Lục Dương không dám thề với trời, là mình đối với Tống Giai không có cảm giác gì.

Nếu thề là sẽ bị sét đanh a.

Cảm giác hương thơm từ Tống Giai truyền đến, Lục Dương thậm chí suy nghĩ, nếu như thời gian vĩnh viễn ngừng ở khoảng khắc này thì tốt rồi, đương nhiên việc này sẽ không bao giờ sảy ra,

Lý Triết Viễn mang theo lửa giận rời đi.

Nếu hắn nhìn thêm tí nữa sẽ nảy ra tâm cơ giết người đấy.

Hắn một năm đổi một nữ sinh, sắc mặt chưa bao giờ thay đổi, nhưng hôm nay lại nhìn thấy người mà mình thích thật lòng, nằm trong ngực một nam sinh khác, còn là sinh viên năm nhất, cảm giác này...

So với cảm giác ăn chanh còn chua hơn.

Chờ Lý Triết Viễn rời đi, Tống Giai lập tức rời khoải bả vai Lục Dương, không chút nào lưu luyến.

Tim của nàng có chút va đập nhẹ.

"Vừa rồi mượn dùng bả vai ngươi một tí, ngươi sẽ không để tâm tới chứ." Tống Giai mỉm cười nhìn Lục Dương.

Lục Dương rất muốn nói.

Học tỷ, ngài đùa với lửa rồi.

"Không ngại, không ngại, nếu tỷ thích, có thể dùng cả đời." Lục Dương cười đùa nói.

Tống Giai đỏ mặt lên, trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Không cho phép ngươi nói ra."

"Không công bằng, ngươi vừa rồi chiếm tiện nghi của ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta." Lục Dương lắc đầu cự tuyệt.

Tống Giai không biết làm gì cho phải, vừa rồi đúng là nàng có chút xúc động rồi.

So sánh Lục Dương cùng Lý Triết Viễn, nàng ưu thích Lục Dương hơn một chút, hắn không đáng ghét như Lý Triết Viễn, ở cạch Lục Dương, Tống Giai cảm thấy thoái mái.

Điều này làm cho Tống Giai nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã bị bạn cũng phòng tẩy não rồi sao.

Nhìn nhìn Lục Dương, lớn lên cũng không tệ, cũng có năng lực,...

Tựa hồ không có khuyết điểm gì.

Lục Dương không biết Tống Giai đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút cổ quái.

Một cơn gió thổi tới, làm mép váy bay tán loạn, Tống Giai cũng rất nhành đè lại, nhưng vẫn bị Lục Dương nhìn được, một đôi chân trắng nõn, dài...

"Đến giờ có gió rồi."

Tống Giai đứng lên.

"Chúng ta trở về đi."

-----

Trở lại ký túc xá.

Gió đã rất lớn rồi, cây nhỏ bi gió thôi đong đưa, trong không khí ảm đạm đấy, Lục Dương mới trở về, nhìn thấy Lục Dương, Lưu Lỗi lên tiếng:

"Mẹ kiếp, thời tiết đang tốt tự nhiên lại có gió, ta cảm thấy không ổn nên bắt taxi trở về."

Lục Dương nhớ kỹ, cuối tháng mười, thời tiết sẽ trở nên lạnh lẽo, thời gian chỉ còn một tuần nữa thôi.

"Nguồn cung cấp đã tìm được chưa?" Lục Dương hỏi.

"Tìm được rồi." Lưu Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra:" Ta đã nhờ gia đình giúp đỡ, dùng con đường quen biết, mua ba vạn quần áo, nhờ bên họ vận chuyển tới đây."

Xem ra, chạy vài ngày, Lưu Lỗi đã tràn đầy thất vọng với bọn lái buôn Lục Thành này rồi.

Bon người kia, đúng là con quỷ hút máu.

"Ngươi yên tâm, nhà xưởng bên kia đã cùng gia đình ta hợp tác đã lâu, hàng hóa chất lượng tốt, giá cả cũng rất rẻ so với thị trường, một chiếc chỉ cần 59 tệ."

"Mặt khắc, dựa theo kế hoạch chúng ta, ngoại trừ thua mua áo khoác cũng áo lồng, còn mua một ít quần áo mùa thu, cùng một ít tất vải."

Lục Dương vỗ vai Lưu Lỗi, nói ra:"Vất vả rồi, lần này nhập hàng may có ngươi giúp đỡ, kế tiếp, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút."

"Nghỉ ngơi cái gì, chúng ta đang cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không thể lười biếng, nếu thất bại chúng ta cũng rất xấu hổ... Hơn nữa, ba mẹ ta biết rồi, ta không thể để bọn họ lo lắng."

Lưu Lỗi lắc đầu nói ra.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng, bây giờ chúng ta chỉ cần đợi tin tức, chỉ cần Lục Thành bước vào mùa đông, thì thời cơ chúng ta đã đến."

Lục Dương thản nhiên nói.

Lần này làm một phen sự nghiệp, coi như ứng dụng những thứ học trong sách vào thực tế, cho dù có thất bại, Lục Dương chỉ cần tích lũy kinh nghiệm này là được.

Kiếp trước hắn cũng tham gia vào khởi nghiệp, nhưng đều đứng vào vai trò góp vốn, không điều hành công ty, nên công tác cụ thế hắn cũng không biết rõ ràng.

Một đêm lộng gió qua đi, mưa cũng không rơi xuống.

Ngày hôm sau, Lục Dương nhận được tin nhắn của trường học lái xe, tới trường để thi bài 1.

Lục Dương nghỉ học buổi sáng, đi tới sở cảnh sát giao thông một chuyến, dùng nửa giờ, đem bài thi số 1 hoàn thành.

Trên máy tính hiện ra số điểm.

96 điểm.

Hoàn hảo.

Tuy rằng có sai bốn câu, nhưng điều này cũng rất bình thường, Lục Dương từ đầu đến cuối, cũng không xem qua bài tập trong sách, hắn thi được điểm này là rất cao rồi.

Đem điểm thi nói nhà trường, bên nhà trường nói cho hắn biết, sẽ giúp hắn lập tức được thi bài 2.

Xem ra, Lục Dương bỏ ra hai nghìn tệ đáng giá rồi.

Trở lại ký túc xá.

Bên ngoài rốt cuộc cũng đã có những cơn mưa nhỏ.

Nhiệt độ đã giảm xuống một chút, nhưng mà cũng không ai để ý, một trận không khí lạnh sắp tràn tới Lục Thành rồi.

"Lục Dương."

Trở lại ký túc xá, Lục Dương nghe được có người gọi mình.

Hắn nhìn nhìn.

Trước mặt hắn là một đồng học, gọi là Hàn Đông, học lớp 4 khoa máy tính, bởi vì thường xuyên đến ký túc xá xem Đinh Siêu chơi game, nên Lục Dương nhớ tên hắn.

"Có chuyện gì không?"

Lục Dương mở cửa bước vào phòng, cầm lấy khăn lông khô, xoa xoa tóc của mình.

"Lục Dương, máy tính của Đinh Siêu là ngươi build phải không." Hàn Đông hỏi.

"Ừ."

Lục Dương không có phủ nhận, hắn biết Đinh Siêu là một cái loa phát thanh, chỉ cần hắn biết, thì cả khoa đều biết, cái tật xấu này, nhiều năm sau Đinh Siêu cũng không sửa được.

Chuyển này không cần phải nói, chắc là Đinh Siêu lại kể, Lục Dương giúp hắn build một máy tính, còn tiếp kiệm được một khoản lớn.

"Ta cũng có ý định build máy, muốn ngươi giúp đỡ một chút." Hàn Đông nói ra.

Lục Dương đem khăn mặt treo ở dưới giường bên cạch, nói ra:" Ngươi cứ dựa theo cấu hình PC của Đinh Siêu mà mua là được rồi, trên cơ bản trò chơi gì cũng chơi được."

Hàn Đông tựa hồ không nghe được ý từ chối của Lục Dương, còn nói thêm: "Ta muốn tự Build như Đinh Siêu, phiền ngươi giúp ta một tay."

"Thế đi mua linh kiện, có cần ta theo sau không?" Lục Dương khẽ cười một tiếng.

Sắc mặt Hàn Đông vui mừng: "Đương nhiên là tốt, có ngươi đi theo ta sợ không phải mua phải hàng giả."

Qua vài câu nói chuyện với nhau, Lục Dương liền nhận ra tính tình của Hàn Đông, gia hỏa này tuyệt đối ưu thích chiếm món lời nhỏ, Lục Dương nói thẳng: "Ta giúp ngươi cũng được, nhưng phải trả công một trăm tệ."

Nghe được Lục Dương nói đến tiền, Hàn Đông trừng to mắt, không thể tượng tưởng nôi: "Lục Dương, chúng ta đều là bạn học, giúp đỡ cho nhau mà cũng lấy tiền a. Hơn nữa một trăm tệ cũng là quá nhiều rồi."

"Thế thôi, ngươi tìm người khác đi."

Lục Dương trực tiếp ngó lơ, hắn cũng không phải cần tiền, nhưng mà nếu không đòi thì lần sau bạn học khác tới nhờ giúp, hắn cũng không từ chối được.

"Lục Dương, ta xem như hiểu rõ ngươi rồi, làm gì có bạn học đòi tiền nhau như vậy."

Nhìn Lục Dương vẫn ngó lơ mình, Hàn Đông tức giận trở lại ký túc xá.

"Ngu ngốc!"

Lục Dương nhịn không được mắng một câu.

Nếu Hàn Đông thật tâm mời hắn hỗ trợ, không nói về tiền, chỉ cần trả công cho Lục Dương chai nước, Lục Dương cũng sẽ sảng khoái đáp ứng.

Nhưng đối với tên này, hắn tưởng chỉ cần nhờ Lục Dương, là Lục Dương phải hoàn toàn giúp đỡ hắn, giống như việc giúp đỡ hắn lắp máy tính là điểu hiên nhiên, điều này làm cho Lục Dương cảm thấy khó chịu.

Lắp ráp một chiếc máy tính thôi, cũng phải đòi hỏi kỹ thuật, càng lãng phí thời gian hơn.

Dựa vào điều gì, Lục Dương lại lãng phí thời gian của mình giúp hắn.

Đinh Siêu là bạn cùng phòng, cũng là bằng hữu, Lục Dương nguyện ý giúp hắn lắp ráp, còn tên kia tính là gì, chỉ cần mở miệng là hắn lắp à.

---

Chờ bọn bạn cùng phòng trở về, Lục Dương đem việc này kể lại một lần.

Đinh Siêu đập bàn, mắng một câu, nói ra: "Mẹ kiếp, cái con chó này, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi, cứ mỗi lần ta feed, là hắn ở ngoài chỉ trỏ."

Lưu Lỗi cũng nói: "Thằng ngu này cũng không tự soi gương mà nhìn xem, dựa vào cái gì mà giúp hắn, ở bên ngoài lắp rắp cũng mất một ngàn tệ, Lục Dương thu một trăm tệ, hắn cũng coi như lời rồi, thể mà cũng không bỏ ra được, thằng ki bo này."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương