Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 147: Mộng trong mộng (2)

Editor: Linh

Chung ma ma thấy nàng ngây ra như phỗng, vội vươn tay đặt lên trán nàng, một mình lẩm bẩm: "Khá tốt, không nóng, chủ tử, hay là đầu vẫn còn choáng váng?"

Phùng Liên Dung gật gật đầu: "Đúng là có chút choáng váng."

Nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện bài trí trong phòng này không có một chút nào giống trong Khôn Ninh cung, nhìn mấy lần liền phát hiện nơi này vốn là Khuynh Vân các trong Ngưng Hương cung, là nơi ở kiếp trước của nàng, so với Khôn Ninh cung tự nhiên là thập phần mộc mạc, đừng nói kim châu ngọc thụ, dù là đồ hơi quý trọng thôi cũng không có.

Nàng thở dài, hóa ra không phải quý nhân, mà là lương viện.

Có điều đó cũng là phân vị thấp, không kém quý nhân là bao, huống chi, tuyển tú, thêm nhiều phi tần đều có tấn phong.

Ninh phi...

Phùng Liên Dung nghĩ, mặt bỗng chốc cứng lại, đó là Tô Cầm sao?

Vốn là Thiên Kỷ năm thứ hai nàng sinh cho Triệu Hữu Đường một đứa con, đúng là thời điểm Phương Yên hận nàng nhất.

Phùng Liên Dung trong lòng chua xót.

Nhất thời cũng nhận không rõ đây là mộng, còn là hiện thực.

Chung ma ma nói: "Nếu chủ tử vẫn còn không thoải mái, sáng mai đừng đi thỉnh an nữa, nương nương cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, nào sẽ thật sự đặt chủ tử vào trong mắt." Bà cười lạnh một tiếng, "Chỉ là đấu không nổi Tô Cầm, lấy người khác trút giận thôi."

Lại nói, vị hoàng hậu này làm thật đúng là có đủ bất lực, từ lúc tuyển tú, nghe nói hoàng thượng liền không đi qua Khôn Ninh cung, không phải ở chỗ Ninh phi nương nương thì cũng là ở chỗ Trần chiêu nghi. Người trước vân đạm phong khinh chẳng thèm ngó tới, người sau là trong bông có kim, không một người là dễ đối phó.

Đáng thương chủ tử nhà mình, cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá.

Lúc này Phùng Liên Dung cũng nghĩ tới, đó là do Tô Cẩm xin đến thỉnh an muộn, Phương Yên trút giận lên đầu nàng, phạt nàng đi ra ngoài dầm mưa, sau đó nàng liền bị bệnh mấy ngày.

Những ngày kia của năm đó, hiện giờ nhớ tới, thật không rõ là loại tư vị gì, một trời một vực.

"Sáng mai ta vẫn đi đi, ma ma nhớ phải đánh thức ta." Hiện tại Phùng Liên Dung thầm nghĩ muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, tự nhiên là phải đi xem một chút.

Chung ma ma thấy nàng nói vậy liền gật đầu: "Đi thì đi, chỉ là đứng xa chút, đừng lại bị đầu óc xấu kia bắt được."

Bà cũng thật sự rất tức giận.

Mấy năm nay bà là thấy Phùng Liên Dung sống khổ thế nào, vốn dựa vào tướng mạo này của nàng được sủng hạnh, về sau cũng không phải việc khó gì, đáng giận là luôn có người làm khó dễ, không phải Nguyễn Nhược Lâm thì lại là Phương Yên, chủ tử nhà mình lại không tốt, dần dần hoàng thượng cũng liền quên, mãi cho đến đăng cơ thì lại có người mới vào cung, càng thêm không có hy vọng.

Bi thảm như vậy, Phương Yên lại vẫn bắt nàng làm bè, Chung ma ma cũng có chút miệng không đắn đo.

Phùng Liên Dung nói: "Ma ma đừng lo lắng, ta chỉ đi thỉnh an thôi có thể có chuyện gì chứ. Nếu không đi, thật truy cứu tới cũng không phải chuyện tốt gì."

Chung ma ma nghĩ lại thấy cũng đúng, nhân tiện nói: "Vẫn là ăn chút cơm đi." Một bên bảo Ngân Quế bưng đồ ăn lên.

Bảo Lan tiến lên hầu hạ nàng dùng cơm.

Những nha đầu này đều còn trẻ, bao gồm Chung ma ma cũng là dáng vẻ của mười mấy năm trước, Phùng Liên Dung nhìn thấy rất thân thiết, tươi cười rạng rỡ, chính là cơm với đồ ăn ăn vào trong miệng hương vị thật không tốt, dù sao mấy năm nay nàng đã sớm quen tay nghề của Vương ngự trù, lại thêm có tâm sự liền không có ăn bao nhiêu.

Buổi tối cũng sớm nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường, nhìn chằm chằm mành màu xanh nhạt ngẩn người.

Khuynh Vân các đối nàng mà nói thật là lạnh tanh, tuy rằng vốn đã sớm quen, nhưng không có con, không có Triệu Hữu Đường, trong cung này tịch liêu như gì, tới đêm dài, như là không có một bóng người, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Chung ma ma gọi nàng dậy.

Phùng Liên Dung vẫn giống như mộng mà không phải mộng, nhìn thấy bộ dáng của Chung ma ma cũng vẫn không nhận rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, chỉ giang tay cho Châu Lan mặc quần áo.

Chung ma ma ở bên cạnh xem, đau lòng nói: "Chủ tử thật sự là gầy, vẫn phải ăn nhiều chút, dù là không được sủng ái, người vẫn phải sống có đúng không? Núi xanh còn đó, không lo không củi đốt."

Nếu là cái khác, tất nhiên là phải kiên cường không thôi, nhưng sủng ái, thật sự có liên quan đến núi xanh sao?

Nữ nhân tuổi càng lớn, không phải càng vô vọng à?

Nghĩ đến kiếp trước nàng cũng là nghĩ như vậy, tinh thần ngày càng sa sút, cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, bên tai bất chợt nghe hắn sủng ái người khác thế nào, đó là đau đớn sâu tận tim, hắn cũng cùng nàng từng có da thịt thân thiết, cũng từng triền miên, nhưng hắn tuyệt tình như vậy, sau này không còn thấy nàng.

Phùng Liên Dung nhìn chính mình trong kính, che ngực nơi đang đau đớn.

Đừng nói lúc ấy nàng không được sủng đã khó chịu như vậy, huống chi là từng được sủng qua?

Nàng thật sự muốn đi coi trộm một chút?

Chung ma ma nói: "Nếu chủ tử không đi cũng được."

Chỉ là người có cũng như không trong cung, có đi hay không hoàng hậu căn bản không để ý, nói đến cùng, ai lại sẽ để ý, chỉ có đám nô tì như bà mà thôi.

Phùng Liên Dung lại đứng lên: "Đi thôi."

Nàng hơi ngấc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Ngoài phòng mặt trời vừa lên, ánh sáng dừng trên mặt nàng, chiếu lông mi nàng cũng hơi tỏa sáng.

Chung ma ma liếc nhìn một cái, chợt phát hiện, vẻ mặt như vậy bà hình như chưa từng thấy qua, không giống trước kia, Phùng Liên Dung luôn cúi thấp đầu, không tự tin lạnh nhạt như bây giờ, khí độ cả người cũng khác.

Phùng Liên Dung đi về phía Khôn Ninh cung.

Bây giờ Khôn Ninh cũng vẫn là Phương Yên ở.

Trên đường gặp được Tôn Tú, Tôn Tú cười nói: "Ngươi hết bệnh rồi à? Vốn nghĩ hôm nay ngươi sẽ không đi cơ."

"Tốt hơn rồi, nên thỉnh an vẫn phải thỉnh an mà." Phùng Liên Dung cũng cười cười.

Tôn Tú ánh mắt lóe lên, vẫn cảm thấy Phùng Liên Dung nơi nào không đúng.

À, nàng không gọi nàng là tiệp dư nương nương.

Trong giọng nói của nàng thế nhưng là ngang hàng.

Nhưng Tôn Tú cũng không cho là đúng, chỉ kém một phân vị, dù là mình cao hơn chút thì thế nào, đều là không được sủng ái, muốn nói trong cung chỉ hai người kia là được vào mắt hoàng thượng nhất, chỉ là không biết Trần chiêu nghi sẽ sinh nam hài hay nữ hài, nếu là nam hài, tương lai nhất định sẽ có màn diễn cho xem.

Nàng luôn có thể tự mình tìm vui vẻ.

Phùng Liên Dung xa xa thấy cửa cung, vừa muốn đi vào, ống tay áo lại bị Tôn Tú kéo lại, nói nhỏ: "Nhìn kia, hoàng thượng thế nhưng đến đây."

Xa xa, Triệu Hữu Đường quả thực đến đây, hắn vẫn trẻ tuổi, giống hệt Thái tử năm đó, Phùng Liên Dung hô hấp không khỏi dừng lại.

Tôn Tú nói: "Đừng ngẩn người, mau đi thôi."

Nhưng Phùng Liên Dung chân lại không nhấc lên nổi, chỉ vì nàng không chỉ nhìn thấy Triệu Hữu Đường, còn nhìn thấy Tô Cầm bên cạnh hắn, nàng mặc bộ váy áo màu tím nhạt thêu hoa lan, càng nổi bật thêm khí chất thanh lãnh, như mây trên trời.

Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nhạt.

Đó là một loại thưởng thức sâu đậm.

Phía sau hắn còn đi theo Trần chiêu nghi.

Trần chiêu nghi không giống Tô Cầm, bộ dáng dễ thương, cười rộ lên hết sức tươi ngọt, mặt mày cong cong, có điều tuy rằng nàng hiện đang có thai, nhưng về được sủng ái vẫn so ra kém Tô Cầm chút.

Ánh mắt Phùng Liên Dung xẹt qua mặt hai người bọn họ, lại lần nữa trở lại trên người Triệu Hữu Đường.

Một màn này, trước kia nàng sao mà chưa từng thấy qua?

Nhưng khi đó bản thân nghèo túng, nhìn thấy hắn chỉ biết cúi thấp đầu, không dám có một tia mạo phạm, tới sau này thì càng không cần phải nói, nàng biết rõ bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội nữ, nàng yêu hắn, nhưng chưa từng đi tranh thủ.

Đúng vậy, một chút cũng chưa từng!

Nếu là lúc trước, nàng không phải như vậy, lại sẽ như thế nào nhỉ?

Chẳng sợ hắn chỉ nhìn mình vào thời điểm mình đẹp nhất.

Vì sao nàng không có dũng khí đó?

Nhớ tới tất cả của kiếp trước, gặp lại hắn, Phùng Liên Dung không khỏi ngây ngốc.

Thẳng đến khi Triệu Hữu Đường đứng trước mặt nàng, Tôn Tú gấp đến độ túm chặt lấy tay áo nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Hữu Đường.

Nàng cũng còn trẻ tuổi, mặt mày dịu dàng, mặc váy liền áo màu hồng đinh hương, thân mình cao gầy tinh tế, đón gió muốn ngã, lại là một bộ phong lưu hoa tư.

Triệu Hữu Đường nhất thời nhưng lại không nhận ra, lại thấy nàng hai mắt lóng lánh, trong đó tình nghĩa triền miên, xem hai người bọn họ như bạn tốt thiên cổ, nàng đến tìm, trong lòng hắn đột nhiên hơi động, chuyển con ngươi liền nhớ tới hóa ra nàng là Phùng Liên Dung, người quý nhân hết sức nhát gan năm đó.

"Phùng lương viện?" Trong mắt hắn lộ ra vài phần ôn nhu, "Nghe nói nàng bị ốm, đã tốt hơn chưa?"

Lạnh lùng trên mặt hắn tan thành mây khói.

Phùng Liên Dung trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hóa ra hắn vẫn nhớ nàng!

Nước mắt nàng nháy mắt chảy xuống.

Nước mắt trong suốt theo hai gò má chảy xuống bên gối, trượt vào trong chăn có thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, Triệu Hữu Đường ngồi trước giường, mặt đầy râu.

Hắn đã trông nom nàng chín ngày, nhưng nàng không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Nghiêm Chính nhìn cực kì sốt ruột, Triệu Hữu Đường như vậy đã mấy ngày, ai cũng khuyên không được, hắn quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Hoàng thượng tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ không đợi được nương nương, chính ngài đã bị bệnh. Hoàng thượng ngài nghỉ tạm một lát, nhiều ăn chút thức ăn đi! Hoàng thượng như vậy, không biết bao người lo lắng, Hoàng thượng, toàn bộ Cảnh quốc còn cần Hoàng thượng mà, hoàng thượng làm sao có thể bị bệnh?"

Triệu Hữu Đường cười nhạt nói: "Bị bệnh thì tốt rồi, không cần nhìn nàng như vậy."

Nếu có thể, hắn hi vọng bản thân không cần thanh tỉnh như vậy.

Không cần ngày ngày chờ mong nàng có thể tỉnh lại.

Không cần sợ nàng chết, không cần sợ bản thân sẽ không còn gặp lại nàng.

Không sợ tương lai hiu quạnh cả đời.

Hắn chưa từng thấy sợ như vậy.

Từng cái đêm đen đều sẽ làm hắn sợ hãi, rất sợ một ngày qua đi nàng sẽ càng thêm ngủ say, say đến không nghe được hắn gọi nàng, say, ngủ càng thêm thơm ngọt.

Trên mặt nàng cũng không có thống khổ, hết sức bình tĩnh, nàng....

Triệu Hữu Đường lại nhìn nàng, chợt thấy mặt nàng ướt sũng.

"A Dung!" Giọng hắn tránh không được run run, "A Dung, nàng khóc?"

Nghiêm Chính giật mình, chỉ coi là Triệu Hữu Đường gấp đến độ điên rồi, nhưng hắn đứng lên nhìn, hắn lại không nói bậy, Phùng Liên Dung thật là đang khóc.

Nghiêm Chính mừng rỡ như điên: "Hoàng thượng, nương nương được cứu rồi, nô tài đi mời Kim thái y ngay đây!"

Hắn co cẳng chạy.

Triệu Hữu Đường lay lay bả vai Phùng Liên Dung: "A Dung, nàng mau tỉnh lại! Có phải trong mộng ai bắt nạt nàng, nàng nói với ta, Trẫm nhất định sẽ xả giận thay nàng, Dung Dung? Nàng có nghe hay không?"

Nhưng Phùng Liên Dung chỉ khóc, không có phản ứng.

Triệu Hữu Đường lay một hồi, sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn, vươn tay bóp chặt cổ nàng nói: "Phùng Liên Dung, nàng lại không tỉnh, về sau cũng không cần tỉnh nữa! Trẫm theo nàng chết coi như xong!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương