Trở lại ký túc xá.

Lục Dương một mực suy nghĩ về lời nói của Trần Thu Nguyệt.

Rốt cuộc Dư Phương đóng vai trò gì trong việc Từ Thi nhảy lầu ở kiếp trước, cũng phải do nàng, nên bệnh tình của Từ Thi mới chuyển biến xấu, cuối cùng mới lựa chọn tự tử.

Nếu là như vậy, cũng quá ghê tởm đi.

Nghĩ đến Từ Thi, Lục Dượng lại nhìn lên tờ giấy phác họa.

Trời xanh, mấy trăng, cây hoa phương...

Nếu như nói, lúc đầu Lục Dương tiếp xúc Từ Thi chỉ để ngăn chặn lại bi kịch của kiếp trước, cứu vãn một linh hồn yếu ớt.

Nhưng hiện tại, ý nghĩ trong đầu Lục Dương đã có chút biến hóa.

Hắn thật sự coi Từ Thi như em gái của mình, hy vọng nàng có thể bình an trưởng thành, có thể làm mọi thứ mình muốn, từ trong bóng tối đi ra, đối mặt với cuộc sống.

Vận mệnh của nàng là có một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải kết thúc mình khi mới bắt đầu cảm nhận cuộc sống.

"Vận mệnh vô vàng lối rẽ, xua tan bóng tối, lan tỏa thanh xuân,..."Một mình ở ký túc xá, Lục Dương ngâm nga giai điệu bài hát không biết tên nào đó.

Sau khi trung sình, Lục Dương bắt đầu có chút tin tưởng vào số mệnh Luân Hồi, hắn muốn làm việc mà không phụ lương tri bản thân mình.

Lục Dương bật máy tính lên, nhắn cho Trân Thu Nguyệt vài tin nhắn, nhờ Trần Thu Nguyệt để ý hơn một tí, nữ sinh khoa máy tính đều ở chung một ký túc xá, có Trần Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào, Lục Dương cũng an tâm hơn một tí.

Sau đó Lục Dương tiếp tục gõ chữ.

Đến khuya, bọn Lưu Lỗi mới chơi bóng rổ trở về.

Lục Dương vẫn ở trên chiếc giường nhỏ của mình gõ phím, Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu cũng không biết hắn đang làm cái gì, nhưng thanh âm lạch cạch vẫn không dứt làm bọn hắn hiếu kỳ.

"Lục Dương, ngươi đang làm gì thế, tập gõ chữ à." Đinh Siêu tò mò hỏi.

Máy tính của hắn khi bữa đã bị hư, còn chưa kịp mua, gần đây hắn chuyển sang dùng điện thoại nhưng cũng không biết nhắn tin cùng ai.

Lưu Lỗi cười nói:"Lục Dương mà cần phải tập gõ chữ sao, ngươi không nhìn thấy, hắn đang đánh văn bản à?"

"Thế hắn đang làm gì?"

Đinh Siêu tò mò hỏi.

Lục Dương biết rõ, việc mình viết tiểu thuyết không thể giấu giếm được bạn cùng phòng, chỉ cần để ý một chút, sẽ bị phát hiện.

Đương nhiên, Lục Dương cũng không có ý định giấu giếm, việc này cũng không phải là việc gì mà cần phải giấu giếm cả.

Nếu sau khi tốt nghiệp, ngươi giới thiệu mình đang viết tiểu thuyết, nói không chừng còn bị người ta hiểu lầm là đang làm việc không đàng hoàng, nhưng ở đại học, mặc kệ viết tiểu thuyết có thể kiếm được tiền hay không, thì người ta cũng liên tưởng đến một thanh niên yêu thích văn học mà thôi.

Lục Dương ngừng nghỉ chốc lát, nói ra:" Gần đây ta đang viết một bộ tiểu thuyết."

Đinh Siêu không thể tượng tưởng nổi.

"Thiệt hay giả, người đừng có mà gạt ta."

Nói xong, hắn từ trên giường nhảy xuống, hướng về phía máy tính Lục Dương nhìn qua, Lục Dương cũng đem máy tính cho hắn xem, nhìn màn hình đầy chữ, Đinh Siêu liền tin tưởng.

"Ca, về sau, ta cùng Lý Mình Bác đều giống nhau, gọi ngươi là đại ca." Đinh Siêu cảm giác mình đã đến nhầm trường học, nơi đây là Thanh Hoa-Đài Bắc sao?

Như thế nào lại gặp một người bạn cùng phòng như vậy, ông trời ơi !

"Lục ca, ngươi viết tiểu thuyết gì? Ở trường cấp 3 ta có mấy bạn học, đều thích xem tiểu thuyết." Lý Minh Bác cũng tò mò hỏi.

Hắn là học sinh giỏi, không biết đọc tiểu thuyết, nhưng thời điểm cấp 3, cũng nhìn thấy nhiều bạn học vụng trộm xem tiểu thuyết trong giờ học.

Trước kia, học sinh đều thích đem sách vào giờ học để xem, có lúc giáo viên bắt được, liền xé nó thành từng tờ nhỏ, còn mời phụ huynh lên...

"Một quyển Tu tiên thôi." Lục Dương lại gõ một hàng chữ.

"Tên là gì ?"

Lưu Lỗi cũng hỏi.

Thường ngày Lưu Lỗi cũng thích xem một số tiểu thuyết, nào là Thần Mộ, Thốn Mang, hắn đều đọc qua mấy lần, thời điểm lên đại học thì bận huấn luyện quân sự, nên lâu rồi hắn vẫn chưa vào xem.

Lục Dương nói"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương