Trọng Sinh Mạt Thế
-
Chương 19: Mạt Thế Bắt Đầu 9
Giản Nặc trong tay ngưng ra mấy băng thứ dài một tấc.
Giản Nặc trong lòng cũng không nghĩ mấy cái băng thứ này có thể giết chết tang thi chó, chúng chẳng qua chỉ làm nó chậm lại.
Băng thứ theo Giản Nặc khống chế đâm xuống.
Nhanh chóng đâm đến phía sau của con tang thi đang chạy.
Chó dù sao cũng là chó, dù nó cảm nhiễm virus, đầu óc cũng vẫn là của nó, bởi vậy lúc Giản Nặc dùng băng đâm xuống, nó cũng không hề né tránh mà tiếp tục chạy đến.
"Ngao ngao ngao ngao ngao," ngay sau đó liền nghe được tiếng kêu thê lương truyền từ phía sau lại.
Thanh âm cực kỳ chói tai, làm tay lái của Chu Tử Minh run lên một chút, Chu Tử Minh ngay sau đó liền khôi phục trấn định.
Nếu là tiếp tục run rẩy, bọn họ không chừng sẽ rơi xuống xe.
Không bị tang thi ăn, ngược lại là bị xe của mình đâm chết, đến lúc đó, bọn họ cũng thật không biết chui vào đâu.
Mọi người đem cửa sổ xe bọc kín mít, dù vậy, vẫn nghe tiếng tru không ngừng ở phía sau.
"Tử Minh, lái xe mau đi. Chó là loại động vật mang thù rất lâu, chờ nó đuổi theo chúng ta, chúng ta liền xong đời."
Hoàng Hiểu Lệ đi ngược chiều xe nói với Chu Tử Minh.
Chính mình đứng dậy phía sau toa xe, quan sát nhất cử nhất động của con chó kia, sợ nó bỗng nhiên xông lên.
"Nếu không phải đường ở nơi này thật sự khó đi, chúng ta liền không cần duy trì cái tốc độ rùa bò này." Chu Tử Minh một bên tránh đi bao lớn phía trước, một bên nói.
"Ngươi làm sao lại biết về bản tính của con chó này." Giản Nặc hỏi Hoàng Hiểu Lệ.
Hiện tại nhiều nơi không cho phép nuôi chó, mà bản thân cô lại là một người không thừa thời gian, đối với loại động vật này chính là kính nhi viễn chi, cho nên hiểu biết của cô với chó, cũng chỉ là ở TV nhìn đến vài cái.
Giản Nặc không biết những con chó trung thành và tận tâm đó đều đã trải qua huấn luyện đặc thù.
Làm sao so sánh được với con chó này.
"Vừa nhìn liền biết cô chưa từng tiếp xúc qua với chó, ta đã bị chó cắn qua, cho nên mới rõ ràng như vậy, khi còn nhỏ ta không hiểu chuyện, luôn đi khi dễ những con chó mới sinh, những con chó đó khi lớn lên thấy ta một lần liền cắn một lần, có một lần nhà của ta không có người lớn ở nhà, những con chó liền vây quanh nhà ta, nếu không phải hàng xóm bên cạnh thấy được, ta hiện tại có thể hay không còn ngồi ở đây a."
Hoàng Hiểu Lệ nói với vẻ mặt hơi sợ, dù sao cũng chỉ một đứa trẻ lại bị cả đàn chó vây quanh, làm sao có thể không sợ hãi.
"Không nghĩ tới con vật này cư nhiên mang thù như vậy." Lý Hiểu Đông mặt đầy không thể tin được, từ một con chó con lớn lên thành chó trưởng thành mà vẫn nhớ được, đây cũng quá dọa người rồi.
"Chính là như vậy, các ngươi hãy chờ xem, con tang thi chó phía sau khẳng định sẽ không đuổi kịp sẽ không thôi." Hoàng Hiểu Lệ biểu tình chắc chắn nói.
Chính là cô gái à, cô không cảm thấy nếu con chó phía sau thật sự đuổi kịp, cô khẳng định cũng sẽ gặp xui xẻo.
Sao lại dùng giọng hưng phấn cùng lời thề son sắt để nói vậy chứ.
Giản Nặc "."
Chu Tử Minh ".."
Lý Hiểu Đông "."
"Biểu tình của các người là có ý gì?" Hoàng Hiểu Lệ nói với vẻ mặt kỳ quái.
"Không có gì, chỉ là cơ mặt của chúng ta có chút héo rút, ngươi tiếp tục đi." Giản Nặc vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Vậy được rồi," Hoàng Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn, tức khắc kinh hô một tiếng, "Nó đuổi theo!".
Giản Nặc trong lòng cũng không nghĩ mấy cái băng thứ này có thể giết chết tang thi chó, chúng chẳng qua chỉ làm nó chậm lại.
Băng thứ theo Giản Nặc khống chế đâm xuống.
Nhanh chóng đâm đến phía sau của con tang thi đang chạy.
Chó dù sao cũng là chó, dù nó cảm nhiễm virus, đầu óc cũng vẫn là của nó, bởi vậy lúc Giản Nặc dùng băng đâm xuống, nó cũng không hề né tránh mà tiếp tục chạy đến.
"Ngao ngao ngao ngao ngao," ngay sau đó liền nghe được tiếng kêu thê lương truyền từ phía sau lại.
Thanh âm cực kỳ chói tai, làm tay lái của Chu Tử Minh run lên một chút, Chu Tử Minh ngay sau đó liền khôi phục trấn định.
Nếu là tiếp tục run rẩy, bọn họ không chừng sẽ rơi xuống xe.
Không bị tang thi ăn, ngược lại là bị xe của mình đâm chết, đến lúc đó, bọn họ cũng thật không biết chui vào đâu.
Mọi người đem cửa sổ xe bọc kín mít, dù vậy, vẫn nghe tiếng tru không ngừng ở phía sau.
"Tử Minh, lái xe mau đi. Chó là loại động vật mang thù rất lâu, chờ nó đuổi theo chúng ta, chúng ta liền xong đời."
Hoàng Hiểu Lệ đi ngược chiều xe nói với Chu Tử Minh.
Chính mình đứng dậy phía sau toa xe, quan sát nhất cử nhất động của con chó kia, sợ nó bỗng nhiên xông lên.
"Nếu không phải đường ở nơi này thật sự khó đi, chúng ta liền không cần duy trì cái tốc độ rùa bò này." Chu Tử Minh một bên tránh đi bao lớn phía trước, một bên nói.
"Ngươi làm sao lại biết về bản tính của con chó này." Giản Nặc hỏi Hoàng Hiểu Lệ.
Hiện tại nhiều nơi không cho phép nuôi chó, mà bản thân cô lại là một người không thừa thời gian, đối với loại động vật này chính là kính nhi viễn chi, cho nên hiểu biết của cô với chó, cũng chỉ là ở TV nhìn đến vài cái.
Giản Nặc không biết những con chó trung thành và tận tâm đó đều đã trải qua huấn luyện đặc thù.
Làm sao so sánh được với con chó này.
"Vừa nhìn liền biết cô chưa từng tiếp xúc qua với chó, ta đã bị chó cắn qua, cho nên mới rõ ràng như vậy, khi còn nhỏ ta không hiểu chuyện, luôn đi khi dễ những con chó mới sinh, những con chó đó khi lớn lên thấy ta một lần liền cắn một lần, có một lần nhà của ta không có người lớn ở nhà, những con chó liền vây quanh nhà ta, nếu không phải hàng xóm bên cạnh thấy được, ta hiện tại có thể hay không còn ngồi ở đây a."
Hoàng Hiểu Lệ nói với vẻ mặt hơi sợ, dù sao cũng chỉ một đứa trẻ lại bị cả đàn chó vây quanh, làm sao có thể không sợ hãi.
"Không nghĩ tới con vật này cư nhiên mang thù như vậy." Lý Hiểu Đông mặt đầy không thể tin được, từ một con chó con lớn lên thành chó trưởng thành mà vẫn nhớ được, đây cũng quá dọa người rồi.
"Chính là như vậy, các ngươi hãy chờ xem, con tang thi chó phía sau khẳng định sẽ không đuổi kịp sẽ không thôi." Hoàng Hiểu Lệ biểu tình chắc chắn nói.
Chính là cô gái à, cô không cảm thấy nếu con chó phía sau thật sự đuổi kịp, cô khẳng định cũng sẽ gặp xui xẻo.
Sao lại dùng giọng hưng phấn cùng lời thề son sắt để nói vậy chứ.
Giản Nặc "."
Chu Tử Minh ".."
Lý Hiểu Đông "."
"Biểu tình của các người là có ý gì?" Hoàng Hiểu Lệ nói với vẻ mặt kỳ quái.
"Không có gì, chỉ là cơ mặt của chúng ta có chút héo rút, ngươi tiếp tục đi." Giản Nặc vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Vậy được rồi," Hoàng Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn, tức khắc kinh hô một tiếng, "Nó đuổi theo!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook