Phương Hiểu Lệ nắm chặt tay Trần Di nói: "Trần Di, tớ muốn cùng cậu ở bên nhau.
Cả hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu chúng ta ở gần vẫn có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Cô ấy không muốn ở cùng người khác, dù sao cũng không quen biết ai, vạn nhất mà bị bắt nạt, sẽ không có ai giúp cô ấy nói chuyện, gọi người đến.
Trần Di nhìn phía trước không nói chuyện, cô cũng không biết có thể phân cùng khu với nhau không , được hay không nói sau.
Đến địa bàn thôn người ta, đều phải nghe họ sắp xếp.
"Trần Di, đại đội Tiểu Hà!""Phương Hiểu Lệ, đại đội Sơn Thủy!"“…”“Hả?” Phương Hiểu Lệ vội ôm người bên cạnh, “Trần Di làm sao bây giờ, chúng ta không phân đến cùng nhau a!”Cô ấy gấp đến mức suýt khóc, phải làm sao đây?Ở cái nơi xa lạ này, cô rất sợ hãi.
Trần Di vỗ vỗ tay cô an ủi nói: "Đừng lo lắng, lát nữa tớ sẽ đi hỏi.
"Phương Hiểu Lệ không biết phải làm sao, nghe lời nói của Trần Di, cô ấy chỉ có thể ngừng nói.
Sau khi những người phía trên nói xong, Trần Di bước lên hai bước, "Chủ nhiệm Kim phải không ? Chào ngài, tôi là Trần Di, tôi muốn hỏi một chút, đồng chí Phương Hiểu Lệ và tôi đến từ cùng một thành phố, với lại chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, có thể để chúng tôi phân đến cùng nhau? "Nghe lời này, chủ nhiệm Kim hiển nhiên có chút không vui, ông đã quyết định rồi, tại sao lại phải sửa?Trần Di thấy ông không vui, tiếp tục nói: "Chủ nhiệm Kim, chúng tôi đều là hai nữ đồng chí, ở cùng để chiếu cố lẫn nhau.
Nếu không được cũng không sao, không phiền ngài khó xử.
"Lúc này, mọi người rõ ràng là không muốn, phải đem chuyện này quyết định lại.
Không muốn phải khó xử làm khó người ta trước mặt mọi người.
Đặc biệt lãnh đạo đưa ra quyết định, bọn họ tính tình thích kiểm soát mọi việc hơn, không thích người khác phản đối.
Nghe vậy, vẻ mặt của Chủ nhiệm Kim rõ ràng dịu lại, một lúc sau, ông ấy nói: "Quyết lại, vì hai người đều là đồng hương liền sẽ tính.
Phương Hiểu Lệ sẽ tới đại đội Tiểu Hà, còn đồng chí nhỏ kia sẽ đến đại đội Sơn Thủy.
"Ông đem đổi Phương Hiểu Lệ với người khác, như vậy mọi chuyện liền kết thúc.
Người kia cũng là đồng chí nữ, hơn nữa cũng không quen ai, cho nên đi đâu cũng không quan trọng, tất cả đều giống nhau.
Phương Hiểu Lệ cực kì vui mừng, nắm tay Trần Di nhếch mép cười ngây ngô.
“Thật tốt quá đi Trần Di, cậu thật lợi hại.
” Cô ấy không mong đợi điều đó xảy ra, nhưng bây giờ rất tốt.
Trần Di cười không nói chuyện, cô sẵn sàng giữ lại Phương Hiểu Lệ bên mình, không sợ bị phát hiện là người thay thế, bởi vì cô gái nhỏ này không mấy để tâm chuyện này.
Hơn nữa đối với tình huống của nguyên chủ hiểu biết, về sau có chuyện gì có thể hỏi một câu là được.
Có người quen còn tốt hơn nơi không có ai nương tựa.
Hai người đang ngồi trên chiếc xe bò của Đại đội Tiểu Hà, người đàn ông điều khiển xe bò đeo găng tay vào, ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người.
“Lần này đền là hai tiểu cô nương, có thể làm gì a?” Hắn thở dài nói, “Ta là Lý Thanh Lâm, đại đội trưởng của Đại đội Tiểu Hà, trên đường đi ta sẽ nói cho các ngươi chút tình hình của đại đội.
”Trần Di và Phương Hiểu Lệ ngoan ngoãn ngồi trên tấm ván gỗ của xe bò, bởi vì bên này Đông Bắc, tiết trời giá rét, ván gỗ cũng rất lạnh.
May mắn thay, cô đang mặc một chiếc quần bông cùng một chiếc áo khoác bông lớn, bằng không sẽ chết cóng mất.
Mấy thứ quần áo cùng mấy thứ linh tinh này Vương Lệ Mai không có lấy đi, có lẽ vì người đều đã đi, nên cho cô một số thứ tốt.
Chính là về sau không thèm để ý tới nguyên chủ nữa?(hết chương).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook