Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 23: Về kinh

Nhân hồi ức lúc đó, Phùng Liên Dung tự nhiên sẽ kiêng kị Nguyễn Nhược Lâm, sao còn có thể ở lại chỗ này, lập tức liền xoay người rời đi.

Nguyễn Nhược Lâm ôm tâm tư đánh lến, cuối cùng không đạt được, trong lòng khó chịu giống như bị mèo gãi.

Năm trước, nàng ta bị tuyển chọn vào cung, cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhưng sau khi thị tẩm xong, cho rằng Thái tử sẽ yêu nàng ta, kết quả thật sự làm nàng ta thất vọng. Cuộc sống sau này như thế nào liếc mắt cũng có thể thấy rõ, cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.

Nguyễn Nhược Lâm nhìn tường cung, lấy châm ra đâm xuống cổ tay mình, máu tươi lập tức xuất hiện, đau đến cả người nàng ta phát run.

Đây là sự thật, không phải nằm mơ.

Kỷ ma ma thấy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, kêu lên: “Chủ tử, chủ tử, tay ngài đây là làm sao vậy?” Một bên vội vàng gọi Tĩnh Trúc, Tĩnh Mai băng bó cho nàng ta.

Nguyễn Nhược Lâm: “Còn không bằng để ta chết đi!”

Nàng ta phiền chết rồi.

“Đừng nói bậy mà chủ tử!” Kỷ ma ma lại bị dọa một hồi, “Chủ tử còn trẻ nói chết cái gì đâu, đời này còn dài mà, chử tử đừng quá nản lòng.” Bà tận tình khuyên nhủ nói, “Chuyện gì cũng phải có nhẫn nại, nhiều người còn nhịn mười mấy năm kìa, chủ tử ăn ngon mặc đẹp, cần gì phải như thế?”

Nguyễn Nhược Lâm cười cười: “Ăn ngon mặc đẹp? Ta hiếm lạ ư, ta ở nhà sao không phải là ăn ngon mặc đẹp đây?” Nàng ta đột nhiên phi một tiếng mắng, “Cũng do tiện nhân kia vận khí tốt, bộ dáng không bằng ta, cũng không thấy thông minh hơn ta, ngươi nói nàng dựa vào cái gì chứ?”

Kỷ ma ma gấp đến độ muốn khóc.

Sao số mình khổ vậy phải hầu hạ Nguyễn quý nhân đây!

Lời này bị người khác nghe thây còn có thể tốt sao?

Kỷ ma ma nhìn Nguyễn Nhược Lâm, thật sự thương tâm, ban đầu nàng ta cũng không phải như vậy. Nhớ khi Nguyễn Nhược Lâm mới vào cung, người bộ dáng cũng đẹp, bằng không lúc trước Thái tử cũng không gọi nàng ta thị tẩm đầu tiên, sao mới có thời gian ngắn đã thay đổi giống như thành một người khác vậy.

“Chủ tử, ngài đừng nói nữa, ngủ một giấc thật ngon, sẽ thoải mái hơn chút.” Kỷ ma ma đã không biết nên khuyên nàng ta như thế nào nữa.

Nguyễn Nhược Lâm cũng thật sự không có tinh thần, liền đi nghỉ ngơi.

Tĩnh Trúc nhỏ giọng nói với Kỷ ma ma: “Chủ tử như vậy, chúng ta có phải cũng nên nhìn chặt chút không, về sau...”

Nếu nàng ta làm chuyện gì khác người, cung nhân như các nàng cũng đi theo không gặp hay ho.

Kỷ ma ma gật đầu: “Đúng là phải nhìn chằm chằm, các ngươi nhất định không thể lơi lỏng đấy!”

Hai người đều dạ một tiếng.

Lại nói Hoàng thái hậu nơi đó biết Thái tử đi Hoa Tân phủ, nhưng trên thực tế, hắn cũng không có trực tiếp đi đến đó, mà là ở trên đường dừng một đoạn thời gian, mặt ngoài là tuần tra dân tình bên đường, nhưng bên trong đã sớm phái tâm phúc đi Hoa Tân phủ dò xét trước.

Thẳng đến nửa tháng sau, hắn mới tiến vào Hoa Tân.

Hoài vương biết được, vạn phần kinh ngạc.

Ông biết chuyện Thái tử đi Sơn Đông, nhưng không thông báo sẽ đến đây, ông vội vã chuẩn bị một phen, tự mình ra cửa thành nghênh đón.

Hai thúc cháu nhàn thoại mấy câu, Hoài vương cười nói: “Công việc ở Sơn Đông chắc đã xử lý thỏa đáng rồi nhỉ, bằng không cũng sẽ không có lòng thanh thản đến đây.”

“Chúng quan viên đều rất tận lực, ta ngược lại không phải phí tâm gì.” Thái tử nhìn chung quanh một vòng, “Sớm đã nghe nói Hoa Tân giàu có đông đúc, phong cảnh như thơ, hôm nay vừa thấy quả như thế. Vừa rồi bên đường cũng yên ổn phồn hoa, điệt nhi thật sự cần phải học thúc rất nhiều.”

Hoài vương lắc đầu: “Đều là công lao của Tri phủ Hoa Tân phủ, khoảng thời gian trước cũng có tuần phủ đến đây, ta chỉ du sơn ngoạn thủy, có thể quản cái gì.”

Thái tử cười cười.

Hai người một đường vào phủ.

Hoài vương phi và hai người con trai đứng ở cửa chờ, Hoài vương phi cười tủm tỉm nói: “Hữu Đường ngươi đến đây lại cũng không báo cho biết trước, giờ chưa chuẩn bị gì cả.”

“Cũng là nhất thời nghĩ đến Thục nhi, mới đến.” Thái tử nói, “lần trước các ngài nhập Kinh, chắc hẳn không dự đoán được Thục nhi sẽ ở lại Kinh thành, điệt nhi nghĩ vậy nên thuận đường đến đây một chuyến, mang những thứ mà bình thường Thục nhi thích qua đó. Thứ hai, khó được ra Kinh, không khỏi nổi lên lòng muốn chơi.”

Hoài vương vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngươi nghĩ đến thực chu đáo, có điều đã đến đây liền ở lâu mấy ngày đi, Tam thúc mang ngươi đi chung quanh một chút.”

Thái tử cũng không từ chối, cười nói được.

Lần ở này thẳng đến cuối tháng 8 mới về Kinh.

Trên đường, Thái tử không muốn ngồi xe, Nghiêm Chính dắt tới cho hắn một con ngựa cao lớn, hắn xoay người lên ngựa cưỡi một đoạn đường, kêu Nghiêm Chính gọi Hạ Bá Ngọc tới.

Hạ Bá Ngọc là Cẩm y vệ chỉ huy Đồng Tri, phụ trách việc Thái tử đi tuần, đây là trọng trách hắn gánh vác, có điều ngoài ra hắn cũng là tâm phúc của Thái tử. Phía trước đi tra xét Hoài vương chính là hắn bố trí, lúc này đánh ngựa đi lên, khom người ân cần thăm hỏi.

Thái tử đứng ở ven đường dưới một quán trà bên đường, nhìn thấy hắn, sắc mặt ôn hòa.

Hạ Bá Ngọc đã sớm phái người đến bên cạnh bảo vệ an toàn cho hắn, mấy năm nay, cũng do hắn ngầm xuất lực, đường làm quan của Hạ Bá Ngọc và cấm quân chỉ huy sứ Vương Tề mới có thể thông thuận như thế.

“Lấy ngươi chứng kiến, Hoài vương như thế nào?” Thái tử hỏi.

Hạ Bá Ngọc phái nhiều người đi khảo sát, trong lòng đã có kết quả, không nhanh không chậm nói: “Điện hạ, Hoài vương người này cực không đơn giản, ông ta ở Hoa Tân phủ, thậm chí ở thành huyện xung quanh đều rất được lòng dân, được nhiều ủng hộ, thêm mấy lần Hoài vương từng dẫn quân Bắc chinh, ở trong quân cũng có ảnh hưởng lớn. Hiện Hoa Tân phủ có 6 vạn đại quân để đó không dùng, đều rất nghe theo lệnh của ông ta, ngay lúc Điện hạ còn chưa vào phủ, Hoài vương mới tự mình đi thị sát tướng sĩ thao luyện.” Hắn ngừng một chút, “Chiến mã cũng đủ, mua nhiều ngựa cái, đầy đủ lan câu.”

Thái tử càng nghe, sắc mặt càng nghiêm túc, đôi mắt hơi hơi nhíu lại nói: “Việc này không cần nhắc đến với những người khác, ta đều có chủ trương.”

Hạ Bá Ngọc dạ một tiếng, liền thối lui.

Nghiêm Chính và tiểu hoàng môn Đường Quý nhìn nhau, trong lòng đều không thiếu được sinh ra cảm giác mát.

Tiểu hoàng môn bọn họ, Thái tử chỉ giao cho mấy chuyện đơn giản, còn những chuyện khác, đều là giao cho Hạ Bá Ngọc này, cho nên bọn họ căn bản không biết chuyện này, bây giờ nghe nói, Hoài vương này không ổn lắm.

Trách không được Thái tử không trực tiếp về Kinh, muốn tới Hoa Tân phủ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, Hoài vương người này ôn hòa như nước, nho nhã lễ độ, hco dù đối đãi với tiểu hoàng môn bọn họ cũng không làm gì quá đáng, thật sự sẽ có loại dã tâm này sao?

Bọn họ có chút hoài nghi.

Có điều theo thân phận của bọn họ, Thái tử không lên tiếng, bọn họ cũng không có lá gan chủ động lôi chuyện này ra, liền làm bản thân giống như kẻ điếc, cái gì cũng không nghe thấy.

Bọn họ cũng chỉ có thể thường biến thành kẻ điếc người mù, mạng mới có thể lâu dài.

Nghiêm Chính và Đường Quý lại giả vờ câm điếc rồi.

Thái tử ở đầu tháng 9 rốt cuộc về đến Kinh.

Hắn ở Sơn Đông mọi chuyện đều xử lý thích đáng, Hoàng đế tự nhiên là biết đến, tự mình đón hắn trở về, đi theo còn có Hoàng thái hậu.

Thái tử có chút ngoài ý muốn.

Hoàng đế cười nhìn hắn: “Hữu Đường, ngươi trưởng thành, trẫm rất vui mừng.”

Thái tử vội nói: “Nhi thần cũng là cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”

Hoàng đế vừa lòng gật đầu.

Ông ta tuy rằng sủng ái Hồ quý phi, cũng yêu quý hai đứa con trai khác hơn Thái tử, nhưng ông ta không phải hôn quân, năng lực phán đoán mọi chuyện vẫn phải có, bằng không đất nước này cũng không thể hai mươi năm rồi vẫn còn vừng vàng. Lần này thấy Thái tử làm việc gọn gàng ngăn nắp, không chỉ dàn xếp tốt nạn dân, còn xử lý tốt cả chuyện ôn dịch, ở giữa vẫn không xuất hiện sơ hở gì, làm phụ thân, cũng thật cao hứng.

Có điều ông ta có chút nghi ngờ, hỏi: “Không bắt được mấy tên tham quan à?”

Thái tử nói: “Nhi thần không tra xét chuyện này, chuyện có nặng nhẹ, nhi thần chỉ nghĩ làm tốt chuyện nạn dân trước, những quan viên đó, tham cũng được, không tham cũng được, chỉ cần có thể tạo được tác dụng là được. Phụ hoàng không phải đã nói, tham quan trên đời căn bản là trừ không hết sao? Nhi thần cũng nghĩ như vậy.”

Hoàng đế cười rộ lên: “Cũng đúng, từ từ sẽ đến, vì sách lược hiện nay là bình ổn dân chúng, quả thật khi nào điều tra đều có thể, lại nói, ngươi tự mình đi, bọn họ cũng không dám lộ đuôi. Lần này mà điều tra, trì hoãn thời gian không nói, lòng người hoảng sợ, ngược lại sinh ra chuyện.”

Phụ tử hai người khó được khi nói chuyện hòa hợp.

Hoàng thái hậu ở một bên nghĩ, không có Hồ quý phi, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ để Thái tử ở trong lòng mà yêu thương, thật sự là đáng tiếc đứa nhỏ này! Có điều y theo tính tính hiện nay của Hồ quý phi, sớm muộn gì cũng đem phần ân ái này tiêu ma hết hầu như không còn.

Bà hỏi Thái tử chuyện bên đường, ân cần hỏi han.

Thái tử nói: “Tôn nhi không có việc gì, đi gặp qua Tam thúc, Tam thúc nhiệt tình khoản đãi tôn nhi, nghỉ ngơi tốt mới trở về.” Vừa cười nói, “Thục nhi không phải là ở đây sao, tôn nhi nghĩ có lẽ Tam thúc Tam thẩm có chút này nọ cần mang hộ tới đây, quả nhiên Tam thẩm cầm nhiều quần áo, còn có đồ chơi mà Thục nhi thích.”

“Ngươi thật có lòng.” Hoàng đế lại khích lệ, “Thục nhi có đường ca như ngươi cũng là phúc khí.”

Thái tử cười cười, đột nhiên nói: “Chuyện ôn dịch lần này, may mắn có Phùng quý nhân nhắc nhở, nhi thần mới dẫn theo nhiều thêm mấy vị thái y đi, bằng không có lẽ bận đến không qua nổi.”

“Hả?” Hoàng đế nhíu mày, ông ta nghĩ nghĩ, không nhớ nổi Phùng quý nhân là ai.

Hoàng thái hậu cười nói: “Là nàng à, còn rất thông minh lanh lợi.” Lại đối Hoàng đế nói, “Là vị quý nhân hoài tôn nữ nhi của ngươi.”

Hoàng đế bình tỉnh à một tiếng, cười to nói: “Tốt, tốt, đây chính là tôn nữ nhi đầu tiên của ta đấy, thưởng!”

Theo tiếng thưởng này, ba người tiến vào nội cung, Hoàng hậu, Thái tử phi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, còn có hai vị công chúa đều ở đây.

Trước khi đến nơi Thái tử nghe Hoàng Ích Tam nói Thái tử phi rất là tận tâm tận lực, thái độ của hắn tự nhiên cũng tốt, đi lên nắm lấy tay nàng nói: “Trong khoảng thời gian này nàng vất vả rồi, trong cung mọi chuyện lớn nhỏ đều cần nàng quản, người cũng gầy. Ta từ Tân Hoan phủ dẫn theo không ít vải vóc châu ngọc trở về, đợi lát nữa nàng đi qua nhìn xem có thích gì không.”

Hắn mi tu mắt tuấn, ánh sáng trong con ngươi còn muốn lóng lánh hơn trang sức trên đầu nàng, Thái tử phi bị hắn nhìn, mặt đột nhiên đỏ lên.

Nàng vội nói: “Cũng không tính cái gì, đều là bổn phận của thiếp.”

Trong điện đã bày yến tẩy trần, Hoàng đế nói: “Nghĩ ngươi một đường cũng ăn không ít mệt nhọc, lát nữa cơm nước xong, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nghe giảng, hoãn lại hai ngày rồi nói sau.”

Thái tử tạ ơn Hoàng đế.

Một đám người đi vào trong điện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương