Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 115
Áo La Tư xuất hiện ở nơi này cũng không phải ngẫu nhiên. Bởi vì cướp một mảnh lớn lãnh địa từ tay sư đàn Hoắc Tư Bỉ nên thời gian tuần tra lãnh địa của nó so với trước kia tăng lên gấp đôi. Đồng thời, khoảng thời gian nhóm sư tử cái động dục cần giao phối đã qua, đãi ngộ của Áo La Tư trong sư đàn lập tức tuột xuống triệt để, những giống cái nhiệt tình như lửa biến thành cao ngạo hung hăng, có chuyện không hài lòng liền rống to, thậm chí còn quyền đấm cước đá.
Sư vương bi thúc mới vừa mở mày mở mặt không bao lâu thì lại trở về kiếp làm công như bình thường.
Áo La Tư tin tưởng, nếu không phải cần nó tuần tra lãnh địa cùng bảo vệ sư đàn, nhóm sư tử cái nhất định không thèm liếc mắt tới nó một cái.
Bị dùng xong rồi vứt bỏ, Áo La Tư đã có kinh nghiệm có thì có nhưng sư vương vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhất là trước mặt nhóm sư tử con đã sắp được một tuổi.
Vì thế, để bảo trụ tôn nghiêm của sư vương cùng ba ba, phần lớn thời gian Áo La Tư đều dùng để tuần tra lãnh địa… Xem xem, nó là một con sư tử đực tận tụy với chức trách cỡ nào a!
Được rồi, này chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Bất quá, cho dù nhóm sư tử cái không còn nhiệt tình như mấy tuần trước thì Áo La Tư cũng không cần tự mình đi kiếm thức ăn, chỉ cần các bà vợ bắt được con mồi, nó chạy tới ăn là được. Dựa vào thể trạng cường hãn của mình, Áo La Tư tuyệt đối có thể ăn phần tốt nhất của con mồi. Nhưng lãnh địa sư đàn hiện giờ quá lớn, địa điểm đi săn mỗi ngày lại không xác định, một khi khoảng cách song phương quá xa, đợi đến khi sư vương nhận được tin chạy tới thì chỉ còn lại bộ xương với mớ da lông.
Sư vương biểu thị, nó thích ăn thịt, không thích gặm xương! Gặm xương cùng thịt vụng là việc của sư tử con cùng kên kên!
Kỳ thực, sư vương bị dùng xong rồi vứt bỏ chỉ đang giận dỗi mà thôi.
Ân, tuổi trẻ thật tốt a.
Sư tử cũng giống liệp báo, chúng không rành vụ nhổ lông, trong danh sách thức ăn của nhóm sư tử cái cũng hiếm khi xuất hiện đà điểu. Áo La Tư bắt giết con đà điểu cái này cũng chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi, đợi đến lúc nó bắt đầu dùng bữa thì phiền toái mới xuất hiện.
Hai cái đùi bóng loáng của đà điểu là phần dễ hạ miệng nhất, nhưng thân mình nó thì khác, ngoại trừ lớp lông chim thì còn phủ đầy một tầng lông tơ thật mảnh. Áo La Tư táp hai ngụm, trừ bỏ một miệng lông thì không cắn được gì.
Sư vương phẫn nộ dứt khoát biến hóa hình thái, đứng dậy, cầm lấy hai cái cánh đà điểu mà xé một phát, con đà điểu trưởng thành lập tức bị xé thành hai mảnh!
Máu tươi từ thân hình bị xé toạt của đà điểu bắn đầy lên mặt cùng người Áo La Tư, gương mặt anh tuấn bị nhuộm đỏ, nó thỏa mãn than thở một tiếng.
Mấy con liệp báo trốn trong lùm cây đều bị một màn trước mắt dọa hoảng, nhất là nhóm tiểu liệp báo, thân thể đều cứng ngắc. Chúng biết sư tử đáng sợ, nhưng lại không biết lại khủng khiếp tới mức độ này.
Sức lớn tới vậy, hành vi hung hàn như thế, quả thực không thể tưởng tượng được!
Thực man rợ…
Liệp báo là kẻ săn mồi tinh tế, chướng mắt kiểu cách ăn uống của sư tử cũng không có gì đáng trách.
Thừa dịp Áo La Tư bắt đầu ngấu nghiến đà điểu, Sa Mỗ nháy mắt, lắc lắc cái đuôi với La Kiều cùng Tát Đặc, La Kiều cùng Tát Đặc lập tức hiểu ý, La Kiều động động lỗ tai với hai tiểu liệp báo, hai tiểu liệp báo cũng gật đậu. La Sâm cùng La Thụy đã rất có kinh nghiệm trong chuyện chạy trốn, vừa thấy động tác của La Kiều thì lập tức cúi đầu, đè thấp cơ thể, theo La Kiều bò ra sau.
Vị trí ẩn núp của Gia Mã cùng Tháp Tháp tốt hơn nhà Sa Mỗ, đã sớm thừa dịp Áo La Tư xé xác đà điểu mà chạy trốn, đương nhiên, cũng không quên mang theo con mồi của mình.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cũng vậy, nhất là La Kiều, đây là con trai săn cho cậu đó a!
Bất quá La Sâm cùng La Thụy bắt được tới năm con đà điểu con, không còn cách nào, chỉ có thể chia cho Tát Đặc một con, La Kiều ngậm hai con, La Sâm cùng La Thụy mỗi đứa một con, cả đám cùng Sa Mỗ yên lặng rời khỏi lùm cây, cũng rời xa Áo La Tư.
Đi được năm sáu trăm mét, Sa Mỗ quay đầu lại liền nhìn thấy ba ấu tể của mình cùng bốn con liệp báo khác.
Tây Lam cùng anh em của nó đều nghiêm chỉnh chấp hành lời dạy dỗ của Sa Mỗ, một khi gặp nguy hiểm, vô luận thế nào cũng phải đảm bảo an toàn bản thân, con mồi gì đó, bắt lại là được.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo lại một đường mang theo thức ăn, không hề có dấu hiệu nhả ra.
Về phần Tát Đặc… bị ánh mắt của Sa Mỗ làm giật nảy, Tát Đặc muốn nói, nó bị ép a, nếu lúc đó nó không mang theo con đà điểu này, có trời mới biết sau này La Kiều có tìm cơ hội tính sổ nó hay không? ! Người anh em này có hoa báo làm chỗ dựa vững chắc, lỡ như La Kiều định vì đại nghĩa không nghĩ tới tình thân thì làm sao bây giờ? Có lẽ La Kiều không cần tự ra tay, chỉ cần ám chỉ với con hoa báo kia một chút, cào vài vệt trên người nó là xong.
Tình huống trước mắt làm Tát Đặc thực muốn khóc, bị hoa báo cào cùng bị mụ mụ đánh, bên nào nghiêm trọng hơn a?
Sa Mỗ cau mày nhìn mấy con liệp báo cắn chặt đà điểu con không buông, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, có thể làm Sa Mỗ than thở như vậy, La Kiều thật sự nên kiêu ngạo.
“Quên đi, đi thôi.” Sa Mỗ đã hết cách với hai đứa con này, nó chỉ có thể nghiêm khắc dạy dỗ Tây Lam cùng anh em của nó: “Thấy bọn họ không? Nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không được làm vậy!”
Sa Mỗ tha cho La Kiều cùng Tát Đặc còn một nguyên nhân khác, Áo La Tư không phải sư tử lưu lạc, nó sợ phụ cận sẽ xuất hiện thêm những con sư tử khác, bọn nó mang theo ấu tể, nếu gặp phải sư đàn thì đúng là phiền toái lớn.
Nhưng cố tình sợ cái gì thì cái đó tới, ngay lúc nhóm liệp báo đi tới một gốc cây keo định nghỉ ngơi một chút thì Gia Mã cùng Tháp Tháp đột nhiên vọt tới.
“A a a a!”
“Chạy mau, có sư tử!”
La Kiều nhìn ra phía sau Gia Mã cùng Tháp Tháp, nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Bốn con sư tử, bốn con sư tử cái trẻ tuổi cường tráng đang hùng hùng hổ hổ, mắt lóe sát khí đuổi theo sau Gia Mã cùng Tháp Tháp! Xem bộ dáng của chúng hệt như nhất định phải tóm được mẹ con liệp báo này mới chịu bỏ qua. Sư tử rất hiếm khi dốc sức truy đuổi liệp báo như vậy, rốt cuộc Gia Mã cùng Tháp Tháp đã làm gì chọc giận đến chúng?”
Tát Đặc vừa thấy Gia Mã thì lập tức lao ra: “Đừng lo lắng, ta…”
“A a a, a a a!” Cút ngay, đừng chắn đường!
“Ta…”
“A a a! A a a a a!” Còn chắn đường nữa, bà chụp bay ngươi!
Gia Mã cùng sư tử ngày càng gần, Tháp Tháp tuy nhỏ hơn La Sâm cùng La Thụy một tháng tuổi, nhưng thể trạng của nó lại cường tráng hơn, tốc độ đã gần bằng mụ mụ của mình.
Theo bình thường, Gia Mã sẽ dẫn sư tử đi để Tháp Tháp nhân cơ hội bỏ trốn hoặc ẩn núp, chờ Gia Mã thoát khỏi lũ sư tử sẽ trở lại tìm mình. Nhưng có tới bốn con sư tử cái, sách lược này rõ ràng không hiệu quả, Gia Mã chỉ có thể mang theo Tháp Tháp bỏ chạy.
Sức chịu đựng của sư tử cùng liệp báo đều có hạn, trận rượt đuổi này, Gia Mã cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng nếu bị lũ sư tử này quơ được, kết cục khẳng định vô cùng thê thảm. Nó không thể mang sinh mệnh mình cùng đứa con ra đặt cược, vì sinh tồn, nó chỉ có thể tiếp tục chạy.
May mắn liệp báo có ưu thế trời sinh, không cần đẩy tốc độ lên tới mức cao nhất thì sư tử cũng không có cách nào đuổi kịp hai mẹ con nó, cũng vì thế Gia Mã mới mang theo Tháp Tháp một đường chạy trối chết, cuối cùng thì đụng phải nhóm La Kiều.
Sa Mỗ đồng dạng mang theo ấu tể cũng có tâm tình giống Gia Mã, nhìn thấy lũ sư tử cái lao tới, hiện giờ có núp cũng muộn rồi, dẫn dụ cả bốn con đi cũng không được, biện pháp duy nhất chính là mang theo ba tiểu liệp báo chạy cùng.
Nhưng tuổi của chúng so với Tháp Tháp còn quá nhỏ, căn bản không thể chạy nhanh hơn lũ sư tử này!
La Kiều nhận ra bốn con sư tử cái này, chúng là thành viên của sư đàn Áo La Tư, hai con trong số đó từng đuổi giết cậu, đó là lần đầu tiên cậu bị thương sau khi tiến vào thảo nguyên Lạc Tát. Ký ức kia đến nay vẫn còn mới mẻ.
“Ba ba, làm sao bây giờ?”
“Không sao, ba ba có biện pháp.”
Mắt thấy lũ sư tử ngày càng tới gần, La Kiều bảo Sa Mỗ cùng Gia Mã mang theo nhóm tiểu liệp báo chạy trước, mình cùng Tát Đặc lưu lại tại chỗ.
“Ba ba?”
“Nghe lời, đi cùng Tháp Tháp trở về hang núi trong lãnh địa trốn đi, ba ba sẽ trở về tìm các ngươi.”
La Kiều cọ cọ trán La Sâm cùng La Thụy, hai tiểu liệp báo biết, một khi La Kiều tỏ thái độ này thì hoàn toàn không còn đường cò kè mặc cả.
Gia Mã cùng Sa Mỗ mang theo nhóm tiểu liệp báo, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, La Kiều cùng Tát Đặc chặn trước mặt bốn con sư tử cái.
Đề Ny chạy trước nhất bị hành động của hai con liệp báo trước mặt làm không hiểu gì cả, hai con này tính làm gì đây, định đánh nhau với bọn nó à?
Đề Ny liếc mắt một cái liền nhận ra Tát Đặc đứng bên cạnh La Kiều cũng là liệp báo, chỉ là không có lấm tấm mà thôi. La Sa đi theo phía sau lại phát ra âm thanh kinh ngạc: “Đấy là liệp báo à?”
Đồng dạng, Sa Na cũng Hoắc Na cũng ngạc nhiên tương tự. Bọn nó cho tới giờ chưa từng thấy qua con liệp báo nào như vậy, vì thế nhóm sư tử cái tạm thời quên đi chuyện đuổi giết mẹ con liệp báo trước đó mà dồn hết lực chú ý lên người Tát Đặc, hai mắt vàng ươm lóe sáng.
“Nó là loại tiến hóa à? Không biết hình người có dạng gì nha?”
“Nếu không bảo nó biến lại xem thử xem?”
Khẩu khí nhóm sư tử cái thảo luận hệt như một đám thiếu nữ hăng say bàn về chuyện quần áo, dùng giọng điệu trêu đùa mà nói với Tát Đặc: này, xoay hai vòng thử xem.
Tát Đặc bị nhóm sư tử cái nhìn tới cứng đờ cả người, nếu không phải La Kiều bảo không được nhúc nhích, chỉ sợ nó đã sớm vung bốn chân mà chạy rồi.
Cho dù nó rất muốn được em gái chú ý, cũng muốn được em gái chụp vài vuốt, nhưng em gái này cùng em gái kia có chêch lệch quá lớn a! Bốn em gái bưu hãn trước mặt tuyệt đối không phải đối tượng mà nó có thể thừa nhận.
Móng vuốt của báo em gái đập lên người chính là hưởng thụ, nhưng cái móng của ba em gái này còn thô hơn cả bàn chân giống đực, nếu mà chụp một phát thì chính là muốn mệnh báo a!
La Kiều cũng không để ý Tát Đặc suy nghĩ gì, chỉ cầu mong nó có thể hấp dẫn lực chú ý của sư tử cái là được.
Thừa dịp nhóm sư tử cái kinh ngạc vây xem Tát Đặc, La Kiều ngậm con đà điểu con trong miệng, dùng sức quăng đi, đồng thời quát to một tiếng: “Xem kìa, đà điểu!”
Nhóm sư tử cái theo bản năng nhìn về phía con đà điểu bay trên không, phản ứng đầu tiên, đó là một con đà điểu, phản ứng thứ hai, con đà điểu này đang bay? ! Phản ứng thứ ba, mình có thể bắt nó làm điểm tâm!
La Sa nhìn thấy đầu tiên dẫn đầu chạy đi.
La Kiều thấy có hiệu quả, lập tức biến hóa hình thái, một tay cầm một con ném theo hai hướng khác nhau, hơn nữa còn phát huy bản lĩnh theo chuẩn của một vận động viên quán quân!
Chẳng qua người ta là quán quân đẩy tạ, còn cậu thì lại là ném đà điểu.
Hoắc Na cùng Sa Na cũng trúng chiêu.
Chỉ còn Đề Ny vẫn ở nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bọn La Kiều.
La Kiều cũng không để ý nhiều, túm lấy hai con đà điểu con còn lại, dùng sức vặn gãy cổ, mùi máu tươi nồng đậm lập tức lan tràn trong không khí.
La Kiều bĩu môi, cậu không tin con sư tử cái này còn nhịn được! Ngay cả cậu cũng sắp kìm không nổi rồi a…
Quả nhiên, Đề Ny nhịn không được liếm liếm khóe miệng, La Kiều chớp thời cơ ném hai con đà điểu về phía Đề Ny, sau đó cũng không quản đối phương có nhào tới hay không, lập tức biến hóa hình thái, kêu một tiếng với Tát Đặc còn đang sững sờ: “Chạy mau, đừng ngẩn người!”
Hai con liệp báo lập tức vươn chân chạy trối chết.
Lúc chạy, La Kiều thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra phía sau, thấy nhóm sư tử cái không đuổi theo mới thở phào một hơi, liệp báo uy thức ăn cho sư tử, này có thể xem là chuyện độc nhất vô nhị trên thảo nguyên đi?
Nghĩ đến đây, La Kiều nhịn không được muốn cười, nhưng vui quá hóa buồn, họa vô đơn chí, ngay lập tức, cậu liền cười không nổi.
Một con sư tử đực mặt mày dính đầy máu đang chắn trước mặt cậu cùng Tát Đặc.
Áo La Tư? !
Sư vương bi thúc mới vừa mở mày mở mặt không bao lâu thì lại trở về kiếp làm công như bình thường.
Áo La Tư tin tưởng, nếu không phải cần nó tuần tra lãnh địa cùng bảo vệ sư đàn, nhóm sư tử cái nhất định không thèm liếc mắt tới nó một cái.
Bị dùng xong rồi vứt bỏ, Áo La Tư đã có kinh nghiệm có thì có nhưng sư vương vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhất là trước mặt nhóm sư tử con đã sắp được một tuổi.
Vì thế, để bảo trụ tôn nghiêm của sư vương cùng ba ba, phần lớn thời gian Áo La Tư đều dùng để tuần tra lãnh địa… Xem xem, nó là một con sư tử đực tận tụy với chức trách cỡ nào a!
Được rồi, này chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Bất quá, cho dù nhóm sư tử cái không còn nhiệt tình như mấy tuần trước thì Áo La Tư cũng không cần tự mình đi kiếm thức ăn, chỉ cần các bà vợ bắt được con mồi, nó chạy tới ăn là được. Dựa vào thể trạng cường hãn của mình, Áo La Tư tuyệt đối có thể ăn phần tốt nhất của con mồi. Nhưng lãnh địa sư đàn hiện giờ quá lớn, địa điểm đi săn mỗi ngày lại không xác định, một khi khoảng cách song phương quá xa, đợi đến khi sư vương nhận được tin chạy tới thì chỉ còn lại bộ xương với mớ da lông.
Sư vương biểu thị, nó thích ăn thịt, không thích gặm xương! Gặm xương cùng thịt vụng là việc của sư tử con cùng kên kên!
Kỳ thực, sư vương bị dùng xong rồi vứt bỏ chỉ đang giận dỗi mà thôi.
Ân, tuổi trẻ thật tốt a.
Sư tử cũng giống liệp báo, chúng không rành vụ nhổ lông, trong danh sách thức ăn của nhóm sư tử cái cũng hiếm khi xuất hiện đà điểu. Áo La Tư bắt giết con đà điểu cái này cũng chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi, đợi đến lúc nó bắt đầu dùng bữa thì phiền toái mới xuất hiện.
Hai cái đùi bóng loáng của đà điểu là phần dễ hạ miệng nhất, nhưng thân mình nó thì khác, ngoại trừ lớp lông chim thì còn phủ đầy một tầng lông tơ thật mảnh. Áo La Tư táp hai ngụm, trừ bỏ một miệng lông thì không cắn được gì.
Sư vương phẫn nộ dứt khoát biến hóa hình thái, đứng dậy, cầm lấy hai cái cánh đà điểu mà xé một phát, con đà điểu trưởng thành lập tức bị xé thành hai mảnh!
Máu tươi từ thân hình bị xé toạt của đà điểu bắn đầy lên mặt cùng người Áo La Tư, gương mặt anh tuấn bị nhuộm đỏ, nó thỏa mãn than thở một tiếng.
Mấy con liệp báo trốn trong lùm cây đều bị một màn trước mắt dọa hoảng, nhất là nhóm tiểu liệp báo, thân thể đều cứng ngắc. Chúng biết sư tử đáng sợ, nhưng lại không biết lại khủng khiếp tới mức độ này.
Sức lớn tới vậy, hành vi hung hàn như thế, quả thực không thể tưởng tượng được!
Thực man rợ…
Liệp báo là kẻ săn mồi tinh tế, chướng mắt kiểu cách ăn uống của sư tử cũng không có gì đáng trách.
Thừa dịp Áo La Tư bắt đầu ngấu nghiến đà điểu, Sa Mỗ nháy mắt, lắc lắc cái đuôi với La Kiều cùng Tát Đặc, La Kiều cùng Tát Đặc lập tức hiểu ý, La Kiều động động lỗ tai với hai tiểu liệp báo, hai tiểu liệp báo cũng gật đậu. La Sâm cùng La Thụy đã rất có kinh nghiệm trong chuyện chạy trốn, vừa thấy động tác của La Kiều thì lập tức cúi đầu, đè thấp cơ thể, theo La Kiều bò ra sau.
Vị trí ẩn núp của Gia Mã cùng Tháp Tháp tốt hơn nhà Sa Mỗ, đã sớm thừa dịp Áo La Tư xé xác đà điểu mà chạy trốn, đương nhiên, cũng không quên mang theo con mồi của mình.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cũng vậy, nhất là La Kiều, đây là con trai săn cho cậu đó a!
Bất quá La Sâm cùng La Thụy bắt được tới năm con đà điểu con, không còn cách nào, chỉ có thể chia cho Tát Đặc một con, La Kiều ngậm hai con, La Sâm cùng La Thụy mỗi đứa một con, cả đám cùng Sa Mỗ yên lặng rời khỏi lùm cây, cũng rời xa Áo La Tư.
Đi được năm sáu trăm mét, Sa Mỗ quay đầu lại liền nhìn thấy ba ấu tể của mình cùng bốn con liệp báo khác.
Tây Lam cùng anh em của nó đều nghiêm chỉnh chấp hành lời dạy dỗ của Sa Mỗ, một khi gặp nguy hiểm, vô luận thế nào cũng phải đảm bảo an toàn bản thân, con mồi gì đó, bắt lại là được.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo lại một đường mang theo thức ăn, không hề có dấu hiệu nhả ra.
Về phần Tát Đặc… bị ánh mắt của Sa Mỗ làm giật nảy, Tát Đặc muốn nói, nó bị ép a, nếu lúc đó nó không mang theo con đà điểu này, có trời mới biết sau này La Kiều có tìm cơ hội tính sổ nó hay không? ! Người anh em này có hoa báo làm chỗ dựa vững chắc, lỡ như La Kiều định vì đại nghĩa không nghĩ tới tình thân thì làm sao bây giờ? Có lẽ La Kiều không cần tự ra tay, chỉ cần ám chỉ với con hoa báo kia một chút, cào vài vệt trên người nó là xong.
Tình huống trước mắt làm Tát Đặc thực muốn khóc, bị hoa báo cào cùng bị mụ mụ đánh, bên nào nghiêm trọng hơn a?
Sa Mỗ cau mày nhìn mấy con liệp báo cắn chặt đà điểu con không buông, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, có thể làm Sa Mỗ than thở như vậy, La Kiều thật sự nên kiêu ngạo.
“Quên đi, đi thôi.” Sa Mỗ đã hết cách với hai đứa con này, nó chỉ có thể nghiêm khắc dạy dỗ Tây Lam cùng anh em của nó: “Thấy bọn họ không? Nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không được làm vậy!”
Sa Mỗ tha cho La Kiều cùng Tát Đặc còn một nguyên nhân khác, Áo La Tư không phải sư tử lưu lạc, nó sợ phụ cận sẽ xuất hiện thêm những con sư tử khác, bọn nó mang theo ấu tể, nếu gặp phải sư đàn thì đúng là phiền toái lớn.
Nhưng cố tình sợ cái gì thì cái đó tới, ngay lúc nhóm liệp báo đi tới một gốc cây keo định nghỉ ngơi một chút thì Gia Mã cùng Tháp Tháp đột nhiên vọt tới.
“A a a a!”
“Chạy mau, có sư tử!”
La Kiều nhìn ra phía sau Gia Mã cùng Tháp Tháp, nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Bốn con sư tử, bốn con sư tử cái trẻ tuổi cường tráng đang hùng hùng hổ hổ, mắt lóe sát khí đuổi theo sau Gia Mã cùng Tháp Tháp! Xem bộ dáng của chúng hệt như nhất định phải tóm được mẹ con liệp báo này mới chịu bỏ qua. Sư tử rất hiếm khi dốc sức truy đuổi liệp báo như vậy, rốt cuộc Gia Mã cùng Tháp Tháp đã làm gì chọc giận đến chúng?”
Tát Đặc vừa thấy Gia Mã thì lập tức lao ra: “Đừng lo lắng, ta…”
“A a a, a a a!” Cút ngay, đừng chắn đường!
“Ta…”
“A a a! A a a a a!” Còn chắn đường nữa, bà chụp bay ngươi!
Gia Mã cùng sư tử ngày càng gần, Tháp Tháp tuy nhỏ hơn La Sâm cùng La Thụy một tháng tuổi, nhưng thể trạng của nó lại cường tráng hơn, tốc độ đã gần bằng mụ mụ của mình.
Theo bình thường, Gia Mã sẽ dẫn sư tử đi để Tháp Tháp nhân cơ hội bỏ trốn hoặc ẩn núp, chờ Gia Mã thoát khỏi lũ sư tử sẽ trở lại tìm mình. Nhưng có tới bốn con sư tử cái, sách lược này rõ ràng không hiệu quả, Gia Mã chỉ có thể mang theo Tháp Tháp bỏ chạy.
Sức chịu đựng của sư tử cùng liệp báo đều có hạn, trận rượt đuổi này, Gia Mã cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng nếu bị lũ sư tử này quơ được, kết cục khẳng định vô cùng thê thảm. Nó không thể mang sinh mệnh mình cùng đứa con ra đặt cược, vì sinh tồn, nó chỉ có thể tiếp tục chạy.
May mắn liệp báo có ưu thế trời sinh, không cần đẩy tốc độ lên tới mức cao nhất thì sư tử cũng không có cách nào đuổi kịp hai mẹ con nó, cũng vì thế Gia Mã mới mang theo Tháp Tháp một đường chạy trối chết, cuối cùng thì đụng phải nhóm La Kiều.
Sa Mỗ đồng dạng mang theo ấu tể cũng có tâm tình giống Gia Mã, nhìn thấy lũ sư tử cái lao tới, hiện giờ có núp cũng muộn rồi, dẫn dụ cả bốn con đi cũng không được, biện pháp duy nhất chính là mang theo ba tiểu liệp báo chạy cùng.
Nhưng tuổi của chúng so với Tháp Tháp còn quá nhỏ, căn bản không thể chạy nhanh hơn lũ sư tử này!
La Kiều nhận ra bốn con sư tử cái này, chúng là thành viên của sư đàn Áo La Tư, hai con trong số đó từng đuổi giết cậu, đó là lần đầu tiên cậu bị thương sau khi tiến vào thảo nguyên Lạc Tát. Ký ức kia đến nay vẫn còn mới mẻ.
“Ba ba, làm sao bây giờ?”
“Không sao, ba ba có biện pháp.”
Mắt thấy lũ sư tử ngày càng tới gần, La Kiều bảo Sa Mỗ cùng Gia Mã mang theo nhóm tiểu liệp báo chạy trước, mình cùng Tát Đặc lưu lại tại chỗ.
“Ba ba?”
“Nghe lời, đi cùng Tháp Tháp trở về hang núi trong lãnh địa trốn đi, ba ba sẽ trở về tìm các ngươi.”
La Kiều cọ cọ trán La Sâm cùng La Thụy, hai tiểu liệp báo biết, một khi La Kiều tỏ thái độ này thì hoàn toàn không còn đường cò kè mặc cả.
Gia Mã cùng Sa Mỗ mang theo nhóm tiểu liệp báo, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, La Kiều cùng Tát Đặc chặn trước mặt bốn con sư tử cái.
Đề Ny chạy trước nhất bị hành động của hai con liệp báo trước mặt làm không hiểu gì cả, hai con này tính làm gì đây, định đánh nhau với bọn nó à?
Đề Ny liếc mắt một cái liền nhận ra Tát Đặc đứng bên cạnh La Kiều cũng là liệp báo, chỉ là không có lấm tấm mà thôi. La Sa đi theo phía sau lại phát ra âm thanh kinh ngạc: “Đấy là liệp báo à?”
Đồng dạng, Sa Na cũng Hoắc Na cũng ngạc nhiên tương tự. Bọn nó cho tới giờ chưa từng thấy qua con liệp báo nào như vậy, vì thế nhóm sư tử cái tạm thời quên đi chuyện đuổi giết mẹ con liệp báo trước đó mà dồn hết lực chú ý lên người Tát Đặc, hai mắt vàng ươm lóe sáng.
“Nó là loại tiến hóa à? Không biết hình người có dạng gì nha?”
“Nếu không bảo nó biến lại xem thử xem?”
Khẩu khí nhóm sư tử cái thảo luận hệt như một đám thiếu nữ hăng say bàn về chuyện quần áo, dùng giọng điệu trêu đùa mà nói với Tát Đặc: này, xoay hai vòng thử xem.
Tát Đặc bị nhóm sư tử cái nhìn tới cứng đờ cả người, nếu không phải La Kiều bảo không được nhúc nhích, chỉ sợ nó đã sớm vung bốn chân mà chạy rồi.
Cho dù nó rất muốn được em gái chú ý, cũng muốn được em gái chụp vài vuốt, nhưng em gái này cùng em gái kia có chêch lệch quá lớn a! Bốn em gái bưu hãn trước mặt tuyệt đối không phải đối tượng mà nó có thể thừa nhận.
Móng vuốt của báo em gái đập lên người chính là hưởng thụ, nhưng cái móng của ba em gái này còn thô hơn cả bàn chân giống đực, nếu mà chụp một phát thì chính là muốn mệnh báo a!
La Kiều cũng không để ý Tát Đặc suy nghĩ gì, chỉ cầu mong nó có thể hấp dẫn lực chú ý của sư tử cái là được.
Thừa dịp nhóm sư tử cái kinh ngạc vây xem Tát Đặc, La Kiều ngậm con đà điểu con trong miệng, dùng sức quăng đi, đồng thời quát to một tiếng: “Xem kìa, đà điểu!”
Nhóm sư tử cái theo bản năng nhìn về phía con đà điểu bay trên không, phản ứng đầu tiên, đó là một con đà điểu, phản ứng thứ hai, con đà điểu này đang bay? ! Phản ứng thứ ba, mình có thể bắt nó làm điểm tâm!
La Sa nhìn thấy đầu tiên dẫn đầu chạy đi.
La Kiều thấy có hiệu quả, lập tức biến hóa hình thái, một tay cầm một con ném theo hai hướng khác nhau, hơn nữa còn phát huy bản lĩnh theo chuẩn của một vận động viên quán quân!
Chẳng qua người ta là quán quân đẩy tạ, còn cậu thì lại là ném đà điểu.
Hoắc Na cùng Sa Na cũng trúng chiêu.
Chỉ còn Đề Ny vẫn ở nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bọn La Kiều.
La Kiều cũng không để ý nhiều, túm lấy hai con đà điểu con còn lại, dùng sức vặn gãy cổ, mùi máu tươi nồng đậm lập tức lan tràn trong không khí.
La Kiều bĩu môi, cậu không tin con sư tử cái này còn nhịn được! Ngay cả cậu cũng sắp kìm không nổi rồi a…
Quả nhiên, Đề Ny nhịn không được liếm liếm khóe miệng, La Kiều chớp thời cơ ném hai con đà điểu về phía Đề Ny, sau đó cũng không quản đối phương có nhào tới hay không, lập tức biến hóa hình thái, kêu một tiếng với Tát Đặc còn đang sững sờ: “Chạy mau, đừng ngẩn người!”
Hai con liệp báo lập tức vươn chân chạy trối chết.
Lúc chạy, La Kiều thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra phía sau, thấy nhóm sư tử cái không đuổi theo mới thở phào một hơi, liệp báo uy thức ăn cho sư tử, này có thể xem là chuyện độc nhất vô nhị trên thảo nguyên đi?
Nghĩ đến đây, La Kiều nhịn không được muốn cười, nhưng vui quá hóa buồn, họa vô đơn chí, ngay lập tức, cậu liền cười không nổi.
Một con sư tử đực mặt mày dính đầy máu đang chắn trước mặt cậu cùng Tát Đặc.
Áo La Tư? !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook