Editor: Gà
Phù Ngọc Thu giống như bị giam trong một hạt cát.

Dưới ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống, trong không khí hoàn toàn không có linh lực cùng hơi ẩm, hít vào phổi chỉ có cảm giác nóng bỏng đau nhói.

Phù Ngọc Thu uể oải rũ lông mi, mắt cá chân đã khô héo màu vàng.

—— Đây không phải là điềm tốt gì cho cam.

Phù Ngọc Thu là một gốc giáng linh U Thảo duy nhất trên thế gian có thể khởi tử bạch cốt, ngày đêm chịu linh khí thiên địa tẩm nhiễm sinh ra linh trí.

Những thứ được Thiên Đạo cho vốn nên sống thản nhiên trơn tru một đường, nhưng lúc này đây y lại bị nhốt trong biển cát này, linh lực kiệt quệ vì thiếu nước, kinh mạch cả người cũng dần dần khô héo.

Nếu ở lại lâu hơn nữa, e rằng sẽ hoàn toàn chết khô.

Hai tay Phù Ngọc Thu bị bị xiềng xích trói chặt trên đất, chân miễn cưỡng còn có thể cử động.

Những chiếc rễ khô héo mọc trên đầu ngón chân, giãy giụa từ từ đào sâu vào trong đất, cố gắng tìm kiếm một chút nước để duy trì sự sống.

Chỉ là cát mịn vừa mới vùi lấp mu bàn chân của y, thì một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy mắt cá chân dính đầy cát mịn của y.

"Ngươi đang tìm cái gì?"
Phù Ngọc Thu giật mình, kinh hãi nhìn lại.

Thần thức của y bị phong ấn, ngay cả người này xuất hiện lúc nào y cũng không phát hiện.

Một nam nhân mặc hắc y có ngoại hình vàng như ngọc, quỳ một gối xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.

Hắn phủi cát mịn trên bàn chân của Phù Ngọc Thu, cử chỉ ôn nhu như thể hắn đang đối xử với người mình yêu.

Chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đó lại không mang nửa phần ấm áp, lạnh như băng giống như đang nhìn vật chết.

"Nơi này là Sa Giới, ngoài trừ cát ra thì không có cái gì khác."
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nghe lời hắn ta nói, dùng hết khí lực của mình mạnh mẽ duỗi chân quét ngang.

"Hỗn trướng!"
Còn chưa đụng đến thân thể nam nhân đã nghe thấy một tiếng "Bốp" giòn tan —— Phong Bắc Hà khẽ siết chặt cổ chân đang run rẩy của y, tầm mắt hờ hững thờ ơ.

"Cút ngay!" Giọng Phù Ngọc Thu khàn khàn, sức cùng lực kiệt nhìn hắn, ngay cả hận ý nảy sinh ác độc cũng không còn sức lực:"Ta hao hết tâm cơ để cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, con người các ngươi......!Tất cả đều tàn nhẫn như vậy sao?"
Giáng linh U Thảo tự sinh ra thần trí ở nơi chứa đầy sức mạnh tinh thần là Văn U Cốc, trong sơn cốc những linh thụ và linh thú ở đó được cưng từ nhỏ đến lớn, nào đã trải qua bất kỳ ác ý nào trên thế gian đâu.

Lần duy nhất, là nam nhất trước mặt.

"Mọi thứ chỉ là diễn trò mà thôi." Phong Bắc Hà hờ hững nói, "Mục đích ban đầu của ta, chính là linh đan của ngươi."
Phù Ngọc Thu ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn hắn.

Linh đan?
Diễn trò?
Khi đó cả người Phong Bắc Hà đầy máu, từ vách núi rơi xuống Văn U Cốc, cơ thể hắn ta đều nồng nặc hơi thở của người chết, ngay cả âm đằng chiếm cứ trên vách núi chỉ ăn xác chết cũng bị thu hút, cắm rễ trên người hắn.


Nếu không phải may mắn được Phù Ngọc Thu phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Những thứ này thật chất chỉ để chiếm sự tín nhiệm của y......!Diễn một vở kịch?
Phù Ngọc Thu nhìn vào ánh mắt thờ ơ của Phong Bắc Hà, cho gì xung quanh nóng như lửa đốt, y vẫn bất giác rùng mình.

Ngay cả tính mạng của mình cũng có thể lấy ra đánh cược.

Đúng là đồ điên......!
"Huynh trưởng ngươi không cho ngươi rời khỏi Văn U Cốc là đúng".

Phong Bắc Hà rũ mắt xuống, gỡ thứ trói buộc Phù Ngọc Thu trên mặt đất, sợi xích ngay lập tức hóa thành cát mịn rơi xuống: "Linh đan của Giáng linh U Thảo có tác dụng làm người chết sống lại, chỉ cần ngươi bước ra khỏi kết giới của Văn U Cốc, cho dù không phải ta, không sớm thì muộn linh đan cũng sẽ bị người đào lên làm thuốc".

Cổ tay Phù Ngọc Thu đầy vết bầm tím, không tin nhìn Phong Bắc Hà: "Cho nên ngươi đào được linh đan của ta đúng không?"
"Đúng vậy." Phong Bắc Hà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Phù Ngọc Thu, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Ít nhất ta sẽ không làm tổn hại đến thần hồn của ngươi, để ngươi có thể bước vào vòng luân hồi một lần nữa".

Khi Phù Ngọc Thu nghe những lời này, tức đến mức bật cười.

Cặn bã chính là cặn bã, đã làm ra loại hành vi độc ác như vậy mà còn có thể có lý do đường hoàng như thế?
Phong Bắc Hà không cảm thấy những lời này có gì không ổn, hắn hơi nghiêng người đến gần Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu bị ép đến muốn mạng, nhanh chóng lui thân thể về sau.

Sa Giới bị Phong Bắc Hà khống chế, y vừa mới động, sau lưng y liền dựa vào một bức tường cát.

"Ngươi!"
Phong Bắc Hà không chớp mắt vung tay lên, dùng sức che miệng Phù Ngọc Thu, chặn lời lời mắng chửi y sắp thốt ra.

"Ngươi tức giận, thì ta xin lỗi ngươi." Phong Bắc Hà như đang dỗ dành người tròng, thì thàm vào tai y, "Xin lỗi, là lỗi của ta."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu có lẽ không có gì để nói với hành vi của người này, tức giận đến mức hốc mắt đầy hơi nước.

Đúng lúc này, một giọng nói bên cạnh cất lên:"Hãy suy nghĩ cho kỹ.

Nếu bây giờ cưỡng ép lấy linh đan, chỉ sợ gây thêm tổn hại cho linh đan hơn, thế chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Sau đó Phù Ngọc Thu mới phát hiện trong Sa Giới còn có một người khác.

Người nọ đứng cách đó không xa, khuôn mặt trắng bệch, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi hình chu sa màu đỏ, bước tới chỗ Phong Bắc Hà cung kính hành lễ, trên người có một mùi hương thuốc lạnh lẽo.

Phong Bắc Hà: "Tuy linh đan tổn hại, nhưng vẫn có thể dùng để ôn dưỡng, thì tại sao lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"
Y sư do dự: "Nhưng thần hồn U Thảo......!Có lẽ sẽ bị tổn thương."
Trên gương mặt luôn thờ ơ của Phong Bắc Hà nở một cười nhẹ, hắn nhìn về phía Phù Ngọc Thu, giọng điệu nước giếng không gợn sóng xin lỗi: "Thế thì không còn biện pháp nào khác".

Thần hồn bị tổn thương, trừ khi được dập hồn trở lại, nếu không cũng chẳng có cách nào nhập luân hồi.

Phong Bắc Hà trước luôn tin vào "Vật chết khống chế càng tốt hơn vật sống", nếu muốn thu phục linh đan U Thảo, đương nhiên sẽ không lưu lại thần hồn U Thảo, đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Cả người Phù Ngọc Thu đều phát run.


Giáng linh U Thảo là quà tặng trời ban, như Kỳ Hoa, Dao Thảo, Hàm Thúy U Nhã, được linh lực của Thiên Đạo ngày đêm nuôi dưỡng, phiến lá thuần triệt bích lam, vừa thấy thì biết vật phi phàm.

Nhưng hình người Phù Ngọc Thu lại hoàn toàn trái ngược với hình dáng của U Thảo Nguyên, khuôn mặt xinh đẹp bức người, quả thật có thể được xem là yêu diễm.

Y có mái tóc đen da ngọc, mái tóc dài được tết lỏng xõa dài đến mắt cá chân, có các dây leo nhỏ đan xen giữa những sợi tóc, hoa nở ra đã dần dần héo khô, chỉ còn một nụ hoa đỏ tươi ở trên đỉnh đầu.

—— Dù bị giam ở Sa Giới bảy ngày, thì vẻ đẹp của y vẫn không mất đi một chút nào.

Y sư vội vã nhìn lướt qua, hít sâu một hơi.

Đây không giống như U Thảo chút nào, càng giống như một diễm quỷ chuyên câu hồn phách người.

Phong Bắc Hà thản nhiên liếc hắn một cái.

Y sư cụp mắt xuống không dám nhìn nữa.

"Nghe nói huynh trưởng, ấu đệ của U Thảo...!Có thân phận đặc thù ở phàm thế, nếu thần hồn tổn thương, sợ là......"
Phong Bắc Hà ngắt lời hắn: "Linh vật Thiên Đạo ban ân, không phải cũng như thường thành cá chậu chim lồng*? Ngươi thương hại hắn, có ai thương hại ngươi không?"
*Cá chậu chim lồng VN: Nó chỉ kẻ sống trong giam hãm câu thúc ko thể tự do theo ý mình
Lúc này y sư mới nhận ra —— có lẽ ngay từ đầu Phong Bắc Hà đã có ý định để cho U Thảo hồn phi phách tán.

Nghĩ đến đây, hắn không dám khuyên nữa, gật đầu đồng ý.

Phù Ngọc Thu tuyệt vọng vùng vẫy, trong đồng tử đều là sợ hãi.

Y không hiểu, mình chỉ cứu người thôi, cuối cùng lại......!Lại thành ra như thế này?
Phong Bắc Hà thấy sắc mặt Phù Ngọc Thu tái nhợt như tờ giấy, buông bàn tay che miệng y xuống, vuốt ve khuôn mặt yêu diễm của U Thảo.

"Đừng sợ."
Phù Ngọc Thu không thoát ra được, cả người run lên: "Ngươi thật sự muốn......!Giết ta sao?"
Phong Bắc Hà nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Ai không biết, còn tưởng rằng hắn đang nỉ non với người mình yêu.

"Ngươi làm nhiều như vậy, cũng chỉ...Vì linh đan của ta?"
"Đúng".

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Linh đan của ta, vì linh đan của ta......"
Ánh mắt Phong Bắc Hà không hề dao động, trong lúc nói chuyện đã chậm rãi đặt tay lên đan điền của Phù Ngọc Thu, mạnh mẽ thúc dục linh lực.

Phù Ngọc Thu không hề có sức phản kháng, sững sờ nhìn Phong Bắc Hà.

Y ở trong Sa Giới quá lâu, nguyên hình U Thảo gần như khô héo, linh đan bám vào lực rất yếu, ngoan ngoãn bị linh lực của Phong Bắc Hà rút ra khỏi cơ thể từng chút.

Nước mắt của Phù Ngọc Thu cuối cùng cũng chậm rãi chảy xuống, y không trốn, ngược lại vươn tay ôm lấy cổ Phong Bắc Hà, ngẩng cổ lên chờ hiến linh đan của mình.

"Phong......!Bắc Hà."
Cái ôm này quá ấm áp, đôi mắt không gợn sóng của Phong Bắc Hà chợt lóe lên một tia sáng mờ ảo, bàn tay đang vận chuyển linh lực khẽ khựng lại.


Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Nghe theo lời lẩm bẩm của Phù Ngọc Thu, bàn tay đang khư khư ôm cổ Phong Bắc Hà dùng hết sức ôm chặt lấy hắn.

Trên mặt Phù Ngọc Thu đầy nước mắt, lại ngạo nghễ bật cười: "Ngươi...!Ngươi cứ như vậy muốn linh đan của ta sao?"
Phong Bắc Hà di chuyển một lúc.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn cảm giác viên linh đan trong lòng bàn tay mình sắp được lấy ra đột nhiên truyền đến một luồng linh lực.

Phù Ngọc Thu cố ý đặt bản thân mình đưa đến tay hắn, thật sự là muốn tự bạo linh đan?!
"Ngọc Thu ——"
Phong Bắc Hà quyết định nhanh chóng kết ấn, cố gắng muốn ngăn cản.

"Đồ của ta......"
Tay Phù Ngọc Thu trượt xuống, dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt lấy vạt áo của Phong Bắc Hà, trong đôi mắt không có ánh sáng, mang theo hận ý trước nay chưa từng có.

"Đồ của ta, cho dù có phải phá hủy, ta cũng không giao cho ngươi!"
Vẻ mặt vô cảm của Phong Bắc Hà cuối cùng cũng thay đổi: "Ngươi......"
Nhìn Phù Ngọc Thu gầy yếu ôn nhuận, nhưng không biết đã học được cái tinh thần điên cuồng từ trong xương tuỷ đó của ai.

Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt nạ quanh năm như một của Phong Bắc Hà biến sắc, Phù Ngọc Thu cười lớn.

Nếu muốn linh đan như vậy, thì dùng mạng đến lấy đi.

Y sư thấy tình hình không ổn, nhanh chóng mở cửa vào Sa Giới, vội vàng nói: "Đi!"
Vật được Thiên Đạo sủng ái tự bạo linh đan, uy lực cực lớn, nhân lực cũng không thể ngăn cản.

Thấy thần sắc khó coi của Phong Bắc Hà còn đang muốn thử kết ấn ngăn cản, y sư bước nhanh tới, cố gắng muốn kéo Phong Bắc Hà ra.

Đột nhiên Phong Bắc Hà tránh thoát khỏi sự kiềm chế của y sư: "Cút đi!"
Để có được linh đan của giáng linh U thảo, hắn lên kế hoạch lâu như vậy làm sao có thể thất bại ở bước cuối cùng được?
Tốc độ hình thành kết ấn của hắn càng ngày càng nhanh, mà tốc độ ngọc nát đá tan của Phù Ngọc Thu còn nhanh hơn.

Ấn của Phong Bắc Hà còn thiếu một thuật cuối cùng, linh đan run rẩy không ngừng ầm ầm bạo phát.

Chỉ còn nghe được một tiếng: "Thiếu tôn ——"
Con ngươi Phong Bắc Hà co rút lại, sau khi linh lực nổ tung thật lớn lốc xoáy cuốn cát vàng bay lên trời, giống như pháo hoa bắn tung tóe khắp nơi.

Toàn bộ Sa Giới trực tiếp vỡ nát rơi xuống đất giống như cát mịn.

Khi gió xuân thổi qua, một đóa hóa chậm rãi nở rộ trên một đống cát.

****
"......!Niết bàn chi hỏa."
"Ta còn nhớ rõ."
Bên tai của Phù Ngọc Thu ù ù, thần hồn tựa như bị xé rách, rồi bị liệt hỏa thiêu đốt, trực tiếp đốt thẳng vào tim y, giống như sắp thoát khỏi cơ thể.

Trong lúc vô tri vô giác, y mơ hồ nghe thấy bên tai mình có vài người nói chuyện đan xen, không phân biệt được cái nào là ký ức, cái nào là hiện thực.

"Mặc dù Tiên Tôn rất thích chim lông xù, nhưng...!ai nha, con Bạch Tước này cũng quá béo rồi, tộc chủ Thương Loan nuôi nó như thế nào vậy?"
"Một ngày ăn bảy tám bữa, ngươi cũng béo —— Thương Loan tính để nó ăn sụp cái Cửu Trọng Thiên sao?"
"Ngọc Thu ——"
"Ta là vì linh đan của ngươi."
Linh đan......!
Phong Bắc Hà!
Trong phút chốc, ký ức trước khi tự bạo linh đan đột nhiên ập vào trong đầu y.


Nhất thời Phù Ngọc Thu không phân biệt được mình đang ở nơi nào, nỗi oán hận bị cưỡng bức đến chết khiến y choáng váng, hận ý trong thần hồn đối với Phong Bắc Hà dường như đã bén rễ trong tâm hồn y.

"Ta sẽ giết! Con quạ xấu xí đó! Rễ cây xấu xí! Cóc ghẻ!"
Phù Ngọc Thu thân là một gốc cỏ, không biết mắng người, chỉ có thể dồn hết những thứ mà y cho là cực kỳ xấu xí vô cùng đặt hết lên người nam nhân chó má đáng bị hàng nghìn nhát dao kia, cứ thế mà mắng lộn xộn lung ta lung tung.

"Ây zaaa, hát rồi này." Một giọng nói bên cạnh tán thưởng:"Nghe nói linh lực của Bạch Tước có tác dụng ổn định thần thức, tiếng hát càng uyển chuyển du dương, dào dạt trong tai, lần này vừa nghe quả nhiên danh bất hư truyền."
Phù Ngọc Thu vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ: "Kiếp sau luân hồi ta muốn làm cha ngươi! Giết chết đứa con bất hiếu là ngươi!"
Một người khác nói: "Đúng, đúng thật sự rất dễ nghe."
Sau khi mắng xong, Phù Ngọc Thu hơi tỉnh táo một chút, nhận ra rằng uy lực tự bạo linh đan của mình cực kỳ mạnh mẽ, nam nhân chó má cùng với y sư chắc đã bị nổ tung như hoa, chết không toàn thây.

Một và hai, không thiệt rồi.

Lăn qua lăn lại như vậy, hận ý của y mới giảm bớt một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Y không ở trong Sa Giới đầy cát vàng, chung quanh mây mù lướt qua y, kinh mạch trong thân thể tràn đầy linh lực, tấp nập lưu động, tim đập thong thả, dường như......!
Vẫn còn sống?
Còn sống?!
Phù Ngọc Thu đột nhiên bừng tỉnh, mãi sau mới nhận ra.

Đáng lẽ ra y nên cùng Phong Bắc Hà đồng quy vu tận, nhưng giờ y vẫn còn sống?
Đúng lúc này, một khuôn mặt đã được phóng đại mấy lần đột nhiên xuất hiện trước mặt y.

—— Đó là một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, thanh y hoa văn rồng, con ngươi cũng là con ngươi thẳng đứng, nhìn y, như thể chỉ cần hé môi một cái thôi cũng có thể nuốt chửng y.

Phù Ngọc Thu sợ đến mức hét lên: "Chiếp?"
Chỉ là sau khi hét xong, y đã bị sốc bởi tiếng chim hót vừa mềm vừa nhỏ này.

Chiếp???
Trên đời này không còn cây cỏ nào, mà chỉ có kêu chiếp chiếp.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn bị dọa tỉnh.

Thiếu niên áo xanh nheo mắt lại, vươn ngón trỏ chọc vào thân thể đầy lông lá của Phù Ngọc Thu: "Chậc chậc, thân thể bé tí như vậy, sao có thể một phát nuốt hết đóa hoa linh kia?"
Một giọng nói của thiếu nữ sâu kín truyền đến: "Hoa linh đó là do thiếu tôn Đồng Hạc đưa đến cho Tiên Tôn ôn dưỡng thần hồn, chỉ cần nó nở hoa là có thể làm thuốc.

Hôm nay hoa vừa mới nở nó đã một phát nuốt hết rồi......"
Thiếu niên vui vẻ nói: "Cái này thì có gì đâu, hoa kia vừa mới nuốt, dược hiệu còn chưa tiêu hóa hết, hay là nấu luôn con Bạch Tước này đi, coi như là làm thuốc luôn cũng được".

Phù Ngọc Thu: "......"
Gì cơ?
Phù Ngọc Thu bị chọc đến trực tiếp xù lông, theo bản năng vươn lá quạt ra để quạt người, nhưng vừa mới nhấc lá lên thì y liền cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Đập vào mắt y chính là hai mảnh lông vũ trắng không tì vết.

Lông vũ?
Phù Ngọc Thu trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới ngã quỵ phát ra tiếng kêu chói tai.

"Chiếp!?"
Cái quái gì thế này?!!
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới, âm tình bất định điên cuồng khoác lớp Tiên Tôn công X Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp và sẽ chiếp.

chim nhỏ chịu phẫn nộ thụ, 1V1.

Cảm ơn sự ủng hộ của bạn~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương