Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 122: Phế hậu

Editor: Linh

Lát sau mấy người liền đi dùng bữa.

Lúc này tâm tình của Triệu Hữu Đường cũng tốt hơn nhiều, ăn không ít, Phùng Liên Dung nhìn hắn vài lần, trong đầu thật ra vẫn tò mò hắn và Hoàng thái hậu nói những gì. Dù sao chuyện này vô cùng trọng đại, chỉ là nàng mặc dù không được thông minh lắm, nhưng chuyện gì không nên hỏi, nàng vẫn luôn rất rõ ràng.

Triệu Hữu Đường lại hỏi Triệu Thừa Mô bài tập, lại đùa với Triệu Huy Nghiên chốc lát liền đi.

Khi trở lại Càn Thanh cung, thời gian đã không còn sớm.

Tiểu hoàng môn bẩm báo nói: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đợi Hoàng thượng đã lâu."

Triệu Hữu Đường ngẩn ra.

Hắn bước nhanh đi vào, xa xa liền thấy trong đình, một bóng dáng nho nhỏ đứng đó, mặc một chiếc áo choàng màu đen, đầu đội mũ ngọc, bóng lưng bị kéo dài, ở trong bóng đêm có vẻ phá lệ đáng thương, cô đơn.

Triệu Thừa Dục nghe nói hắn đến, xoay người chạy qua, đợi đến gần mới thả chậm bước chân, kêu lên: "Phụ hoàng."

Trong thanh âm của hắn có chút căng thẳng, có chút vui mừng, cũng có chút ủy khuất.

Triệu Hữu Đường hỏi: "Sao lại chờ đến tận bây giờ, đã ăn cơm tối chưa?"

Triệu Thừa Dục lắc đầu: "Chưa ạ."

Triệu Hữu Đường nhướng mày, nhìn  về phía mấy hoàng môn sau lưng hắn.

Hoàng môn vội quỳ xuống, Hoa Khi nói: "Bọn nô tài đã khuyên qua, nhưng Điện hạ thế nào cũng muốn đợi Hoàng thượng."

Triệu Hữu Đường hỏi: "Rốt cục là chuyện gì?" Vừa hỏi vừa dắt Triệu Thừa Dục vào nội điện, lại phân phó bọn họ đi phòng ăn bưng chút thức ăn đến.

Triệu Thừa Dục lúc này đã có chút nức nở, nói: "Con đi gặp qua mẫu hậu, mẫu hậu cứ khóc mãi, nói cũng không ra câu, phụ hoàng, chuyện này có phải thật không ạ? Mẫu hậu như thế nào, vì sao lại bị nhốt lại ạ?"

Chiều nay hắn vừa mới từ Xuân Huy các trở về liền đi thăm Phương Yên, nhưng Phương Yên chịu đả kích này, tất nhiên là phải khóc, nhịn không được tố khổ với con hai câu.

Triệu Thừa Dục ít nhiều cũng nghe hiểu chút ít, có thể này mới qua đây.

Triệu Hữu Đường cũng rất tức giận.

Phương Yên đây là muốn lợi dụng con của mình lấy chút đồng tình?

Nhưng sớm biết vậy sao lúc trước còn làm thế, hiện thời đã không còn cách nào tiếp tục vãn hồi rồi.

Hắn cúi đầu nói: "Thừa Dục, mẫu hậu con phạm sai lầm cho nên phải chịu chút trừng phạt."

Nếu Triệu Thừa Dục đã biết, dù có lừa gạt cũng không có tác dụng, hắn cuối cùng sẽ lớn, cũng sẽ phải biết, chỉ là làm phụ thân, tự tay xử trí mẫu thân của con mình, ít nhiều cũng làm người ta không thoải mái.

Triệu Thừa Dục a một tiếng: "Mẫu hậu phạm sai lầm? Vậy mẫu hậu không thể sửa đổi ạ?"

"Sửa tự nhiên là có thể, nhưng phạm sai lầm thế nào cũng phải bù lại, như vậy cũng giống như giảng quan hỏi con một vấn đề, con không đáp được, đây cũng là con học không tới nơi, giảng quan tự nhiên sẽ phạt con chép lại mấy lần. Cho nên mẫu hậu con bị nhốt, cũng là đạo lý như vậy."

Triệu Thừa Dục trầm mặc qua một lát hỏi: "Vậy phải nhốt bao lâu ạ?"

"Sẽ không quá lâu." Triệu Hữu Đường thấy thức ăn đã được bưng lên, nói: "Ăn cơm trước đã, không thể để đói bụng, con hiện đang tuổi lớn mà."

Triệu Thừa Dục nói: "Ăn ít một chút cũng không sao, phụ hoàng không phải đã nói không thể tham ăn sao, con nghe phụ hoàng, đã không còn mập."

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc ngây thơ, lúc nói lời này, muốn đưa tay nắm chặt lấy tay áo Triệu Hữu Đường, nhưng nửa đường vẫn là rút tay về.

Triệu Hữu Đường thấy vậy, không khỏi khẽ thở dài một cái.

Lại nói tiếp, hắn đối đứa con trai này là hổ thẹn, trong ba đứa con trai, hắn cùng Triệu Thừa Dục chung đụng là ít nhất, mà hắn khi còn bé có chút tham ăn, cùng ca ca đệ đệ có chút xa lạ, cũng do người làm cha này như hắn mà ra.

Hắn đối Triệu Thừa Dục quan tâm thật sự không nhiều lắm.

Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng là con của mình, phần máu mủ tình thân này không cách nào dứt bỏ hết, hắn trong lòng suy nghĩ, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, nắm lấy tay Triệu Thừa Dục nói: "Thừa Dục, con chịu nghe lời Trẫm đó là chuyện tốt, có điều cũng không cần e ngại Trẫm, Trẫm luôn là phụ thân của con, con sau này có cái gì không hiểu, tùy thời đều có thể đến, dù là muốn gặp Trẫm cũng không cần câu thúc.

Triệu Thừa Dục nghe tự nhiên là cao hứng, do hắn trước kia luôn nghe bọn hoàng môn cung nhân nói Hoàng thượng ở Diên Kỳ cung, hắn rất ít có thể gặp phụ thân.

Hiện thời phụ thân đối hắn vẻ mặt ôn hòa, bảo hắn thường đến, hắn vui mừng liên tục gật đầu: "Vâng ạ."

Triệu Thừa Đường nhìn hắn ăn xong, lại kêu hắn viết chữ cho mình xem.

Triệu Thừa Dục viết chữ cực tốt, so với Triệu Thừa Diễn tùy tâm sở dục, có vẻ nội liễm hơn nhiều, mỗi một nét đều cực kỳ nghiêm túc, Triệu Hữu Đường không khỏi nghĩ đến Triệu Thừa Mô, hai đứa nhỏ ở phương diện này ngược lại có chút giống nhau.

Triệu Thừa Dục được phụ thân chỉ đạo, viết lên tờ giấy tuyên thành thứ năm mới dừng tay.

"Đã có tiến bộ rất lớn." Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu hắn nói: "Trở tối rồi, trở về ngủ sớm đi."

Triệu Thừa Dục gật gật đầu, xếp giấy tuyên thành cẩn thận rồi kêu Hoa Khi cầm, xong mới hành lễ cáo từ đi về.

Tin tức Phương Yên bị giam lỏng ở Khôn Ninh cung rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ hậu cung, dù sao nàng cũng là Hoàng hậu, một khi bị giam cầm, rất khó không bị người khác phát hiện. Nhất thời mọi người ồn ào phỏng đoán, thường có người ở chỗ hẻo lánh châu đầu ghé tai, thêm Lễ bộ cũng đã có thủ dụ, ngoài cung cũng dần đều biết.

Phương đại nhân đã nhiều ngày tâm thần hoảng loạn, Phương Yên là nữ nhi hắn, hiện thời sắp bị phế, làm cha, nào có không nóng lòng.

Nhưng là, thánh mệnh khó trái, ông rốt cục nên làm thế nào mới phải đây?

Phương phu nhân rơi lệ nói: "Lão gia cũng chớ giấu giếm ta, Yên Nhi của chúng ta tai vạ đến nơi, ai không biết?" Bà tiến lên giữ chặt tay áo Phương đại nhân, "Lão gia mau nghĩ biện pháp cứu Yên Nhi đi, không thể trơ mắt nhìn nàng bị như vậy được!"

Phế hậu cùng những phi tần bị giam vào lãnh cung, không khác nhau lắm là cùng một quy túc, tóm lại là không có kết quả tốt.

Phương đại nhân im lặng không nói.

"Còn có Thái tử kìa, đó là ngoại tôn của chúng ta, Yên Nhi nếu không phải Hoàng hậu, hắn cũng không tốt được!" Phương phu nhân khóc đỏ tròng mắt, tức giận nắm chặt tay nói, "Cho rằng Hoàng thượng anh minh, năm đó lão gia mới nghe theo mệnh của Thái hoàng thái hậu nâng hắn lên Thái tử vị, hiện thời khen ngược, mới mấy năm liền phế Yên Nhi của chúng ta, thật sự là lòng lang dạ sói! Cũng không nghĩ xem năm đó nếu không có chúng ta, hắn có thể làm Hoàng đế được sao?"

Phương đại nhân mặt biến sắc, vội nói: "Thật đúng là ý kiến phụ thân! Muốn nói xông lao, cũng là Thái hoàng thái hậu, chúng ta được cho là cái gì?"

"Vậy cũng là ra một phần lực, lão gia, hiện thánh chỉ phế hậu còn chưa ra, lão gia ngài thế nào cũng phải cứu Yên Nhi đấy! Giống như năm xưa vậy, thiếp thân không tin Hoàng thượng có thể ngăn cản sự phản đối của các vị đại thần!"

Phương đại nhân thở dài.

Năm đí có thể thành, cũng là do tiên đế yếu đuối, những đương kim thánh thượng lại không phải người như vậy. Lại nói, trong triều trọng thần chưa chắc sẽ đứng ở bên phía ông, do trong các cựu thần còn lưu lại, Dương đại nhân đã trí sĩ (về hưu), Vương đại nhân, Lý đại nhân đều là giảng quan của Hoàng thượng, tình cảm thâm hậu. Mà những người khác đều là quan viên gần đây Hoàng thượng mới cất nhắc lên, ở trước mặt quyền thế, ở trước mặt ích lợi, lại có bao nhiêu người thật sự bỏ được?

Đừng nói ông hiện tại chỉ có một cái hư chức, nào còn giống trước kia có thể một hô trăm ứng.

Thấy ông như vậy, Phương phu nhân rất thất vọng, phẩy tay áo một cái nói: "Lão gia không có gan cũng được, ta về cầu nhà mẹ ta."

Phương đại nhân vội nói: "Nương tử chớ nóng lòng, thật ra chuyện của Yên Nhi rốt cục là nguyên nhân gì còn chưa biết đâu."

"Có thể có nguyên nhân gì, chính là do Phùng quý phi kia hãm hại, Yên nhi của chúng ta hồn nhiên đơn thuần, chưa từng nghĩ đến hại người chứ sao." Phương phu nhân hiểu biết con gái mình, nàng không phải người độc ác, lại như thế nào cũng không nên bị phế.

Nói đến cùng, vẫn là do Hoàng thượng bất công, hai người tình cảm phu thê không tốt, lại nghe lời bên gối của Phùng quý phi kia, nhất định là vậy!

Phương đại nhân muốn nói gì nữa, Phương phu nhân không chịu nghe, phất tay áo liền đi.

Nói đến nương gia của Phương phu nhân cũng có chút thế lực, dù sao bà có thể gả vào Phương gia, không phải hoàn toàn dựa vào vận khí.

Chỉ là, muốn chống đối Hoàng thượng, nói dễ hơn làm.

Phương đại nhân buồn, buổi tối cũng ngủ không ngon.

Lại nói Trưởng công chúa Vĩnh Gia nghe được tin tức này, ngày thứ hai liền vào trong cung cầu gặp Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu biết nàng muốn nói việc này, thản nhiên nói: "Hoàng thượng tâm ý đã quyết, ta cũng khuyên không được."

Vĩnh Gia giật mình nói: "Nhưng rốt cuộc là vì sao, Hoàng hậu làm chuyện gì mà lại khiến Hoàng thượng muốn phế nàng? Đó là Hoàng hậu đấy, cũng không phải tần phi bình thường, nào có thể nói phế liền phế, có phải..." Nàng ngừng một chút, "Có liên quan đến Phùng quý phi?"

"Coi là vậy, cũng không thể coi là vậy." Hoàng thái hậu nói chân tướng ra.

Vĩnh Gia nghe xong, vẻ mặt phức tạp.

Không nghĩ tới trong cung lại xảy ra loại chuyện ngư này!

Nàng nhíu nhíu mày, thở dài một hơi: "Hoàng hậu sao lại hồ đồ thế chứ! Dù là muốn đối phó Phùng quý phi cũng không nên như thế, nàng thân phận gì, nhưng lại cùng một quý nhân xen lẫn một chỗ." Nàng cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liên tục lắc đầu.

Khó trách Triệu Hữu Đường sẽ sinh ra ý phế hậu.

Phương Yên lần này quả thật là làm quá khó coi.

"Có điều chẳng ai hoàn mỹ, dù là Hoàng hậu có lỗi cũng không nên đuổi tận giết tuyệt chứ." Vĩnh Gia nói, "Mẫu hậu cũng không khuyên nhủ Hoàng thượng chút được à? Phùng quý phi kia có gì tốt, Hoàng thượng cứ vậy một lòng hướng về nàng, chuyện Hồ quý phi năm đó, Hoàng thượng quên rồi sao?"

Hoàng thái hậu khoát tay: "Hai người này không thể đánh đồng, ta ở trong cung cũng nhìn, Phùng quý phi chưa từng làm qua chuyện gì khác người, muốn nói, cũng là A Yên không tốt. Thôi, thôi, ta dù có đi nói, cũng có năng lực gì đâu? Lại không phải chưa từng khuyên qua, nói rồi ảnh hưởng đến tình mẫu tử, cuối cùng có ích gì?"

Vĩnh Gia nghe được câu này, đầu hơi thấp xuống.

Hai người dù sao cũng không phải mẫu tử ruột thịt, Phương Yên nói đến cùng cũng chỉ là nhi tức, hai tướng cân nhắc, không khó phân ra nặng nhẹ, chỉ là Phương Yên bị phế, nàng thủy chung không quá cao hứng, đối Triệu Hữu Đường có chút thất vọng.

Nàng trầm mặc một lát hỏ: "Vậy vị Hoàng hậu kế tiếp sẽ là Phùng quý phi?"

"Không biết nữa." Hoàng thái hậu nói: "Hoàng thượng cũng chưa nói."

Vĩnh Gia cười nhạo một tiếng: "Còn có thể là ai, chỉ không nghĩ tới mệnh nàng tốt như vậy, từ một quý nhân lên làm được hoàng hậu!"

Hoàng thái hậu nhắc nhở: "Đã như vậy, ngươi ngày sau nhìn thấy nàng cũng chớ lộ ra ý khinh miệt."

Vĩnh Gia bĩu môi.

Nể mặt Hoàng thượng nàng đúng là nên như vậy, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, ai cũng không quản được.

Nàng đứng lên: "Ta đi xem A Yên."

Hoàng thái hậu cũng không biết nói cái gì, thở dài.

Vĩnh Gia đi đến Khôn Ninh cung, chỉ thấy chung quanh vắng tanh, cung điện này cùng chủ tử bên trong cùng chung một nhịp thở, được sủng ái, vừa đến liền có thể cảm giác được sinh khí, mà nơi đây lại không khí trầm lặng, hoàng môn cung nhân người người đều cúi thấp đầu.

Phương Yên cũng sắc mặt trắng xanh, ngồi ở đó không nhúc nhích, nhưng khi nghe nói nàng đến đây, vội vàng đứng lên.

"Hoàng tỷ." Nàng ta nắm tay Vĩnh Gia liền khóc lên.

Vĩnh Gia nói: "Ta trước đó không biết chuyện này, đến bây giờ mới đến thăm ngươi được."

Phương Yên vội la lên: "Vậy ngươi gặp qua mẫu hậu chưa? Ngươi giúp ta cầu xin mẫu hậu, để mẫu hậu đi gặp Hoàng thượng chút."

Mấy ngày nay nàng ta rốt cục hiểu rõ kết cục của bản thân, không phải chỉ bị giam cầm, mà là bị phế đi, vị Hoàng hậu này nàng ta tổng cộng mới chỉ ngồi bảy năm, đúng nói bản triều, dù là tiền triều cũng chưa có nghe nói qua loại chuyện này.

Nàng ta đến cùng phạm vào sai lầm lớn gì mà phải bị trừng phạt như vậy?

Nếu nói có, vậy chính là không được cưng chiều như Phùng quý phi!

Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn giống tiên đế, bị sắc đẹp mê hoặc, Phùng Liên Dung như vậy, đến cùng có mấy phần nhiệt tình? Cũng chi là muốn lừa dối Triệu Hữu Đường, tương lai cho con mình lên làm Thái tử, nàng ta chỉ không dùng đúng biện pháp mà thôi, không có bắt được sai lầm của Phùng Liên Dung.

Nếu lại cho nàng ta một cơ hội, nàng ta sẽ không thất bại.

Nhưng vấn đề là, cơ hội này khó có nữa, nàng ta thất bại thảm hại, còn liên lụy đến con mình.

Nghĩ đến Triệu Thừa Dục, Phương Yên lại khóc rống lên: "Hoàng tỷ, Thừa Dục phải làm sao đây? Ta nếu bị phế đi, Thừa Dục còn có thể làm Thái tử sao?"

Vĩnh Gia an ủi: "Thừa Dục là đứa bé ngoan, Hoàng thượng vẫn rất thích hắn, bây giờ đấy, ngươi đừng tếp tục nghĩ đến những chuyện này." Nàng thở dài, ăn ngay nói thật: "Mẫu hậu đối chuyện này cũng bất lực, cho nên ngươi phải kiên cường chút, dù là đi lãnh cung, ngươi cũng phải nhớ kỹ, tương lai không phải không có tí cơ hội nào, ngươi đừng tái phạm sai lầm trước kia, nhiều nghĩ đến Thừa Dục."

Chân Phương Yên mềm nhũn, chậm rãi ngồi xuống: "Thật sự không có cách nào sao?"

Vĩnh Gia lắc đầu.

Nhìn nàng vẻ mặt như vậy, nhất định không phải lừa mình, nàng cũng không cần phải vậy, Phương Yên cắn môi một cái nói: "Cám ơn Hoàng tỷ hôm nay đến báo cho ta biết, tương lai Thừa Dục liền giao thác cho Hoàng tỷ."

Có lẽ đây là một lần cuối cùng nàng gặp Vĩnh Gia.

Phương Yên nản lòng thoái chí, cũng không còn gì khác để nói.

Vĩnh Gia thở dài, cáo từ rời đi.

Nàng quay đầu liếc nhìn Khôn Ninh cung một cái, lại quay lại nơi này, có lẽ nơi ày đã đổi chủ rồi đi?

Cuộc đời thật đúng là không ngờ được.

Lời này đối Phùng Liên Dung mà nói cũng giống vậy.

Trong Diên Kỳ cung, người khác đều rất cao hứng, Chung ma ma thường xuyên cười híp mắt, chỉ khi đi ra ngoài mới thu liễm chút, dù sao Hoàng hậu còn chưa bị phế, chủ tử nhà mihf cũng chưa phải Hoàng hậu, không thể để người khác cảm thấy lỗ mãng.

Mà Phùng Liên Dung thì lại tâm tư trùng trùng, còn bị Triệu Hữu Đường nhìn ra.

Hắn hỏi: "Có phải là vì lời đồn đãi trong cung không?"

Phế hậu là nhất định, còn về vị Hoàng hậu kế tiếp, không cần phải nói, người người đều cảm thấy là Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung mím môi một cái nói: "Thiếp thân hi vọng chỉ là lời đồn đãi, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương lần đó cũng là bị Trần quý nhân lừa, hiện thời Trần quý nhân đã bị Hoàng thượng ban chết, cần gì phải phế đi Hoàng hậu nương nương chứ?"

Trần Tố Hoa ở trong lao bị tra khảo vẫn gánh tất cả lên mình, cũng coi như có cốt khí, Triệu Hữu Đường liền sai người kéo ra chém. Trần gia đau mất một nữ nhi, nhưng cũng không dám phản kháng, còn phải khấu tạ Hoàng đế khoan hồng độ lượng, không truy cứu tội cả gia tộc.

Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: "Nàng ấy cũng không phải lần một lần hai, lại cho nàng làm Hoàng hậu, nàng không sợ ngày nào đó nàng ấy lại tìm nàng phiền toái à?"

Điều này làm Phùng Liên Dung không tiện phản bác.

Nàng đương nhiên không thích Phương Yên, nhưng Phương Yên bị phế, nàng biết hoặc ít hoặc nhiều cũng có liên quan đến mình, dù sao Triệu Hữu Đường là hướng về phía nàng, mà Phương Yên lại vô cùng chán ghét nàng, mới có thể tạo thành cục diện hôm nay.

Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nàng cũng không hi vọng Phương Yên bị phế.

Ở trong cung, Hoàng hậu bị phế, ý vị như thế nào, ai chẳng biết Phương Yên đời này xong rồi.

Đây là sự thật tàn khốc.

Triệu Hữu Đường cau mày nói: "Nàng lại mềm lòng cái gì, chuyện này như thế nào đi nữa cũng không liên quan đến nàng, nàng ấy là gieo gió gặt bão, Trẫm đã nhịn nàng ấy rất lâu rồi."

Phùng Liên Dung ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy ghét bỏ, nàng không khỏi nhớ tới đời trước, hai người này cũng tình cảm bất hòa, cho nên Triệu Hữu Đường mới thích Tô Cầm kia, chỉ là nàng chết sớm, cũng không biết chuyện sau đó, không biết sau đó như thế nào.

Thấy nàng sợ, Triệu Hữu Đường cũng không muốn nhắc lại chuyện này, dò hỏi: "Nàng cùng nàng ấy giải quyết lục cung, thật sự cảm thấy mệt à? Trẫm thấy nàng thường ngáp, có đôi khi lại ngủ sớm, Trẫm đến đây cũng không gặp được."

Phùng Liên Dung gật đầu: "Nào có không mệt, quản lý hậu cung thật sự không dễ, cho nên mấy năm nay Hoàng hậu không có công lao cũng có khổ lao."

"Được rồi!" Triệu Hữu Đường đánh gãy nàng, "Nàng đừng lại thay nàng ấy nói chuyện nữa, nàng bây giờ không biết lợi hại, như vậy một ngày nào đó bị nàng ấy lấy mạng, nàng dù có hối hận cũng không kịp."

Hắn quát to một tiếng, Phùng Liên Dung cũng sợ, không dám tiếp tục nói.

Triệu Hữu Đường thấy nàng nháy mắt, vẻ mặt ô tội, vẫn giống như tiểu cô nương, nhịn không được thở dài.

Nàng cái dạng này, có thể làm Hoàng hậu sao?

Nhưng Phương Yên bị phế, hậu vị hư không, tương lai thế nào cũng phải có Hoàng hậu.

Triệu Hữu Đường đau đầu, suy nghĩ một chút nói: "Nàng không phải cùng Tôn Tiệp Dư có chút giao tình sao, Trẫm nghĩ nàng ấy giúp đỡ nàng chút ít, đỡ phải sự vụ quấn thân, người cũng gầy."

Phùng Liên Dung lập tức cao hứng, nhanh chóng nói được.

Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật.

Xem ra nàng là thật sự không thích quản việc.

Đợi Triệu Hữu Đường đi rồi, Chung ma ma vội tiến đến gần, nói: "Vừa rồi Hoàng thượng hỏi nương nương, nương nương sao lại biểu hiện như vậy chứ!"

Bà là nhân tinh, tự nhiên nhìn ra ý của Triệu Hữu Đường.

Phùng Liên Dung khó hiểu: "Sao vậy?"

Còn hỏi sao vậy, Chung ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Hoàng hậu vừa bị phế, tự nhiên không qua bao lâu sẽ lập tân Hoàng hậu, trong cung này chẳng lẽ còn có người thích hợp hơn Phùng Liên Dung hay sao? Tự nhiên phải tự mình nắm chặt cơ hội.

Kết quả nàng lại vẫn nguyện ý kêu Tôn Tú cùng quản việc.

Chung ma ma tức giận nói: "Người khác đều muốn quyền càng to càng tốt, chủ tử đây là cái gì chứ." Bà hạ giọng, nhỏ như muỗi nói: "Hoàng thượng còn chưa muốn cho chủ tử làm Hoàng hậu đâu."

Phùng Liên Dung vội nói: "Ta cũng không muốn."

Chung ma ma nói: "Vậy vị chủ nhân kia là muốn cho ai làm Hoàng hậu? Nhưng chủ tử nghĩ qua chưa, người khác làm Hoàng hậu, Hoàng thượng dù sao cũng phải cho nàng một phần, về sau Hoàng thượng thường đi đến chỗ Hoàng hậu, chủ tử cũng không cần tức giận, không chừng còn nhiều thêm mấy vị Hoàng tử Công chúa đấy. À, đến lúc đó không chừng còn phải tuyển tú, tuyển chọn một chủ nhân tuổi trẻ xinh đẹp làm Hoàng hậu, cũng không phải là không được."

Vẻ mặt Phùng Liên Dung cũng có chút biến hóa.

Mấy năm nay, Chung ma ma nào không biết tâm tư của nàng, chủ tử nhà mình tuy rằng không có dã tâm gì, nhưng không thể nói không có lòng ghen tị của nữ nhân, nàng hiện đã quan với Hoàng thượng độc sủng, nếu thật xuất hiện một người, còn không biết như thế nào nữa.

Cái này gọi là ngồi nói chuyện không đau lưng.

Nàng giờ giả vờ hào phóng, sau này không chừng có lúc khóc.

Vạn nhất thật sự có một tân hoàng hậu hiền lành rộng lượng, tuổi trẻ xinh đẹp thì sao?

Chung ma ma là muốn đánh thức Phùng Liên Dung trước.

Phùng Liên Dung bị bà nói á khẩu không trả lời được.

Nhưng một lát sau, nàng hỏi: "Vậy làm rồi, sau này Hoàng thượng muốn tuyển tú, xuất hiện một sủng phi tuổi trẻ xinh đẹp thì sao?"

Loại chuyện như này, không phải làm Hoàng hậu liền có thể giải quyết.

Lần này đến Chung ma ma không thể trả lời.

Hai chủ tớ nhất thời đều không nói chuyện, người người đều có tâm tư.

Lại nói Phùng Mạnh An ở Ninh huyện, đang ở trong điền trang lượn quanh thì thấy Kim Thượng Văn đến đây. Kim Thượng Văn này là bạn tốt cùng trường của hắn, năm đó cùng nhau đậu cử nhân, hiện ở Ninh huyện làm Huyện lệnh, Phùng Mạnh An thấy hắn cười đến rạng rỡ liền hỏi: "Có chuyện gì tốt à?"

"Đối với ta là chuyện không được tốt lắm, nhưng đối ngươi mà nói, chính là chuyện vô cùng tốt."

Phùng Mạnh An nhíu mày: "Nói thử xem, nếu là thật, ta mời ngươi đi uống rượu!"

Kim Thượng Văn cười nói: "Ngươi thật đúng là tâm đại, Hà đại nhân kia mọi chuyện chống đối ngươi, ngươi còn có tâm tư nữa?"

"Tại sao không có tâm tư, ta cũng không sợ hắn, lại nói, nếu là tin tức tốt, uống rượu có tính gì." Hắn vung tay lên, "Mau nói đi."

Kim Thượng Văn nói: "Hoàng hậu bị phế, muội muội ngươi không phải Quý phi nương nương sao, cái này có được tính là chuyện vô cùng tốt không?"

Phùng Mạnh An há hốc miệng: "Còn có việc này?"

Muội muội kia của hắn là cái tính tính gì, hắn lại không rõ sao, đừng nói tranh cái gì, người khác không hại nàng bỏ mệnh, trong nhà đã phải thắp nhanh thơm cầu nguyện, nhưng hiện nay Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng tại sao lại ngã? Nghe nói trong cung cũng không có chủ nhân nào khác được sủng mà!

Vị Hoàng hậu kia rốt cục là có bao nhiêu ngu xuẩn, chẳng lẽ tự hại chính mình?

Dù sao, muội muội kia của hắn khẳng định là không thể nào đánh ngã Hoàng hậu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phùng Mạnh An truy hỏi, "Vậy Phương gia không dâng tấu chương à?"

"Phương gia không dâng, nhưng nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương từng dâng tấu chương, còn nói Quý phi nương nương mê muội Hoàng thượng, hại nước hại dân, ngược lại chọc giận Hoàng thượng, ngày hôm sau liền chiêu cáo thiên hạ phế Hoàng hậu, lý do thì không thấy viết, còn bãi quan ngoại tổ phụ nàng ta. Các tấu chương khác đâng lên, toàn bộ đều xịt, ngay cả rắm cũng đánh không ra, " Kim Thượng Văn cảm thán, "Cũng may Phương đại nhân thức thời, thấy vị nhạc phụ này của mình xuống ngựa liền không dám xuống tay, bảo vệ được mũ cánh chuồn. Theo ta ấy, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, đến cùng Thái tử vẫn còn là Thái tử mà."

Nói xong câu cuối, Kim Thượng Văn cảm thấy không đúng lắm, Thái tử nhưng là con của Phương Yên, mà Phùng Quý phi cũng có hai đứa con trai, hắn cười xấu hổ.

Phùng Mạnh An nói: "Ngươi nói cũng không sai, người mà, dù sao cũng phải lưu lấy một đường lui."

Hắn giả vờ như không nghe được câu kia, nhưng trong lòng cũng cân nhắc một phen.

Tương lai nếu muội muội làm Hoàng hậu, vậy quan hệ giữa Thái tử và hai vị Hoàng tử sẽ khó mà nói, đúng như Kim Thượng Văn nói, Thái tử là củi lửa của Phương gia, nhưng củi lửa này có thể cháy hay không cũng chưa biết chừng.

Phùng Mạnh An cười cười, cùng Kim Thượng Văn đi uống rượu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương