Tình trạng của huyện Lâm Sơn dần bước vào ổn định, nhưng kiến thiết là một chuyện rất dài, hiện tại Ân Quyết cũng không giúp được gì quá nhiều, sức mạnh của yêu tộc đã đủ để ứng phó, ngược lại có một bộ phận hải tộc sau khi biết Long quân trọng sinh đã tới chỗ lão thái gia biểu đạt ý tứ muốn trở về Đông hải, dù sao nhân gian bây giờ bị hủy hoại đã quá nghiêm trọng.

Thế là việc xuống biển liền bị Ân Quyết vội vàng đưa lên nhật trình, lúc này phải lo đến những vướng bận của Long Sùng Vũ ở nhân gian, Đồ Tử và sói con lại khởi hành trở về, vô cùng vui vẻ giúp Long Sùng Vũ và Ân Quyết chăm sóc hai cụ lúc họ đi, hơn nữa hai người cũng không định rời khỏi huyện Lâm Sơn trong một thời gian ngắn.

Lão thái gia chắc chắn không thể đi cùng Ân Quyết, thực tế nếu không phải vì Ân Quyết ông cũng không định trở về nữa, tình hình bây giờ tạm thời không thể để ông đi mất, càng lúc càng có nhiều hải tộc có ý muốn về lại Đông hải, vậy thì trên lục địa càng cần có người có thể có tiếng nói, cho dù huyện Lâm Sơn tương lai sẽ dần giao cho yêu tộc quản lý, nhưng chỗ của hải tộc cũng nhất định phải giữ vững.

Đối với việc này ngược lại Tạ Vũ cảm thấy rất hứng thú, sợ Ân Quyết bỏ cô lại đi một mình, mấy hôm nay cô luôn lắc mông đi theo sau Ân Quyết.

Ân Quyết chỉ đành đáp ứng, y đi chuyến này trừ phải dọn dẹp tộc loại, còn có một nguyên nhân chủ yếu chính là để tóm Ân Thiển về, đã sắp bước một chân vào quan tài rồi, cư nhiên một chút tự giác cũng không có nữa!

Ngoài mặt Ân Quyết không lộ ra điều gì, thật ra trong lòng đã rất nổi giận, ngay cả Long Sùng Vũ cũng bị giận lây.

Long Sùng Vũ hơi vô tội sờ mũi, đâu phải hắn cố ý làm hung như vậy vào hôm Ân Thiển bỏ đi đâu, ai bảo Ân Quyết chủ động dụ dỗ nhân cách ban đêm của hắn, do không nhịn được, nên hậu quả túng dục quá độ chính là hắn không phát hiện Ân Thiển chuồn đi thế nào.

Ân Quyết ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay mặt trời ấm áp, là thời tiết tốt để ngắm biển.

Từ sáng sớm Tạ Vũ đã bắt đầu lải nhải không ngừng, thậm chí còn đặc biệt về nhà mang một túi nhỏ vội vàng chạy đến biệt thự.

“Điện hạ, điện hạ!” Tạ Vũ nhân lúc Long Sùng Vũ đang thu dọn hành lý, vô cùng nịnh nọt ghé lại gần Ân Quyết.

“Hử?” Ân Quyết yên tĩnh tựa lên sô pha, tóc vụn rũ xuống bên tai, khi nhìn sang Tạ Vũ, đôi mắt sâu lắng như hàn băng mới hơi lộ ra chút ấm áp.

Thấy Ân Quyết không có mất kiên nhẫn, tiểu tâm can nhảy loạn của Tạ Vũ cuối cùng cũng yên bình, cô cười hê hê, nhanh chóng lấy đồ ra khỏi túi mình sau đó thần tốc nhét vào lòng Ân Quyết.

Ân Quyết: “???”

“Đây là thứ tốt đó! Điện hạ mau thử đi, vất vả lắm tôi mới lấy được!” Tạ Vũ nói xong đỏ mặt chuồn mất như bị đốt mông.

Ân Quyết như có điều ngẫm nghĩ cầm thứ trong tay, là một miếng vải rách… ừm… không đúng, là hai sợ dây mảnh nối một miếng vải rách…

Đây là… lẽ nào không phải là quần lót sao…

Ân Quyết lặng lẽ híp mắt lại, chất liệu trơn trợt, tựa hồ có hơi khác với quần lót thường mặc, nghĩ nghĩ, y đột nhiên nghiêng đầu gọi ra ngoài cửa sổ một tiếng: “Long Sùng Vũ?”

“Ừ.”

“Chủ nhân…”

“Ngoan đừng quậy, chủ nhân rất bận.” Long Sùng Vũ muốn dọn dẹp lại túi trữ đồ của mình một lần, do bên trong càng lúc càng chất nhiều đồ, lại thêm bình thường khi Ân Quyết nhét đồ vào đó cũng không có ý thức sắp xếp gọn gàng, dẫn đến bây giờ sắp nhét hết nổi rồi.

Long Sùng Vũ đứng trong vườn, chỉ mới những đồ vụn vặt đã chất đầy đất, hắn chuẩn bị dời những thứ có thể tích lớn như thùng dầu và lương thực chất đống như núi vào thanh ngọc của Ân Quyết.

“Long Sùng Vũ…” Ân Quyết tì lên lưng sô pha, vẻ mặt hoang mang giơ thứ trong tay cho hắn nhìn: “Đây là cái gì?”

Long Sùng Vũ khó hiểu ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy cái quần bơi *** đãng bị Ân Quyết cầm trong tay đón gió, “…”

Chẳng qua cho dù sau đó Ân Quyết đã biết cái quần này có thể dùng để bơi cũng không thể ngăn cản y có tâm trạng ác liệt, y không biểu cảm gì ném đồ trong tay cho Long Sùng Vũ nói: “Tặng ngươi.” Sau đó nằm lên sô pha giả xác chết tiếp.

Long Sùng Vũ: “…”

Long Sùng Vũ cảm thấy nên qua an ủi Ân Quyết một chút, nhưng chuyện liên quan đến Ân Thiển, hắn không có quá nhiều chỗ để xen vào… nghĩ tới nghĩ lui, Long Sùng Vũ cuối cùng cũng nói ra một câu ngu nhất và muốn thu hồi nhất trong đời: “Có muốn tôi mặc vào cho cậu xem thử không?”

Ân Quyết lập tức như con cáo nhảy bật khỏi sô pha, mắt sáng kinh người: “Muốn!”

Hai tiếng sau… quần bơi bị chơi hư phía trên còn dính một bãi dịch bị ném bên sô pha.

Long Sùng Vũ vừa hút thuốc sau khi xong việc vừa tổng kết lại kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, tại sao Ân Quyết lại trở nên càng lúc càng không sợ mình nữa? Đều vì do nuông chiều mà ra!

Ân Quyết che mông lầm bầm nằm trên gối ôm, y đã biết mà TAT… Long Sùng Vũ là đồ khốn kiếp!

Vì thông đạo vào biển khá dễ đi vào ban đêm, cho nên Ân Quyết và Long Sùng Vũ dẫn theo cáo con Tạ Vũ, chạy xe đi về hướng đông chừng bốn tiếng mới tìm được một bờ biển sạch sẽ.

Tạ Vũ thấy Ân Quyết và Long Sùng Vũ dừng xe rồi đi về phía biển, liền hoảng loạn nói: “Đợi… đợi dã, điện hạ!”

“Sao vậy?” Ân Quyết nghi hoặc nói.

Tạ Vũ chớp mắt: “Tôi còn chưa thay đồ bơi…”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết chỉ cảm thấy eo lưng đau lợi hại, ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt đạm bạc cũng suýt nứt ra. Mà Long Sùng Vũ thì lại bật cười không hề che giấu, một thân lệ khí cũng tan ra không ít.

Tạ Vũ sửng sốt một chút, sau khi nghĩ thông nguyên do trong đó thì đỏ bừng cả mặt, đơ ra tự dàn xếp cho mình: “Tôi chỉ đùa mà thôi, sao tôi có thể thật sự đi chuẩn bị đồ bơi bikini chứ ha ha ha ha ha ha…”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ: “…”

Đối với Tạ Vũ từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành ở lục địa mà nói, xuống nước thật sự là một quốc gia thần bí khác, cho dù có văn hóa gia tộc hun đúc, nhưng chân chính tiếp xúc với thế giới dưới nước vẫn là lần đầu tiên.

Tạ Vũ rất căng thẳng, căng thẳng đếu mức đầu cũng ngu đi, cô nhìn Ân Quyết đứng rất lâu trong nước biển, ánh trăng rọi lên tảng đá dựng đứng trong chỗ nước cạn, tựa hồ cả hải vực này đều trầm tĩnh lại, gió không còn thổi vù vù nữa, ngay cả sóng biển cũng hóa thành những bọt nước vỡ vụn.

Hồi lâu sau, Ân Quyết hơi nhíu mày.

“Sao vậy?” Từ lúc vừa rồi Long Sùng Vũ đã luôn cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, tuy nơi bọn họ đang đứng khá hẻo lánh, lại là ở bờ biển, nhưng không thể loại bỏ khả năng có tang thi xung quanh.

Ân Quyết trầm mặc hồi lâu, khóe môi đột nhiên lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Long Sùng Vũ khựng lại, Tạ Vũ trực tiếp nổi hết da gà, chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô thấy Ân Quyết cười, huyết dịch toàn thân đều mém đông cứng vì nụ cười đó.

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Chúng ta không đi thông đạo.”

Tạ Vũ hoàn toàn không có chủ ý gì, ngược lại Long Sùng Vũ đã nghĩ thông mọi chuyện, rất rõ ràng thông đạo kết nối giữa nhân gian và nơi cư trú của hải tộc đã bị phong kín, giống như yêu tộc trước kia, chẳng qua người ta là vì họa trong họa ngoài, mà hải tộc, rõ ràng là vì phòng người nào đó trở về mà làm vậy.

Cho nên Ân Quyết tức giận, khi Ân Quyết tức giận sẽ cười, mà khi cao hứng thì rất ít khi lộ ra cảm xúc, gần như ngược lại với người bình thường, Long Sùng Vũ bất đắc dĩ nghĩ, cũng không biết là tên xui xẻo nào muốn lao vào họng súng, phải biết, vảy ngược của rồng không thể sờ được, ngay cả hắn cũng sẽ không chọc giận Ân Quyết vào lúc này.

Long Sùng Vũ đang đợi Ân Quyết lên tiếng, hắn thích thu thập nhiều vẻ mặt khác của Ân Quyết, thản nhiên, trì độn, ủy khuất, dịu dàng, thậm chí là cay độc, giống như muốn bù đắp tất cả những gì hắn từng bỏ lỡ về Ân Quyết, từ lúc Ân Thiển nhớ đến con rồng mập nhỏ vẫn còn ở thú hình đến lúc hắn bị nhốt vào lao ngục và Ân Quyết đến tâm sự với hắn, lại đến bây giờ, sau đó hắn mới bừng tỉnh phát hiện, thật ra Ân Quyết đã thay đổi rất nhiều, người năm trăm năm trước còn biết đến tố khổ với hắn, hiện tại đã không còn nữa.

Cho nên hắn sẽ nhịn không được muốn nuông chiều y thêm một chút.

Ân Quyết trầm tư một lúc rồi dẫm lên nước biển trên bờ cát chạy tới trước mặt Long Sùng Vũ nói: “Ta muốn về Đông hải trước một mình, ngày mai lại đến đón hai người được không?”

Tạ Vũ trợn to mắt, nhìn sang Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ bình tĩnh nói: “Đi đi.”

Ân Quyết cũng trợn to mắt, y không nghĩ đến tối nay Long Sùng Vũ lại dễ nói chuyện như thế.

Long Sùng Vũ âm trầm bóp cằm Ân Quyết: “Ánh mắt của ngươi là đang nghi ngờ quyết định của ta sao?”

Ân Quyết bị dọa vội lắc đầu.

Long Sùng Vũ vừa lòng, hung tợn ấn một nụ hôn lên môi Ân Quyết: “Đi sớm về sớm.”

Ân Quyết: “Ừm(⊙v⊙)!”

Đợi khi Ân Quyết biến mất tại chỗ, Tạ Vũ vẫn còn trốn ở bên cạnh lấy tay che miệng nói phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn.

Long Sùng Vũ thấy Tạ Vũ một mình chơi rất cao hứng, hắn liền nhàm chán đốt điếu thuốc, lên xe ngủ bù giết thời gian, Long quân của hắn cần trưởng thành, chút ít này hắn cho được.

Không biết có phải là ảo giác của Tạ Vũ không, sáng sớm khi cô còn ngủ khò khò trong xe thì luôn cảm thấy mặt đất chấn động, sau đó khi cô tỉnh lại phát hiện nơi vốn đậu xe đã được đổi sang một sườn dốc khá cao so với vị trí nước biển.

“Chuyện gì vậy?” Tạ Vũ kinh ngạc nhìn mặt biển, chỉ thấy nhìn từ nơi cao, nơi giao nhau giữa trời và biển đang chậm rãi mở ra một lối đi màu lam thẫm, giống như nước biển bị tách làm hai, trắng trợn lộ ra màn đen kịt sâu thẳm bên trong.

Không bao lâu, một người đàn ông xa lạ mặc trường bào màu xám liền xuất hiện trên bờ biển, hắn cong lưng với Long Sùng Vũ và Tạ Vũ, giọng nói vang dội truyền vào tai họ: “Long quân điện hạ mời hai vị đại nhân vào cung một chuyến.” Đăng bởi: admin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương