Chỉ dựa vào một quán nhỏ Tây Môn, cũng không thể gọi là kinh doanh được.

Nếu đã là kinh doanh.

Thì phải có bộ dạng kinh doanh.

Chỉ mở một quán nhỏ mà cũng gọi là kinh doanh lớn sao?

Bạn cùng phòng Lục Dương, chỉ muốn kinh doanh mỗi cửa hàng ở Tây Môn, tạm thời không muốn mở rộng đi chỗ khác, Lục Dương quyết định tách ra làm riêng, tìm một con đường khác.

Những ngày nay, mỗi ngày lợi nhuận đều vô cùng khả quan, điều này làm Lục Dương trong lòng có thêm tự tin, suy nghĩ một chút, hắn điện thoại cho Ngô Bá.

Ngô Bá cũng học ở Lục Thành, chắc hắn cũng đã kết thúc khóa học quân sự rồi.

"Bá tử."

Kết nối điện thoại

Ngô Bá cười nói :"Lục ca, ta còn tưởng rằng ngươi quên ta rồi đấy."

"Đang ở trường sao? tí nữa ta qua tìm ngươi."

Đạt được đáp án sau đó.

Lục Dương mới cúp điện thoại.

Ngô Bá học chuyên ngành cao đẳng, phụ cận xung quanh đều là các trường đại học khác nhau, nên xung quanh có rất nhiều sinh viên.

Bên kia không giông bên này, mặc kê bàn ngày hay ban đêm, trên phố đều rất có nhiều người qua lại.

Nếu như mở cửa hàng ở đây, khẳng định kiếm nhiều tiền hơn ở cửa hàng Tây Môn.

Không suy nghĩ nhiều.

Lục Dương mới bắt taxi đi qua trường học của Ngô Bá.

Cao Đẳng kỹ thuật Lục Thành, cũng là một trường tốt nhất trong số các trường Cao Đẳng ở Lục Thành, Ngô Bá thi được 320 điểm nên chỉ đậu được cao đẳng, không đủ điệm đậu đại học, điểm của hắn bằng nửa điểm của Quan Nguyệt...

----

Ngoài cửa lớn.

Tuy rằng trời lạnh, người đi đường vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.

Lục Dương còn nhìn thấy vài tiểu muội mặc váy mang tất chân đi giữa trời đông lạnh rét.

Trong lòng của hắn chỉ có một câu.

Xinh đẹp khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Quả nhiên.

Gái cao đắng đúng là xinh đẹp a.

Lục Dương cảm thấy mình thi đại học điểm cao có phải là tốt không, thiên tài cũng quá phiền não, rõ ràng hắn không học tập, thế mà đi thi cũng đậu đại học.

Nếu ông trời cho hắn trùng sinh mấy tháng trước khi thi, sau đó cho hắn đi thi đại học, đảm bảo hắn sẽ có một vé phụ hồ hay đi nghĩa vụ quân sự cũng nên.

Ngoại trừ ngữ văn có thể bịa ra, Lục Dương còn không thể tưởng tượng được, mình sẽ đạt được điểm môn nào không.

Nhìn mỹ nữ một hồi, Lục Dương mới gọi cho Ngô Bá: "Ta đến trước cổng rồi, ngươi ở đâu?"

"Nhanh như vậy? ngươi bắt taxi tới à, đợi một chút, ta tới đây."

Năm phút sau, Ngô Bá đi tới.

Ngô Bá đã vốn đen sì, bất quá, bị phơi nắng mười ngày, Ngô Bá so với trước đen thêm rất nhiều.

Vừa thấy mặt, Ngô Bá liền nện cho Lục Dương một quyền, coi như chào hỏi.

Lục Dương bụm miệng: "Trường học các ngươi nữ sinh đều chất lượng vậy sao?"

Ngô Bá cười đùa trả lời :" Đúng vậy, ngươi có muốn theo đuổi thử không, ta không nói với ai biết đâu, chỉ nói cho một mình Quan Nguyệt thôi."

"Cút đi."

Lục Dương hướng bờ mông Ngô Bá đạp một cước, nói ra: "Ta tìm ngươi có chính sự."

"Chuyện gì?"

Ngô Bá có chút tò mò.

"Đi tới tiệm trà sữa nói chuyện."

Sau một lát, hai người tới quán trà sữa, kêu hai ly trà sữa, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Lục Dương nói ra: "Có muốn kiếm ít tiền không?"

"Kiếm tiền?"

Ngô Bá mở to hai mắt nhìn.

"Không sai." Lục Dương nhẹ gật đầu: "Giúp ta làm hai tháng, đảm bảo ngươi kiếm được một năm tiền sinh hoạt, công thêm một cái máy tính nữa."

Ngô Bá như bị choáng đầu, miệng mở rộng hết cỡ, cố gắng lắm mới nói được: "Ngươi xác định là không lừa ta chứ."

"Mẹ kiếp, lừa ngươi làm gì, ta rảnh đến như vậy sao? làm hay không làm, nói một tiếng." Lục Dương tức giận nói.

"Làm ! Kẻ đần mới không làm."

Nếu đổi lại trước kia.

Ngô Bá sẽ dẫn Lục Dương đi tới thẳng trại tâm thần, nhưng lần trước Quốc Khánh về nhà, Ngô Bá đã nhìn thấy Lục Dương khác xưa rất nhiều, nên bây giờ mới tin tưởng.

Ngô Bá tin Lục Dương là thiên tài, chỉ vì ham chơi nên trước kia mới nát đến như vậy.

"Tốt."

Lục Dương hài lòng, gật đầu.

"Trước đây ta làm...."

Lục Dương đem việc làm ở chợ đêm kể một lần cho Ngô Bá, kể cả hắn bỏ bao nhiêu tiền, lời được bao nhiêu, cũng không có giấu giếm..

"Trời ơi, một ngày lợi nhuận hơn một vạn."

Ngô Bá cảm giác mình đã nghe nhầm, cha hắn vất vả một năm, cũng chỉ có mấy vạn tệ thôi.

Lục Dương lắc đầu :"Nghe ta nói hết đã, đó là thu nhập, phải trừ đi chi phí nhập khẩu, vận chuyên,... mới là lợi nhuận, ta có ý định ở trên con phố này, mở một cửa hàng, chuyên môn bán quần áo, giai đoạn đầu ít nhất cần một hai tháng, cần ngươi giúp ta ở lại quản lý."

"Mở cửa tiệm cần rất nhiều tiền?" Ngô Bá có chút tâm thần bất định: "Ngươi không sợ bị lỗ à."

"Đây cũng không phải việc ngươi cần suy nghĩ, cửa hàng ta thuê, ta cũng đem hàng tới đây, việc của ngươi chỉ cần giúp ta bán, ta sẽ cho ngươi một mức lương cơ bản cùng với phần trăm sản phẩm, đảm bảo lương của ngươi sẽ cao hơn những sinh viên chưa ra trường này nhiều, nhưng phải cam đoan phải làm đầy đủ thơi gian."

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra.

Tuy rằng là bạn tốt.

Nhưng việc dính đến tiền, nhất định phải rõ ràng với nhau.

Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói ra:" Thời gian thì không có vấn đề, trường học chúng ta quản lý rất thư giãn, chỉ cần đóng tiền là được, đi học hay không cũng không ai quan tâm."

"Vậy thì tốt"

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Sau đó hắn gọi Ngô Bá đi theo, đi tới con đường trước mặt lựa chọn cửa hàng.

Vốn lúc đầu Lục Dương còn muốn mở vỉa hè, nhưng nhìn còn đường này không có ai quản lý, hắn liền buông tha ý định này... Nếu muốn phát triển lâu dài, tốt nhất vẫn nên mở một cửa hàng.

Đi dạo một hồi.

Tới một ngã tư đường, Lục Dương nhìn thấy quảng cáo cho thuê mặt bằng.

Mặt tiền cửa hàng đã trống.

Diện tích tuy không lớn lắm, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, khoảng bốn mươi lăm mét đi.

Lục Dương ngồi ở dưới bậc thang.

Nhìn con số dán trên cửa kính.

Một lát sau, mới cầm điện thoại gọi: "Xin chào, ta muốn thuê mặt bằng ở ...."

Rất nhanh, có hai người đi tới.

Nhìn thấy niên kỷ của Lục Dương cùng Ngô Bá, bọn hắn cũng không dám khinh thường, chỉ cần có thể bỏ tiền ra là được.

Vì chứng mình bản thân không hề hét giá, bọn họ còn cầm theo một tờ hợp đồng từ trước, đưa cho Lục Dương xem.

Một tháng ba nghìn tệ, trả trước nửa năm.

Lục Dương cũng đại khái đoán được giá tiền này rồi.

Nơi đây không phải nơi đông khách, nên giá tiền thuê cũng không thể cao hơn được.

Lục Dương ký vào hợp đồng, trả một vạn tám ngàn tệ, đem chìa khóa cùng hợp đồng cầm tới tay.

"Thật sự muốn làm a."

Ngô Bá sững sờ suốt chặng đường, hỏi.

Lục Dương nở nụ cười: "Ngươi còn tưởng ta đang nói giỡn với người hay sao?"

Bây giờ thời tiết đã rất lạnh rồi, mở shop quần áo phải nắm chặt thời gian, cũng may cửa hàng tiền nhiệm cũng bán quần áo, Lục Dương cùng Ngô Bá sửa lại một chút thì xong.

Lục Dương còn mời người tới sửa chữa, làm hai cái màn hình LED chuyển động, lại lắp hai cái camera.

Làm xong những việc này.

Lục Dương mới trở lại ký túc xá.

Việc mở cửa hàng mới, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác cũng biết, nhưng bọn hắn sẽ không để ý, Lục Dương mở cửa hàng mới hơn mười dặm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn ở cửa hàng Tây Môn.

Việc nhập hàng Lục Dương đã nói với Lưu Lỗi trước, Lưu Lỗi đã sớm nhập cho Lục Dương một phần.

Lục Dương bật máy tính, đem cổ phiếu lỗ kia bán đi.

Ngày hôm sau thanh toán hàng hóa Lưu Lỗi mang tới.

Nhân công cửa hàng cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ chờ ngày khai trương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương