Bốn mươi phút sau.

Lục Dương liền đến nói.

Nhìn vào tấm bảng 'Jiamei Media', Lục Dương biết mình đã không đến nhầm chỗ.

"Đi thôi."

Lên lầu ba.

Phát hiện một công ty.

Nhìn bên ngoài công ty, không giống như công ty đa cấp lắm.

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Nhìn thấy một đám người Lục Dương, một người trẻ tuổi đi tới hỏi.

"Tìm người."

Lục Dương quẳng xuống một câu, liền không để ý tới hắn nữa.

Sau đó liền bước vào một căn phòng nào đó tìm người.

Nam tử muốn chạy lên ngăn cản nhưng lại bị một nam sinh cản lại.

"Cút ra chỗ khác."

Nam sinh to lớn đẩy bảo vệ một cái, khiến hắn lảo đảo ngã xuống, nhìn xem mấy hán tử cao lơn, hắn không dám nói gì nữa.

Tìm toài mấy căn phòng, đều không có ngươi, nhân viên cũng không có một ai, Lục Dương phát hiện nơi đây khẳng định có vấn đề.

Phía trước truyền đến âm thanh cãi nhau.

Lục Dương nghe xong, liền biết đằng trước là Lữ Tiểu Vũ.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bước nhanh về phía trước, đem cửa phòng một cước đạp ra.

Lục Dương xông vào, quả nhiên nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ ở bên trong, đối diện còn một nam một nữ, nữ nhân còn cầm trên tay chiếc điện thoại của Lữ Tiểu Vũ.

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Nhìn thấy Lục Dương đạp cửa xông vào, sau lưng còn có một đám gia hỏa bất thiện, nữ nhân kia hoảng sợ hét lên một tiếng, trên mặt nam nhân lộ ra thần sắc bối rối.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ.

Nhìn thấy Lục Dương đã đến, Lữ Tiểu Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói ra: "Bọn họ là lửa đảo, hôm nay ta tới đây để phỏng vấn, bọn họ nói trước khi phỏng vấn cần chụp hình, ta liền đông ý, chụp xong thì họ đòi ta phí chụp ảnh ba ngàn tệ, ta liền không đưa, bọn họ liền đoạt điện thoại của ta."

Nghe được Lữ Tiêu Vũ nói như vậy.

Lục Dương biết nàng ăn phải cú lừa rồi.

Loại mánh khoe lừa đảo thế này, mười năm sau vẫn còn tồn tại như trước, truyền thông không biết đưa tin về việc này bao nhiều lần, nếu là ở mười năm về sau, có lẽ Lữ Tiểu Vũ đã phát hiện từ sớm.

"Trả lại điện thoại cho nàng."

Lục Dương nhìn vào nữ nhân cầm điện thoại, lạnh lùng nói.

"Không trả tiền thì đừng có mà nghĩ cầm được điện thoại." Nữ nhân này thể hiện bộ dạng tự tin.

Nàng cảm thấy đám người Lục Dương chỉ là sinh viên, mặc dù nhiều người, nhưng cũng không cần phải sợ.

"Không biết sống chết."

Lục Dương tiến tới.

Đưa tay.

"Đùng!"

Một bạt tai trực tiếp dính lên mặt của nàng.

Thân thể nữ nhân nghiêng một cái, không đợi nàng đứng vững, hắn lại đã tới một cước, trực tiếp làm cho nữ nhân lừa đảo nằm trên mặt đất, Lục Dương đi lên, cầm một cái ghê bên cạch, giơ lên trên đầu nàng, hung hắn nói: "Hỏi lại ngươi một lần nữa, có trả hay không?"

"Thật độc ác." Những sinh viên đi theo Lục Dương đều thấy cảnh này, không tự chủ đều hít lấy một hơi, bọn hắn không nghĩ tới, ông chủ của mình lại ra tay độc ác đến như vậy.

Nam nhân trung niên kia cũng không dám chạy tới giúp đỡ, hắn liền chạy tới núp ở một nơi trong góc, khuôn mặt lộ rõ sợ hãi.

"Đưa, ta đưa...."

Nữ nhân này cuối cùng cũng nhìn rõ tình thế rồi.

Tên này chính là một tên điên, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại đi động cho Lữ Tiểu Vũ.

Cầm được di đồng, Lục Dương lại hỏi Lữ Tiểu Vũ: "Còn có bị lừa gì nữa không?"

"Không có...không có gì nữa cả."

Lữ Tiểu Vũ trả lời.

"Ừ, vậy thì tốt."

Lục Dương gật đầu.

Cái ghế trên tay hắn lại tự nhiên đập xuống.

Nữ nhân mở to hai mắt mà nhìn, sắc mặt sợ hãi, hai tay liền ốm lấy đầu, phích một tiếng, cái ghế đã được đặt ở bên cạnh đầu nữ nhân.

Lục Dương lạnh lùng nhìn nam nhân kia, nói ra: "Ngươi quá nhu nhược."

Nam nhân ngược lại cũng không phản bác, không dám hó hé lời nào.

Nói xong.

Lục Dương liền dẫn theo Lữ Tiểu Vũ ly khai.

Thời điểm đi tới cửa, hắn lại nghe được thanh âm cãi nhau trong phòng.

Mặc kệ bọn họ, Lục Dương dẫn người đi xuống lầu.

Xuống dưới, Lục Dương nhờ Lưu Lỗi đưa bọn họ về trước, hắn ở lại với Lữ Tiểu Vũ.

"Làm sao mà ngươi gọi được nhiều người thế."

Nhìn một đám người lên taxi rời đi, Lữ Tiểu Vũ mới mở miệng hỏi.

"Sinh viên trong trường học đấy, vừa rồi ngươi gọi điện, ta tưởng ngươi bị bắt cóc, nên mời kêu nhiều người chạy tới đây."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Bọn hắn còn hơn là bắt cóc." Lữ Tiểu Vũ tức giận phát hỏa.

Lữ Tiểu Vũ đã đi phỏng vấn nhiều ngày, một công việc thích hợp còn chưa tìm được, nếu không phải Lục Dương đi đến, nàng đã bị lừa một vố rồi.

Nàng quả thật không biết nên làm gì bây giờ.

"Thế nào, ngày mai còn đi phỏng vấn không?" Lục Dương cười hì hì hỏi.

Lữ Tiểu Vũ thời dài.

"Không đi nữa."

Nàng lắc đầu: "Ta coi như đã hiểu rồi, ở chỗ này không có chỗ để ta thi triển tài năng, tốt nhất ta vẫn nên xin vào một trường đại học nào đó làm giảng viên đi."

"Không còn lựa chọn nào khác sao?" Lục Dương cười nhìn nàng.

"Còn có lựa chọn gì nữa sao?" Lữ Tiểu Vũ quay đầu lại.

Lục Dương hừ một tiếng: "Ngươi sẽ không quên, lần trước nói chuyện, ta muốn hợp tác cùng ngươi mở một công ty sao."

"Ngươi không phải đang nói đùa à?" Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt mà nhìn.

Cho dù là ở đại học Tsinghua, cũng không có mấy sinh viên ở năm nhất đại học, nghĩ đến chuyện mở công ty khởi nghiệp.

Lục Dương nở nụ cười.

"Ngươi cảm giác ta còn phải lừa người sao, kỳ thật ta đã sơm bắt tay vào làm rồi, ở Tây Môn ta có một sạp hàng, ở khu đại học thì có một cửa hàng mặt tiền bán quần áo."

Lữ Tiểu Vũ không thể tưởng tượng nổi: "Năm nhất nhiều môn học như vậy, ngươi vẫn có thời gian ư."

Lục Dương: "Thiên tài không cần phải đi học."

Lữ Tiểu Vũ nhìn hồi lâu, mời xác định Lục Dương không phải đang nói đùa, nàng nói ra: "Mở công ty cần rất nhiều tiền đấy."

"Ta có."

Lục Dương trầm giọng nói ra.

Mở một cái công ty nhỏ, hắn quả thật không thiếu tiền.

Lữ Tiểu Vũ trợn nhìn Lục Dương: " Ngươi sẽ không cho rằng chỉ cần một hai vạn là có thể mở được một cái công ty đấy, nếu thật muốn mở công ty, phải có nghiệp vụ, không phải là công ty mà được."

"500.000 tệ đã đủ chưa." Lục Dương nói thẳng.:"Giải đoạn đầu ta đầu tư năm mươi vạn, nếu cần có thể góp thêm vốn, định hướng thì ta cũng nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ tập trung vào phương diện này....."

"500.000 tệ."

Lữ Tiểu Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Lục Dương.

Không nghĩ tới Lục Dương nói con số lại nhiều như vậy.

"Thế địa điểm ở đâu?"

Lữ Tiểu Vũ hỏi.

Lục Dương cười cười, nói ra:" Để cho tiện, chúng ta có khởi nghiệp ở ngay trong trường học, chúng ta chỉ cần trả tiền thuê phòng, trường học sẽ không cự tuyệt."

Lữ Tiêu Vũ lần nữa xác đinh Lục Dương không nói đùa.

Nàng muốn nói cái gì, nhưng trong bụng lại phát tiếng kêu, Lữ Tiêu Vũ im lặng, lúng túng không thôi.

"Đi thôi, quay về trường học, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện."

Lục Dương bắt một chiếc taxi.

Sau nửa giờ, Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ ở trên bàn cơm, đã đạt thành hiệp nghị.

Hai người hợp tác mở một công ty.

Địa điểm được chọn là ở trong hai tòa nhà khởi nghiệp của trường học.

Lục Dương bỏ ra 500.000 tệ chiếm 80% cổ phần, Lữ Tiểu Vũ bỏ ra 120.000 chiếm 20% cổ phần của công ty.

"Ngươi vừa tốt nghiệp ra trường, sao lại có nhiều tiền như vậy?"

Lục Dương có chút tò mò hỏi.

Lữ Tiểu Vũ rất bình tĩnh trả lời: "Trên tay của ta có mấy phần mền hệ thống độc quyền."

Nghe thế.

Lục Dương liền không hỏi nhiều nữa.

Học bá lại khủng bố như thế sao?

Hắn trọng sinh lại chỉ có thể ngày ngày gõ chữ cực khổ, nhờ vào độc giả để kiếm cơm ăn, nàng chỉ cần dựa vào việc bán phầm mền độc quyền cũng có ăn rồi.

---

Nói làm liền làm.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai.

Lục Dương liền đi tìm phụ đạo viên Kiều Khải Minh.

Nét mặt Kiểu Khai Minh luôn luôn nở nụ cười, nhìn thấy Lục Dương liền cười nói:" Lục Dương. rất lâu không gặp được em rồi, có rất nhiều giảng viên đều phản ánh việc thường xuyên nghỉ học của em."

Lục Dương hổ thẹn nói ra: " Mỗi ngày em đều rất bận, không có thời gian đi học."

"A, em đang bận cái gì, thấy nghe nói em ở Tây Môn mở một quầy bán quần áo phải không." Kiều Khải Minh cười cười, nói thêm: "Đại học vẫn nên lấy học tập làm chủ, muốn kiếm tiền thì đợi đến lúc tốt nghiệp cũng không muộn nha."

Lục Dương lắc đầu: "Việc em bán quần áo Tây Môn chỉ muốn giúp Lý Minh Bác có thể kiếm thêm thu nhập, trang trải cuộc sống đại học, em đã ở bên trong nội thành đại học mở một cửa hàng bán quần áo, đều có người quản lý cả."

Kiều Khải Minh càng nghe càng kinh ngạc.

Vốn cho rằng Lục Dương chỉ muốn làm cho vui, không nghĩ tới hắn đã mở cả cửa hàng, còn là ở bên trong nội thành mở nữa.

Đây không phải kiếm tiền còn nhiều hơn mình sao.

Kiều Khải Minh hít vào một hơi, hỏi: "Thế em hôm nay tới đây có chuyện gì."

"Em tính mở một công ty."

Lục Dương bĩnh tĩnh nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương