Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
-
Chương 72
Ăn xong quả lê không sót lại chút gì, Chu Lập Ngôn đứng dậy đi vào phòng bếp đem đồ ăn đã nấu xong bưng ra, thịt bò nấu thái lát, trứng gà chiên mềm mịn, dùng nước sôi luộc mềm rau rồi rưới nước tương và tỏi phi thơm lên, còn có một nồi canh hầm ngọt thanh, được bày đầy trên chiếc bàn tròn, mang theo mùi khói lửa nhân gian giản dị tự nhiên.
Hắn cười cười hỏi: "Đoàn trưởng Triệu có muốn ở lại ăn cơm không? Vừa hay nếm thử tay nghề của tôi."
Đổi thành người khác có lẽ sẽ tức giận xoay người bỏ đi, bị những lời nói đó dao động cũng sẽ ngại với tình cảm này mà không đến nữa, tránh cho bị người răn dạy và xua đuổi, lưu lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.
Nhưng Triệu Thanh thân là một người lính đánh thuê Tinh Tế, trước nay không có thói quen chắp tay dâng cho người khác, anh duỗi tay muốn đem Anh Vũ đi, nhưng trong nháy mắt vừa chạm vào cơ thể Anh Vũ, anh lo lắng vấn đề phản ứng của người mất trí nhớ, ngược lại trở tay đặt lên vai Anh Vũ, đứng đắn hỏi cậu: "Các cậu vẫn luôn như vậy cùng ăn, còn có cùng ngủ với nhau sao?"
Hai chữ cuối cùng còn hơi nhấn mạnh, đầu ngón tay Triệu Thanh mang theo chút lực, xuyên thấu lớp vải cotton đem nhiệt độ cơ thể mình khắc lên vai Tô Việt, anh không để ý đến lời mời của Chu Lập Ngôn, đôi mắt không thấy đáy chỉ chứa đựng một người là Anh Vũ.
Chu Lập Ngôn không nghĩ tới người này có thể hỏi trắng trợn, thật hồn nhiên giống như không màng một mảnh chân tình có khả năng sẽ bị giẫm đạp, là biểu hiện vừa rồi của hắn chưa đủ mạnh sao, không cách nào đánh lui được con Quạ Đen hung ác xảo trá này sao?
Tô Việt có chút không hiểu trả lời: "Chúng tôi chỉ là tạm thời thuê chung, ngày thường đều ăn riêng, hơn nữa có ba phòng ngủ một phòng khách, vì sao phải chịu chật chội ngủ chung?"
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời, còn lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, tránh cho hành động bốc đồng dưới cơn xúc động, không ngờ nghe được một câu trả lời phủ nhận, 3 món 1 canh này là Chu Lập Ngôn tự quyết?
Triệu Thanh lúc này mới nhớ tới, khi Tô Việt mời anh về từ trong ngỏ nhỏ, cậu có nói qua có thể ngủ ở phòng dành cho khách, vốn tưởng rằng chỉ là lời nói khách sáo, đưa sơn ca đến cửa nhất định là muốn hưởng thụ một phen, thì ra thật sự là có một gian phòng cho khách.
Cơn giận của Triệu Thanh dịu đi một chút, nhưng vẫn không quá vui vẻ, anh không biểu hiện ra ngoài, cũng không cần phải làm Anh Vũ thấy chướng mắt, hiện tại tốt nhất vẫn là nên kéo gần quan hệ lại hơn một chút.
Nếu không cần thiết, anh không muốn dùng vũ lực ép Anh Vũ về, Triệu Thanh ngay thẳng nói: "Nhìn thấy đồ ăn nhiều như vậy, là tôi hiểu lầm, thật xin lỗi."
Hiểu lầm Anh Vũ và giáo sư Chu cùng ăn cùng ngủ, nếu sau này bị nhắc lại, thật là một điều ghê tởm.
Tô Việt bất đắc dĩ nói: "Lập Ngôn mỗi lần đều thích làm rất nhiều đồ ăn, tôi khuyên hắn tìm một người khách trọ cùng chia sẻ thức ăn, chia sẻ tiền thuê nhà, hắn vẫn luôn không muốn, có đôi khi ăn không hết phải đổ bỏ, quá lãng phí."
Tô Việt trước sau vẫn không đồng ý hành vi lãng phí đồ ăn, tuy rằng người khác có tiền có thể tùy ý tiêu xài, nhưng cách làm này thật sự không nên được khuyến khích.
Chu Lập Ngôn cố ý lừa gạt Triệu Thanh thất bại, trên mặt không có chút xấu hổ vì bị vạch trần, hắn lại cười nói: "Sao có thể trách tôi lãng phí? Mỗi lần đều mời cậu cùng nếm món ngon, nhiều lần đều bị cậu từ chối, theo lý thuyết lãng phí đồ ăn phải là cậu mới đúng."
Tô Việt bình tĩnh nói: "Tôi cũng đã nói nhiều lần, tôi không có thói quen cùng người khác dùng cơm."
Chu Lập Ngôn lau lau tay vừa mới rửa dụng cụ làm bếp, thấp giọng nói: "Phải không?"
Hắn rũ mắt, tựa hồ có chút khó chịu: "Cho dù tôi ăn nói khép nép vì cậu mà rửa rau nấu canh, cũng không thể làm cậu hồi tâm chuyển ý, một lần nữa đứng bên cạnh tôi sao? Rõ ràng trước kia chúng ta thân mật khăng khít cỡ nào, cậu thuộc về tôi, tôi cũng thuộc về cậu."
Triệu Thanh cười lạnh một tiếng, xen lời hắn: "Giáo sư Chu, tuy rằng thân thể cháy đen như than kia của mày được dùng kỹ thuật tái tạo tế bào để chữa trị tốt, nhưng bộ não bị đốt cháy của mày rõ ràng vẫn chưa khôi phục, sao lại bắt đầu ăn nói nhảm nhí rồi, bịa đặt tin đồn thất thiệt như thế?"
Chu Lập Ngôn trong lòng biết rõ Triệu Thanh tìm tới cửa, hôm nay nhất định không nhân từ, ngữ khí hắn kiên định nói với Tô Việt: "Mặc dù trực tiếp đắc tội một người lính đánh thuê cường đại, có khả năng sẽ trực tiếp bị treo cổ, tôi cũng không nghĩ sẽ lừa em, đoàn trưởng Triệu là kẻ thứ ba chen chân vào giữa chúng ta, lời y nói em đừng dễ dàng tin tưởng."
Triệu Thanh lười phản ứng đến hắn, giương mắt nhìn về phía Tô Việt, hỏi: "Em tin hắn sao?"
Tô Việt hậu tri hậu giác hỏi lại một câu: "Lập Ngôn nói anh là tiểu tam? Vậy rốt cuộc quan hệ giữa anh và tôi là gì?"
Triệu Thanh muốn nói "Tôi là đoàn trưởng của em", nhưng câu trả lời này không phù hợp với lời buộc tội của Chu Lập Ngôn, nên trả lời thế nào mới tốt?
Nói anh là bạn đời của Anh Vũ? Nhưng không có tín nhiệm, không có danh phận, không có thổ lộ tình cảm, hai người sao có thể coi là bạn đời?
Hay là nói anh là mục tiêu trong nhiệm vụ của Anh Vũ, Anh Vũ là người nằm vùng ẩn nắp bên cạnh anh? Âm thầm giao tranh, đối thủ của nhau, âm mưu tầng tầng lớp lớp, từng bước nảy sinh nghi ngờ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Thanh không biết nên trả lời vấn đề tưởng chừng như đơn giản này như thế nào, dường như anh không có một thân phận đủ tư cách nào để bên cạnh Anh Vũ.
Tô Việt lẳng lặng chờ đợi Triệu Thanh trả lời, một bên Chu Lập Ngôn che dấu đáy mắt đắc ý, hắn nghiêm túc nói: "Tô Việt, tôi không lập tức đuổi y đi, là muốn để lại xem có thể kích thích xem trí nhớ của em khôi phục hay không, không ngờ sau khi nói ra em vẫn không nhớ nổi, nhân phẩm của y một chút cũng không tốt, tùy ý chiếm hữu đồ vật của người khác đồ vật, là một tên tội phạm tham lam độc ác."
Sắc mặt Tô Việt không đổi mà nói: "Anh ấy là tôi mời về làm khách, thời điểm cùng nhau thuê nhà đã nói qua, có thể mang bạn về ở không quá ba ngày, nếu anh thật sự không chịu được người ngoài, chúng tôi sẽ ở khách sạn."
Cậu kéo tay Triệu Thanh từ bả vai mình xuống, nói: "Anh có thể đến khách sạn từ từ nghĩ, tiền phòng tôi trả."
Đôi mắt Triệu Thanh tối sầm, nhỏ giọng xác nhận: "Em cái gì cũng không nhớ, vẫn đồng ý cùng tôi ra ngoài thuê phòng sao?"
Anh Vũ đây là ý thức tỉnh lại, có dấu hiệu khôi phục ký ức sao? Chỉ là đối với một nam nhân mang theo tâm thế muốn thử, trong bầu không khí vô cùng xa lạ có ý đồ dùng cơ thể thức tỉnh người, dù là Triệu Thanh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, giống như anh thật sự trở thành sơn ca nửa đêm đi tìm khách, bị người dễ dàng cởi hết tùy ý tìm tòi nghiên cứu.
Cho nên nên dùng tư thế gì mới có thể làm Anh Vũ cảm thấy quen thuộc đây? Cũng phải cẩn thận khống chế cường độ, lỡ như làm bị mất trí nhớ, kinh nghiệm không đủ phong phú Anh Vũ bị kẹp khóc thì phải làm sao? (ủa anh??? :))))
Tô Việt từ trong phòng cầm bộ quần áo theo thay, nói: "Yên tâm đi, thuê hai phòng tôi vẫn có tiền, sẽ không đem anh thế chấp ở nơi đó.".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Thuê hai phòng? Ngọn lửa trong lòng Triệu Thanh thật vất vả mới bùng cháy lên một chút nay lại vô tình bị dập tắt.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhìn không ra chút nào mất mát hay chán nản, trầm giọng hỏi: "Em không nghi ngờ tôi có ý đồ xấu sao?"
Tô Việt cười cười, tràn đầy tự tin nói: "Đây không phải cho anh cơ hội tự chứng minh trong sạch sao, chỉ là đi ra ngoài một đêm thôi, các anh ở trong phòng giương cung bạt kiếm cũng không phải cách, chẳng lẽ tôi còn bị anh nuốt sống được sao?"
Triệu Thanh yết hầu khẽ động, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài cửa. Anh thật sự một phút một giây cũng không muốn ở chung phòng với Chu Lập Ngôn, nếu không phải còn chưa làm rõ sự thật, lại không muốn dùng máu và bạo lực kích thích Anh Vũ, anh sẽ vặn gãy cổ tên giáo sư Chu này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là app Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Triệu Thanh lấy máy truyền tin, gửi tin cho những người khác giải thích tình huống, dò hỏi Độc Nhận và Tiêu Đàm có gặp qua trường hợp này không, tốt nhất có thể lập tức chạy tới kiểm tra thân thể cho Anh Vũ, những người khác tại chỗ đợi lệnh không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu quá nhiều người đến có khả năng sẽ làm Anh Vũ còn chưa ổn định kinh sợ.
Lỡ như người lại chạy mất, còn cố ý trốn tránh anh, thì Triệu Thanh thật không có cách gì có thể nhanh chóng tìm được rồi.
Xong xuôi những việc này, anh nghĩ nghĩ, hay là đặt một phòng khách sạn năm sao hàng đầu ở gần đây, lại đặt một bữa tiệc hải sản đặc biệt nhất, hiện tại nhìn qua Anh Vũ có vẻ không có nhiều tiền, nhất định là rất lâu rồi chưa được ăn gì ngon.
Tạm thời không quen ăn uống cùng người khác cũng không sao, anh có thể ra ngoài canh giữ cửa, chờ Anh Vũ ăn xong mới tiến vào.
Tô Việt mặc áo khoác chuẩn bị đi, lại bị Chu Lập Ngôn xông tới ngăn cản, hắn run rẩy bả vai, hỏi: "Vì sao em đồng ý ra ngoài với y, tôi đã vì em làm đến thế này, còn có nơi nào em thấy không hài lòng?"
Tô Việt có chút không hiểu trả lời: "Hai người các anh nói đều có lý, tôi chỉ có thể tách ra để phán đoán không thể chỉ tin một phía."
Chu Lập Ngôn đỏ mắt, vô cùng ủy khuất nói: "Tôi thừa nhận trước kia tôi làm không tốt, nhưng tôi đã biết sai rồi, sau này đều sẽ nghe em, thậm chí nguyện ý nằm trên giường tùy em làm điều mình muốn."
Hắn nhấn mạnh: "Rất nhiều người muốn chạm vào tôi đều cầu mà không được, em biết hiện tại mình có được báu vật quý giá cỡ nào không?"
Tô Việt trầm mặc một chút, nói: "Lập Ngôn, anh trước tiên ăn một chút gì đi, đồ ăn đều nguội rồi."
Chu Lập Ngôn cảm động nói: "Trong lòng em có tôi, em không lừa được chính mình, em vẫn quan tâm tôi, hơn nữa vẫn luôn kêu tôi là Lập Ngôn, đủ để chứng minh em đối với tôi vẫn tồn tại tình yêu."
Sau khi Tô Việt tỉnh lại, hắn không ngừng lặp lại quá trình tẩy não, cố gắng đóng gói quá khứ của họ che giấu bằng lớp nguỵ trang ngọt ngào, khung cảnh hòa bình giả tạo, rốt cuộc lúc này cũng có hiệu quả.
Hắn cảm tạ trời xanh, ban cho hắn cuộc sống mới, cũng ban cho hắn cơ hội cứu vãn mọi thứ.
Tuy rằng thí nghiệm cơ thể người của Phương Trường Thanh rất buồn cười, rõ ràng hắn vẫn luôn mâu thuẫn với Phương Trường Thanh, cũng rất khinh thường những kỹ thuật như tái tạo tế bào, nhưng nghĩ đến kết quả nên vẫn còn muốn tận dụng đối thủ để sửa chữa cơ thể hắn, đồng thời cũng mang lại giá trị rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu Lập Ngôn trước sau luôn khinh thường Phương Trường Thanh, cái loại công nghệ chỉnh sửa cơ thể người này không bằng thuốc kích thích tinh thần vừa nhanh vừa mạnh, hơn nữa chỉ cần dùng thuốc liên tục, sẽ không xuất hiện bất kỳ di chứng nguy hiểm nào cho tính mạng, chính là một khi chấp nhận chỉnh sửa, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn rất nhiều, có đôi khi thật ra là mất nhiều hơn được.
Trở thành một con chó hung hãn lại đoản mệnh có thể có bao nhiêu giá trị? Còn không bằng cả đời uống thuốc, trở thành một vũ khí mạnh mẽ bền bỉ.
Chu Lập Ngôn biết hắn sống không được bao lâu, khả năng chỉ là mười mấy năm, nhưng như vậy là đủ rồi, Tô Việt một tiếng "Lập Ngôn" là có thể an ủi nội tâm không cam lòng của hắn, bọn họ sẽ một lần nữa quen nhau, hiểu nhau yêu nhau, chờ sau khi hắn chết còn sẽ dùng một phần ốm yếu đoản mệnh này làm Tô Việt áy náy cả đời khó quên.
Tô Việt liếc nhìn giáo sư Chu, nhàn nhạt giải thích: "Tôi nhắc nhở anh chỉ là không hy vọng đồ ăn lại bị lãng phí, gọi anh là Lập Ngôn là bởi vì tôi không muốn gọi tên đầy đủ của anh."
Lòng Giáo sư Chu có dự cảm, hỏi rõ: "Bởi vì gọi tên đầu đủ của tôi em sẽ cảm thấy xa lạ sao?"
Tô Việt lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không biết vì sao, gọi tên đầy đủ của anh sẽ làm tôi dâng lên sát ý."
Giọng nói của cậu không tính là lạnh lùng, chỉ là mang theo chút hờ hững nhàn nhạt, nhưng đôi mắt sâu thẳm làm người nhìn không thấu lại không mang theo chút cảm xúc nào.
Chu Lập Ngôn cứng đờ người, theo bản năng lui về sau một bước, hắn thấy cửa phòng trước mặt đóng lại, ảo tưởng tình cảm ngọt ngào nháy mắt tiêu tan, vừa rồi đột nhiên hắn sởn tóc gáy chỉ là ảo giác của hắn đúng không? Như thể một con heo con dê bị nhốt bên trong lòng, chỉ chờ ngày tên đồ tể quyết định cắt tiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook