Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm
Chương 12: 12: Lộ Ra Bản Chất Thô Thiển


Ngày thứ hai sau khi trọng sinh, Lâm Liên Kiều lao vào tập luyện với quyết tâm giảm cho bằng được cân nặng của mình.

Cô không muốn lãng phí một thời khắc nào, phải nhanh chóng triệt hạ bọn ác ôn đang quẩn quanh cô và cha cô.

Lâm Nghị nghe người làm nói buổi tối con gái ăn ít, trên đường từ công xưởng về đã đặc biệt mua món ăn mà cô thích và đích thân mang lên tận phòng cho cô.

"Kiều Kiều, cha có mua bánh bao chiên cho con đây, con mở cửa ra đi."
Lâm Liên Kiều ở trong phòng, trên tay cầm một sợi dây, mồ hôi mồ kê trên người cô chảy nhễ nhại, hơi thở gấp gáp nói vọng ra.

"Con không ăn đâu cha, từ giờ con sẽ giảm cân."
Lâm Nghị không thể tin vào tai mình, từ trước đến giờ ông chưa từng nghe cô nói hai từ giảm cân.

Nhưng như thế có lẽ cũng tốt, ông thở dài vừa vui nhưng cũng vừa lo lắng.

"Được rồi, con muốn giảm cân thì cũng được thôi, nhưng nếu đói thì phải ăn, đừng gắng sức quá đấy."
Lâm Nghị nói xong, lặng lẽ mang túi bánh bao chiên nóng hổi rời đi.

Lâm Liên Kiều ở trong phòng vô tình ngửi mùi thơm phức mà bụng ọt ẹt réo cả lên.

Cô rất muốn ăn nhưng quyết tâm nhất định phải giảm được cân nặng càng lớn hơn.

Cô đánh vào mặt mình cho tỉnh táo, sau đó lại tiếp tục nhảy thêm mấy vòng dây nữa.

Lâm Liên Kiều giảm cân không hề giấu giếm, cô công khai thông báo cho cả trên dưới Lâm gia đều biết.


Thế nhưng khi ở trường, mở hộp cơm trưa của mình ra, trên mặt cô u ám lộ rõ ra hai từ tức tối.

Trong phần cơm trưa của cô toàn là món ăn dầu mỡ, cơm chiên, đùi gà quay, đậu phụ rán, đặc biệt có rau, nhưng cũng là rau xào với dầu.

Lâm Liên Kiều nhìn mà không muốn động đũa, cô chắc chắn bữa ăn này là do Cao Mộng Hà chuẩn bị, bởi cô đã dặn dò người làm kỹ lưỡng là làm thức ăn thanh đạm không dầu cho cô nên không có chuyện họ làm sai được.

Lâm Liên Kiều đang rất đói, nhưng những thứ trước mặt cô không thể cho vào miệng, như thế sẽ làm mọi cố gắng của cô ta là tành.

Mùi hương của thức ăn cứ xộc thẳng vào mũi của cô như cơn tra tấn.

Để không bị lung lay, cô liền nảy ra ý định đi vứt toàn bộ thứ thức ăn này vào sọt rác hoặc đem cho ăn mày chứ quyết không ăn.

Nghĩ là làm, Lâm Liên Kiều đóng hộp thức ăn lại, dứt khoát đứng dậy, nhưng ngay lúc này, lại có bàn tay ai đó đặt lên vai của cô, ấn cô ngồi xuống.

"Kiều Kiều, em đang ăn trưa đấy à? Hôm nay anh có làm vài món em thích đây, chúng ta cùng ăn đi."
Lâm Liên Kiều chưa kịp làm gì, Tiêu An đã ngồi ở trước mặt cô.

Anh ta tự nhiên lôi từng món ăn ra, trên bàn nhanh chóng đã đầy ắp thức ăn, nhìn không khác gì như đang mở tiệc.

Hành động này của anh ta nhanh chóng được mọi người xung quanh để ý.

Lâm Liên Kiều không nhìn cũng đoán được bọn họ đang cười cợt cô.

Không chỉ là cười cợt sau lưng, có người đi qua còn nói thẳng trước mặt.

"Tiền bối, anh nuôi lợn tốn không ít thức ăn nhỉ? Không biết con lợn này nghe lời anh đến mức nào ha?"
"Nói hàm hồ gì vậy, Kiều Kiều ăn nhiều thì đã sao, càng béo càng đáng yêu, cô nhìn lại cô xem, gầy xơ xác không khác gì bộ xương khô."
Tiêu An tỏ thái độ cực kỳ khó chịu, anh ta lên tiếng như bênh vực Lâm Liên Kiều, nhưng cô không phải không biết, tất cả chỉ là giả dối thôi.

Có thể anh ta khó chịu là thật, nhưng người làm anh ta khó chịu chính là cô, do cô mà anh ta cũng bị chê cười lây.

Lâm Liên Kiều nhìn chỉ thấy ngán ngẩm.

"Ha, nói thì mạnh miệng lắm nhưng chắc bên trong đang nguyền rủa mình dữ lắm đây."
Cô lại nhìn đống thức ăn trên bàn rồi nhướng mày, bĩu môi lấy làm buồn cười.

"Những thứ này, chắc là Lâm Diễm Tinh dặn anh ta mang tới rồi, hai mẹ con họ không muốn cho mình giảm cân vì sợ không ai có thể cười nhạo mình được nữa đây mà."
"Kiều Kiều, còn nhìn gì nữa, em mau ăn đi, anh toàn làm những món em thích đấy."
Tiêu An có vẻ nhiệt tình hơn mọi ngày.

Trước khi chưa biết bộ mặt thật của anh ta, người lúc nào cũng đi theo đuôi anh ta là cô.

Có lẽ thấy cô thay đổi thái độ, Lâm Diễm Tinh mới sợ kế hoạch không thành mà bảo anh xuống nước.


Nhưng cũng công nhận, Tiêu An cũng chịu đựng tốt thật.

Chắc anh ta cũng không nỡ buông miếng mồi bào tiền béo bở như cô ra nên dù có cay ghét cô đến mấy cũng gồng mình đối diện, còn nói mấy lời tự làm cho mình sởn da gà.

Nhưng nếu mọi nỗ lực chịu đựng của anh ta lại bị phủi bỏ như phủi bụi, chắc anh ta sẽ tức chết.

Lâm Liên Kiều nhăn mặt, cô che mũi tránh né những thứ thức ăn trên bàn.

"Ngại quá, những món này có mùi, tôi không nuốt nổi."
Tiêu An ngại ngùng nhìn những người xung quanh, nụ cười của anh ta cũng trở nên gượng gạo.

"Em nói gì vậy, làm gì có mùi gì chứ?"
Anh ta tự đem mấy đĩa thức ăn lên mũi ngửi để chứng minh.

Vẫn cảm thấy không có vấn đề gì như cô nói, anh ta chợt nghĩ ra liền nở một nụ cười nhẹ, khuôn mặt ra vẻ ăn năn.

"Hay em vẫn còn giận anh chuyện hôm đó với Lý Lộ Lộ sao, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh nên tin em…"
"Tại sao tôi phải giận, anh tin hay không là việc của anh, liên quan gì đến tôi?"
Lâm Liên Kiều nhanh chóng ngắt lời của Tiêu An, càng thấy bộ mặt giả vờ dịu dàng của anh ta, cô càng thấy buồn nôn.

Nói xong, cô đứng phắt dậy, quay người bỏ đi.

Tiêu An không thể chấp nhận được việc mình bị Lâm Liên Kiều quay lưng, tuy anh ta không thích cô, nhưng việc cô tỏ vẻ bài xích anh ta khiến anh ta thấy bị sỉ nhục.

Cục tức này anh ta không nuốt nổi, anh ta ngay tức thì kéo tay cô lại, tay lại dùng sức rất mạnh.

"Khoan đi đã Kiều Kiều, gần đây em cứ khó chịu với anh, rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
Lâm Liên Kiều quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ, cô không ngại nói thẳng.

"Anh nhìn mà không biết à, bởi vì tôi không muốn tiếp xúc với tên khẩu phật tâm xà như anh đấy."
Lâm Liên Kiều muốn hất tay Tiêu An ra, nhưng anh ta lại dùng sức dằn lại như muốn bóp vụn cổ tay của cô.


Anh ta dai dẳng cố nói lý lẽ.

"Đứng lại nói cho rõ đã, anh khẩu phật tâm xà lúc nào? Chẳng phải anh luôn đứng về phía của em sao, lúc trước em còn nói rất thích…"
Lâm Liên Kiều không muốn anh ta nhắc lại quá khứ ngu muội của cô, cô không muốn nghe nên hét lớn vào mặt anh ta.

"Im miệng, bỏ tay tôi ra mau Tiêu An…"
"Nếu em không nói cho rõ anh đã làm gì sai thì đừng hòng anh bỏ tay ra."
Tiêu An giống như gần lộ bản chất thật, anh ta siết tay cô rất chặt đến mức đau thấu tận óc, cô đau đến mức mặt nhăn lại, mắt không mở to nổi.

Nhưng cảnh tượng này, nếu không phải là người trong cuộc chắc sẽ không nhận ra được hành động thô thiển của anh ta.

Bỗng nhiên, Lâm Liên Kiều có cảm giác Tiêu An đã buông lỏng tay, cô mở mắt ta thì thấy có một bàn tay khác đang siết chặt cổ tay của anh ta.

Cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói của một người đàn ông vang lên ngay sát bên tai cô.

"Cô ấy nói bỏ tay cô ấy ra, cậu không nghe thấy sao?"
Người đàn ông gằn giọng dữ dằn, bàn tay càng lúc càng siết chặt khiến Tiêu An đau nhói mà buông hoàn toàn tay của Lâm Liên Kiều ra.

Giọng của anh ta đã run rẩy.

"Anh… anh là ai, chuyện của chúng tôi thì...!thì liên quan gì đến anh… á."
Người đàn ông hất mạnh Tiêu An ra, làm anh ta chao đảo rồi ngã xuống sàn, gương mặt vẫn thản nhiên đáp lại.

"Liên quan, bởi vì cậu đang động bàn tay dơ bẩn này vào người của tôi đấy.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương