"Các ngươi đi tìm phòng mà ở đi."

Nhìn thấy hai người vội vàng ly khai, Lục Dương ở phía sau kêu một tiếng.

Không có nghe được lời đáp lại, hai người đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt.

"Ngươi không về ký túc xá, ngươi không sợ bạn cùng phòng lo lắng à?"

Lục Dương nhìn Trần Thu Nguyệt đang ngồi đối diện.

Nhiệt độ của trong phòng so với bên ngoài còn cao hơn rất nhiều, Trần Thu Nguyệt đem chiếc ao lông màu đỏ cởi ra, bên trong là một chiếc ao len, cười dịu dàng, nhìn xem Lục Dương: "Ta đã nói với bạn cùng phòng, hôm nay không về."

Trước mặt bộ dạng tuyệt đẹp và quyến rũ như vậy, Lục Dương nuốt nuốt nước miếng, có chút chần chờ.

"Chúng ta có phải tiến hơi nhanh không."

"Không nghĩ tới ngươi cũng biết thẹn thùng." Trần Thu Nguyệt nhìn bên ngoài bĩnh tĩnh như vậy, nhưng thật ra nội tâm nàng lo lắng không thôi.

Nàng cảm thấy mình qua vong động rồi.

Hiện tại có chút cảm giác đâm lao phải theo lao thôi.

"Ngươi thật sự rất đẹp, chúng ta ở cùng một chỗ nhất định sẽ phạm phải sai lầm đấy, ngươi biết ta có bạn gái rồi mà."

Vốn Trần Thu Nguyệt có chút lo lắng, nghe được Lục Dương nói như vậy, lập tức khinh bỉ nói: "Nói hay lắm, giống như trước đây chúng ta chưa phạm sai lầm gì đấy."

Nàng còn biểu lộ khuôn mặt như đáng nói.

Tên kia, ngươi giả vờ quên à.

Lục Dương suy nghĩ một chút, Trần Thu Nguyệt nói cũng không phải không có đạo lý, ngày đó trong phòng học, hắn cũng phạm phải sai lầm rồi.

Dứt khoát, Lục Dương cũng mặc kệ tất cả.

"Ngủ đi."

Lục Dương đem hai cái nệm đặt cạnh nhau, lại tìm lấy chăn gối đôi lên trên.

"Chỉ có điều kiện như vậy thôi."

Nhìn thấy Lục Dương nằm xuống, Trần Thu Nguyệt có chút do dự, cũng không cởi quần áo, nằm xuống bên cạch Lục Dương.

Không việc gì phải sợ, dù sao trong nội tâm nàng cũng đã chuẩn bị trước.

Tuy rằng đều mặc quần áo, nhưng cũng không ngăn được hương thơm từ người bên cạnh truyền đến, Trần Thu Nguyệt không biết sài xà phòng gì, mà lại thơm đến như vậy.

Lục Dương cảm giác có chút ngứa ngáy.

Thật không làm gì sao?

Không được, ta là chính nhân quân tư.

Cho dù phạm sai lầm cũng không chủ động được.

Trong lúc Lục Dương suy nghĩ có nên ra tay trước không, một cánh tay ôm hắn từ phía sau, một thân thể mền mại dính sát vào người.

Lục Dương không thể chịu nổi được nữa.

Hắn quay người, bắt được thân ảnh bên cạch, đem nàng ôm vào trong ngực.

Một nụ hôn thật dài chấm dứt, hai người hô hấp đều dồn dập hẳn lên.

"A~"

Rời môi.

Trần Thu Nguyệt mở to hai mắt, đồng tử tối như mực, phảng phất như một viên trân châu đen.

Thời điểm nàng chuẩn bị nghênh đón việc tiếp theo, lại nghe Lục Dương ôn nhu nói: "Ngủ đi, cái chỗ này không được."

Đêm rất yên lặng.

Hai người cứ như vậy ôm nhau.

Mãi cho đến hừng đông.

Lục Dương quả thật không có làm gì, không phải hắn không dám, mà là chỗ này điều kiện quá tồi tệ rồi, ngay cả một cái giường cũng không có, Lục Dương không muốn ở đây, lần đi lần đâu tiên của nàng.

Lục Dương cũng đại khái đoán được là Trần Thu Nguyệt chỉ đang ghen thôi, nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đêm quá hắn có động thủ, nàng chắc hẳn cũng không từ chối.

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Lục Dương nghe được âm thanh từ buồng vệ sinh.

Cửa vẫn mở ra, là Trần Thu Nguyệt đang đánh răng.

Thời điểm đi thuê phòng, cân nhắc đến ba người thường xuyên ở lại đây, Lục Dương đã mua rất nhiều đồ vệ sinh sài một lần, đặt ở trên bàn.

"Ọt ọt ọt ọt."

Trần Thu Nguyệt đem nước phun ra, nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu vừa cười vừa nói :"Tối hôm qua biểu hiện không tệ."

Lục Dương rất muốn nói, tối hôm qua hắn có biểu hiện gì đâu, bất quá, vẫn nói: "Lần sau ngươi không có vận khí tốt như vậy nữa đâu."

Hắn bội phục nghị lực của mình rồi.

"Ngươi không thể chờ nổi nữa à? Muốn ở bên ngoài thuê phòng sao?"

Trần Thu Nguyệt dùng khăn giấy ướt lau mặt.

Ngày hôm qua không có phát sinh chuyện kia, làm cho nàng thở dài một hơi, nhưng cũng có chút buồn bực, mị lực của mình kém như vậy sao.

Nữ nhân chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy.

Lục Dương cũng đành chịu, hắn biết rõ, từ đêm hôm qua, mối quan hệ giữa hắn và Trần Thu Nguyệt không thể chối bỏ được rồi.

Chưa kể hai người Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác, đánh chết cũng không tin tưởng, giữa hắn và Trần Thu Nguyệt không phát sinh chuyện gì.

May mắn lần này không có cái loa phát thanh Đinh Siêu ở đây.

Lục Dương hừ một tiếng, nói ra: "Thuê phòng làm gì, chờ vài ngày, ta liền mua một căn phong nhỏ ở gần trường học là được."

Trần Thu Nguyệt bộ dạng không tin, nói: "Tuy rằng ta thừa nhận ngươi có đầu óc buôn bán lợi hại, nhưng mà mới bán được vài hôm, có thể mua được phòng sao?"

Lục Dương đứng lên nói ra: "Bán quân áo chỉ là việc nhỏ thôi, ta không dựa vào việc này mà kiếm tiền."

Nghĩ đến Lục Dương mỗi ngày ăn cơm ở nhà hàng Tây, hơn nữa còn bỏ ra được mấy vạn tệ khởi nghiệp, Trần Thu Nguyệt có chút tin tưởng.

Trần Thu Nguyệt phỏng đoán, Lục Dương là một phú nhị đại, hơn nữa còn là một phú nhị đại có năng lực.

Không có ngạo khí như những phú nhị đại khác, ngược lại có thể tự mình ra trận, buôn bán ở vỉa hè, hơn nữa cũng chưa bao giờ khoe khoang bản thân có tiền.

Kẻ có tiền rất nhiều, nhưng kẻ có tiền như Lục Dương, Trần Thu Nguyệt chưa bao giờ thấy qua.

Lục Dương không biết, Trần Thu Nguyệt lại nghĩ nhiều đến như vậy.

Hắn nói ra.

"Đi thôi, ngươi là lớp trưởng, không thể dẫn đầu việc trốn học được."

Ở bên ngoài chợ mua mấy cái bánh bao, đem hai cái bụng lấp đầy, Lục Dương liền đưa Trần Thu Nguyệt về phòng học, lúc hắn chuẩn bị rời đi.

Tự nhiên, cảm giác sau lưng truyền đến ánh mắt lạnh lẽo.

Sát khí.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Một thiếu nữ khuôn mặt tròn vo, đang lườm lấy hắn.

"Lâm ....."

Không đợi hắn nói hết câu, Lâm Viện Viện quay người chạy đi, chỉ để lại ba chữ.

"Cặn bã nam."

Nghe thấy ba chữ này.

Lục Dương cười khổ một tiếng, nói ra:" Cảm ơn đã khích lệ."

Trở lại ký túc xá.

Đinh Siêu vẫn mải mê chơi game, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác không có ở đây, hẳn là đi học rồi, Đinh Siêu vẫn chú ý vào màn hình, Lục Dương trở về, hắn cũng chỉ chào hỏi một tiếng, không có bất kỳ tình huống dị thường.

Xem ra Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều không nói gì rồi.

Hai ngươi bọn họ thật đáng tin tưởng.

Lục Dương bật máy tính lên.

Đem số chương ngày hôm nay đăng lên.

Bản thảo của Lục Dương có thể dùng được vài ngày, Lục Dương cũng không nóng nảy gõ chữ, hắn nhìn tin chat từ QQ, là biên tập viên lão Vương gửi đến, thời gian là chiều hôm qua.

Nội dung rất đơn giản.

Có một công ty, muốn đem tiểu thuyết của hắn xuất bản thành sách, hỏi hắn giá cả bao nhiều thì phù hợp.

Nếu như đổi thành một tác giả bình thường, có thể xuất bản được sách đoán chừng đã ngủ không yên, còn đòi hỏi phân chia bao nhiêu ư?

Nhưng đến cấp bậc như Lục Dương, đã là trụ cột vững vàng của trang web, nên muốn xuất bản thành sách phải phân chia cho phù hợp.

Nhà xuất bản ở bên Hong Kong, bên Hong Kong không giống nội địa, độc giả bên kia thích đọc tiểu thuyết từ sách hơn là trên mạng.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói.

[Viên Lộc: Vương ca, xuất bản không có việc gì phải bàn, cứ dựa theo giá trị trường là được rồi.]

Lão Vương đang giờ làm việc, rất nhanh trả lời tin nhắn.

[Biên tập lão Vương: Dựa theo độ hot của Tu Chân Trở Về bây giờ, giá khoản 200 tệ một nghìn chữ, với thêm lợi nhuận từ việc bán sách, % lợi nhuận ta sẽ giúp ngươi deal hợp lý.]

[Viên Lộc: Vậy thì làm phiền Vương ca rồi.]

[Biên tập lão Vương: Không cần khách khí, đây là công tác của ta.]

Tiểu thuyết của Lục Dương hiện có hơn sáu vạn chữ, dựa theo giá cả một nghìn chữ hai trăm, đoán chừng hắn kiếm được mười hai vạn tệ đi.

So sánh với tiền nhuận bút mà nói thì không so vào đâu.

Những đó cũng là tiền, Lục Dương tự nhiên cũng không cự tuyệt, kẻ đần mới không cần tiền.

Xế chiều hôm đó.

Lão Vương bên kia truyền đến tin tức.

Công ty xuất bản đã đồng ý, trả cho Lục Dương 200 tệ một nghìn chữ, trả cho Lục Dương để xuất bản sáu mươi vạn chữ, phần còn lại sẽ chia dựa trên thành tích thu được mà chia hoa hồng cho Lục Dương.

Về phần khoản tiền.

Bên kia cũng đã chuyển vào số tài khoản của Lục Dương, lão Vương bảo Lục Dương kiểm tra một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương