Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Đỉnh núi tuyết Bắc Tinh hùng vĩ rộng lớn, dãy núi nhấp nhô chạy dài hàng ngàn dặm, trên đỉnh mây gần khu dân cư nhất, có một người đán ông tóc dài chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó quan sát lục địa rộng lớn.

Tô Việt lưu loát nhảy xuống phi thuyền nhỏ, nhìn quanh bốn phía tuyết trắng mênh mông, rõ ràng cảnh sắc xa lạ lại như chứa một dấu ấn lạnh băng rất quen thuộc, giống như dòng máu ấm khắc sâu vào trong xương cốt và đông cứng khắp cơ thể, trong mảng ký ức mơ hồ còn sót lại vẫn còn tản mát ra một cảm giác ớn lạnh khó quên.

Cậu tạm thời không để ý tới loại bi thương nhàn nhạt thình lình thoáng qua này, như thể để lại ở chỗ này một nỗi tiếc nuối khôn tả, cậu cẩn thận suy đoán những vị trí mà thuốc gốc của khả năng được cất giữ, từ từ tiếp cận người khởi xướng nguy hiểm lần này.

Chu Lập Ngôn nhận ra động tĩnh phía sau, hắn xoay người lại khóe môi mỉm cười, nói: "Em đã đến rồi."

Tô Việt giương mắt nhìn hắn, lập tức hỏi: "Lô thuốc gốc kia để ở đâu?"

Chu Lập Ngôn: "Đừng lo lắng, nếu em đã đến rồi, tôi cũng không muốn chết, tôi luyến tiếc em."

Tô Việt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cậu nhẹ nhíu mày, nói: "Anh đã đổ thuốc gốc ra?"

Chu Lập Ngôn dùng tay vén tóc mái bên tai, nói: "Người bình thường không thể ngửi được mùi này, em là vì trước kia bị Triệu Đình Uyên thành công hãm hại, cơ thể tự tiết ra phản xạ cảnh báo sao? Khó trách rất nhiều thủ đoạn mạnh mẽ áp lên người em thường chỉ có thể có hiệu lực một lần."

Hắn mang theo một tia tiếc nuối nói: "Yên tâm đi, chút thuốc này đối với cơ thể không có tác dụng, tôi chỉ đổ ra một chút thôi, ai bảo em đến muộn làm tôi tức giận, trừ khi tôi chết đi, những lô thuốc đó mới có thể bị đổ ra toàn bộ dưới sự điều khiển của máy móc đã được lập trình."

Ngụ ý là nếu Tô Việt lại tới trễ thêm một chút, hắn sẽ tiến hành đổ một lượng lớn xuống, không chút quan tâm đến hậu quả. Hoặc là nếu hắn bị tập kích chết ngoài ý muốn, loại thuốc cực kỳ độc hại này sẽ nhanh chóng làm ô nhiễm cả khu vực này.

Tô Việt bình tĩnh chậm rãi tiến lên, Triệu Thanh xuống khỏi phi thuyền trước tiên đã đi tìm nơi cất giữ thuốc gốc, hẳn là ở cách đó không xa.

Chu Lập Ngôn thấy Tô Việt không làm động tác quỳ xuống nhận sai, thoáng thở dài mở miệng: "Nó đã nói hết chuyện quá khứ với em rồi? Nó nhất định lưu trữ rất nhiều chứng cứ và tài liệu, điểm này tôi không có cách nào phủ nhận, những chuyện xảy ra trước kia tôi rất xin lỗi."

Chu Lập Ngôn chân thành tha thiết mà thẳng thắn nói: "Phía trước cố ý giấu giếm em là tôi không tốt, tôi là quá lo lắng em sẽ rời khỏi tôi, cũng lo lắng giữa chúng ta lại một lần nữa phát sinh hiểu lầm và mâu thuẫn, tôi không muốn em lại rơi vào tình trạng tự trách và điên loạn nữa, tôi đều là vì em mà suy nghĩ."

Tô Việt chưa xem tài liệu, nhưng kết hợp với lời này của Chu Lập Ngôn, chân tướng sự thật có lẽ không khác biệt lắm với những lời đoàn trưởng Ám Nha đã nói, hẳn là cũng có một ít bằng chứng còn chưa đưa ra.

Vị "Ân nhân cứu mạng" này quả nhiên có vấn đề, ánh mắt cậu lạnh lùng, có chút buồn cười nói: "Nói như vậy tôi nên cảm ơn anh sao?"

Chu Lập Ngôn dùng ngữ khí chân thành nói: "Tôi không mong em cảm ơn, chỉ là rõ ràng có thể cho em tránh phải nhớ lại những chuyện đó, cứ như vậy an an ổn ổn mà trôi qua một đời, nhưng Triệu Thanh lại một hai hung hăng muốn hành hạ em."

Hắn ra vẻ ân cần: "Đến tột cùng ai là người thật sự tốt với em? Đến tột cùng ai mới có thể cùng em làm bạn kề vai sát cánh cùng em? Tôi tin em có thể đưa ra phán đoán chính xác."

Tô Việt nhìn người trước mặt, cuối cùng hỏi một câu: "Khi tôi mở mắt ra thấy anh đang lén lút giấu một ống kim tiêm, trong đó là chứa dung dịch thuốc tinh thần này sao?"

Đồng tử Chu Lập Ngôn nhanh chóng co rút lại, bờ môi hắn run run vài cái, không dám tin nói: "Em nhìn thấy rồi?"

Tô Việt: "Động tác của anh rất nhanh, vẻ mặt phản ứng cũng rất tự nhiên, tôi không muốn vạch trần ngay, là muốn xem xem mục đích tiếp theo của anh là gì."

Đáy mắt Chu Lập Ngôn xẹt qua vài phần hoảng loạn, hắn có gắng trấn định giải thích: "Đó chỉ là dịch dinh dưỡng bình thường, tôi muốn giúp em xoa dịu vết thương một chút, không ngờ còn chưa ra tay em đã tỉnh lại, tôi thật sự chỉ muốn giúp em mà thôi."


Tô Việt không chút lưu tình đánh gãy lời hắn nói: "Khi anh ấn kim tiêm để phun ra giọt thuốc đầu tiên, cũng đã để lại dấu vết trong không khí."

Chu Lập Ngôn tức khắc im bặt, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Tô Việt lúc ấy sẽ tỉnh lại nhanh chóng, lại còn nhạy bén như vậy, lại còn có thể chịu đựng không nói, hoàn toàn xem hắn như một tên hề đang cầm kịch bản mà diễn.

Có thể phát hiện Tô Việt còn sống ở vùng đất bị thiêu trụi kia, là một bất ngờ ngoài ý muốn, cũng là tính huống trong dự kiến, suy cho cùng đây cũng là vũ khí mạnh nhất cho đến nay trong lịch sử của Bộ vũ trang, là tinh anh đứng đầu của trung tâm bồi dưỡng nhân tài, cũng là tác phẩm kiệt xuất hắn đã hao phí vô số tâm huyết mới chế tạo thành công.

Chiến lực vượt cả cấp A không thể đo lường được mức giới hạn cao nhất, có nghĩa là khả năng trên người Tô Việt là vô hạn.

Đây cũng là lý do vì sao bộ trưởng Tiêu đem hết sức đấu tranh cho chức vị của hắn, vì thế có thể tha thứ cho rất nhiều sai lầm mà hắn mắc phải, nhưng nếu xác nhận hắn bắt đầu mất khống chế, không nghe chỉ huy, liền phải toàn lực ứng phó nhân lúc còn sớm đem hắn giải quyết sạch sẽ, để tránh lưu lại tai họa nghiêm trọng.

Chu Lập Ngôn thống khổ mà nói: "Em không tin tôi, em trước nay đều không tin tôi!"

Tô Việt nhàn nhạt đáp: "Cũng chưa chắc, ví dụ như tôi tin anh đang tích trữ một lượng lớn thuốc gốc, cũng tin anh thật sự sẽ lấy loại thuốc đặc biệt đó dùng lên người người bình thường, càng tin anh sẽ không để ý đến chết sống của người khác, không biết vì sao, tôi luôn tin rằng anh chính là loại người có thể làm ra chuyện này."

Chu Lập Ngôn khóc không ra nước mắt, hắn vươn tay muốn chạm vào Tô Việt, lại có chút sợ hãi mà ngừng giữa không trung, hắn nói: "Tôi vốn không phải người nhiều lời, nhưng tôi sẵn sàng cùng em nói một ngàn lần, một vạn lần, tôi rất yêu em, tôi đem tình yêu em trở thành sinh mệnh của mình, mặc dù quá khứ tôi đối với em vô cùng nghiêm khắc, nhiều lần đánh đập và giáo huấn, cũng là vì muốn giao lưu với em nhiều thêm một chút mà thôi."

Hắn nâng chiếc cằm trắng nõn, vẫn duy trì tư thế cao ngạo, nói: "Chẳng lẽ em không yêu tôi sao? Em không thích đau đớn, nhưng sẽ vì tôi chịu đựng đau đớn, ở bên nhau nhiều năm như vậy, tâm ý của em tôi sớm đã nhận ra rồi."

Tô Việt trầm mặc hồi lâu, một người rất khó có thể sửa được quan niệm mà người khác đã mất hơn hai mươi năm để thiết lập, cậu nói rõ ràng đơn giản: "Anh nên tranh thủ thời gian để lại vài lời cuối cùng, nói không chừng về sau có thể làm bằng chứng được sử dụng trước tòa."

Chu Lập Ngôn nói nhiều như vậy cũng không thể lay động nam nhân trước mặt, cho dù là mất trí nhớ cũng không thể kéo cậu về lại bên người, Chu Lập Ngôn cắn chặt môi, để lại một vệt máu không cam lòng, nói: "Là bởi vì Triệu Thanh sao? Cái tên lính đánh thuê nham hiểm độc ác đó làm lòng em rung động, mất cả lý trí!"


Tô Việt cúi đầu nhìn máy truyền tin, Triệu Thanh vừa gửi đến một tin nhắn mới, anh đã tìm được và phá hủy những thiết bị được lập trình đổ thuốc kia, cũng liên hệ với phi thuyền phía chính phủ đến để tịch thu và tiêu hủy số thuốc bất hợp pháp ấy.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là app Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Tô Việt yên lòng, đang muốn ra tay xử lý tên giáo sư Chu này, không ngờ vừa tiến lên một bước đã bị người ấn bả vai.

"Để đó cho tôi." Âm thanh Triệu Thanh mang theo ý lạnh thấu xương, anh khoác gió tuyết lướt qua người Anh Vũ, bước đến trước mặt Chu Lập Ngôn. Trong ánh mắt dần dần hoảng sợ và sụp đổ kia, anh cười như không cười mà nói "Tao đã sớm muốn cùng mày nói về vấn đề dạy dỗ trước đây liên quan đến Anh Vũ, giáo sư Chu, xin chỉ giáo nhiều hơn được không?"

Chu Lập Ngôn lui về sau vài bước, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, hắn xoay người vừa lăn vừa bò muốn cách xa Triệu Thanh một chút, đây là Quạ Đen trong truyền thuyết, là tay súng kẻ địch nghe tên đã sợ vỡ mật, nổi tiếng là u ám lạnh lùng, tàn nhẫn độc ác.

Hắn đã gặp qua Triệu Thanh tinh thần chiến đấu nghiêm nghị, thần thái sáng láng tư thế oai hùng, cũng từng thấy qua Triệu Thanh bị bắt treo lên, hấp hối như một trò hề, hắn có thể không kiêng nể gì mà nhục mạ cùng nguyền rủa Quạ Đen, nhưng khi đối đầu trực diện chỉ trong nháy mắt bị dọa cho chân cẳng mềm nhũn.

Chu Lập Ngôn hét trong tuyệt vọng: "Không!!!"

Chu Lập Ngôn nhìn về phía Tô Việt cầu xin, Tô Việt do dự một chút, nói với Triệu Thanh: "Anh muốn giết hắn?"

Triệu Thanh nhướng mày, hỏi ngược lại: "Không được?"

Tô Việt mỉm cười nói: "Không phải, muốn nhắc nhở anh dính máu loãng tay sẽ dễ bị đông lạnh, chú ý giữ ấm một chút."

Triệu Thanh không nói gì, chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó mang một đôi bao tay chiến đấu mỏng màu đen vào, Anh Vũ nói không sai, làm dơ tay rồi sau này sao có thể lột hải sản cho Anh Vũ nữa?

Chu Lập Ngôn tiếng kêu rên vang vọng khắp chân trời, gần như khiến Tô Việt nghi ngờ hắn có thể dựa vào tiếng hét của bản thân gây ra một trận tuyết lở, trải qua một thời gian rất lâu, lâu đến mức Tô Việt đã lặp lại động tác kiểm tra nơi cất giữ loại thuốc đặc biệt đó và thiết bị máy móc tự động, Triệu Thanh mới cởi đôi bao tay ướt sũng máu, mang theo châm chọc ném lên mặt Chu Lập Ngôn.

Vẫn là quá lời cho hắn, Anh Vũ bị tra tấn nhiều năm như vậy, cứ như vậy kết thúc và khép lại, làm người cảm thấy có chút chưa đã thèm. Triệu Thanh tận dụng mọi khả năng kéo dài thời gian chết của Chu Lập Ngôn, nhưng vị giáo sư chuyên phạt người này thật sự quá vô dụng, sức mạnh ý chí của hắn chỉ sợ còn không bằng một phần ba học trò của hắn.

Sau khi bảo đảm sẽ có người tới thu dọn hiện trường, Triệu Thanh xoay người chuẩn bị mang Anh Vũ về khách sạn nghỉ ngơi, bây giờ còn cách hừng đông một khoảng thời gian, dù cho không tính làm gì cũng có thể nằm trong ổ chăn thư giãn một lúc, bệnh nhân mất trí nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt.

Anh mới vừa đi được vài bước về phía Anh Vũ, đột nhiên thần sắc biến đổi, bên tai nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, đồng tử anh co rút lại, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Anh Vũ đã lao về phía anh.

Chu Lập Ngôn trước khi chết còn để lại phương án dự phòng, hắn đem nhịp tim thông qua chế độ điều khiển từ xa liên kết với kíp nổ của quả bom được chôn dưới lớp tuyết sâu, mười giây sau khi tim ngừng đập nhiều quả bom siêu nhỏ sẽ đồng thời phát nổ, đủ để chôn vùi tên hung thủ không kịp rút lui.

Tô Việt ấn Triệu Thanh dưới thân mình, chiến lực nháy mắt bạo phát vượt qua giới hạn cấp A, cậu chống được những tia lửa nổ tung và tuyết bay đầy trời, ở biên giới giữa sống và chết thiết lập một tuyến phòng thủ.

Cú nổ cực lớn đã đánh văng hai người ra xa hàng chục mét, Tô Việt bị chôn trong đống tuyết trắng, quanh thân bị tuyết lạnh bao phủ, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo giống như đã từng trải qua, ký ức dao động kịch liệt bắt đầu nhanh chóng khôi phục, cậu cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện, nhưng do toàn bộ sức lực bạo phát, cậu kiệt sức đến mức trước mắt tối sầm lại, tinh thần lại xuất hiện từng trận hoảng hốt.

Tô Việt khẽ nhíu mày, khó khăn phục hồi lại tinh thần sau đó theo bản năng muốn ôm Triệu Thanh vào lòng, lại phát hiện lòng ngực trống không, cậu hơi kinh ngạc muốn đứng lên phủi hết lớp tuyết trên người để xem xét tình hình, đột nhiên phát hiện tầm nhìn bắt đầu không ngừng dâng lên cao, như thể linh hồn đã rồi khỏi thể xác đang lơ lửng phía trên.

Cậu cẩn thận nhìn xuống, phát hiện bóng dáng của vài thành viên Ám Nha, đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào cậu qua lớp tuyết dày, đánh đấm chửi mắng, địa điểm quen thuộc, cách chết quen thuộc, truy binh quen thuộc.

Tô Việt không nhịn được ngẩn người, khi cậu lần nữa mở mắt lại là quay về thời điểm cậu chết thảm ở kiếp trước?

Editor: đừng quá buồn nè, cho mấy bồ yên lòng là kết HE nhe! Còn phải cầu hôn đám cưới gì đó nữa chứ hehe

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương