ăn no, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc dẫn đầu rời đi, La Kiều cũng đứng lên, La Sâm cùng La Thụy ăn no tới mức phình cả bụng, vẫn chán ghét dám chim ngồi mát ăn bát vàng kia.
Liệp báo trưởng thành biết, trừ phi cần thiết, căn bản khong nên lãng phí thể lực quý báu, nhất là vào mùa khô thức ăn thiếu thốn. Liệp báo ấu tể thì luôn tìm cơ hội xua đuổi bọn nó.
Liệp báo chỉ ăn thịt tươi, ăn no thì hoàn toàn không cần phát sinh tranh chấp.
La Kiều đợi một hồi, thấy La Sâm cùng La Thụy vẫn không có ý định dừng tay mới dứt khoác mở miệng: “La Sâm, đừng đuổi bọn nó nữa, đi theo ba ba, còn ngươi nữa, La Thụy, theo ba ba luôn.”
Hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn theo La Kiều rời đi, đám kên kên sớm chờ ở bên cạnh lập tức bổ nhào tới.
Liệp báo sau khi ăn no sẽ đi khoảng mấy trăm mét để nghĩ ngơi, này cũng vì tránh gặp phải kẻ săn mồi thể hình lớn, tỷ như sư tử cùng linh cẩu.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đã nằm úp sấp dưới một bóng râm mát mẻ, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo tiến qua, nằm bên kia. Cậu phát hiện cuộc sống bầy đàn có một ưu đãi khác, không cần thời thời khắc khắc đề phòng cảnh giác xem có kẻ săn mồi đánh chủ ý với mình hay không, anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc cảm nhận nguy hiểm nhạy bén hơn cậu nhiều.
“La Kiều.”
“A?” La Kiều quay đầu, nhìn về phía Mạt Sâm: “Có việc gì sao?”
“…Cám ơn.”
Dứt lời, Mạt Sâm liền quay đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Kiệt Lạc hướng về phía La Kiều chớp chớp mắt mấy cái, sau đó tiếp tục liếm miệng vết thương trên đùi.
La Kiều nghiêng đầu, động động lỗ tai, cúi đầu liếm hai đứa con đang bấu vào móng vuốt mình, này xem như cám ơn đi?
Thiệt hết biết, ít nhất cũng phải chân thật một chút, vì dụ như nói chờ thương thế bọn nó lành hẳn sẽ bắt vài con thỏ này nọ…
Không biết có phải La Kiều cùng con thỏ có giá trị cừu hận rất cao hay sao, đã ăn ngán tới phát ói mà vẫn như trước nhớ mãi không quên.
Giờ phút này, Sa Mỗ đã mang theo ba ấu tể băng qua bờ sông Tát, ở một phần sông hẹp gần như đã khô cạn, lòng sông chỉ còn một dòng nước ít ỏi như một dòng suối nhỏ, chính là hai bên bờ sông có chút cao, Sa Mỗ còn đang suy tính xem nên chọn vị trí nào an toàn cho đám nhỏ để qua sông.
Kẻ săn mồi cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Hi Đạt không chỉ một lần đụng phải sư tử cùng linh cẩu khi đi săn, bọn nó đã không còn kiên nhẫn chờ nó bắt được con mồi rồi cướp, mà khoảnh khắc con mồi vừa xuất hiện đã trực tiếp ra tay.
Hi Đạt căn bản không thể tranh nổi, chỉ có thể rời đi. Nếu không đi thì chính bản thân nó cũng có thể trở thành con mồi cho đám linh cẩu đói khát.
Đương nhiên, Hi Đạt đã tám tuổi, đại đa số thời gian vẫn có biện pháp tìm ra thức ăn đỡ đói, thỏ hoang cùng lợn warthog con trở thành món chính cho Hi Đạt trong khoảng thời gian này. Nó không có ấu tể, không cần bắt giữ con mồi lớn, đám con mồi nhỏ này cũng đủ nhu cầu mỗi ngày của nó.
La Kiều vừa vặn ở bên kia bờ sông Tát, vì dưỡng dục hai tiểu liệp báo đang dồn hết tinh lực truy đuổi linh dương lớn cùng hết thảy thức ăn có thể tới tay.
Liệp báo cái Hi Đạt cùng liệp báo đực La Kiều, giờ phút này vai diễn đã hoàn toàn đảo lộn.
Liệp báo cái không có ấu tể một mình ăn no không lo đói bụng, liệp báo đực chăm lo con nhỏ suốt ngày bôn ba lao lực, theo ý nghĩa nào đó mà nói, này hoàn toàn có thể gọi là ‘lần đầu tiên giống cái được giải phóng vận động trong thế giới liệp báo!’.
Sa Mỗ cũng không phải lẻ loi một mình xông vào lãnh địa Hi Đạt, nó còn mang theo ba tiểu liệp báo năm tháng tuổi, hai liệp báo đực cùng một liệp báo cái. Ba ấu tể thoạt nhìn đều thực khỏe mạnh, có thể nhìn ra bọn nó không bị thiếu thức ăn, tất cả đều nhờ bọn nó có một mụ mụ tốt.
Sa Mỗ năm nay mười ba tuổi, có kinh nghiệm rất phong phú, kỹ xảo đi săn cao siêu, rất giỏi về tính toán kỹ lưỡng. Mặc dù đang là mùa khô nhưng vẫn có thể vì ấu tể năm tháng tuổi tìm ra nguồn thịt sung túc để ăn.
Sa Mỗ đến nay đã sinh năm lứa ấu tể, có mười hai con sống tới trưởng thành. Bản ghi chép thành công cao nhất của nó là một lứa sáu ấu tể toàn bộ đều sống tới trưởng thành. Đối với liệp báo cái mà nói, này cơ hồ là kì tích không thể vượt qua, Hi Đạt thân là con gái Sa Mỗ cũng theo không kịp.
Hi Đạt sau khi trưởng thành liền rời khỏi lãnh địa Sa Mỗ, hai mẹ con cơ hồ chưa từng gặp lại. Đương nhiên, gặp lại nhau cũng là chuyện cao hứng. Bất quá Hi Đạt vẫn có chút bất ngờ đối với chuyện Sa Mỗ rời lãnh địa tới nơi này.
“Mụ mụ, sao ngươi lại tới đây?”
“Gặp chút phiền toái.”
“Có quan hệ với bọn nó à?”
Hi Đạt chỉ chính là ba tiểu ấu tể, Sa Mỗ không phủ nhận.
Hi Đạt nhìn ba tiểu liệp báo đi theo sau Sa Mỗ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng yêu như hai đứa La Kiều dưỡng. Tuy da lông bọn nó cũng rất được, ánh mắt hổ phách to tròn chọc người ta yêu thích, nhưng thoạt nhìn chính là không dễ nhìn bằng La Sâm cùng La Thụy.
Sự thực, Hi Đạt cũng không rõ, có một từ gọi là ‘làm nũng’, cũng không biết, La Sâm cùng La Thụy đã phát huy kĩ năng này vô cùng thuần thục. Hai tiểu liệp báo thậm chí còn tổng kết ra mười tám kiều làm nũng, làm La Kiều hoàn toàn chìm đắm thành một kẻ siêu cấp cuồng con.
Đói bụng, muốn ba ba đi săn làm nũng;
Muốn ba ba cọ cọ, làm nũng;
Muốn ba ba liếm lông, làm nũng;
Gặp rắc rối không muốn bị ba ba đánh đòn, làm nũng kiêm lăn lộn…
Đủ thể loại, nhiều không kể xiết.
Đáng yêu có bao nhiêu đều để lộ ra hết. So với hai đứa siêu cấp đáng yêu như vậy, ba ấu tể của Sa Mỗ, không muốn chịu thua cũng không được.
Sa Mỗ nằm úp sấp bên cạnh Hi Đạt, ba tiểu liệp báo ngửi thấy mùi trên người Hi Đạt, dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu truy đuổi đùa giỡn xung quanh. Bọn nó đang ở độ tuổi thích chơi đùa, cho dù là một nhánh cây khô cũng có thể làm bọn nó chơi đến hăng hái.
“Mụ mụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong lãnh địa đột nhiên xuất hiện một đám chó hoang, hiện giờ con mồi lại rất thưa thớt.” Sa Mỗ vừa liếm móng vuốt, chải chuốt bộ lông, vừa nói: “Ta chỉ có thể mang theo ấu tể tạm thời rời đi.”
“Nga, nhưng bên này con mồi cũng không nhiều lắm đâu.”
“Không sao, có thể nghĩ biện pháp.”
Sa Mỗ tựa hồ cũng không để ý con mồi ít hay nhiều, nó luôn có năng lực tìm kiếm thức ăn cho đám nhỏ, nếu không cũng không nuôi lớn mười hai con liệp báo. Tuy loại tiến hóa sống lâu hơn loại nguyên thủy mấy lần, nhưng vẫn ít có mụ mụ thành công như Sa Mỗ.
Nếu là liệp báo nguyên thủy, mười ba tuổi đã xem là cụ bà, nhưng Sa Mỗ vẫn còn tráng niên. Bất quá bởi vì thảo nguyên luôn cạnh tranh tàn khốc, liêp báo tiến hóa cũng sớm chết đi trước khi đến độ tuổi này.
“Không nói chuyện ta nữa, ngươi gần nhất thế nào? Không có ấu tể sao?”
Nghe Sa Mỗ hỏi, vẻ mặt Hi Đạt có chút ảm đạm, nó đã tám tuổi rồi, nhưng chỉ có một đứa nhỏ sống đến trưởng thành, so với Sa Mỗ, nó cảm thấy mình thực vô dụng.
“Chỉ sống sót một đứa?”
“Ừm.”
Sa Mỗ híp mắt, lập tức liếm liếm Hi Đạt, tuy đã thật lâu không thấy qua đứa con gái này, nhưng thời gian sẽ không cướp đi tình thương của nó dành cho đứa nhỏ: “Đừng nản chí, còn có thể có ấu tể khác.”
“Ta biết…”
“Bất quá.” Sa Mỗ chuyển chủ đề: “Muốn biết vì cái gì ta có thể nuôi sống nhiều ấu tể như vậy không?”
“Muốn!”
“Mấu chốt, chính là một giống đực tốt!”
“Giống đực tốt?” Hi Đạt trong nháy mắt nhụt chí quỳ rạp trên mặt đất: “Liệp báo đực ta tìm đều rất mạnh a, ít nhất đều có thể đánh thắng ta…”
“Không phải đánh thắng ngươi là đủ, nếu có thể một mình đấu mà vẫn hơn ngươi thì cũng có thể xem là mạnh! Nếu là quần ẩu, cho dù ngươi có thêm một đôi móng vuốt nữa cũng không phải đối thủ của liệp báo đực trưởng thành.”
Sa Mỗ tình ý sâu xa dạy dỗ Hi Đạt: “Vì thế, ấu tể có cường tráng hay không, có thể sống sót hay không, liệp báo đực rất quan trọng! Năng lực nhất định phải mạnh, lực kéo dài nhất định phải có! Vốn chúng ta đã không giống như sư tử cùng hoa báo, không cầu nhiều số lượng, nhưng cầu chất lượng a, hiểu không?”
Hi Đạt gật gật đầu, Sa Mỗ đứng lên duỗi thắt lưng, nó không tính toán ở lại đây lâu, tựa như Hi Đạt nói, con mồi ở đây rất thưa thớt, nó mang theo ba ấu tể, không thể nào cướp miếng ăn của con gái, có lẽ, nó nên băng qua bên kia bờ sông Tát thử vận may.
“Mụ mụ, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?”
“Là em trai ta…”
“Đứa nào?”
Khóe mắt Hi Đạt co rút, tuy Sa Mỗ là mụ mụ của nó, nhưng nó thật sự rất muốn vươn vuốt chụp một phát. Còn đứa nào nữa? Này xem như đang khoe đúng không a? ! Khoe khoang mình sinh nhiều ấu tể sao a?
Được rồi, Hi Đạt thừa nhận, nó quả thực hơi kích thích. Nó vừa hâm mộ lại ghen tị muốn chết a…
“Là một con liệp báo đực ba tuổi gọi là La Kiều.”
“Ba tuổi, La Kiều?” Sa Mỗ suy nghĩ một hồi: “Ta có hai đứa con được ba tuổi, nhưng bọn nó đều không phải tên này.”
“Nhưng mùi trên người nó rất quen thuộc, ta có thể xác định, nó là em trai ta.”
“Nga, kia có thể nó đã tự sửa tên mình, bất quá, ngươi hỏi nó làm gì?”
Hi Đạt nhìn Sa Mỗ, tính cách Sa Mỗ so với năm đó cũng không có biến hóa nhiều, như vậy, La Kiều đặc biệt rất có thể không phải vấn đề từ Sa Mỗ.
“Nó dưỡng hai tiểu liệp báo.”
“Nga, dưỡng hai tiểu liệp báo, này đáng để ngươi…” Sa Mỗ trong nháy mắt trợn mắt nhìn: “Ngươi nói cái gì? !”
“Ta nói, La Kiều dưỡng hai ấu tể.”
Sa Mỗ hết chỗ nói rồi: “Ngươi không nhìn lầm chứ? Có lẽ là em gái của ngươi, cùng lứa với hai liệp báo đực kia còn có một liệp báo cái.”
“Không có. Nó dưỡng hai ấu tể rất khá, tính ra thì lớn cũng cỡ sáu tháng…”
Hi Đạt vừa nói, vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Sa Mỗ giống như bị sét đánh ngang tai.
Liệp báo La Kiều mà Hi Đạt đang nhắc tới, hiện giờ đang mang theo La Sâm cùng La Thụy tiếp tục chương trình học đi săn.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc mới tuần tra lãnh địa xong, đang nghỉ ngơi ở một bóng râm. Hai anh em tận hết sức bảo vệ lãnh địa của mình, hơn nữa cũng có hiệu quả, một ít đàn linh cẩu trực tiếp từ bỏ chuyện khiêu khích chủ nhân nơi này, những tên muốn thử thì một là bị hai anh em giết chết, một là mang theo một thân thương tích bỏ chạy.
Nhiều lần chiến đấu, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đều bị thương, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng lại tạo nên ảnh hưởng cho cuộc sống của hai anh em, liệp báo dựa vào tốc độ để sinh tồn, trước khi vết thương lành, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc gần như không có năng lực đi săn. La Kiều cũng không có khả năng săn thức ăn đủ cho năm đầu liệp báo ăn no, chỉ bằng sức một mình cậu, không phải lần nào cũng may mắn săn được linh dương lớn, đại đa số thời gian, cậu bắt được chính là những con mồi nhỏ như lợn warthog con cùng thỏ hoang.
Sau khi ăn thỏ liên tục ba ngày, tiểu liệp báo đói tới mức mắt nổ đom đóm, La Kiều rốt cục chịu không nổi.
“Tin tưởng ta, có thể ăn no!”
La Kiều đứng trước mặt Mạt Sâm, giọng điệu cứng rắn, móng vuốt còn quơ quơ để gia tăng tính thuyết phục.
“Ừm.” Mạt Sâm dứt khoát.
“Không thành vấn đề.” Kiệt Lạc lại càng dứt khoát hơn.
Vì thế, sau khi bận rộn một phen, La Kiều cùng anh em Mạt Sâm mang theo dây thừng bằng cỏ mới bện xuất phát. Bọn nó nhắm vào một con quyến linh rời đàn. La Kiều dùng dây thừng bố trí bẫy rập, sau đó bảo Kiệt Lạc một khi con mồi giẫm vào thì lập tức kéo dây, lần này La Kiều rốt cục cũng tỏ khí khái nam nhi một phen, cùng Mạt Sâm phụ trách truy đuổi, Kiệt Lạc nắm bắt thời cơ rất khá, linh dương không hề trì hoãn sập bẫy, La Kiều đang tìm xung quanh xem có tảng đá nào hay không thì Mạt Sâm đã cắn cổ quyến linh.
La Kiều há to mồm, nhìn tảng đá trong tay, được rồi, này quả thực có hơi dư thừa.
La Sâm cùng La Thụy vẫn núp trong bụi cỏ cách đó không xa, La Kiều gọi bọn nó tới. Con quyến linh này rất nặng, bọn nó không có khả năng tha đi quá xa, chỉ có thể tìm một nơi kín đáo gần đó.
Năm liệp báo đã đói tới mức bụng réo ầm ĩ, sau khi kéo quyến linh vào bụi cỏ thì lập tức ăn ngấu nghiến.
Có lẽ vận may hôm nay của bọn nó khá tốt, thẳng đến khi ăn không sai biệt lắm, kên kên mới xuất hiện, tốp năm tốp ba đậu trên bãi cỏ cách đó vài mét, cò Marabou cũng theo sát sau đó, tuy hình thể lớn hơn kên kên nhưng lại không tranh lại.
Đương nhiên, trước khi liệp báo rời đi, chúng nó chỉ có thể chờ đợi.
Rốt cục, năm liệp báo đều ăn no, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc dẫn đầu rời đi, La Kiều cũng đứng lên, La Sâm cùng La Thụy ăn no tới mức phình cả bụng, vẫn chán ghét dám chim ngồi mát ăn bát vàng kia.
Liệp báo trưởng thành biết, trừ phi cần thiết, căn bản khong nên lãng phí thể lực quý báu, nhất là vào mùa khô thức ăn thiếu thốn. Liệp báo ấu tể thì luôn tìm cơ hội xua đuổi bọn nó.
Liệp báo chỉ ăn thịt tươi, ăn no thì hoàn toàn không cần phát sinh tranh chấp.
La Kiều đợi một hồi, thấy La Sâm cùng La Thụy vẫn không có ý định dừng tay mới dứt khoác mở miệng: “La Sâm, đừng đuổi bọn nó nữa, đi theo ba ba, còn ngươi nữa, La Thụy, theo ba ba luôn.”
Hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn theo La Kiều rời đi, đám kên kên sớm chờ ở bên cạnh lập tức bổ nhào tới.
Liệp báo sau khi ăn no sẽ đi khoảng mấy trăm mét để nghĩ ngơi, này cũng vì tránh gặp phải kẻ săn mồi thể hình lớn, tỷ như sư tử cùng linh cẩu.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đã nằm úp sấp dưới một bóng râm mát mẻ, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo tiến qua, nằm bên kia. Cậu phát hiện cuộc sống bầy đàn có một ưu đãi khác, không cần thời thời khắc khắc đề phòng cảnh giác xem có kẻ săn mồi đánh chủ ý với mình hay không, anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc cảm nhận nguy hiểm nhạy bén hơn cậu nhiều.
“La Kiều.”
“A?” La Kiều quay đầu, nhìn về phía Mạt Sâm: “Có việc gì sao?”
“…Cám ơn.”
Dứt lời, Mạt Sâm liền quay đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Kiệt Lạc hướng về phía La Kiều chớp chớp mắt mấy cái, sau đó tiếp tục liếm miệng vết thương trên đùi.
La Kiều nghiêng đầu, động động lỗ tai, cúi đầu liếm hai đứa con đang bấu vào móng vuốt mình, này xem như cám ơn đi?
Thiệt hết biết, ít nhất cũng phải chân thật một chút, vì dụ như nói chờ thương thế bọn nó lành hẳn sẽ bắt vài con thỏ này nọ…
Không biết có phải La Kiều cùng con thỏ có giá trị cừu hận rất cao hay sao, đã ăn ngán tới phát ói mà vẫn như trước nhớ mãi không quên.
Giờ phút này, Sa Mỗ đã mang theo ba ấu tể băng qua bờ sông Tát, ở một phần sông hẹp gần như đã khô cạn, lòng sông chỉ còn một dòng nước ít ỏi như một dòng suối nhỏ, chính là hai bên bờ sông có chút cao, Sa Mỗ còn đang suy tính xem nên chọn vị trí nào an toàn cho đám nhỏ để qua sông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook