Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 1
**
Vùng châu thổ mà La Kiều sinh sống khí hậu rất giống cùng thảo nguyên châu phi trên địa cầu, một năm chỉ chia thành mùa khô cùng mùa mưa. Lúc mùa mưa tới, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen dày đặc, tia chớp không ngừng chớp lóe ở phía chân trời, cơn mưa tầm tã trong nháy mắt đã đổ ập xuống.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo núp vào một gò mối, đây là một gò mối bỏ hoang, một bên bị khoét rỗng, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo miễn cưỡng có thể trốn vào. Da lông hai tiểu liệp báo đã ướt sũng, lạnh tới phát run, La Kiều cảm thấy đau lòng, để hai tiểu liệp báo trốn dưới bụng mình, như vậy cậu cũng chỉ có thể khom người ngồi dưới đất.
“Ba ba, khi nào mưa mới tạnh a?”
“Ta cũng không rõ.”
La Kiều có chút lo lắng nhìn lên không trung, mưa đã kéo dài suốt hai ngày, nếu mưa vẫn không ngừng thì cậu căn bản không có biện pháp ra ngoài đi săn, cậu vẫn còn chịu đựng được, nhưng hai tiểu liệp báo rõ ràng không được.
Lão trời xấu xa này, làm cậu nuôi con cũng không yên!
La Kiều vừa mắt vừa tiếp tục gom hai đứa con vào lòng.
Tới gần chạng vạng, mưa bắt đầu nhỏ lại, tí tách tí tách rồi rốt cuộc ngừng hẳn. La Kiều bừng bừng sức sống, vội bảo hai tiểu liệp báo đi ra, ba cha con liếm sạch nước mưa trên người nhau, nhảy lên gò mối, ánh mắt sáng lấp lánh quan sát xung quanh.
Linh dương đầu bò, pass! Ngựa vằn, pass! Linh dương châu Phi, pass! Mấy con quá lớn toàn bộ pass hết! Chính mình có năng lực thế nào, La Kiều hiểu rõ nhất. Cậu muốn đi săn, không muốn bị thương lại càng không muốn toi mạng. Rốt cuộc một con linh dương gazen nhảy vào tầm mắt La Kiều.
“Con trai, ngoan ngoãn chờ ở đây, ba ba đi bắt bữa tối cho các ngươi!” La Kiều vèo một phát nhảy khỏi gò mối, lao về phía con linh dương kia.
La Thụy nhìn La Sâm: “Anh trai, ba ba có phải rất đói bụng không?”
La Sâm khinh bỉ nhìn đứa em: “Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?”
“Đói a.”
Hai anh em im lặng không nói gì nữa.
Vận may của La Kiều không tồi, con linh dương gazen kia phản ứng có chút chậm chạp, có lẽ vì cơn mưa cũng có thể là vì cái khác, tóm lại, La Kiều không tốn bao nhiêu sức lực liền tóm được nó. Đợi đến khi linh dương gazen ngừng giãy dụa, La Kiều liền kéo nó trở về, đi vào bụi cỏ vẫn còn ướt nước mưa, an bài tốt lắm mới gọi hai tiểu liệp báo tới.
Có lẽ nên cám ơn trận mưa to này, sư tử cùng linh cẩu cũng không xuất hiện, bầu trời ngay cả một bóng kên kên cũng không có, ba cha con đã đói bụng tới kêu vang, một con linh dương gazen, trừ bỏ nội tạng, da lông cùng xương cốt, cơ hồ cái gì cũng không còn. La Kiều mang hai tiểu liệp báo đang định rời đi thì đột nhiên rùng mình, phút chốc đứng thẳng cơ thể quan sát xung quanh, hai con sư tử đực đang từ từ đi về phía bọn họ.
Hai con sư tử đực này vẫn còn rất trẻ, có chút gầy, phỏng chừng mới bị sư đàn đá đi không lâu, gặp phải bọn họ tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Hai tiểu liệp báo vẫn chưa được bốn tháng, hiển nhiên không thể chạy trốn khỏi bọn họ. La Kiều quyết định thật nhanh, lập tức từ hình thú biến thành hình người, lao tới chỗ hai tiểu liệp báo, một tay kẹp một đứa, nhấc chân bỏ chạy. Giờ phút này, tốc độ chính là sinh mạng. Cậu đã không quan tâm tới chuyện mình có càng kích thích bản năng săn mồi của đối phương hơn hay không, cậu chỉ biết, sư tử đực đối với đứa con của cậu có ý nghĩa gì.
Đám tứ chi phát triển đó hoàn toàn không chịu nói đạo lý!
Cám ơn phương thức tiến hóa của tinh cầu này! Cho dù chỉ có hai chân, tốc độ chạy trốn của La Tố vẫn nhanh như bay. Bất quá vì liều mạng chạy trốn, La Kiều hoàn toàn bỏ qua một vấn đề lớn, cậu hiện tại, đang trần như nhộng mà chạy.
Ngày đó, rất nhiều động vật trên thảo nguyên thấy cảnh một liệp báo đực tiến hóa trẻ tuổi xinh đẹp, mang theo hai tiểu liệp báo, vào ban ngày ban mặt trần truồng mà chạy… mèo đồng cỏ mụ mụ bất chấp không thèm túm lấy chuột đồng, vội vàng che mắt đám mèo nhỏ, cảm thán thói đời ngày sau.
Thật là việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều a…
Hai con sư tử đực cách đó không xa rõ ràng ngây ngẩn cả người. Nếu không phải điều kiện không cho phép, bọn nó thậm chí muốn nâng móng lên dụi dụi mắt.
“Ai La.”
“Dạ, anh trai.”
“Đó là liệp báo đực tiến hóa?”
“Dạ, anh trai.”
“Nhưng nó mang theo hai ấu tể.”
“Dạ, anh trai.”
“Này rất kì quái.”
“Dạ, anh trai.”
“Trừ bỏ ‘dạ, anh trai’, ngươi còn có thể nói gì?”
“Không phải, anh trai.”
Phỉ Lực không còn biết nói gì, tuy đều là loài tiến hóa nhưng hắn thật sự hoài nghi, Ai La thật sự chung ba ba với mình sao?
Hương vị máu cùng thịt tươi truyền vào xoang mũi, đánh gãy suy nghĩ Phỉ Lực. Phỉ Lực đi tới chỗ thi thể linh dương gazen bị La Kiều vứt lại há mồm cắn nuốt. Ai La cũng tiến qua. Hai anh em răng sữa còn chưa rụng đã bị đá ra khỏi đàn, đi săn rất khó khăn. Mặc dù chỉ là nội tạng cùng một phần da thịt, nhưng đối với hai con sư tử trẻ tuổi mà nói cũng là mỹ vị hiếm có.
Bỏ qua con liệp báo đực kì quái kia, Phỉ Lực cùng Ai La hiện tại chỉ muốn lấp đầy bụng. Bất quá này hiển nhiên không đủ.
Phỉ Lực ăn xong phần mình, lưu lại một nửa cho đứa em, lúc Ai La đang cúi đầu gặm cắn, hắn nhìn xung quanh, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
“Anh trai?”
“Chúng ta đi theo con liệp báo đực kia!”
“Vì cái gì?
“Ngươi ngốc quá!”
Phỉ Lực gõ đầu Ai La, Ai La vẫn làm bộ dáng khó hiểu như cũ.
Chó rừng trên thảo nguyên đều biết, đi theo liệp báo có thịt ăn!”
“Nhưng đây là lãnh địa của Áo La Tư, mụ mụ có nói, Áo La Tư là loài tiến hóa rất hung ác, đối với sư tử dám xâm nhập lãnh địa của mình tuyệt đối sẽ không khách khí!”
“Vậy ngươi muốn tiếp tục chịu đói không? Chỉ cần tận lực tránh ở ven lãnh địa không phải được rồi sao.”
Phỉ Lực quyết định dứt khoát, Ai La không hề phản bác. Hương vị ngon lành của linh dương đã hoàn toàn thuyết phục hắn.
Nếu có thể, Phỉ Lực cũng không muốn làm vậy, sư tử kiêu ngạo sao có thể đánh đồng với loài chó rừng chỉ biết ăn xin? Nhưng bọn họ muốn tiếp tục sinh tồn, trước khi trưởng thành cường tráng, có được sư đàn của riêng mình thì bọn họ chỉ có thể tìm mọi biện pháp để sống sót! Trên tinh cầu này, loài tiến hóa cùng loài nguyên thủy cũng không có khác biệt quá lớn.
Lắc lắc cái đuôi, Phỉ Lực gọi Ai La, hai anh em dọc theo biên giới lãnh địa đi về hướng La Kiều chạy trốn.
Giờ phút này La Kiều vẫn chưa biết phiền phức đã bò lên người, đang đắc chí vì mình trong cái khó ló cái khôn. Ôm hai tiểu liệp báo trở lại gò mối cư trú tạm thời, La Kiều lại bắt đầu kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hai đứa con.
Vùng châu thổ mà La Kiều sinh sống khí hậu rất giống cùng thảo nguyên châu phi trên địa cầu, một năm chỉ chia thành mùa khô cùng mùa mưa. Lúc mùa mưa tới, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen dày đặc, tia chớp không ngừng chớp lóe ở phía chân trời, cơn mưa tầm tã trong nháy mắt đã đổ ập xuống.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo núp vào một gò mối, đây là một gò mối bỏ hoang, một bên bị khoét rỗng, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo miễn cưỡng có thể trốn vào. Da lông hai tiểu liệp báo đã ướt sũng, lạnh tới phát run, La Kiều cảm thấy đau lòng, để hai tiểu liệp báo trốn dưới bụng mình, như vậy cậu cũng chỉ có thể khom người ngồi dưới đất.
“Ba ba, khi nào mưa mới tạnh a?”
“Ta cũng không rõ.”
La Kiều có chút lo lắng nhìn lên không trung, mưa đã kéo dài suốt hai ngày, nếu mưa vẫn không ngừng thì cậu căn bản không có biện pháp ra ngoài đi săn, cậu vẫn còn chịu đựng được, nhưng hai tiểu liệp báo rõ ràng không được.
Lão trời xấu xa này, làm cậu nuôi con cũng không yên!
La Kiều vừa mắt vừa tiếp tục gom hai đứa con vào lòng.
Tới gần chạng vạng, mưa bắt đầu nhỏ lại, tí tách tí tách rồi rốt cuộc ngừng hẳn. La Kiều bừng bừng sức sống, vội bảo hai tiểu liệp báo đi ra, ba cha con liếm sạch nước mưa trên người nhau, nhảy lên gò mối, ánh mắt sáng lấp lánh quan sát xung quanh.
Linh dương đầu bò, pass! Ngựa vằn, pass! Linh dương châu Phi, pass! Mấy con quá lớn toàn bộ pass hết! Chính mình có năng lực thế nào, La Kiều hiểu rõ nhất. Cậu muốn đi săn, không muốn bị thương lại càng không muốn toi mạng. Rốt cuộc một con linh dương gazen nhảy vào tầm mắt La Kiều.
“Con trai, ngoan ngoãn chờ ở đây, ba ba đi bắt bữa tối cho các ngươi!” La Kiều vèo một phát nhảy khỏi gò mối, lao về phía con linh dương kia.
La Thụy nhìn La Sâm: “Anh trai, ba ba có phải rất đói bụng không?”
La Sâm khinh bỉ nhìn đứa em: “Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?”
“Đói a.”
Hai anh em im lặng không nói gì nữa.
Vận may của La Kiều không tồi, con linh dương gazen kia phản ứng có chút chậm chạp, có lẽ vì cơn mưa cũng có thể là vì cái khác, tóm lại, La Kiều không tốn bao nhiêu sức lực liền tóm được nó. Đợi đến khi linh dương gazen ngừng giãy dụa, La Kiều liền kéo nó trở về, đi vào bụi cỏ vẫn còn ướt nước mưa, an bài tốt lắm mới gọi hai tiểu liệp báo tới.
Có lẽ nên cám ơn trận mưa to này, sư tử cùng linh cẩu cũng không xuất hiện, bầu trời ngay cả một bóng kên kên cũng không có, ba cha con đã đói bụng tới kêu vang, một con linh dương gazen, trừ bỏ nội tạng, da lông cùng xương cốt, cơ hồ cái gì cũng không còn. La Kiều mang hai tiểu liệp báo đang định rời đi thì đột nhiên rùng mình, phút chốc đứng thẳng cơ thể quan sát xung quanh, hai con sư tử đực đang từ từ đi về phía bọn họ.
Hai con sư tử đực này vẫn còn rất trẻ, có chút gầy, phỏng chừng mới bị sư đàn đá đi không lâu, gặp phải bọn họ tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Hai tiểu liệp báo vẫn chưa được bốn tháng, hiển nhiên không thể chạy trốn khỏi bọn họ. La Kiều quyết định thật nhanh, lập tức từ hình thú biến thành hình người, lao tới chỗ hai tiểu liệp báo, một tay kẹp một đứa, nhấc chân bỏ chạy. Giờ phút này, tốc độ chính là sinh mạng. Cậu đã không quan tâm tới chuyện mình có càng kích thích bản năng săn mồi của đối phương hơn hay không, cậu chỉ biết, sư tử đực đối với đứa con của cậu có ý nghĩa gì.
Đám tứ chi phát triển đó hoàn toàn không chịu nói đạo lý!
Cám ơn phương thức tiến hóa của tinh cầu này! Cho dù chỉ có hai chân, tốc độ chạy trốn của La Tố vẫn nhanh như bay. Bất quá vì liều mạng chạy trốn, La Kiều hoàn toàn bỏ qua một vấn đề lớn, cậu hiện tại, đang trần như nhộng mà chạy.
Ngày đó, rất nhiều động vật trên thảo nguyên thấy cảnh một liệp báo đực tiến hóa trẻ tuổi xinh đẹp, mang theo hai tiểu liệp báo, vào ban ngày ban mặt trần truồng mà chạy… mèo đồng cỏ mụ mụ bất chấp không thèm túm lấy chuột đồng, vội vàng che mắt đám mèo nhỏ, cảm thán thói đời ngày sau.
Thật là việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều a…
Hai con sư tử đực cách đó không xa rõ ràng ngây ngẩn cả người. Nếu không phải điều kiện không cho phép, bọn nó thậm chí muốn nâng móng lên dụi dụi mắt.
“Ai La.”
“Dạ, anh trai.”
“Đó là liệp báo đực tiến hóa?”
“Dạ, anh trai.”
“Nhưng nó mang theo hai ấu tể.”
“Dạ, anh trai.”
“Này rất kì quái.”
“Dạ, anh trai.”
“Trừ bỏ ‘dạ, anh trai’, ngươi còn có thể nói gì?”
“Không phải, anh trai.”
Phỉ Lực không còn biết nói gì, tuy đều là loài tiến hóa nhưng hắn thật sự hoài nghi, Ai La thật sự chung ba ba với mình sao?
Hương vị máu cùng thịt tươi truyền vào xoang mũi, đánh gãy suy nghĩ Phỉ Lực. Phỉ Lực đi tới chỗ thi thể linh dương gazen bị La Kiều vứt lại há mồm cắn nuốt. Ai La cũng tiến qua. Hai anh em răng sữa còn chưa rụng đã bị đá ra khỏi đàn, đi săn rất khó khăn. Mặc dù chỉ là nội tạng cùng một phần da thịt, nhưng đối với hai con sư tử trẻ tuổi mà nói cũng là mỹ vị hiếm có.
Bỏ qua con liệp báo đực kì quái kia, Phỉ Lực cùng Ai La hiện tại chỉ muốn lấp đầy bụng. Bất quá này hiển nhiên không đủ.
Phỉ Lực ăn xong phần mình, lưu lại một nửa cho đứa em, lúc Ai La đang cúi đầu gặm cắn, hắn nhìn xung quanh, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
“Anh trai?”
“Chúng ta đi theo con liệp báo đực kia!”
“Vì cái gì?
“Ngươi ngốc quá!”
Phỉ Lực gõ đầu Ai La, Ai La vẫn làm bộ dáng khó hiểu như cũ.
Chó rừng trên thảo nguyên đều biết, đi theo liệp báo có thịt ăn!”
“Nhưng đây là lãnh địa của Áo La Tư, mụ mụ có nói, Áo La Tư là loài tiến hóa rất hung ác, đối với sư tử dám xâm nhập lãnh địa của mình tuyệt đối sẽ không khách khí!”
“Vậy ngươi muốn tiếp tục chịu đói không? Chỉ cần tận lực tránh ở ven lãnh địa không phải được rồi sao.”
Phỉ Lực quyết định dứt khoát, Ai La không hề phản bác. Hương vị ngon lành của linh dương đã hoàn toàn thuyết phục hắn.
Nếu có thể, Phỉ Lực cũng không muốn làm vậy, sư tử kiêu ngạo sao có thể đánh đồng với loài chó rừng chỉ biết ăn xin? Nhưng bọn họ muốn tiếp tục sinh tồn, trước khi trưởng thành cường tráng, có được sư đàn của riêng mình thì bọn họ chỉ có thể tìm mọi biện pháp để sống sót! Trên tinh cầu này, loài tiến hóa cùng loài nguyên thủy cũng không có khác biệt quá lớn.
Lắc lắc cái đuôi, Phỉ Lực gọi Ai La, hai anh em dọc theo biên giới lãnh địa đi về hướng La Kiều chạy trốn.
Giờ phút này La Kiều vẫn chưa biết phiền phức đã bò lên người, đang đắc chí vì mình trong cái khó ló cái khôn. Ôm hai tiểu liệp báo trở lại gò mối cư trú tạm thời, La Kiều lại bắt đầu kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hai đứa con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook