Từ nay về sau lầu hai trở thành khu cấm, trừ bỏ vài anh em thân thiết những người khác đều không được lên lầu. Phương Cẩm bận xử lý các công việc lớn nhỏ bận đến gần như không thể thấy người. Nhưng mà dù bận đến cỡ nào thì đến giờ cơm anh nhất định sẽ về nhà nấu cơm, cho dù bình thường anh ăn cơm chỉ cần năm phút liền ăn xong, thì anh cũng sẽ cùng Dạ mặc Nhiễm từ từ ăn cơm đến hơn một giờ. Có thể nói Dạ Mặc Nhiễm chưa bao giờ xuống bếp, Phương Cẩm sau khi thấy cậu cắt rau quá kém chỉ còn vài cm nữa là cắt đến tay của chính mình liền không cho cậu vào phòng bếp nữa. Tá Thỉ và Hổ Tử đều là bị đói mà lớn, chỉ cần ăn được, không quan tâm ngon hay dở, nên tay nghề nấu bếp có thể xem như từ đồ sống nấu thành đồ chín╮(╯_╰)╭

Có đôi khi Phương Cẩm bận đến trễ giờ ăn cơm, anh không muốn để cho Dạ Mặc Nhiễm ba buổi cơm ăn không đúng giờ, Dạ Mặc Nhiễm lại không chịu đến nhà Thư Vĩ, vì thế mỗi ngày gặp được Lí Băng Băng ở khu A liền trực tiếp đem cô về nhà…nấu cơm ╮(╯_╰)╭

Tiểu Võ ở cùng Dạ Mặc Nhiễm, cũng may lầu một còn có mấy phòng trống, vì để an toàn Phương Cẩm cho Tá Thỉ và Hổ Tử đều ở lại đây. Hổ Tử không có dị năng nhưng lại bắn súng chuẩn. Tuy rằng căn cứ có ba thế lực, nhưng ở khu C vẫn do chính phủ cũng bang hội phân chia.

Phương Cẩm đem người toàn bộ bố trí lại một lần nữa, mỗi ngày đều sẽ có người ở địa bàn của mình tuần tra bảo vệ, một bộ phận phụ trách đi ra ngoài tìm thức ăn và dị năng thạch, cũng cứu một ít người có năng lực để thu dùng. Ngoại trừ khi vừa về tới thì bận tối mắt tối mũi ra những chuyện sau này đều giao cho Hổ Tử cùng Tá Thỉ, Phương Cẩm cũng chỉ cần làm một vài chuyện quan trọng hay đưa ra một vài quyết định, hoặc là ở nhà ký vài văn kiện là được. Nếu không phải vì có Dạ Mặc Nhiễm thì Phương Cẩm đã cùng những người đó đi ra ngoài, nhưng anh không muốn làm cho Dạ Mặc Nhiễm phải lo lắng.

Tiểu Võ đi theo Tá Thỉ cả ngày ồn ào cãi nhau, ngay cả lúc ăn cơm đều có thể nói đến muốn xoắn tay áo đánh nhau, nhưng vẫn cố tình đi theo Tá Thỉ. Mỗi lần Dạ Mặc Nhiễm hỏi lí do thì tiểu Võ đều cười đến vẻ mặt đáng khinh “Tôi muốn nhìn xem xã hội đen rốt cục là cái gì, bất quá cũng chỉ có như vậy, còn không mạnh bằng hongkong”.

Kết quả là ngày hôm sau tiểu Võ bị Tá Thỉ kéo đi ra ngoài, không phải đi tranh địa bàn mà là đi giành quyền phân phối thức ăn với chính phủ. Hắc Mộc hội không muốn bị chính phủ quản chế, chính phủ lại thấy bọn họ là nguồn nước phì nhiêu tâm đều ngứa. Cuối cùng, nhờ có Thư Vĩ ra mặt, hai bên nước sông không phạm nước giếng, chung sống xem như hòa bình mới xong việc. Kỳ thật trước khi Dạ Mặc Nhiễm trở về, bọn họ mỗi ngày đều trình diễn một màn đánh nhau với chính phủ rồi đàm phán, cúi cùng là tan rã trong không vui. Nếu không phải bởi vì Dạ Mặc Nhiễm thì cuộc sống mỗi ngày của bọn họ thật phong phú, vừa đánh nhau với tang thi bán sống bán chết, lại đánh nhau với chính phủ tranh cao thấp.

Chình phủ không còn nhìn bọn họ như hổ rình mồi nữa, bọn họ đi ra ngoài ngày càng nhiều, mỗi ngày đều mang về không ít đồ, trước kia chỉ có thức ăn, hiện tại vì lấy lòng người nào đó khi nhìn thấy đồ tốt liền cho vào trong bao mang về. Xã hội đen dù sao vẫn luôn chạy đến chạy lui giữa sinh tử, những dị năng giả cũng không cách nào so sánh, cho nên khi thấy bọn họ thắng lợi trở về những người kia đều đỏ mắt không thôi. Ngay cả Thư Vĩ cũng thương chạy đến chỗ Dạ Mặc Nhiễm để cọ cơm, lại lấy một số đồ về nhà để tiêu khiển giết thời gian, thịt vẫn có thể ăn được một ít, nhưng rau quả thật sự rất hiếm.

Trong căn cứ có xây dựng một khu chuyên nghiên cứu cách trồng cho rau quả nhanh lớn, nếu không toàn bộ căn cứ hơn một vạn người thậm chí hơn một triệu người sẽ vì thời gian dài ăn rau quả mà dẫn đến thiếu chất, cơ thể suy nhược. Cho dù biết rau quả đều có thuốc nhưng vẫn cung không đủ cầu, có khi còn phải dùng rất nhiều dị năng thạch để đổi. mà chính phủ lại dùng dị năng thạch để đổi lấy thức ăn hoặc để nghiên cứu, mà tinh thạch này đều là thứ ở trong đầu tang thi, nói không chừng có thể chế tạo ra được thuốc khống chế tang thi. Nhưng những thứ được cho là quý hiếm đối với Dạ Mặc Nhiễm mà nói là có chút dư thừa, rau quả để trong kho đã muốn đầy, cũng may không gian lớn có thể vô hạn để, nếu không giống như trên mặt đất thì đã sớm không còn đất. Dạ Mặc Nhiễm lười biếng ngồi trên xích đu đọc sách, Thư Vĩ chán nản lắc lư đi đến chỗ cậu.

“Ai…ai…ai”

Từng tiếng thở dài lại nối tiếp tiếng thở dài, rốt cục cũng có thể làm cho Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái

“Buông”

Thư Vĩ ngồi xổm xuống bên cạnh xích đu của Dạ Mặc Nhiễm, để hai tay lên ghế giống như con chó nhỏ “Mặc Nhiễm, tôi cũng muốn có không gian, cậu nói xem phải làm như thế nào mới có được không gian”.

Dạ Mặc Nhiễm đẩy móng vuốt của hắn ra khỏi ghế “Không biết, tôi có thể cho cậu uống nước trong không gian, nói không chừng có thể giúp cậu kích phát dị năng”.

“Thật sao? Vậy cậu mau cho tôi uống đi, chị của tôi, anh rể của tôi còn có cha của tôi đều không cho tôi mang súng, mấy thứ cậu kêu tôi mua đã bị bọn họ xung công từ lâu rồi, cả vỏ đạn cũng không chịu để lại cho tôi một cái, nếu tôi có dị năng, tôi sẽ không cần cả ngày ở đây vất vả buồn chán giống như ngồi tù”. ب_ب

Dạ Mặc Nhiễm còn thật sự nhìn Thư Vĩ một cái “Vậy thôi đi, cho cậu có dị năng cậu lại chạy ra ngoài quậy phá, chi băng nhốt cậu ở lại đây, cậu cút đi”.⇎_⇎

Sao sáng trong mắt Thư Vĩ bị Dạ Mặc Nhiễm nhẫn tâm tiêu diệt “Mặc Nhiễm, sao cậu có thể nỡ đối xử với tôi như vậy, tôi với cậu chính là anh em từng mặc chung một cái quần a~, Hiện tại trong căn cứ an toàn, nhưng nếu một ngày nào đó nó không còn an toàn nữa thì sao? Cậu dù sao cũng phải cho tôi cái gì đó để phòng thân đi, Mặc Nhiễm, tôi biết cậu là người tốt với tôi nhất mà, Mặc Nhiễm thân yêu…”

Dạ Mặc Nhiễm dùng tay đẩy ra khuôn mặt đang cố tới gần cậu, đột nhiên một cái chén che trước mặt Thư Vĩ.

“Tìm một cái giường rồi uống, sẽ ngủ một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại có dị năng hay không phải dựa vào mệnh của cậu”.

Thư Vĩ hoan hô một tiếng nhận lấy cái chén chuẩn bị chạy đi

“Thư Vĩ” Thư Vĩ qua đầu nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm “Đừng làm chuyện xằng bậy”.

Thư Vĩ tươi cười với Dạ Mặc Nhiễm “Tôi tự biết đúng mực, cậu cứ yên tâm đi”.

Thư Vĩ cầm cái chén vui vẻ tiêu sái bước đi. Dạ Mặc Nhiễm buông sách xuống thở dài “Cẩm, anh nói xem em làm như vậy có đúng hay không?”.

____ta là gấu gạch kết thúc chương____

Ngẫu Hồ đã mần được ba chương, Hồ nghĩ là vẫn còn thời gian, để xem xem có thể mần thêm 1 chương nữa hay không *đấm vai*…*đấm lưng*… hảo mỏi nga~~~~~

Trí nhớ con cá vàng: *xoa bóp*đấm đấm vai Hồ*nắn nắn*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương