Trọng Sinh Tầm An
-
Chương 41: Trộm bảo khố phòng
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huy thấy được Bách Lý Nghiêm từ trong phòng của Diệp Cẩn Huyên bước ra liền chau mi tâm lại. Hắn nhìn theo bóng lưng to lớn của Bách Lý Nghiêm khuất sau bậc thang mới bước vào phòng.
Đóng cửa lại, xoay người bước đến bên Diệp Cẩn Huyên ngồi xuống vội vàng hỏi: "Hắn đến đây làm gì?" Nhìn thấy nàng bình an vô sự hắn mới đặt tâm xuống.
Diệp Cẩn Huyên nâng Vô Sự lên cao khẽ cười kể lại mọi chuyện. Lúc này Diệp Cẩn Huy cũng là thụ sủng nhược kinh. Hắn không hỏi thêm chuyện này nữa, vì hắn biết nếu Bách Lý gia đến cầu thân Diệp Cẩn Liên, Diệp Nghêu nhất định đồng ý.
"Đại ca đã mua được?" Diệp Cẩn Huyên đặt Vô Sự lên bàn đưa tay chọc chọc cổ nó. Vô Sự thoải mái liền nằm xuống vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
"Ừm." Diệp Cẩn Huy gật đầu từ trong tay áo lấy ra một nhánh hắc san hô nhỏ chừng một ngón tay cái.
"Đa tạ đại ca." Diệp Cẩn Huyên vui vẻ cầm lấy nheo mắt nhìn kỹ. Nhỏ như vậy hèn gì Diệp Cẩn Huy lại bảo là trang trí không được: "Đại ca tiêu hết bao nhiêu bạc?"
"Quên mất rồi." Diệp Cẩn Huy biết hiện Diệp Cẩn Huyên sẽ trả bạc lại cho hắn nhưng là hắn không muốn nhận nên nói như vậy: "Chuyện này không có người biết nên muội muội yên tâm."
Hắn lại mang ra một hộp gấm thúy sắc nho nhỏ. Mở hộp gấm ra đó là một miếng da giả màu hơi đậm hơn so với da của nàng, kích cỡ lại y hệt như vết sẹo trên mặt nàng.
"Sau này vết thương khỏi liền dùng thứ này." Hắn biết nàng không cho người biết chính là không muốn tiết lộ chuyện dung mạo của mình có thể chữa lành.
"Đại ca thật chu đáo." Đôi mắt nàng sáng rực không ngờ Diệp Cẩn Huy suy nghĩ thấu đáo như vậy. Nàng còn đang nghĩ không biết nên che giấu thế nào cho tốt này lại được giúp đỡ rồi.
Thấy Diệp Cẩn Huyên vui vẻ Diệp Cẩn Huy cũng cảm thấy tâm được đặt xuống. Tuy là mua được hắc san hô nhưng ai biết lời của người kia tin được không. Hắn chỉ có thể làm cho nàng cao hứng thôi, nếu chữa không được...hắn cũng sẽ không để nàng buồn.
Nàng đã mười lăm năm không có tình yêu thương của thân nhân rồi. Nay vừa về Diệp gia lại bị hủy dung. Mười lăm năm qua thấy Hồ thị khóc lóc nhớ thương nàng hắn cũng luôn suy nghĩ về vị muội muội chưa từng gặp mặt này. Không ngờ nàng cũng rất dễ thích nghi.
Diệp Cẩn Huy bận rộn tính toán sổ sách không nhìn đến nàng. Chúc Tôn Hữu vì Đoan Mộc Chiến Khôi muốn tổ chức một buổi tiệc chúc Đoan Mộc Chiến Lẫm sắp thú Vương phi mà suy nghĩ thực đơn. Diệp Cẩn Huyên ngồi nhàn rỗi liền mài hắc san hô thành bột. Nàng lấy một lọ sứ nhỏ đựng vào.
Đến chiều tối, hai huynh muội hồi phủ. Diệp Cẩn Huyên cực kỳ sợ hãi vì trong mảnh giấy Dược Hằng lưu lại chính là đến bước đáng sợ nhất. Do vết thương của nàng đã kết một ít vảy rồi, nên muốn dùng bột hắc san hô thì phải một lần nữa làm miệng vết thương hở ra.
Tay nàng nắm chặt tay áo dài, nàng sẽ có can đảm này không chứ?
Lúc này xe ngựa dừng lại, xe phu thông báo: "Đại thiếu gia, tứ tiểu thư, đã đến phủ." Hắn nhảy xuống xe chuẩn bị bậc thang.
Hai huynh muội vào phủ chính là nghe đám hạ nhân bàn tán chuyện của Kha ma ma.
Lúc nãy từ trong cung trở về Diệp Nghêu đến khố phòng tìm lễ vật tặng cho Đoan Mộc Chiến Lẫm chuẩn bị lập phi liền phát hiện trong khố phòng thiếu không ít đồ.
Sau khi cho hạ nhân lục soát toàn phủ, phát hiện đồ bị mất cắp toàn bộ đều được giấu trong phòng của Kha ma ma. Diệp Nghêu tức giận cho người kéo Kha ma ma xuống dùng loạn côn đánh chết.
Diệp Cẩn Huy nghe vậy vội vàng chạy đến nơi Kha ma ma bị dụng hình ngăn chặn lại. Diệp Cẩn Huyên đạp nhanh cước bộ đến tiền thính. Nguyên lai đây là lý do Kha ma ma chết không ai được phép nhắc lại.
Kha ma ma là người của Hồ thị, nếu như diệt trừ được nàng chính là bước tiếp theo sẽ đến phiên Hồ thị rồi. Có lẽ thấy chuyện của Diệp Cẩn Huy không thành nên Tả thị chuyển mục tiêu sớm hơn dự định.
Bước vào tiền thính, Diệp Nghêu ngồi trên chủ vị giận đến đỏ mặt, miệng thở hồn hộc. Tả thị ở bên cạnh khuyên nhủ. Hồ thị quỳ dưới chân Diệp Nghêu thay Kha ma ma cầu tình.
"Lão gia, Kha ma ma là người tặng cho thiếp, đã lâu như vậy nàng vẫn chưa từng phạm qua lỗi lầm, người tra xét rõ có được không?"
Diệp Cẩn Ninh kiều mị ngồi trên ghế thái sư cất lên giọng nói ấm áp trong trẻo của mình: "Nhị nương, vật chứng ngay đó người bao phụ thân làm sao mà tra xét đây." Là do Kha ma ma không biết thức thời nên mới nhận lấy hậu quả này, không thể trách ai được.
"Nếu là như vậy cũng nể tình nàng hầu hạ chu đáo mà tha cho nàng một mạng." Hồ thị vẫn là thống khổ cầu xin, tay giữ lấy đùi của Diệp Nghêu.
Không để Diệp Nghêu lên tiếng, Diệp Cẩn Huyên thả Vô Sự xuống đất bước đến hành lễ. Tả thị dịu dàng ôn hòa nói: "Tứ cô nương đã về rồi sao?"
"Vâng, không biết trong nhà lại phát sinh ra chuyện gì?" Diệp Cẩn Huyên đưa mắt nhìn Hồ thị rồi đỡ nàng ta đứng lên.
Diệp Nghêu quát to không chút nể mặt: "Ngươi hỏi mẫu thân ngươi đi, có một hạ nhân cũng quản lý không xong thì còn làm được gì?" Đây là chuyện Vô Sự cắn Diệp Cẩn Ninh hắn vẫn chưa có cơ hội mắng Diệp Cẩn Huyên nên giờ mượn cơ hội này phát tiết.
Hồ thị vẫn cố chấp quỳ ở đó cầu tình không được để Diệp Cẩn Huyên đỡ lên. Diệp Cẩn Ninh tốt bụng kể lại đầu đuôi rồi nói: "Cẩu nô tài như vậy không thể lưu lại được, Diệp phủ chúng ta không thể chứa chấp loại tiện tì này, nhị nương cũng không nên tiếp tục đau lòng."
"Mẫu thân, tam tỷ tỷ nói đúng, nếu thực sự Kha ma ma lấy trộm liền không thể lưu lại." Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng nói, đường nhìn dời thẳng vào mắt của Diệp Nghêu: "Nhưng nếu có ngươi vu oan người tốt, Diệp phủ chúng ta giết lầm người tốt, truyền ra ngoài thì mặt mũi của phụ thân biết tính làm sao?"
"Có ý tứ gì?" Đôi mày rậm của Diệp Nghêu nhướng lên một cái: "Vật chứng tìm được trong phòng còn chưa đủ chứng minh?"
"Phụ thân a, chìa khóa khố phòng trong phủ chúng ta là ai giữ? Kha ma ma vẫn luôn bên người mẫu thân vậy thì chỉ có buổi tối mới có thể đến khố phòng trộm thôi. Người nói xem, nữ nhi phân tích như vậy có sai không?" Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước đến ghế ngồi, nhấn lấy tách trà nóng hạ nhân đưa đến.
Lời nói này của Diệp Cẩn Huyên khiến tinh thần Diệp Nghêu thanh tỉnh lại. Lúc nãy biết được hạ nhân trong phủ tay chân không tốt giận quá liền khó nghĩ được nhiều. Hắn quay sang nhìn Tả thị lạnh giọng hỏi: "Nàng nói, chuyện này là thế nào?"
Tả thị vẫn là cười dịu dàng đôi mắt khẽ hạ: "Lão gia, do thiếp cùng muội muội đều là thê nên cả hai đều có tư cách giữ chìa khóa khố phòng. Thiếp cố tình cho người làm thêm một chìa cho muội muội giữ a." Nàng sợ Diệp Nghêu sẽ hỏi nên đã sớm chuẩn bị chuyện này rồi..
Diệp Nghêu lại nhìn Hồ thị muốn nghe câu trả lời. Hồ thị nâng khăn lên lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ quả có đưa chìa khóa cho thiếp nhưng thiếp luôn mang theo bên người không có lý nào để người khác lấy mà thiếp không biết."
"Vậy nếu như nhị nương ngủ say, Kha ma ma len lén lấy đi cũng không chừng. Phàm là người đều không thể tránh khỏi sơ xuất." Diệp Cẩn Ninh vẫn nhẹ nhàng nói, điệu bộ thục nữ không ai sánh bằng.
Không ngờ ngay cả chuyện này cũng đã suy nghĩ xong. Trong lòng Diệp Cẩn Huyên hừ lạnh: "Nếu làm được một chìa nhất định sẽ làm được chìa thứ hai thứ ba."
"Tứ cô nương nói như thế chính là bảo ta đây vu oan người tốt, cố ý làm thêm vài chìa cho người khác?" Tả thị phản vấn, trong mắt lộ ra vài tia ngoan độc.
"Cẩn Huyên không dám, chỉ là sợ người bên ngoài biết được đây là chìa khóa khố phòng của Diệp gia nên lén làm thêm vài bộ cũng không chừng." Diệp Cẩn Huyên hướng Diệp Nghêu nói: "Phụ thân, vẫn là nên tra xét rõ ràng tránh vu oan người tốt."
"Vậy liền ngừng đánh nhốt vào sài phòng đi." Diệp Nghiêu lạnh mắt phất tay áo rời đi. Diệp Cẩn Huyên nói không phải không có lý. Kha ma ma là năm đó hắn đích thân chọn lựa tặng cho Hồ thị không lý nào làm ra những chuyện như vậy được.
Mẫu nữ Tả thị liếc mắt Diệp Cẩn Huyên cũng rời đi. Diệp Cẩn Huyên bước đến nhẹ nhàng đỡ Hồ thị. Lúc này nàng sợ có người giết Kha ma ma để tạo ra thảm kịch sợ tội tự sát.
"Mẫu thân trở về nghỉ ngơi thôi, chuyện này có đại ca đến xử lý, Kha ma ma trong sạch nhất định được rửa oan."
"Ân." Hồ thị khẽ gật đầu cùng Diệp Cẩn Huyên trở về viện.
Diệp Cẩn Huy thấy được Bách Lý Nghiêm từ trong phòng của Diệp Cẩn Huyên bước ra liền chau mi tâm lại. Hắn nhìn theo bóng lưng to lớn của Bách Lý Nghiêm khuất sau bậc thang mới bước vào phòng.
Đóng cửa lại, xoay người bước đến bên Diệp Cẩn Huyên ngồi xuống vội vàng hỏi: "Hắn đến đây làm gì?" Nhìn thấy nàng bình an vô sự hắn mới đặt tâm xuống.
Diệp Cẩn Huyên nâng Vô Sự lên cao khẽ cười kể lại mọi chuyện. Lúc này Diệp Cẩn Huy cũng là thụ sủng nhược kinh. Hắn không hỏi thêm chuyện này nữa, vì hắn biết nếu Bách Lý gia đến cầu thân Diệp Cẩn Liên, Diệp Nghêu nhất định đồng ý.
"Đại ca đã mua được?" Diệp Cẩn Huyên đặt Vô Sự lên bàn đưa tay chọc chọc cổ nó. Vô Sự thoải mái liền nằm xuống vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
"Ừm." Diệp Cẩn Huy gật đầu từ trong tay áo lấy ra một nhánh hắc san hô nhỏ chừng một ngón tay cái.
"Đa tạ đại ca." Diệp Cẩn Huyên vui vẻ cầm lấy nheo mắt nhìn kỹ. Nhỏ như vậy hèn gì Diệp Cẩn Huy lại bảo là trang trí không được: "Đại ca tiêu hết bao nhiêu bạc?"
"Quên mất rồi." Diệp Cẩn Huy biết hiện Diệp Cẩn Huyên sẽ trả bạc lại cho hắn nhưng là hắn không muốn nhận nên nói như vậy: "Chuyện này không có người biết nên muội muội yên tâm."
Hắn lại mang ra một hộp gấm thúy sắc nho nhỏ. Mở hộp gấm ra đó là một miếng da giả màu hơi đậm hơn so với da của nàng, kích cỡ lại y hệt như vết sẹo trên mặt nàng.
"Sau này vết thương khỏi liền dùng thứ này." Hắn biết nàng không cho người biết chính là không muốn tiết lộ chuyện dung mạo của mình có thể chữa lành.
"Đại ca thật chu đáo." Đôi mắt nàng sáng rực không ngờ Diệp Cẩn Huy suy nghĩ thấu đáo như vậy. Nàng còn đang nghĩ không biết nên che giấu thế nào cho tốt này lại được giúp đỡ rồi.
Thấy Diệp Cẩn Huyên vui vẻ Diệp Cẩn Huy cũng cảm thấy tâm được đặt xuống. Tuy là mua được hắc san hô nhưng ai biết lời của người kia tin được không. Hắn chỉ có thể làm cho nàng cao hứng thôi, nếu chữa không được...hắn cũng sẽ không để nàng buồn.
Nàng đã mười lăm năm không có tình yêu thương của thân nhân rồi. Nay vừa về Diệp gia lại bị hủy dung. Mười lăm năm qua thấy Hồ thị khóc lóc nhớ thương nàng hắn cũng luôn suy nghĩ về vị muội muội chưa từng gặp mặt này. Không ngờ nàng cũng rất dễ thích nghi.
Diệp Cẩn Huy bận rộn tính toán sổ sách không nhìn đến nàng. Chúc Tôn Hữu vì Đoan Mộc Chiến Khôi muốn tổ chức một buổi tiệc chúc Đoan Mộc Chiến Lẫm sắp thú Vương phi mà suy nghĩ thực đơn. Diệp Cẩn Huyên ngồi nhàn rỗi liền mài hắc san hô thành bột. Nàng lấy một lọ sứ nhỏ đựng vào.
Đến chiều tối, hai huynh muội hồi phủ. Diệp Cẩn Huyên cực kỳ sợ hãi vì trong mảnh giấy Dược Hằng lưu lại chính là đến bước đáng sợ nhất. Do vết thương của nàng đã kết một ít vảy rồi, nên muốn dùng bột hắc san hô thì phải một lần nữa làm miệng vết thương hở ra.
Tay nàng nắm chặt tay áo dài, nàng sẽ có can đảm này không chứ?
Lúc này xe ngựa dừng lại, xe phu thông báo: "Đại thiếu gia, tứ tiểu thư, đã đến phủ." Hắn nhảy xuống xe chuẩn bị bậc thang.
Hai huynh muội vào phủ chính là nghe đám hạ nhân bàn tán chuyện của Kha ma ma.
Lúc nãy từ trong cung trở về Diệp Nghêu đến khố phòng tìm lễ vật tặng cho Đoan Mộc Chiến Lẫm chuẩn bị lập phi liền phát hiện trong khố phòng thiếu không ít đồ.
Sau khi cho hạ nhân lục soát toàn phủ, phát hiện đồ bị mất cắp toàn bộ đều được giấu trong phòng của Kha ma ma. Diệp Nghêu tức giận cho người kéo Kha ma ma xuống dùng loạn côn đánh chết.
Diệp Cẩn Huy nghe vậy vội vàng chạy đến nơi Kha ma ma bị dụng hình ngăn chặn lại. Diệp Cẩn Huyên đạp nhanh cước bộ đến tiền thính. Nguyên lai đây là lý do Kha ma ma chết không ai được phép nhắc lại.
Kha ma ma là người của Hồ thị, nếu như diệt trừ được nàng chính là bước tiếp theo sẽ đến phiên Hồ thị rồi. Có lẽ thấy chuyện của Diệp Cẩn Huy không thành nên Tả thị chuyển mục tiêu sớm hơn dự định.
Bước vào tiền thính, Diệp Nghêu ngồi trên chủ vị giận đến đỏ mặt, miệng thở hồn hộc. Tả thị ở bên cạnh khuyên nhủ. Hồ thị quỳ dưới chân Diệp Nghêu thay Kha ma ma cầu tình.
"Lão gia, Kha ma ma là người tặng cho thiếp, đã lâu như vậy nàng vẫn chưa từng phạm qua lỗi lầm, người tra xét rõ có được không?"
Diệp Cẩn Ninh kiều mị ngồi trên ghế thái sư cất lên giọng nói ấm áp trong trẻo của mình: "Nhị nương, vật chứng ngay đó người bao phụ thân làm sao mà tra xét đây." Là do Kha ma ma không biết thức thời nên mới nhận lấy hậu quả này, không thể trách ai được.
"Nếu là như vậy cũng nể tình nàng hầu hạ chu đáo mà tha cho nàng một mạng." Hồ thị vẫn là thống khổ cầu xin, tay giữ lấy đùi của Diệp Nghêu.
Không để Diệp Nghêu lên tiếng, Diệp Cẩn Huyên thả Vô Sự xuống đất bước đến hành lễ. Tả thị dịu dàng ôn hòa nói: "Tứ cô nương đã về rồi sao?"
"Vâng, không biết trong nhà lại phát sinh ra chuyện gì?" Diệp Cẩn Huyên đưa mắt nhìn Hồ thị rồi đỡ nàng ta đứng lên.
Diệp Nghêu quát to không chút nể mặt: "Ngươi hỏi mẫu thân ngươi đi, có một hạ nhân cũng quản lý không xong thì còn làm được gì?" Đây là chuyện Vô Sự cắn Diệp Cẩn Ninh hắn vẫn chưa có cơ hội mắng Diệp Cẩn Huyên nên giờ mượn cơ hội này phát tiết.
Hồ thị vẫn cố chấp quỳ ở đó cầu tình không được để Diệp Cẩn Huyên đỡ lên. Diệp Cẩn Ninh tốt bụng kể lại đầu đuôi rồi nói: "Cẩu nô tài như vậy không thể lưu lại được, Diệp phủ chúng ta không thể chứa chấp loại tiện tì này, nhị nương cũng không nên tiếp tục đau lòng."
"Mẫu thân, tam tỷ tỷ nói đúng, nếu thực sự Kha ma ma lấy trộm liền không thể lưu lại." Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng nói, đường nhìn dời thẳng vào mắt của Diệp Nghêu: "Nhưng nếu có ngươi vu oan người tốt, Diệp phủ chúng ta giết lầm người tốt, truyền ra ngoài thì mặt mũi của phụ thân biết tính làm sao?"
"Có ý tứ gì?" Đôi mày rậm của Diệp Nghêu nhướng lên một cái: "Vật chứng tìm được trong phòng còn chưa đủ chứng minh?"
"Phụ thân a, chìa khóa khố phòng trong phủ chúng ta là ai giữ? Kha ma ma vẫn luôn bên người mẫu thân vậy thì chỉ có buổi tối mới có thể đến khố phòng trộm thôi. Người nói xem, nữ nhi phân tích như vậy có sai không?" Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước đến ghế ngồi, nhấn lấy tách trà nóng hạ nhân đưa đến.
Lời nói này của Diệp Cẩn Huyên khiến tinh thần Diệp Nghêu thanh tỉnh lại. Lúc nãy biết được hạ nhân trong phủ tay chân không tốt giận quá liền khó nghĩ được nhiều. Hắn quay sang nhìn Tả thị lạnh giọng hỏi: "Nàng nói, chuyện này là thế nào?"
Tả thị vẫn là cười dịu dàng đôi mắt khẽ hạ: "Lão gia, do thiếp cùng muội muội đều là thê nên cả hai đều có tư cách giữ chìa khóa khố phòng. Thiếp cố tình cho người làm thêm một chìa cho muội muội giữ a." Nàng sợ Diệp Nghêu sẽ hỏi nên đã sớm chuẩn bị chuyện này rồi..
Diệp Nghêu lại nhìn Hồ thị muốn nghe câu trả lời. Hồ thị nâng khăn lên lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ quả có đưa chìa khóa cho thiếp nhưng thiếp luôn mang theo bên người không có lý nào để người khác lấy mà thiếp không biết."
"Vậy nếu như nhị nương ngủ say, Kha ma ma len lén lấy đi cũng không chừng. Phàm là người đều không thể tránh khỏi sơ xuất." Diệp Cẩn Ninh vẫn nhẹ nhàng nói, điệu bộ thục nữ không ai sánh bằng.
Không ngờ ngay cả chuyện này cũng đã suy nghĩ xong. Trong lòng Diệp Cẩn Huyên hừ lạnh: "Nếu làm được một chìa nhất định sẽ làm được chìa thứ hai thứ ba."
"Tứ cô nương nói như thế chính là bảo ta đây vu oan người tốt, cố ý làm thêm vài chìa cho người khác?" Tả thị phản vấn, trong mắt lộ ra vài tia ngoan độc.
"Cẩn Huyên không dám, chỉ là sợ người bên ngoài biết được đây là chìa khóa khố phòng của Diệp gia nên lén làm thêm vài bộ cũng không chừng." Diệp Cẩn Huyên hướng Diệp Nghêu nói: "Phụ thân, vẫn là nên tra xét rõ ràng tránh vu oan người tốt."
"Vậy liền ngừng đánh nhốt vào sài phòng đi." Diệp Nghiêu lạnh mắt phất tay áo rời đi. Diệp Cẩn Huyên nói không phải không có lý. Kha ma ma là năm đó hắn đích thân chọn lựa tặng cho Hồ thị không lý nào làm ra những chuyện như vậy được.
Mẫu nữ Tả thị liếc mắt Diệp Cẩn Huyên cũng rời đi. Diệp Cẩn Huyên bước đến nhẹ nhàng đỡ Hồ thị. Lúc này nàng sợ có người giết Kha ma ma để tạo ra thảm kịch sợ tội tự sát.
"Mẫu thân trở về nghỉ ngơi thôi, chuyện này có đại ca đến xử lý, Kha ma ma trong sạch nhất định được rửa oan."
"Ân." Hồ thị khẽ gật đầu cùng Diệp Cẩn Huyên trở về viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook