Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!
-
Chương 47: Ta thích nàng!
Lạc Khuynh một thân y phục trắng từ trong chạy ra, thấy Hạ Nhi bị bỏ lại ở trước của, hắn vội hỏi:
"Quận chúa đâu"
"Bẩm, quận chúa vừa mới đi cùng với Thượng Quan công tử "
Không trả lời, Lạc Khuynh vội thi triển khinh công chạy đi, Hạ Nhi đứng đấy nhìn theo, không hiểu sao nàng thấy bóng lưng này rất quen thuộc, lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.
Song Phi Yến cùng hắn đến Túy Viên lâu, nơi này hắn đã từng gặp nàng hai lần và có ấn tượng rất sâu sắc, nàng khác với những nữ nhân còn lại, không biết là vì tính cách nàng vốn dĩ như vậy hay là nàng cố ý thể hiện ra ngoài để người khác biết là nàng như vậy?
Lần đầu tiên nàng ngồi nói chuyện với Thượng Quan một cách trực tiếp như thế này, không ngại ngùng hay e thẹn mà ngược lại rất bình tĩnh và tự tin. Hắn chú ý đến nàng chắc chắn hắn đã biết người kĩ nữ đánh đàn hôm ấy chính là nàng. Vậy thì cũng chẳng cần vòng vo, nàng vào vấn đề chính:
"Công tử đã sớm biết ta có liên quan vào chuyện này, sao người vẫn đứng ra bảo vệ cho ta?"
"Không được tính là bảo vệ, ta chỉ muốn cùng phe với quận chúa thôi" - Hắn chầm chậm trả lời khiến Song Phi Yến chú ý.
"Cùng phe, không lẽ mối quan hệ của ba gia tộc không tốt ư?"
"Liễu gia ăn chặn hối lộ của cải rất nhiều, thân thế Huyền Nguyệt gia còn là một bí ẩn, người nói thử xem, chúng ta tốt ở chỗ nào?"
"Cũng đúng, chỉ là lần này ta vào Liễu Gia, chỉ sở muốn tình lại cái gọi là công bằng cũng khó" -Song Phi Yến uống ngụm trà, trà vào họng của cô rất chát, nhưng nó lại không chát giống như những gì nàng đang suy nghĩ vậy. Cái cách so sánh này hơi kì lạ một chút, nhưng nàng thích cách suy nghĩ này.
"Ta có người ở Liễu Gia, nếu Liễu Thương Trượng ép quận chúa vào đường cùng, thì ta cũng sẽ dùng người khác ép ông ta vào chỗ chết."
"ồ, có thật là Thượng Quan gia muốn mượn tay ta để bẻ đi cái gai trong mắt"
Thượng Quan Trọng Liên nghe vậy, không nhanh không chậm, dịu dàng như nước, giải thích:
"Vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nước sông đã cạn thì cũng đành phải lấy nước giếng thôi. Trước kia khi ba gia tộc hòa bình không ảnh hưởng gì đến ai, làm ăn thuận lợi buôn bán hài hòa, nhưng giờ đây nếu Liễu Gia đã chọn cách vu oan giá họa cho quận chúa, thì không bằng cách này, ông ta cũng sẽ vu oan giá họa cho chúng ta, vì vậy, trước khi để sự việc lớn hơn, ảnh hưởng đến nhiều người, ta mới giúp quận chúa"
Nàng mỉm cười, không phải cười vì nhìn ra sơ hở mà là cười vì sự chu toàn và cách nói văn chương phóng đại của hắn. Chỉ là nàng không phải là người hiền lành gì, nàng hỏi trực tiếp như vậy:
"Công tử nói như vậy thì chắc chắn công tử đã có biện pháp riêng cho mình, hà cớ gì phải lấy ta ra làm mồi nhử?"
Lạc Khuynh từ dưới đi lên, ở dưới tầng bỗng nghe nàng hỏi vậy, hắn bỗng dừng lại để chờ câu trả lời của đối phương, Ai ngờ Thượng Quan Trọng Liên nửa đùa nửa thật, nói:
"Nếu như ta nói, ta muốn bảo vệ quận chúa, vậy thì người có tin không?"
Song Phi Yến nhìn hắn, công tử Thượng Quan gia được xem là người tuấn lãng, là một chàng bạch mã hoàng tử tuyệt vời, chỉ tiếc là sinh ra và lớn lên trong gia đình Thương gia, chứ nếu như hắn là hoàng tử, chắc chắn Đại Hiên sẽ trở thành một đất nước: Bên trong yên ấm gió hòa, bên ngoài vững chắc đời đời bình an.
"Tất nhiên là không tin" - Lạc Khuynh từ dưới lầu đi lên, giọng nói đầy sự tức giận, nhưng vẫn kh hề lung lay gì đến Thượng Quan Trọng Liên, hắn đứng dậy, theo lễ nghi mà cung kính:
"Tại hạ bái kiến đại công chúa"
Song Phi Yến không biết vì sao hắn lại có mặt ở đây, không phải là hoàng thượng gọi hắn ở lại ư? Nhưng nếu hắn đã đến đây ít nhiều hắn cũng nghe được chút ít, chỉ là nàng còn muốn hỏi Thượng Quan Trọng Liên là điểm yếu của Liễu Gia là gì ấy vậy mà hắn đến đây rồi. Xem xét thái độ thì Lạc Khuynh kiểu gì cũng sẽ làm khó hắn cho xem. Nàng vội nói:
"Thượng Quan công tử cũng đã mệt rồi, ngươi về trước đi"- Hắn nghe xong, nhìn qua nàng, mỉm cười dịu dàng, gật đầu xem như hiêu rý:
"Vậy tại hạ cáo lui"
"Bản cung đã cho ngươi về ư?" - Lạc Khuynh nghĩ là Phi Yến muốn bảo vệ hắn, âm thầm tức giận, sau lớp màn che mặt khuôn mặt lạnh lẽo đến cực độ.
Song Phi Yến cùng Thượng Quan Trong Liên ngẩn người cùng nhau nhìn Lạc Khuynh, mỗi người mỗi tư vị. Hắn thăm dò, hỏi:
"Ý công chúa là....?"
"Ta nể mặt ngươi là Thượng Quan công tử nên ta không chất vấn, nhưng nếu như ta phát hiện ra ngươi có tư tình với nàng, ta sẽ giết hết không tha" - Lạc Khuynh nói rất nặng lời, lời hắn nói đã rất rõ. Hắn dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết được ý của công chúa là gì, những lời uy hiếp và đe dọa đó vốn không làm hắn sợ, hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc mối quan hệ của Công chúa với quận chúa là gì, mà sao không thể cho hắn có "tình cảm".
"Hôn nhân đại sự là việc của ta, từ khi nào đã đến lượt công chúa xen vào" - Dù vai vế công chúa lớn hơn nhưng khi nghe nàng nói lại im lặng không biết nói lời nào. Đúng vậy, ngoài việc là sư phụ của nàng thì hắn lấy tư cách gì mà xen vào việc của nàng, từ trước đến giờ hai người luôn mập mờ chưa có quan hệ gì rõ ràng, hiện tại đến lúc làm rõ ràng thì hắn lại phải giả vờ thành thân phận nữ nhân, còn nàng cũng là nữ nhân, nếu nữ nhân với nữ nhân với nhau làm sao có thể xảy ra chuyện tình yêu?
Nếu như hôm đấy nàng không lên núi, điều chế thuốc giải cho hắn thì bây giờ có phải là hai người chỉ dừng ngang mức tỷ muội. Càng nghĩ lòng ngực hắn càng nhói lên.
Thượng Quan Trọng Liên thì nghĩ khác, hắn nghĩ nàng nói như vậy là mở đường cho hắn đi. Hắn vốn là con người rất đơn giản, đối với hắn, chỉ cần không trái lương tâm thì....sao cũng được.
Hai người im lặng hồi lâu không ai nói câu gì, Song Phi Yến thấy trà cũng đã nguội, cảm giác khó chịu cứ kéo dài mãi nàng chẳng chịu được. Nàng đứng dậy, hướng ngoài cửa, nói:
"Trời đã khuyu, cũng nên về rồi, Thượng Quan công tử, mời"
Lạc Khuynh lấy lại tinh thần, níu tay áo nàng lại, ngập ngừng không thể nói ra, lời nói cứ ẩn ẩn mãi trong cổ họng.
"Đại công chúa, không lẽ người cũng muốn về ư" - Song Phi Yến vẫn rất kiên nhẫn, cố gắng kìm nén, hỏi hắn.
Một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, nàng cười nhạt, hơi thở dài thất vọng một chút, rồi lại quay sang mỉm cười với Thượng Quan Trọng Liên:
"Đi thôi"
"Ta thích nàng" - Giong nói nhỏ đến mức mà chỉ đủ để ba người nghe và phân biệt rõ đó là ai. Hai người dừng bước, Song Phi Yến mặc kệ sự ngạc nhiên của hắn, quay lại chất vấn:
"Nhưng công chúa, người là nữ nhân, làm sao có thể thích ta"
Lúc này Lạc Khuynh mới ngẩng đầu dậy, giọng nói rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Nữ nhân thì không có quyền được thích nữ nhân ư, chỉ cần bản thân mình có cảm xúc với ai, thì đấy chính là thích. Ta từng hận ông trời, hận ông vì sao cho ta sinh ra là nữ mà không phải là nam, hận ông vì sao không cho ta có cảm xúc với những người nam nhân khác, nhưng đến khi gặp nàng, ta lại không hận ông nữa"
Không ngờ một đại công chúa cao cao tại thượng lại có thể nói ra lòng mình như vậy, thậm chí còn nói chuyện này trước mặt người ngoài, nói công khai cho mọi người biết. Nữ yêu nữ, chuyện này cũng thật là quá sức tưởng tượng quá đi:
"Đại công chúa tính tình cổ quái, ngươi đừng tin những gì nàng nói" - Sợ bị bại lộ thân phận, Song Phi Yến vội giải thích với Thượng Quan Trọng Liên để tránh lời ra lời vào, ảnh hưởng đến danh tính của hắn.
Khi Lạc Khuynh nghe được, hắn kéo nàng lại, khuôn mặt hai người chỉ gần trong gang tấc, chỉ cách lớp màn mỏng, gần đến nỗi nàng có thể nghe được hơi thở của hắn:
"Nàng không tin ta ư?"
"Không phải...chuyện này" - Song Phi Yến cô gắng thoát ra, nhưng lực của hắn rất mạnh, hắn giữ chặt nàng, khẳng định thêm lần nữa:
"Ta có thể đánh đổi gia sơn vì nàng, ta cũng có thể đánh đổi bản thân vì nàng, nữ nhân thì sao? Nam nhân thì sao? Nó có quan trọng hơn tình cảm của ta đối với nàng ư?"
Hắn nói tiếp:
"Nếu như nàng không tin ta, ta có thể tuyên thệ với tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ, già trẻ gái trai, từ lớn đến bé, cả đời ta chỉ có một mình Song Phi Yến nàng. Vậy nên nàng đừng nghĩ là ta có thể yêu nàng thì cũng sẽ yêu những người khác. Nàng chỉ là nàng, cả thế giới này chỉ có một"
Bị nói ra tâm tư của mình, nói ra vì sao nàng lại khó chịu khi thấy hoàng thượng thân mật với hắn, hay là có nữ nhân khác chú ý đến hắn. Chỉ là vì lúc trước hai người chỉ là mối quan hệ mập mờ chưa có sự khẳng định gì, nhưng bây giờ đã khẳng định rồi thì nàng lại lo lắng, nói trước mặt Thượng Quan công tử đã đành, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ không có lợi cho hắn chút nào.
Nghĩ thì nghĩ vây, nhưng nghe hắn nói, trong nội tâm nàng có chút ngọt ngào, ngượng ngùng cúi đầu. Không còn duy trì nét mặt lạnh nhạt như ban nãy nữa. Thượng Quan Trọng Liên hơi bất ngờ một chút, nhưng mọi chuyện cũng đã được sáng tỏ, chỉ là trong lòng hắn có chút chua chát. Hắn từng đọc qua nhiều câu chuyện khác nhau, nữ yêu nữ cũng không phải là không có khả năng, nhưng điều này lại xảy đến với hai người có vị thế lớn như vậy, còn là người mà hắn để ý, thì chuyện này quả thật có chút không quen.
"Quận chúa đâu"
"Bẩm, quận chúa vừa mới đi cùng với Thượng Quan công tử "
Không trả lời, Lạc Khuynh vội thi triển khinh công chạy đi, Hạ Nhi đứng đấy nhìn theo, không hiểu sao nàng thấy bóng lưng này rất quen thuộc, lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.
Song Phi Yến cùng hắn đến Túy Viên lâu, nơi này hắn đã từng gặp nàng hai lần và có ấn tượng rất sâu sắc, nàng khác với những nữ nhân còn lại, không biết là vì tính cách nàng vốn dĩ như vậy hay là nàng cố ý thể hiện ra ngoài để người khác biết là nàng như vậy?
Lần đầu tiên nàng ngồi nói chuyện với Thượng Quan một cách trực tiếp như thế này, không ngại ngùng hay e thẹn mà ngược lại rất bình tĩnh và tự tin. Hắn chú ý đến nàng chắc chắn hắn đã biết người kĩ nữ đánh đàn hôm ấy chính là nàng. Vậy thì cũng chẳng cần vòng vo, nàng vào vấn đề chính:
"Công tử đã sớm biết ta có liên quan vào chuyện này, sao người vẫn đứng ra bảo vệ cho ta?"
"Không được tính là bảo vệ, ta chỉ muốn cùng phe với quận chúa thôi" - Hắn chầm chậm trả lời khiến Song Phi Yến chú ý.
"Cùng phe, không lẽ mối quan hệ của ba gia tộc không tốt ư?"
"Liễu gia ăn chặn hối lộ của cải rất nhiều, thân thế Huyền Nguyệt gia còn là một bí ẩn, người nói thử xem, chúng ta tốt ở chỗ nào?"
"Cũng đúng, chỉ là lần này ta vào Liễu Gia, chỉ sở muốn tình lại cái gọi là công bằng cũng khó" -Song Phi Yến uống ngụm trà, trà vào họng của cô rất chát, nhưng nó lại không chát giống như những gì nàng đang suy nghĩ vậy. Cái cách so sánh này hơi kì lạ một chút, nhưng nàng thích cách suy nghĩ này.
"Ta có người ở Liễu Gia, nếu Liễu Thương Trượng ép quận chúa vào đường cùng, thì ta cũng sẽ dùng người khác ép ông ta vào chỗ chết."
"ồ, có thật là Thượng Quan gia muốn mượn tay ta để bẻ đi cái gai trong mắt"
Thượng Quan Trọng Liên nghe vậy, không nhanh không chậm, dịu dàng như nước, giải thích:
"Vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nước sông đã cạn thì cũng đành phải lấy nước giếng thôi. Trước kia khi ba gia tộc hòa bình không ảnh hưởng gì đến ai, làm ăn thuận lợi buôn bán hài hòa, nhưng giờ đây nếu Liễu Gia đã chọn cách vu oan giá họa cho quận chúa, thì không bằng cách này, ông ta cũng sẽ vu oan giá họa cho chúng ta, vì vậy, trước khi để sự việc lớn hơn, ảnh hưởng đến nhiều người, ta mới giúp quận chúa"
Nàng mỉm cười, không phải cười vì nhìn ra sơ hở mà là cười vì sự chu toàn và cách nói văn chương phóng đại của hắn. Chỉ là nàng không phải là người hiền lành gì, nàng hỏi trực tiếp như vậy:
"Công tử nói như vậy thì chắc chắn công tử đã có biện pháp riêng cho mình, hà cớ gì phải lấy ta ra làm mồi nhử?"
Lạc Khuynh từ dưới đi lên, ở dưới tầng bỗng nghe nàng hỏi vậy, hắn bỗng dừng lại để chờ câu trả lời của đối phương, Ai ngờ Thượng Quan Trọng Liên nửa đùa nửa thật, nói:
"Nếu như ta nói, ta muốn bảo vệ quận chúa, vậy thì người có tin không?"
Song Phi Yến nhìn hắn, công tử Thượng Quan gia được xem là người tuấn lãng, là một chàng bạch mã hoàng tử tuyệt vời, chỉ tiếc là sinh ra và lớn lên trong gia đình Thương gia, chứ nếu như hắn là hoàng tử, chắc chắn Đại Hiên sẽ trở thành một đất nước: Bên trong yên ấm gió hòa, bên ngoài vững chắc đời đời bình an.
"Tất nhiên là không tin" - Lạc Khuynh từ dưới lầu đi lên, giọng nói đầy sự tức giận, nhưng vẫn kh hề lung lay gì đến Thượng Quan Trọng Liên, hắn đứng dậy, theo lễ nghi mà cung kính:
"Tại hạ bái kiến đại công chúa"
Song Phi Yến không biết vì sao hắn lại có mặt ở đây, không phải là hoàng thượng gọi hắn ở lại ư? Nhưng nếu hắn đã đến đây ít nhiều hắn cũng nghe được chút ít, chỉ là nàng còn muốn hỏi Thượng Quan Trọng Liên là điểm yếu của Liễu Gia là gì ấy vậy mà hắn đến đây rồi. Xem xét thái độ thì Lạc Khuynh kiểu gì cũng sẽ làm khó hắn cho xem. Nàng vội nói:
"Thượng Quan công tử cũng đã mệt rồi, ngươi về trước đi"- Hắn nghe xong, nhìn qua nàng, mỉm cười dịu dàng, gật đầu xem như hiêu rý:
"Vậy tại hạ cáo lui"
"Bản cung đã cho ngươi về ư?" - Lạc Khuynh nghĩ là Phi Yến muốn bảo vệ hắn, âm thầm tức giận, sau lớp màn che mặt khuôn mặt lạnh lẽo đến cực độ.
Song Phi Yến cùng Thượng Quan Trong Liên ngẩn người cùng nhau nhìn Lạc Khuynh, mỗi người mỗi tư vị. Hắn thăm dò, hỏi:
"Ý công chúa là....?"
"Ta nể mặt ngươi là Thượng Quan công tử nên ta không chất vấn, nhưng nếu như ta phát hiện ra ngươi có tư tình với nàng, ta sẽ giết hết không tha" - Lạc Khuynh nói rất nặng lời, lời hắn nói đã rất rõ. Hắn dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết được ý của công chúa là gì, những lời uy hiếp và đe dọa đó vốn không làm hắn sợ, hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc mối quan hệ của Công chúa với quận chúa là gì, mà sao không thể cho hắn có "tình cảm".
"Hôn nhân đại sự là việc của ta, từ khi nào đã đến lượt công chúa xen vào" - Dù vai vế công chúa lớn hơn nhưng khi nghe nàng nói lại im lặng không biết nói lời nào. Đúng vậy, ngoài việc là sư phụ của nàng thì hắn lấy tư cách gì mà xen vào việc của nàng, từ trước đến giờ hai người luôn mập mờ chưa có quan hệ gì rõ ràng, hiện tại đến lúc làm rõ ràng thì hắn lại phải giả vờ thành thân phận nữ nhân, còn nàng cũng là nữ nhân, nếu nữ nhân với nữ nhân với nhau làm sao có thể xảy ra chuyện tình yêu?
Nếu như hôm đấy nàng không lên núi, điều chế thuốc giải cho hắn thì bây giờ có phải là hai người chỉ dừng ngang mức tỷ muội. Càng nghĩ lòng ngực hắn càng nhói lên.
Thượng Quan Trọng Liên thì nghĩ khác, hắn nghĩ nàng nói như vậy là mở đường cho hắn đi. Hắn vốn là con người rất đơn giản, đối với hắn, chỉ cần không trái lương tâm thì....sao cũng được.
Hai người im lặng hồi lâu không ai nói câu gì, Song Phi Yến thấy trà cũng đã nguội, cảm giác khó chịu cứ kéo dài mãi nàng chẳng chịu được. Nàng đứng dậy, hướng ngoài cửa, nói:
"Trời đã khuyu, cũng nên về rồi, Thượng Quan công tử, mời"
Lạc Khuynh lấy lại tinh thần, níu tay áo nàng lại, ngập ngừng không thể nói ra, lời nói cứ ẩn ẩn mãi trong cổ họng.
"Đại công chúa, không lẽ người cũng muốn về ư" - Song Phi Yến vẫn rất kiên nhẫn, cố gắng kìm nén, hỏi hắn.
Một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, nàng cười nhạt, hơi thở dài thất vọng một chút, rồi lại quay sang mỉm cười với Thượng Quan Trọng Liên:
"Đi thôi"
"Ta thích nàng" - Giong nói nhỏ đến mức mà chỉ đủ để ba người nghe và phân biệt rõ đó là ai. Hai người dừng bước, Song Phi Yến mặc kệ sự ngạc nhiên của hắn, quay lại chất vấn:
"Nhưng công chúa, người là nữ nhân, làm sao có thể thích ta"
Lúc này Lạc Khuynh mới ngẩng đầu dậy, giọng nói rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Nữ nhân thì không có quyền được thích nữ nhân ư, chỉ cần bản thân mình có cảm xúc với ai, thì đấy chính là thích. Ta từng hận ông trời, hận ông vì sao cho ta sinh ra là nữ mà không phải là nam, hận ông vì sao không cho ta có cảm xúc với những người nam nhân khác, nhưng đến khi gặp nàng, ta lại không hận ông nữa"
Không ngờ một đại công chúa cao cao tại thượng lại có thể nói ra lòng mình như vậy, thậm chí còn nói chuyện này trước mặt người ngoài, nói công khai cho mọi người biết. Nữ yêu nữ, chuyện này cũng thật là quá sức tưởng tượng quá đi:
"Đại công chúa tính tình cổ quái, ngươi đừng tin những gì nàng nói" - Sợ bị bại lộ thân phận, Song Phi Yến vội giải thích với Thượng Quan Trọng Liên để tránh lời ra lời vào, ảnh hưởng đến danh tính của hắn.
Khi Lạc Khuynh nghe được, hắn kéo nàng lại, khuôn mặt hai người chỉ gần trong gang tấc, chỉ cách lớp màn mỏng, gần đến nỗi nàng có thể nghe được hơi thở của hắn:
"Nàng không tin ta ư?"
"Không phải...chuyện này" - Song Phi Yến cô gắng thoát ra, nhưng lực của hắn rất mạnh, hắn giữ chặt nàng, khẳng định thêm lần nữa:
"Ta có thể đánh đổi gia sơn vì nàng, ta cũng có thể đánh đổi bản thân vì nàng, nữ nhân thì sao? Nam nhân thì sao? Nó có quan trọng hơn tình cảm của ta đối với nàng ư?"
Hắn nói tiếp:
"Nếu như nàng không tin ta, ta có thể tuyên thệ với tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ, già trẻ gái trai, từ lớn đến bé, cả đời ta chỉ có một mình Song Phi Yến nàng. Vậy nên nàng đừng nghĩ là ta có thể yêu nàng thì cũng sẽ yêu những người khác. Nàng chỉ là nàng, cả thế giới này chỉ có một"
Bị nói ra tâm tư của mình, nói ra vì sao nàng lại khó chịu khi thấy hoàng thượng thân mật với hắn, hay là có nữ nhân khác chú ý đến hắn. Chỉ là vì lúc trước hai người chỉ là mối quan hệ mập mờ chưa có sự khẳng định gì, nhưng bây giờ đã khẳng định rồi thì nàng lại lo lắng, nói trước mặt Thượng Quan công tử đã đành, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ không có lợi cho hắn chút nào.
Nghĩ thì nghĩ vây, nhưng nghe hắn nói, trong nội tâm nàng có chút ngọt ngào, ngượng ngùng cúi đầu. Không còn duy trì nét mặt lạnh nhạt như ban nãy nữa. Thượng Quan Trọng Liên hơi bất ngờ một chút, nhưng mọi chuyện cũng đã được sáng tỏ, chỉ là trong lòng hắn có chút chua chát. Hắn từng đọc qua nhiều câu chuyện khác nhau, nữ yêu nữ cũng không phải là không có khả năng, nhưng điều này lại xảy đến với hai người có vị thế lớn như vậy, còn là người mà hắn để ý, thì chuyện này quả thật có chút không quen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook