Trọng Sinh Sủng Phi
-
Chương 13: Một chút sủng ái
Buổi sáng Phùng Liên Dung tỉnh lại, liền phát hiện bản thân ở trong phòng Thái tử.
Nàng thiếu chút nhảy lên.
Thật ra một hồi hơn nửa đêm nàng thật sự mệt mỏi, bình thường nàng đều ngủ rất sớm, hôm qua đang ngủ say bị Thái tử đánh thức, trêu ghẹo hơn nửa ngày nàng còn cảm thấy mình đang nằm mơ, kết quả mới biết không phải.
Hóa ra nàng thật sự ở lại đây.
“Quý nhân tỉnh?” Bên ngoài cung nhân hỏi.
Phùng Liên Dung vội mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Cung nhân hỏi: “Quý nhân muốn ăn cái gì, Điện hạ phân phó, kêu quý nhân dùng xong điểm tâm rồi hãy về.”
Không chỉ cho ngủ, lại còn cho ăn điểm tâm.
Đầu bếp của Thái tử nhưng là trong ngự thiện phòng, không giống với các nàng, Phùng Liên Dung nghĩ không thể từ chối ý tốt này, nàng nghiêm túc gọi món, có bánh ngọt, có cháo, còn có bánh bao hấp.
Cung nhân rất nhanh bưng tới, Phùng Liên Dung vô cùng cao hứng ăn xong rồi trở về.
Chung ma ma cả đêm không ngủ ngon, phía dưới con mắt xanh đen, nhìn thấy Phùng Liên Dung, đều phải khóc.
Đó là nước mắt vui mừng.
Chủ tử nhà mình không phụ sự mong đợi của mọi người a, thật đúng là được cùng Thái tử qua đêm rồi.
Chung ma ma nói: “Ngài ăn chưa?”
“Đã ăn, bánh bao hấp nhân tôm thịt ăn thật ngon.” Phùng Liên Dung khen ngợi.
Con ngươi chung ma ma phát sáng: “Còn ăn cơm nữa, cùng Điện hạ ăn?”
“Không có, Điện hạ đi nghe giảng bài rồi.” Phùng Liên Dung nghĩ, có chút tiếc nuối nhỏ, nếu Thái tử ở thì tốt rồi.
Chung ma ma mừng khôn tả xiết: “Điện hạ thật lòng để chủ tử trong lòng, người xem, đi nghe giảng bài còn lo cơm cho người ăn, ôi, Quan thế âm bồ tát, địa tạng bồ tát, phật di lặc. Nếu ông trời phù hộ cho chủ tử chúng ta vĩnh viễn được sủng ái như vậy thì tốt rồi, nô cam đoan ngày ngày đều ăn chay.”
Bà loạn niệm một mạch.
Phùng Liên Dung nhíu mày, trên trời nếu thật sự có bồ tát, thấy bà không thành tâm như vậy, đã sớm cho một cái sét xuống dưới rồi?
Ngày thường cũng không thấy bà thắp hương.
Phùng Liên Dung nói: “Lấy cho ta một cái áo lót đến, hôm qua cũng chưa đổi đâu.”
Do là quá muộn, liền cũng không sai cung nhân đến lấy, nàng tắm rửa xong liền để trần ngủ, hôm nay ngủ dậy vẫn là mặc quần áo ngày hôm qua.
Bảo Lan vội vàng đi lấy.
Phùng Liên Dung lại tắm qua một chút, thay quần áo từ trong ra ngoài.
Lại nói Thái tử đang nghe giảng, hôm nay tinh thần cũng không tập trung, có hai lần thiếu chút thì đụng đầu xuống bàn học.
Hoàng Ích Tam đứng đó khóe miệng giật giật.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử ngủ gà ngủ gật.
Xem ra Phùng quý nhân rất lợi hại.
Hoàng Ích Tam sợ giảng quan phát hiện, vươn tay đẩy đẩy Thái tử.
Thái tử thanh tỉnh, miễn cưỡng nghe xong, quay đầu liền ngủ bù một lát.
Lần sau, xem ra không thể nửa đêm làm chuyện kia rồi.
Thật ra Thái tử cũng là lần đầu tiên, cũng không biết hôm qua ma xui quỷ khiến thế nào, tỉnh lại, phát hiện bản thân ôm một thân thể trơn mượt liền không nhịn được. Có lẽ thấy nàng ngủ rất ngon, nhìn qua lại đặc biệt đẹp, hắn nổi lên ý xấu, cứ thế đánh thức nàng.
Buổi sáng khi hắn thức dậy, nàng một chút phản ứng cũng không có, ngủ say như chết.
“Điện hạ, có phải nên truyền bữa rồi không?” Cung nhân tiến vào, muốn Thái tử gọi món ăn.
Thái tử khoát tay chặn lại: “Hôm nay không ăn ở đây.”
Nói xong liền đi ra.
Hoàng Ích Tam và Nghiêm Chính hai người đi theo phía sau.
Bọn họ cho rằng Thái tử là muốn đi nội điện tìm Thái tử phi.
Kết quả Thái tử thế nhưng đi Phù Ngọc điện.
Hai người trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là ban ngày ban mặt đấy!
Thái tử lúc bình thường cũng không về nội điện, lần này thế nhưng lại tới đây.
Bọn họ bên này kinh ngạc, bên kia Chung ma ma và mấy người khác còn là cả kinh muốn ngất đi, ngay cả Phùng Liên Dung cũng thiếu chút nữa thì đánh đổ cái bát.
Nàng đang ăn cơm trưa, chợt nghe nói Thái tử đến đây.
Phùng Liên Dung sắc mặt cũng trắng hơn mấy phần, không phải là không vui mà là thật sự vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, nàng dường như không nhớ rõ Thái tử từng có loại hành động này. Trong khoảng thời gian Triệu Hữu Đường làm Thái tử, nàng thậm chí cảm thấy hắn cũng chưa từng thích qua bất kì ai.
Cho dù là Thái tử phi.
Nhưng là, hắn thế nhưng đến nơi này của nàng.
Phùng Liên Dung bước nhanh đi qua, cấp Thái tử nói vạn phúc.
Thái tử đi vào liền thấy, hỏi: “Đang ăn cơm?”
“Dạ.” Phùng Liên Dung còn có chút ngơ ngác, “Điện hạ... ăn chưa?”
“Chưa ăn.” Thái tử nói, “Ăn ở đây đi.”
“A?” Phùng Liên Dung bị dọa.
Ăn cơm ở chỗ này của nàng?
Nàng quay đầu nhìn thức ăn trên bàn một lát, nhỏ giọng nói: “Sợ điện hạ ăn không quen thôi.”
Thái tử nở nụ cười.
Hắn thật tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy có bốn món ăn, một món là gà viên xào rau xanh, một món là thạch hoa muối, một món là bánh cà, một món là canh măng.
Tuy rằng không tính tinh xảo, nhưng là nhẹ nhàng khoan khoái, giống như bầu trời tháng ba, màu sắc cũng đẹp, làm người xem rất có cảm giác thèm ăn.
Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu Châu Lan đi lấy bát đũa.
Châu Lan hưng phấn đến tay đều run lên, trên đường đi thiếu chút thì lấy không được.
Nàng khom thân mình xới cơm đặt bát trước mặt Thái tử.
Thái tử nói: “Ngồi đi, đứng ngốc làm gì? Lát nữa là lạnh rồi.”
Phùng Liên Dung ngồi xuống. Thái tử cầm lấy đũa liền ăn.
Phùng Liên Dung cũng không ăn, nàng nhìn Thái tử, cảm thấy cái mũi rất chua, thiếu chút muốn khóc, nàng nơi nào nghĩ tới, có một ngày Thái tử sẽ tới phòng nàng, cùng nàng cùng nhau ăn cơm. Loại tình cảnh này, kiếp trước nàng chưa từng ảo tưởng đến.
Hắn đây là tính sủng ái nàng một chút sao?
Thái tử ăn một miếng, buông đũa xuống, nhìn Phùng Liên Dung: “Nàng định chỉ nhìn ta liền no rồi? Còn không ăn đi?”
Phùng Liên Dung vội vàng cầm lấy chiếc đũa, đút cơm vào miệng, lại liên tục nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, ngay cả bộ dáng ăn cơm đều khiến người mê muội như thế.
Khó trách bản thân kiếp trước lại thích ăn như vậy.
Thái tử ăn bữa cơm, bị nàng nhìn mấy chục lần, trong lòng buồn cười, nha đầu kia si ngốc lên cũng sững sờ, sợ người khác không biết kìa.
Cơm nước xong, hắn còn không đi.
Trong phòng Chung ma ma, cung nhân đều tự giác đứng xa.
Phùng Liên Dung nói: “Điện hạ không đi nghe giảng bài?”
“Còn chưa tới canh giờ đâu.” Thái tử cười cười, “Giảng quan cũng phải ăn cơm mà.”
Phùng Liên Dung gật đầu, không khỏi mất tự nhiên.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng ở chỗ này chiêu đãi Thái tử.
“Điện hạ, dự định làm gì vậy?” Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nên hỏi một chút thì tốt hơn.
Thái tử hỏi: “Nàng bình thường ăn xong bữa trưa đều làm gì?”
“Đọc sách, thêu hoa, hoặc là ra ngoài đi dạo.” Phùng Liên Dung nói, “Gần nhất đều xem sách dạy đánh cờ Thái tử đưa đến.”
“Cái này, nàng lấy ra làm gì rồi?”
Phùng Liên Dung nói: “Rửa chân a, không lớn không nhỏ rất vừa vặn.”
Sắc mặt Thái tử cũng có chút cổ quái.
Khi đưa tới hắn cũng không nghĩ tới sẽ dùng làm gì, chỉ cảm thấy hai người cùng nhau xem nhật thực ở trong đó, coi như giữ lại một kỉ niệm, kết quả nàng cầm rửa chân.
“Rửa chân... Ừ” Thái tử lại chậm rãi cười nói, “Rất tốt.”
Hắn nhớ được đôi chân nàng xinh xắn linh lung, lại suốt ngày không thấy được ánh mặt trời, rất trắng rất trắng, giống y như tuyết ngày đông.
Rửa trong chậu vàng rực rỡ, hẳn là rất đẹp mắt.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại nghĩ tới chuyện đêm qua, thân thể không nhịn được cũng có chút nóng.
Thật ra chính hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Cũng không phải lần đầu tiên thân cận với nữ nhân, mặc kệ là Thái tử phi, hay là Nguyễn quý nhân, đều không giống với Phùng quý nhân. Phùng Liên Dung cho hắn một loại cảm giác thân thiết rất kì dị, giống như nàng đã biết hắn từ rất lâu, đã ở bên cạnh hắn rất nhiều năm rồi.
Có đôi khi, nàng nhìn hắn, trong mắt cũng sẽ tràn ngập cảm tình, không phải cái loại thâm tình mỏng manh đó, mà là đậm đến không tan được.
Thái tử nghĩ, khẽ cười cười, nói: “Nàng cùng ta ra ngoài dạo đi.”
Thái tử muốn cùng nàng tản bộ kìa.
Phùng Liên Dung lại một hồi chấn kinh, nhưng há có thể mất hứng, đi lên vài bước cùng hắn kề vai.
Hai người vừa ra khỏi cửa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói mềm mại: “Thiếp thân gặp qua Điện hạ.”
Phùng Liên Dung quay đầu lại nhìn, hóa ra là Nguyễn Nhược Lâm đến đây.
Nàng hôm nay trang điểm vô cùng diễm lệ, bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng mân côi thêu hoa hải đường, bên trong mặc áo màu xanh nhạt, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích thêu hoa văn ngọc lan chìm. Đầu bới kiểu phi thiên kế, phải trái cắm bảo thoa bằng vàng, mặt mày đều tỉ mỉ trang điểm qua, thật sự là đẹp cực kì.
Phùng Liên Dung nghĩ, Thái tử đến Phù Ngọc điện chuyện lớn như vậy, phỏng chừng người của cả cái điện này đều biết đến, chỉ sợ lát nữa Tôn quý nhân cũng sẽ đến đây thôi.
Thái tử nhìn Nguyễn Nhược Lâm một cái, kêu nàng đứng lên.
Nguyễn Nhược Lâm cười nói: “Không nghĩ tới hôm nay Điện hạ sẽ đến Phù Ngọc điện, lúc này, là muốn cùng Phùng muội muội đi ra ngoài ạ?”
Thái tử ừ một tiếng liền không lại nói gì nữa.
Nguyễn Nhược Lâm trong lòng khó chịu như bị kim châm.
Vừa rồi nghe Kỷ ma ma nói Thái tử và Phùng Liên Dung cùng nhau ăn cơm, nàng ta vốn cũng không tin, ai nghĩ đến là thật.
Nhưng Phùng Liên Dung dựa vào cái gì chứ?
Lúc trước người thị tẩm đầu tiên chính là nàng ta!
Nguyễn Nhược Lâm nghiến răng nhìn Phùng Liên Dung.
Nàng ăn mặc cũng không tính là tinh xảo, chỉ mặc một chiếc áo ngoài màu xanh lá thêu trúc văn, một cái váy màu xanh ngọc, nhưng không biết sao, nàng mặc dù không trang điểm, lại rực rỡ đến nói không nên lời, thần sắc tốt kinh người.
Nguyễn Nhược Lâm càng thêm tức.
Nhớ ngày đó, Phùng Liên Dung vừa tới liền bệnh, lúc đầu Thái tử cũng không thấy nàng, ai biết số phận của nàng lại tốt như vậy đâu.
Thái tử ý bảo Phùng Liên Dung đi.
Nguyễn Nhược Lâm mắt thấy cơ hội sắp không còn, bước nhanh đi lên nói: “Thiếp thân cũng đang muốn đi ngắm hoa đây, Điện hạ sẽ không ghét bỏ thần thiếp chứ?”
Nàng ta không thể bại bởi Phùng Liên Dung, cũng không thể cứ như vậy trôi qua cả đời.
Thái tử nhíu nhíu mày.
Hắn vừa muốn nói chuyện, Tôn Tú lại tới nữa.
Tôn Tú cũng giống Nguyễn Nhược Lâm, trang phục lộng lẫy, cũng chính bởi cái dạng này cho nên mới đến muộn hơn chút, bằng không các nàng tới sớm hơn chút, có lẽ Thái tử còn đang ăn cơm.
Thái tử xem hai người này, bỗng nhiên tất cả hưng trí đều không còn.
Hắn nói với Phùng Liên Dung: “Lần tới lại nói.”
Phùng Liên Dung tự nhiên không thể nói không được.
Thái tử cười cười.
Nụ cười này ít nhiều cũng bù lại chút tiếc nuối của Phùng Liên Dung.
Mắt thấy Thái tử đi rồi, Chung ma ma hận đến hung hăng trừng mắt nhìn hai quý nhân này một cái.
Đây không phải là hỏng chuyện tốt của chủ tử mình à!
Nàng thiếu chút nhảy lên.
Thật ra một hồi hơn nửa đêm nàng thật sự mệt mỏi, bình thường nàng đều ngủ rất sớm, hôm qua đang ngủ say bị Thái tử đánh thức, trêu ghẹo hơn nửa ngày nàng còn cảm thấy mình đang nằm mơ, kết quả mới biết không phải.
Hóa ra nàng thật sự ở lại đây.
“Quý nhân tỉnh?” Bên ngoài cung nhân hỏi.
Phùng Liên Dung vội mặc xong quần áo đi ra ngoài.
Cung nhân hỏi: “Quý nhân muốn ăn cái gì, Điện hạ phân phó, kêu quý nhân dùng xong điểm tâm rồi hãy về.”
Không chỉ cho ngủ, lại còn cho ăn điểm tâm.
Đầu bếp của Thái tử nhưng là trong ngự thiện phòng, không giống với các nàng, Phùng Liên Dung nghĩ không thể từ chối ý tốt này, nàng nghiêm túc gọi món, có bánh ngọt, có cháo, còn có bánh bao hấp.
Cung nhân rất nhanh bưng tới, Phùng Liên Dung vô cùng cao hứng ăn xong rồi trở về.
Chung ma ma cả đêm không ngủ ngon, phía dưới con mắt xanh đen, nhìn thấy Phùng Liên Dung, đều phải khóc.
Đó là nước mắt vui mừng.
Chủ tử nhà mình không phụ sự mong đợi của mọi người a, thật đúng là được cùng Thái tử qua đêm rồi.
Chung ma ma nói: “Ngài ăn chưa?”
“Đã ăn, bánh bao hấp nhân tôm thịt ăn thật ngon.” Phùng Liên Dung khen ngợi.
Con ngươi chung ma ma phát sáng: “Còn ăn cơm nữa, cùng Điện hạ ăn?”
“Không có, Điện hạ đi nghe giảng bài rồi.” Phùng Liên Dung nghĩ, có chút tiếc nuối nhỏ, nếu Thái tử ở thì tốt rồi.
Chung ma ma mừng khôn tả xiết: “Điện hạ thật lòng để chủ tử trong lòng, người xem, đi nghe giảng bài còn lo cơm cho người ăn, ôi, Quan thế âm bồ tát, địa tạng bồ tát, phật di lặc. Nếu ông trời phù hộ cho chủ tử chúng ta vĩnh viễn được sủng ái như vậy thì tốt rồi, nô cam đoan ngày ngày đều ăn chay.”
Bà loạn niệm một mạch.
Phùng Liên Dung nhíu mày, trên trời nếu thật sự có bồ tát, thấy bà không thành tâm như vậy, đã sớm cho một cái sét xuống dưới rồi?
Ngày thường cũng không thấy bà thắp hương.
Phùng Liên Dung nói: “Lấy cho ta một cái áo lót đến, hôm qua cũng chưa đổi đâu.”
Do là quá muộn, liền cũng không sai cung nhân đến lấy, nàng tắm rửa xong liền để trần ngủ, hôm nay ngủ dậy vẫn là mặc quần áo ngày hôm qua.
Bảo Lan vội vàng đi lấy.
Phùng Liên Dung lại tắm qua một chút, thay quần áo từ trong ra ngoài.
Lại nói Thái tử đang nghe giảng, hôm nay tinh thần cũng không tập trung, có hai lần thiếu chút thì đụng đầu xuống bàn học.
Hoàng Ích Tam đứng đó khóe miệng giật giật.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử ngủ gà ngủ gật.
Xem ra Phùng quý nhân rất lợi hại.
Hoàng Ích Tam sợ giảng quan phát hiện, vươn tay đẩy đẩy Thái tử.
Thái tử thanh tỉnh, miễn cưỡng nghe xong, quay đầu liền ngủ bù một lát.
Lần sau, xem ra không thể nửa đêm làm chuyện kia rồi.
Thật ra Thái tử cũng là lần đầu tiên, cũng không biết hôm qua ma xui quỷ khiến thế nào, tỉnh lại, phát hiện bản thân ôm một thân thể trơn mượt liền không nhịn được. Có lẽ thấy nàng ngủ rất ngon, nhìn qua lại đặc biệt đẹp, hắn nổi lên ý xấu, cứ thế đánh thức nàng.
Buổi sáng khi hắn thức dậy, nàng một chút phản ứng cũng không có, ngủ say như chết.
“Điện hạ, có phải nên truyền bữa rồi không?” Cung nhân tiến vào, muốn Thái tử gọi món ăn.
Thái tử khoát tay chặn lại: “Hôm nay không ăn ở đây.”
Nói xong liền đi ra.
Hoàng Ích Tam và Nghiêm Chính hai người đi theo phía sau.
Bọn họ cho rằng Thái tử là muốn đi nội điện tìm Thái tử phi.
Kết quả Thái tử thế nhưng đi Phù Ngọc điện.
Hai người trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là ban ngày ban mặt đấy!
Thái tử lúc bình thường cũng không về nội điện, lần này thế nhưng lại tới đây.
Bọn họ bên này kinh ngạc, bên kia Chung ma ma và mấy người khác còn là cả kinh muốn ngất đi, ngay cả Phùng Liên Dung cũng thiếu chút nữa thì đánh đổ cái bát.
Nàng đang ăn cơm trưa, chợt nghe nói Thái tử đến đây.
Phùng Liên Dung sắc mặt cũng trắng hơn mấy phần, không phải là không vui mà là thật sự vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, nàng dường như không nhớ rõ Thái tử từng có loại hành động này. Trong khoảng thời gian Triệu Hữu Đường làm Thái tử, nàng thậm chí cảm thấy hắn cũng chưa từng thích qua bất kì ai.
Cho dù là Thái tử phi.
Nhưng là, hắn thế nhưng đến nơi này của nàng.
Phùng Liên Dung bước nhanh đi qua, cấp Thái tử nói vạn phúc.
Thái tử đi vào liền thấy, hỏi: “Đang ăn cơm?”
“Dạ.” Phùng Liên Dung còn có chút ngơ ngác, “Điện hạ... ăn chưa?”
“Chưa ăn.” Thái tử nói, “Ăn ở đây đi.”
“A?” Phùng Liên Dung bị dọa.
Ăn cơm ở chỗ này của nàng?
Nàng quay đầu nhìn thức ăn trên bàn một lát, nhỏ giọng nói: “Sợ điện hạ ăn không quen thôi.”
Thái tử nở nụ cười.
Hắn thật tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy có bốn món ăn, một món là gà viên xào rau xanh, một món là thạch hoa muối, một món là bánh cà, một món là canh măng.
Tuy rằng không tính tinh xảo, nhưng là nhẹ nhàng khoan khoái, giống như bầu trời tháng ba, màu sắc cũng đẹp, làm người xem rất có cảm giác thèm ăn.
Chung ma ma thấy thế, vội vàng kêu Châu Lan đi lấy bát đũa.
Châu Lan hưng phấn đến tay đều run lên, trên đường đi thiếu chút thì lấy không được.
Nàng khom thân mình xới cơm đặt bát trước mặt Thái tử.
Thái tử nói: “Ngồi đi, đứng ngốc làm gì? Lát nữa là lạnh rồi.”
Phùng Liên Dung ngồi xuống. Thái tử cầm lấy đũa liền ăn.
Phùng Liên Dung cũng không ăn, nàng nhìn Thái tử, cảm thấy cái mũi rất chua, thiếu chút muốn khóc, nàng nơi nào nghĩ tới, có một ngày Thái tử sẽ tới phòng nàng, cùng nàng cùng nhau ăn cơm. Loại tình cảnh này, kiếp trước nàng chưa từng ảo tưởng đến.
Hắn đây là tính sủng ái nàng một chút sao?
Thái tử ăn một miếng, buông đũa xuống, nhìn Phùng Liên Dung: “Nàng định chỉ nhìn ta liền no rồi? Còn không ăn đi?”
Phùng Liên Dung vội vàng cầm lấy chiếc đũa, đút cơm vào miệng, lại liên tục nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, ngay cả bộ dáng ăn cơm đều khiến người mê muội như thế.
Khó trách bản thân kiếp trước lại thích ăn như vậy.
Thái tử ăn bữa cơm, bị nàng nhìn mấy chục lần, trong lòng buồn cười, nha đầu kia si ngốc lên cũng sững sờ, sợ người khác không biết kìa.
Cơm nước xong, hắn còn không đi.
Trong phòng Chung ma ma, cung nhân đều tự giác đứng xa.
Phùng Liên Dung nói: “Điện hạ không đi nghe giảng bài?”
“Còn chưa tới canh giờ đâu.” Thái tử cười cười, “Giảng quan cũng phải ăn cơm mà.”
Phùng Liên Dung gật đầu, không khỏi mất tự nhiên.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng ở chỗ này chiêu đãi Thái tử.
“Điện hạ, dự định làm gì vậy?” Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nên hỏi một chút thì tốt hơn.
Thái tử hỏi: “Nàng bình thường ăn xong bữa trưa đều làm gì?”
“Đọc sách, thêu hoa, hoặc là ra ngoài đi dạo.” Phùng Liên Dung nói, “Gần nhất đều xem sách dạy đánh cờ Thái tử đưa đến.”
“Cái này, nàng lấy ra làm gì rồi?”
Phùng Liên Dung nói: “Rửa chân a, không lớn không nhỏ rất vừa vặn.”
Sắc mặt Thái tử cũng có chút cổ quái.
Khi đưa tới hắn cũng không nghĩ tới sẽ dùng làm gì, chỉ cảm thấy hai người cùng nhau xem nhật thực ở trong đó, coi như giữ lại một kỉ niệm, kết quả nàng cầm rửa chân.
“Rửa chân... Ừ” Thái tử lại chậm rãi cười nói, “Rất tốt.”
Hắn nhớ được đôi chân nàng xinh xắn linh lung, lại suốt ngày không thấy được ánh mặt trời, rất trắng rất trắng, giống y như tuyết ngày đông.
Rửa trong chậu vàng rực rỡ, hẳn là rất đẹp mắt.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại nghĩ tới chuyện đêm qua, thân thể không nhịn được cũng có chút nóng.
Thật ra chính hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Cũng không phải lần đầu tiên thân cận với nữ nhân, mặc kệ là Thái tử phi, hay là Nguyễn quý nhân, đều không giống với Phùng quý nhân. Phùng Liên Dung cho hắn một loại cảm giác thân thiết rất kì dị, giống như nàng đã biết hắn từ rất lâu, đã ở bên cạnh hắn rất nhiều năm rồi.
Có đôi khi, nàng nhìn hắn, trong mắt cũng sẽ tràn ngập cảm tình, không phải cái loại thâm tình mỏng manh đó, mà là đậm đến không tan được.
Thái tử nghĩ, khẽ cười cười, nói: “Nàng cùng ta ra ngoài dạo đi.”
Thái tử muốn cùng nàng tản bộ kìa.
Phùng Liên Dung lại một hồi chấn kinh, nhưng há có thể mất hứng, đi lên vài bước cùng hắn kề vai.
Hai người vừa ra khỏi cửa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói mềm mại: “Thiếp thân gặp qua Điện hạ.”
Phùng Liên Dung quay đầu lại nhìn, hóa ra là Nguyễn Nhược Lâm đến đây.
Nàng hôm nay trang điểm vô cùng diễm lệ, bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng mân côi thêu hoa hải đường, bên trong mặc áo màu xanh nhạt, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích thêu hoa văn ngọc lan chìm. Đầu bới kiểu phi thiên kế, phải trái cắm bảo thoa bằng vàng, mặt mày đều tỉ mỉ trang điểm qua, thật sự là đẹp cực kì.
Phùng Liên Dung nghĩ, Thái tử đến Phù Ngọc điện chuyện lớn như vậy, phỏng chừng người của cả cái điện này đều biết đến, chỉ sợ lát nữa Tôn quý nhân cũng sẽ đến đây thôi.
Thái tử nhìn Nguyễn Nhược Lâm một cái, kêu nàng đứng lên.
Nguyễn Nhược Lâm cười nói: “Không nghĩ tới hôm nay Điện hạ sẽ đến Phù Ngọc điện, lúc này, là muốn cùng Phùng muội muội đi ra ngoài ạ?”
Thái tử ừ một tiếng liền không lại nói gì nữa.
Nguyễn Nhược Lâm trong lòng khó chịu như bị kim châm.
Vừa rồi nghe Kỷ ma ma nói Thái tử và Phùng Liên Dung cùng nhau ăn cơm, nàng ta vốn cũng không tin, ai nghĩ đến là thật.
Nhưng Phùng Liên Dung dựa vào cái gì chứ?
Lúc trước người thị tẩm đầu tiên chính là nàng ta!
Nguyễn Nhược Lâm nghiến răng nhìn Phùng Liên Dung.
Nàng ăn mặc cũng không tính là tinh xảo, chỉ mặc một chiếc áo ngoài màu xanh lá thêu trúc văn, một cái váy màu xanh ngọc, nhưng không biết sao, nàng mặc dù không trang điểm, lại rực rỡ đến nói không nên lời, thần sắc tốt kinh người.
Nguyễn Nhược Lâm càng thêm tức.
Nhớ ngày đó, Phùng Liên Dung vừa tới liền bệnh, lúc đầu Thái tử cũng không thấy nàng, ai biết số phận của nàng lại tốt như vậy đâu.
Thái tử ý bảo Phùng Liên Dung đi.
Nguyễn Nhược Lâm mắt thấy cơ hội sắp không còn, bước nhanh đi lên nói: “Thiếp thân cũng đang muốn đi ngắm hoa đây, Điện hạ sẽ không ghét bỏ thần thiếp chứ?”
Nàng ta không thể bại bởi Phùng Liên Dung, cũng không thể cứ như vậy trôi qua cả đời.
Thái tử nhíu nhíu mày.
Hắn vừa muốn nói chuyện, Tôn Tú lại tới nữa.
Tôn Tú cũng giống Nguyễn Nhược Lâm, trang phục lộng lẫy, cũng chính bởi cái dạng này cho nên mới đến muộn hơn chút, bằng không các nàng tới sớm hơn chút, có lẽ Thái tử còn đang ăn cơm.
Thái tử xem hai người này, bỗng nhiên tất cả hưng trí đều không còn.
Hắn nói với Phùng Liên Dung: “Lần tới lại nói.”
Phùng Liên Dung tự nhiên không thể nói không được.
Thái tử cười cười.
Nụ cười này ít nhiều cũng bù lại chút tiếc nuối của Phùng Liên Dung.
Mắt thấy Thái tử đi rồi, Chung ma ma hận đến hung hăng trừng mắt nhìn hai quý nhân này một cái.
Đây không phải là hỏng chuyện tốt của chủ tử mình à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook