A Thành ôm lấy cơ thể đang lạnh dần của A Hổ, hai mắt đỏ ngầu đầy hối hận.

Hắn thật muốn tự nổ súng bắn chết mình.
“Nếu không muốn hắn chết thì lập tức tránh ra”
Thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên.

Người đàn ông toàn thân màu đen như u linh bất ngờ hiện ra.

A Thành nhìn hắn, hận ý trong mắt tràn cả ra ngoài.

“Người khiến hắn ra nông nổi này là ngươi chứ không phải ta”
Kha Hùng thốt ra một cậu lạnh lùng, không khác gì một nhát đao đâm vào lòng người, thành công khiến cho A Thành sững sờ, chết lặng.
Đẩy A Thành đứng ngốc một bên ra ngoài.

Kha Hùng lấy viên đan dược màu trắng, thứ được đựng trong bình bạch ngọc trên căn phòng ở lầu hai, nhét vào miệng A Hổ rồi chằm chằm quan sát tác dụng của đan dược trên người con chuột bạch thí nghiệm.
Đan dược vừa vào miệng lập tức tan.

Sắc mặt tái nhợt của A Hổ bằng mắt thường khôi phục sắc hồng trở lại.
Tất cả vết thương trên người A Hổ đều đã ngừng chảy máu.

Cơ thịt co dãn đàn hồi, từ từ đẩy các đầu đạn ghim chặt bên trong cơ thể ra ngoài.

Từng viên, từng viên rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng rất nhỏ.

Cơ mặt Kha Hùng co rút.

Ai ...!bảo bối cứu mạng nha.

Hắn não tàn mới quăng ra ngoài thế này.

Hối hận qué!
Người nào đó tự sỉ vã mình một lúc rồi lơ đãng đi vào kho hàng phía trong.
A Thành bò tới bên cạnh A Hổ, đáy mắt lóe lóe, kinh hỉ thập phần.

Hơn chục nhịp thở trôi qua, A Hổ mở to mắt, ngồi dậy, tự sờ soạng thân thể của mình một lúc rồi sung sướng hét lên.
“Ta không chết.

Ta thật sự không chết.

Tốt quá rồi.

Ha ha.

Ha ha ha”
Cảnh tượng hai thằng đàn ông ôm chặt lấy nhau, nước mắt chảy dài thật khiến người ta muốn mù con mắt.

Kha Hùng gom sạch kho hàng bên trong rồi ưu nhã ra ngoài liền bị bọn họ kích thích.

Vậy mà trong lòng hắn nảy sinh một chút hâm mộ.
Kha Hùng liếc nhìn thêm một lần rồi chậm rãi đi qua.
Ngờ đâu, chưa bước được mấy bước thì đôi chân lại không thể cất lên.


Kha Hùng nhíu mày nhìn xuống.

A Thành, A Hổ, mỗi người một bên ôm lấy chân của hắn, như keo dính chó, giãy giụa cũng chả văng ra.

“Đại Hiệp.

Nếu ngài đã dọn sạch những thứ bên trong kho hàng.

Xin hãy dọn luôn hai huynh đệ chúng tôi đi.”
“Đây đã là lần thứ hai kho hàng bị đánh cướp.

Đỗ tổng nhất định chẳng bỏ qua cho chúng tôi.

Ngài cướp thì cướp cho trót.

Ơn cứu mạng, huynh đệ tôi nguyện lấy thân báo đáp ngài”
Kha Hùng: “...” Đệch, quỷ quái gì thế này.

Kha Hùng đen mặt.

Hai lần hắn đi cướp kho hàng của Đỗ Thế Hào, đều gặp phải hai tên ngốc này canh cửa.

Nghiệt duyên nha.

Muốn bỏ đi nhưng lại nghĩ tới viên đan dược vừa bỏ ra, chân lại nhắc không nổi.
— QUẢNG CÁO —
Kha Hùng nghĩ nghĩ.

Liền tịch thu súng của hai người bọn hắn vào không gian Phật Ngọc.

Sau đó, tùy ý buông ra một câu trước khi thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
“Nếu hai người có thể đuổi kịp.

Ta có thể nghĩ lại”
A Thành và A Hổ sửng sốt.

Nhưng chớt mắt, liền thấy nam tử thần bí đã ở cách xa hơn trăm mét.

Hai tên không kịp suy nghĩ, vội vã đuổi theo.
Gần một giờ sau.

Một đoàn ô tô khẩn cấp đỗ lại trước cửa nhà hàng miền quê.

Đỗ Thế Hào dẫn theo mấy chục thuộc hạ quay lại.

Nhìn thấy cửa chính của kho hàng mở toang, trên mặt đất còn vết máu chảy loang.

Trái tim của vị tổng tài Đỗ thị đã muốn ngừng đập.

Đợi đến lúc thuộc hạ chạy lại báo, kho hàng bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Camera quan sát đều bị hủy hoại.


Hắn trực tiếp phun máu, hôn mê.
…………………………………………………………………………
Trong bóng tối, Kha Hùng men theo những tán lá, nhành cây, một đường băng băng chạy.

Phía sau, hai tên A Thành, A Hổ cũng bắt chước hắn, giấu người đuổi theo.

Chạy được một quãng xa, A Thành A Hổ hoàn toàn bị bỏ rơi.

Cả hai tuyệt vọng tìm kiếm thân ảnh màu đen của người thần bí đã vô tung vô ảnh.
Lại truy thêm một hồi, cả hai vô lực ngồi bệt xuống đất.

A Hổ quẹt mồ hôi nhễ nhại trên trán, đáng thương hề hề nói với người bên cạnh.
“Tôi không cam tâm.

Rất không cam tâm”
Hắn vừa nói xong thì khóc rống lên.

A Thành bực bội, tuốt một nắm lá, quăng vào gương mặt đầy nước mắt của hắn, quát lớn.
“Con mẹ nó.

Khóc gì mà khóc.

Cũng đâu phải lần đầu tiên chúng ta bị vứt bỏ.

Khóc lóc cho ai coi”
A Thành bề ngoài hung dữ nhưng cũng chỉ dối người, gạt mình, không muốn kẻ khác thấy vẻ yếu đuối bên trong.
“Số của chúng ta quá đen.”
“Đen thì sao? Mẹ bỏ theo trai, không phải lỗi của lão tử.

Ông bà nội cậu chết cũng không phải lỗi của cậu.

Ngay cả việc kho hàng bị cướp cũng không phải lỗi chúng ta.

Tên khốn Đỗ Thế Hào đó đầy người tội ác, bị người trừng trị là đáng đời”
“Đại Hiệp cũng không cần chúng ta.

Tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?”
“Tìm.

Tiếp tục tìm.

Nếu vẫn tìm không được thì trốn.

Cứ coi như đây là cơ hội để chúng ta làm lại cuộc đời.

Mạnh mẽ lên.

Đi thôi!”
A Thành nói xong thì đứng dậy, phủi mông.


Hai người họ tiếp tục theo con đường phía trước chạy đi.

Đến khi trước mắt xuất hiện một ngã tư, bước chân mới ngừng lại.
Cả hai nằm lăn ra đất.

Trên mặt là nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

— QUẢNG CÁO —
“A Hổ.

Mặt cậu…xấu vãi”
“Mịa, anh không tự dùng nước tiểu mà soi mặt mình”
“Xì”
Cả hai mệt đến chẳng buồn động đậy.

Sau khi đấu võ mồm thì bắt đầu chơi trò rứt cỏ, ném vào mặt đối phương.

“Vui quá nhỉ?” - Kha Hùng như u linh xuất hiện bên cạnh bọn họ, lạnh giọng mỉa.
“Đại hiệp.

Ngài trở lại rồi”
A Thành, A Hổ ngồi bật dậy.

Muốn bao nhiêu kích động có đủ bấy nhiêu.
“Muốn theo?”
“Muốn!”
“Nuốt cái này đi” - Kha Hùng lấy ra hai viên thuốc màu xanh, đưa cho bọn bọ.
A Thành, A Hổ nhìn nhau.

Vẻ mặt liều chết, nhận lấy, nuốt vào.

Đây là dùng sinh mạng mình để đánh cược một tương lai không biết trước.

Kha Hùng đanh mặt nhìn họ.
“Đại hiệp.

Xin cứ yên tâm.

Chúng tôi nhất định trung thành”
“Hi vọng vậy.

Đi thôi”
Dứt lời.

Kha Hùng dẫn theo bọn họ tới chỗ chiếc Hummer vừa được lôi ra từ không gian phật ngọc cách đó không xa.
A Thành, A Hổ trợn mắt nhìn con hắc mã mang biển số quân sự, trong lòng ngập tràn hi vọng.
Núi dựa lớn.

Quyết định của bọn họ chắc là đúng rồi.
Kha Hùng mở cửa xe, ngồi trên ghế lái.

A Thành A Hổ lật đật nhét mình vào băng ghế phía sau.

Mông còn chưa nóng đã thấy người ngồi phía trước tháo khẩu trang quay lại.
“Oh shit”
…………………………………………………………………………
— QUẢNG CÁO —
Kha Hùng đưa hai huynh đệ A Thành, A Hổ đến thành phố E.

Thứ nhất, tránh đi tầm mắt của Đỗ Thế Hào.


Thứ hai, có thêm người giám sát việc xây dựng phim trường.

Coi như một công, đôi việc.
Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong tầng chót của xã hội.

A Thành, A Hổ rất biết cách nhìn mặt người.

Đối với ông chủ mới của mình.

Những gì cần hỏi thì sẽ hỏi.

Những gì không nên hỏi, họ tuyệt đối không có nửa lời đề cập qua.
Nghe Kha Hùng nói, cho hai anh em đi xây dựng phim trường.

Cả hai đều rất vui vẻ, liên mồm đảm bảo, sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của được giao.

Kha Hùng nhìn biểu hiện khoa trương của họ, phì cười.
Đỗ Thế Hào của kiếp này giống như phúc tinh của hắn.

Vừa cung cấp vũ khí, vừa cung cấp vật tư, lại còn cung cấp cả nhân lực.

Hắn phải hảo hảo đối đáp đối phương.
.......................................................................................................
Kha Hùng đưa hai người A Thành, A Hổ đến căn cứ ở thành phố E, giới thiệu cho họ làm quen với Trương quản lý.

Sau đó, lại đi kiểm tra, đôn đốc việc xây dựng.

Đầu giờ chiều, mới lái xe rời đi.
Hắn vừa lái xe, vừa lấy tai nghe bluetooth, nhét vào tai, bấm nút gọi:
“Tiểu An.

Hiện giờ em đang ở đâu?”
“Em và Quách Vũ đang ở nhà kho thành phố B.

Hôm nay, họ chuyển giao lương thực đến.”
“Cẩn thận đấy.

Báo lại địa chỉ.

Sau khi anh trở về sẽ ghé đó, cho người chuyển đi”
Kha Hùng dặn dò Tiểu An thêm vài câu rồi cúp máy.

Nhưng chưa đầy hai giây lại có điện thoại gọi đến.

Là Lão Hắc của văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
Lão Hắc: “Gặp nhau được không?”
“Tôi đang ở thành phố E.

Khoảng hai tiếng nữa sẽ tới chỗ của anh”
“Tốt.

Tôi đợi cậu.”
Lão Hắc cúp máy.
Kha Hùng đối với việc Lão Hắc yêu cầu gặp mặt cũng chẳng có suy nghĩ nhiều.

Người thông minh, không nói tiếng lóng.

Với thái độ lão luyện của Lão Hắc, hoài nghi hắn là chuyện hiển nhiên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương